Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》

Chương 101: Hung phạm sa lưới



Lưỡi mỏng ở trên da thịt du tẩu, lưỡi đao sắc bén băng lãnh xẹt qua trước ngực, màu đỏ yêu diễm dọc theo vết đao, xẹt qua thắt lưng, rơi vào đệm giường ….

Như mọi khi lưu loát hạ đao, nam tử chậm rãi vươn tay, tham nhập lồng ngực, chỉ chốc lát, trong tay hắn đang cầm một trái tim còn đang đập đưa tới trước mặt Trác Tình, chờ nhìn thần tình kinh hoảng thống khổ của nàng, đây là lúc khiến hắn hưng phấn nhất, khi hắn nghênh hướng ánh mắt Trác Tình thì trong lòng liền hoảng hốt, đôi mắt sâu thẳm lãnh tỉnh cùng hắn nhìn hắn, trên mặt không có mảy may sợ hãi cùng thống khổ.

Nam tử bên môi tà mị cười cương tại chỗ! Mắt mở to nhìn chằm chằm tim mình bị móc ra, nàng sao còn có thể lãnh tĩnh như thế?!! Đây là chuyện gì xẩy ra?

“Đây là có chuyện gì?” Có cái này nghi vấn, không chỉ là nam tử ngồi ngốc trước giường , ngoại trừ Cố Vân, ba nam nhân trong phòng đều kinh hãi nhìn một màn đang phát sinh trước mắt !

Vừa rồi nam tử cùng nằm ở trên giường với Trác Tình nhìn nhau một lúc lâu, lại tự mình ngồi thẳng thân thể, Trác Tình lập tức xê dịch sang bên cạnh, sau đó liền xẩy ra chuyện quỷ dị. Nam tử hướng mặt giường không bóng người, làm động tác cởi y phục, sau đó từ bên hông lấy ra một lưỡi đao sắc bén, thành thạo mà lưu loát vẽ một đao, tay cũng duỗi vào vị trí hắn hạ đao, tay giống như đang cầm cái gì vậy đem ra, trên mặt từ đầu đến cuối mang theo hưng phấn cùng điên cuồng, thật giống như ở trước mắt bọn họ biểu diễn mỗi lần hắn là như thế nào thiết tâm, thấy thế nào cũng đều quỷ dị….

Cố Vân mỉm cười, lãnh tĩnh trả lời :”Nhìn xuống phía dưới sẽ biết.” Xem ra Tình thành công tiến hành phản thôi miên.

“Ngươi….” Nam tử nhìn chằm chằm Trác Tình sâu thẳm mắt, chỉ cảm thấy sau một trận mê muội, đột nhiên phát hiện trái tim cầm trong tay cư nhiên không cánh mà bay, huyết đầy tay cũng không còn sót lại chút gì, trên đệm giường trắng tinh cái gì cũng không có, Trác Tình ánh mắt sắc bén chính là lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

“Này …….Không có khả năng !” Nam tử trừng mắt nhìn Trác Tình, biểu tình trên mặt từ điên cuồng tà mị chuyển thành kinh ngạc bất an.

Trác Tình chậm rãi ngồi thẳng thân thể, môi đỏ khẽ mở, lạnh giọng nói rằng :”Trên thế giới này, cũng không phải chỉ có ngươi mới có thể thôi miên!”Nàng thừa nhận, ở vừa rồi mới bắt đầu kia một khắc nàng gần như bị mê hoặc ở trong đôi mắt hắn, nếu không phải đã có chuẩn bị, nàng có thể cũng đã bị hắn thôi miên thành công.

Trong đôi mắt nam tử xẹt qua một tia thô bạo, Trác Tình cả kinh, thân thể cấp tốc lộn về sau, tay theo tiềm thức ngăn trở trước ngực, đao trong tay nam tử xẹt qua mu bàn tay nàng, nam tử thân mình khẽ động, Lâu Tịch Nhan thanh âm lo lắng cũng đồng thời vang lên :”Mặc Bạch, Ngao Thiên,bắt hắn!”

Mặc Bạch từ trên xà ngang nhảy xuống, hướng lưng nam tử công kích, nam tử nhạy bén xoay người đá ra một cước, lưỡi đao trong tay vẫn không từ bỏ ý định hướng Trác Tình đã lui vào góc giường, ngay lúc gần như đâm trúng Trác Tình, sau giường bỗng nhiên vươn ra một chưởng, chặn được cổ tay nam tử, dùng nội lực đánh văng công kích của nam tử. Trác Tình chỉ cảm thấy trên vai bị nắm chặt, một cổ đại lực đem nàng từ trên giường quăng ra ngoài, lực đạo rất lớn, nàng gần như muốn đánh vào bình phong, cũng may Lâu Tịch Nhan cùng Cố Vân đúng lúc tiếp được thân thể nàng, nàng mới không ngã bị thương.

Mặc Bạch cùng Ngao Thiên hai đại cao thủ vây công, tay chân nam tử rõ ràng có chút hoảng loạn, thế nhưng trong vòng mười chiêu cư nhiên không có lộ ra hiện tượng thất bại, Cố Vân liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt chợt lóe, vội kêu lên :”Mặc Bạch , Ngao Thiên , đừng cho hắn chạy ra khỏi phòng này!”

