Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》

Chương 17: Lại vào hang sói



Mùi máu tươi kích thích lạc má hồ nam đã bị tuyệt vọng bức đến điên cuồng, gân xanh trên trán hắn nổi lên, hai mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm nam tử, trong miệng kêu gào nói: “Là ngươi bức ta! Ngươi bức ta!” Vừa kêu, đại đao trong tay vừa hướng cổ trắng noãn của Trác Tình, nguy rồi, Trác Tình trong lòng căng thẳng, tay kia của nam nhân vẫn giữ chặt vai nàng, Trác Tình không thể động đậy, mắt thấy đao phong tới gần, nàng cũng chỉ có thể chờ chết.

Ngay khi lạc má hồ nam giơ tay chém xuống, lam sam nam tử mắt phượng khẽ nhếch, tay hắn trong nháy mắt giơ lên, một thanh bạc như cánh ve, phi đao cỡ lá cây bay nhanh ra từ giữa hai ngón tay nam tử, Trác Tình chỉ cảm thấy được trên cổ một đạo kình phong rất mạnh lướt qua, tiếp đó sau gáy bỗng nhiên nóng lên, vuốt đến một mảnh máu tươi vẩy đến trên gáy.

“A!” Theo sau tiếng kêu giống như giết lợn, đại đao trong tay lạc má hồ nam rơi xuống đất, thế nhưng tay kia của hắn vẫn gắt gao giữ lấy Trác Tình không tha.

Chết tiệt!

Thiếu đao phong uy hiếp, Trác Tình bắt được cơ hội.

Tay trái nắm chặt khửu tay, tay phải nắm chặt vai, vững vàng tư thế trung bình tấn trọng tâm hạ xuống, phóng thấp vai phải, vặn thắt lưng bên trái, dựng thẳng phát lực xuống dưới, trong lòng nhớ lại Cố Vân từng chỉ bảo qua khẩu quyết kiên suất (nắm bả vai đánh ngã), Trác Tình nhắm mặt lại, sử dụng hết toàn lực, đem lạc má hồ nam hung hăng quăng ngã. (Giống mấy cái cảnh quăng ngã đối thủ trong võ thuật ấy… ^^)

Bịch một tiếng, sau một cái nắm vai xinh đẹp, nam nhân râu quai nón chỉ cảm thấy thân mình nhẹ nâng, trời đất quay cuồng, chẳng biết tại sao hắn đã bị ngã sấp xuống đất, phía sau lưng mạnh mẽ nện phải tảng đá trên đường, đau nhức không thôi.

Trác Tình cũng không có tốt hơn, vừa rồi mới không cần mệnh phát lực, nàng hình như sái thắt lưng, đau đến nhe răng trợn mắt, thật vất vả thoát ly kiềm chế, bỏ qua đau đớn, Trác Tình lảo đảo hướng lam sam nam tử chạy đến.

Nam tử nhún vai, nhẹ nhàng lắc đầu, biểu tình cực kỳ khoa trương, ngoài miệng lẩm bẩm nói thầm:“Giang hồ hiểm ác đáng sợ giang hồ hiểm ác đáng sợ…”

Ai ya, thảo nào lão nhân nói giang hồ nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất chính là nữ nhân! Liền nàng kia tế cánh tay tế chân (chân tay nhỏ bé) tiểu thân thể, lại có thể đem một người nam nhân gần gấp hai nàng quăng ngã ~~~~ lão nhân thật sự là rất có tầm nhìn mà… Người này lại còn có thể làm bộ!! Trác Tình hung hăng trừng mắt một cái.

Lúc này lạc má hồ nam trên mặt đất cũng khó khăn từ trên mặt đất bò dậy, chật vật hướng phía trước chạy, trên mặt đất lưu lại một đường tinh tế vết máu, có thể thấy được một phi đao vừa rồi thật sự lợi hại.