Nàng vừa dứt lời, nam tử lập tức hướng cửa sổ lùi lại, một cái lắc mình, đã ra ngoài phòng, Mặc Bạch, Ngao Thiên cũng nhanh chóng phi thân ra ngoài.

Cố Vân âm thầm thở phào một hơi, trong phòng còn có Lâu Tịch Nhan cùng Trác Tình không có võ công, nếu như tiếp tục đánh bị nam tử bắt được bất luận người nào trong hai người họ làm con tin liền nguy rồi, hiện tại hắn ra bên ngoài nhất định không thể chạy thoát.

Qủa nhiên, nam tử vừa ra bên ngoài, nghênh đón hắn chính là Dạ Mị liệt diễm trường tiên, xung quanh tiểu viện, cung tiễn thủ mai phục cũng toàn bộ hiện thân, tất cả đều nhắm ngay mạt xám bạc trong viện kia.

Cố Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâu Tịch Nhan đang ôm chặt Trác Tình, có hắn chiếu cố Tình, hẳn là không có việc gì, Cố Vân cũng đi ra ngoài.

Đem Trác Tình toàn thân trên dưới quan sát một lượt, Lâu Tịch Nhan vội hỏi :”Bị thương ở đâu?” Lúc thấy đao nhọn hướng nàng, hắn cơ hồ quên cả hô hấp, rất sợ nháy mắt hắn liền mất đi nàng!

Lần trước ở hoa sen trì, nàng hôn mê, chỉ nghe thấy Lâu Tịch Vũ nói sinh động như thật, ngày hôm nay nàng rốt cục thấy bộ dạng sắc mặt trắng bệch của Lâu Tịch Nhan , thế nhưng lòng nàng đau quá, nàng thích bộ dạng hắn nhàn nhạt cười, mọi việc đều bày mưu tính kế!!

Trác Tình cố sức lắc đầu, run giọng nói :”Ta không sao.”

“Ta nhìn xem.” Nâng lên tay nàng, phía trên mu bàn tay nàng bị một đạo vết thương dài ba tấc đang chảy máu, cũng may vết thương cũng không sâu, chỉ chảy ra ít máu không nhiều lắm.

Lâu Tịch Nhan rốt cục yên tâm một chút, xé xuống ống tay áo, giúp nàng quấn lại, Trác Tình cũng không dám động, chỉ có thể nói lại lần nữa :”Tịch Nhan, ta thật sự không có việc gì, một chút vết thương nhỏ, thật sự.”

Vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, Lâu Tịch Nhan thầm than, sau khi yêu nàng hắn mới phát hiện trái tim hắn không có mạnh mẽ như hắn vẫn nghĩ!

Đem nàng ôm chặt vào trong ngực,nhiệt độ cơ thể ấm áp, hô hấp mềm mại của nàng đều biểu hiện nàng thật sự không có việc gì, Lâu Tịch Nhan trái tim giờ khắc này mới tính là chân chính trở về vị trí !

Trác Tình nhìn sắc mặt hắn tốt hơn một chút, mới nhỏ giọng nói :”Chúng ta đi ra xem, được không?”

Lâu Tịch Nhan bất đắc dĩ gật đầu, nắm bàn tay không bị thương của nàng, đi tới cạnh cửa, không cho phép nàng tới gần.

Mặc Bạch, Dạ Mị, Ngao Thiên ba người vây công, nam tử không có cơ hội lại lần nữa bỏ chạy, ở dưới sự vây công của Mặc Bạch và Ngao Thiên, Dạ Mị có thể dùng trường tiên vây hãm nam tử, đem hắn trói lại, mấy quan sai cũng thuận thế tiến lên, cầm dây thừng, xích sắt đã chuẩn bị tốt trước đó, đem nam tử trói chặt lại.

Trình Hàng thấy rõ khuôn mặt nam tử, lập tức khinh thường mắng :”Tô Mộc Phong, nghĩ không ra ngươi cư nhiên thật là hung thủ! Còn khiến A di mình vì ngươi gánh tội thay! Qủa thật cầm thú không bằng!” Sáng sớm hắn còn giả vờ một bộ dáng cái gì cũng không hiểu, cái này nam nhân làm ra vẻ đạo mạo, quả thực đáng chết!!

Nam tử còn đang giãy dụa cả người cứng đờ, ánh mắt thô bạo thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Hàng, quát :”Hinh di làm sao vậy?”

Kia hai mắt âm vụ mà tàn nhẫn, tuyệt không giống Tô Mộc Phong thường ngày, Trình Hàng trong lòng không khỏi luống cuống, nuốt nuốt nước bọt mắng :”Còn giả bộ! Người đâu, giải đi!”

Bọn nha dịch tiến lên đem nam tử lôi đi, Trác Tình khẽ gọi :”Chờ một chút, ta có lời hỏi hắn.”