“Muốn chạy!” Lam sam nam tử hét lớn một tiếng, từ bên hông tháo xuống một sợi dây thừng một đầu buộc thành vòng, dễ dàng đem lạc má hồ nam giữ lại, dùng sức lôi một cái, lần thứ hai đem hắn quật ngã xuống đất. Có lẽ bị thương quá nặng, lạc má hồ nam nằm trên mặt đất hừ hà, cũng lại không đứng dậy.

Đem đầu khác sợi dây thựng buộc tại thắt lưng mình, lam sắc nam tử đắc ý cười nói: “Lần này xem ngươi còn chạy trốn nơi nào!” Hắn giá trị năm trăm lượng! Đuổi ba tháng, người nếu như chạy, khoản làm ăn này ước chừng cũng lỗ lớn.

Nắm lạc má hồ nam đi trở về, nam tử thấy Trác Tình còn dựa lưng vào tường đá, sắc mặt cực kém thở phì phò, đi tới bên người nàng, nam tử ngượng ngùng hỏi: “Này, ngươi không sao chứ?”

“Có việc.” Xoa xoa phần eo trên thân đang rút gân, Trác Tình đau đến đầu đầy mồ hôi. Sắc mặt của nàng tái nhợt, vết máu trên cổ cũng phá lệ chói mắt.

Dù sao nàng là một nữ nhân, nguyên nhân cũng là vì hắn mới có thể bị thương, hắn ít nhiều có chút trách nhiệm, vẫn không thể bày đặt mà mặc kệ nàng được?! Tìm vô số lí do thuyết phục mình, nam tử mới giống như hạ quyết định trọng đại như nhau, cẩn cẩn dực dực (dè dặt) từ trong lòng móc ra một bình nhỏ, chần chờ nửa ngày mới xoay người lại, nói: “Cho ngươi.”

Trác Tình ngẩng đầu, nam tử nắm lấy tay nàng, thả một viên thuốc màu đen cỡ củ lạc vào lòng bàn tay nàng, vẻ mặt rất không muốn.

Trác Tình khó hiểu: “Đây là cái gì?”

Nam tử hăng hái bừng bừng trả lời: “Ta nói cho ngươi, đây là chỉ huyết hóa ứ *, định kinh dưỡng thần*, giải độc trừ bệnh là tiên đan dược! Ngươi mau ăn đi.”

(*Chỉ huyết hóa ứ: cầm máu và làm tan máu đọng, ai… chắc là chỉ thuốc cầm máu, ta cũng k rõ lắm ^^)

(*Định kinh dưỡng thần: ổn định tinh thần, aix chắc giống thuốc Dưỡng tâm an thần, hắc hắc.)

“Tiên đan…?” Trác Tình cúi đầu nhìn viên thuốc màu đen trong tay, còn tản ra một mùi kì quái gọi là dược hoàn, thứ này vừa nhìn chính là thứ không tốt? Nàng mới không có ý định ăn nó.

Trác Tình vẻ mặt cười nhạt, nam tử khó hiểu, vừa đưa tay muốn đoạt lại, vừa mắng: “Không uống đưa ta, nếu không phải nhìn ngươi một cô nương ta mới không đưa cho đâu, không biết tốt xấu! Này một viên dược, giá trị năm mươi lượng bạc!!”

Mặc dù nàng là tuyệt đối sẽ không uống, thế nhưng nhìn nam tử bộ dạng yêu tiền như mạng, Trác Tình bỗng nhiên nắm chặt lòng bàn tay, đưa ra sau lưng, nam tử còn muốn tiến lên, Trác Tình tà ác vung lên một nụ cười xấu xa, thuận tay ném một cái, theo động tác mỹ lệ của nàng, trong lúc đó dược hoàn biến mất trong gạch ngói vụn.

Nàng nàng nàng cư nhiên ném?! Nam tử trừng mắt nhìn Trác Tình, khuôn mặt trẻ tuổi lộ vẻ đau lòng, năm mươi lượng bạc! Năm mươi lượng… Đã nói không nên làm người tốt mà!