Trình Hàng quay đầu lại, thấy trên tay nàng bó khăn, cho rằng nàng bị thương rất nghiêm trọng, khuyên nhủ:”Phu nhân, ngài vẫn là đi băng bó vết thương đi, có cái gì muốn hỏi tới phủ nha ngài tùy tiện hỏi .”

Xoay người hướng bọn nha dịch nói :”Áp giải đi.” Lần này rốt cục bắt được hung thủ, Đan đại nhân rốt cục không cần bỏ tù!!

Nhìn đoàn người gấp gáp đi ra ngoài, Trác Tình cúi đầu thở dài :”Chỉ sợ đến lúc đó liền hỏi không được hắn.”

Nàng nói rất nhỏ, Lâu Tịch Nhan không có nghe rõ, hỏi :”Nàng nói cái gì?”

Nhẹ nhàng lắc đầu, Trác Tình than thở :”Không có gì.”Hy vọng chuyện nàng dự đoán không trở thành sự thật!

…. ….. ….. ….. …. …. …. …..

Đáng tiếc, trời không theo ý người, chuyện Trác Tình lo lắng vẫn là xẩy ra…

Trời sáng, Trác Tình cùng Lâu Tịch Nhan đi tới hình bộ, mới vừa vào thư phòng chợt nghe thanh âm Trình Hàng lớn tiếng la hét :”Tức chết ta, Tô Mộc Phong trở lại nha môn cư nhiên cho ta giả ngây giả dại, một bộ dáng không biết phát sinh chuyện gì,hành động bị bắt, hắn còn muốn chống chế! Buồn cười !”

Trác Tình thở dài, chuyện nàng lo lắng, vẫn là xẩy ra.

Hai người tiến vào bên trong, Đan Ngự Lam là người đầu tiên thấy bọn họ, khẽ gật đầu nói :“Lâu tướng, phu nhân.”

Tuy rằng đã đoán được xẩy ra chuyện gì, Trác Tình vẫn là hỏi :”Làm sao vậy?”

Trình Hàng buồn bực hừ nhẹ nói:”Tô Mộc Phong cư nhiên giả ngu, nói không biết tối qua xẩy ra chuyện gì!!”

Cố Vân hiển nhiên đã sớm tới, nửa dựa ở cạnh cửa, trầm giọng nói :“Hắn cùng tối qua không giống .” Trạng thái cả người hoàn toàn bất đồng, ngoại trừ quần áo trên người, quả thực chính là hai người! Tình có lẽ biết, vấn đề ở chỗ nào!

Cùng Cố Vân liếc mắt nhìn nhau, Trác Tình bất đắc dĩ nói :”Ta nghĩ trông thấy hắn.”

Ở dưới sự kiên trì của Trác Tình, chỉ có nàng cùng Cố Vân hai người tới phòng giam, tiến vào phòng giam, nàng rốt cục biết Lâu Tịch Nhan cùng Đan Ngự Lam vì sao sẽ đồng ý cho các nàng hai nữ tử đơn độc tới gặp phạm nhân nguy hiểm như thế!

Trong phòng giam rộng rãi,chỉ có một phiến cửa sổ cực nhỏ, may mà ở bên ngoài ánh mặt trời sáng rực, trong nhà lao xem như sáng sủa, chỗ sâu nhất trong nhà lao, một nam tử áo xám ngồi xếp bằng, trên tay hắn, khóa bằng hai dây xích sắt to như cổ tay nữ tử, dây xích kia một đầu đeo trên tay hắn, đầu kia khảm sâu vào trong tường, trên chân cũng như vậy.

Nếu là người thường, tay chân đeo xiềng xích nặng như vậy. Đừng nói là hành động, chính là động một chút tay chân đều khó khăn đi.

Xích sắt độ dài có hạn, cho dù hắn thật sự có thể đứng lên công kích người, cũng đi không được phân nửa phòng giam, bị buộc chặt như vậy, ai cũng không có khả năng làm cái gì đi!

Trác Tình gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân cách đó không xa, hắn liền như vậy ngồi xếp bằng, tựa như bộ dáng nàng lần đầu tiên thấy hắn ở trong sân Lâu Tịch Vũ, đúng vậy, tuy rằng hoàn cảnh cùng khi đó hoàn toàn không giống , đã không có kiều hoa thảm cỏ xanh, không có tiếng đàn ưu nhã, thế nhưng trên người hắn như trước lưu chuyển khí tức đạm mạc phiêu dật, cái này nam nhâ, vẫn là Tô Mộc Phong mà các nàng quen thuộc.

Tô Mộc Phong tựa hồ cũng phát hiện các nàng đến, từ từ mở mắt ra nhìn, hướng các nàng mỉm cười, khẽ gật đầu, phảng phất hắn cũng không phải tù nhân, như trước là ở trong nhà tiếp đãi các nàng, này thích ứng với mọi hoàn cảnh, bình ổn giữ vững, có mấy người có thể làm được chứ?

Cố Vân thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Trác Tình, như vậy Tô Mộc Phong làm cho người ta làm sao có thể cùng cái kẻ điên cuồng đêm qua liên hệ cùng một chỗ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.