Sắc mặt nàng đã không còn tái nhợt, ngoại trừ vết đao trên cổ còn chảy ra chút máu, cũng không có gì đáng ngại, còn có tâm tư cùng hắn tranh giành, hắn căn bản là không nên nhiều chuyện quản nàng.

Đi trở về bên người lạc má hồ nam, giận dữ hung hăng đạp hắn hai cước. Nam tử mới lại kéo lạc má hồ nam, huýt sáo hướng ngoài hẻm đi đến, không hề liếc mắt nhìn Trác Tình.

Người này thật có chút thú vị, chậm rãi mở tay kia ra, kia dược hoàn đen kịt vẫn còn ở trong lòng bàn tay, từ lúc mu bàn tay đưa ra sau phút chốc dược đã sớm đổi tay. Đem dược hoàn thuận tay nhét vào trong đai lưng, Trác Tình quay đầu lại nhìn về phía bóng lưng đang lảo đảo, lớn tiếng nói: “Này, ngươi tên là gì?”

“Kiền Kinh —-” Ngay tại khúc cua đầu ngõ hẻm, rất xa truyền đến thanh âm của nam tử.

“Tiền Tinh?!” Trác Tình kinh ngạc, đầu đầy hắc tuyến, là có nhiều yêu tiền… Nhớ tới hắn vừa luôn mồm tiền không rời miệng, Trác Tình không thể không khen ngợi, phụ mẫu hắn quả nhiên nhìn xa trông rộng!

Ngồi tại trong góc tường ngồi một hồi lâu, nàng rốt cục lấy lại sức, chống tường đá, Trác Tình ở trong hẻm nhỏ từ từ đi ra, bất quá mới đi một chút, thắt lưng lại bắt đầu mơ hồ đau, dựa lưng vào tường, Trác Tình cười khổ, nàng cũng rất không may đi!! Sống hơn hai mươi năm, hai ngày nay xem như là đặc sắc nhất!

Chống thắt lưng, Trác Tình từng bước di chuyển đến đầu ngõ hẻm, bỗng nhiên xuất hiện thuần hắc mã xa (xe ngựa) tại hẻm nhỏ, thân xe rộng thùng thình hầu như đem đường chắn hết, thùng xe nhã nhặn mà tinh xảo, tuấn mã cao lớn màu đen, đã biểu lộ rõ thân phận của chủ nhân mã xa. Trác Tình hướng bốn phía nhìn thoáng qua, không có xa phu cũng không phát hiện người nào khác, dù sao xe ngựa cũng chắn hết đường, nàng cũng không thể đi qua, thắt lưng đau thật lợi hại, Trác Tình dự định vào trong xe ngựa nghỉ ngơi một lúc, duỗi duỗi thắt lứng của nàng, tốt lên chút lại đi.

Quyết định xong Trác Tình lập tức hành động, đem làn váy thật dài đặt xuống đảo thắt lưng, một tay nắm vững khung xe, một tay chống càng xe, một chân bước lên, Trác Tình thật vất vả bò lên trên, xốc lên mành xe, Trác Tình chui vào, lập tức đụng trúng một đôi mắt mỉm cười.

Trong xe lại có người? Thấy rõ tướng mạo người này, Trác Tình ruột đều hóa đen! Cặp tế mâu kia khiến nàng nhìn không vừa mắt đang cười như không cười nhìn nàng, vung lên khóe môi càng làm cho người ta chán ghét!!

Lâu Tịch Nhan, cái người nàng nóng lòng muốn thoát khỏi, lúc này chính là đang ung dung, nhàn nhã tự tại nhìn nàng, mà nàng, chạy một vòng lớn, đem chính mình khiến cho một thân chật vật, hiện tại lại tự chui đầu vào lưới… “Thật trùng hợp, lại gặp mặt.” Giọng nam thanh thiển mang theo một tia khó kìm nén ý cười nhẹ vang lên.

Thật trùng hợp ~~

Trác Tình khóc không ra nước mắt, không nên đùa như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.