Chạng vạng, thời khắc đẹp nhất của một ngày, những tia sáng nhỏ nhoi đâm xuyên qua đám mây, nhiểm đỏ phía chân trời trong xanh, đồng dạng bị ánh sáng khẽ phủ, ngoại trừ hoa viên thơm mát, đá lởm chởm núi đá ở ngoài, còn có khóe miệng mỉm cười, tâm tình rất tốt Lâu Tịch Nhan. Đi tới trước cửa phòng khách, Lâu Tịch Nhan dừng lại cước bộ, thấp giọng nói: “Mặc Bạch, giám sát nàng ấy.” Lấy tính cách ấy, nhất định sẽ không ngoan ngoãn ở trong tướng phủ. Trên người nàng có rất nhiều bí ẩn, trước khi không có biết rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi trong phạm vi khống chế của hắn.
“Dạ.” Mặc Bạch vừa dứt lời, bóng người phút chốc biến mất ở giữa núi đá, một người sống trong nháy mắt biến mất ở trước mắt, ai thấy đều sẽ cảm thấy sợ hãi, Lâu Tịch Nhan tập mãi thành quen, nhẹ sửa lại vạt áo, khóe miệng như trước khẽ giương, nhưng trong ánh mắt không nhìn ra ý cười, nâng chân bước vào trắc viện.
Lâu Tịch Nhan mới bước vào trong viện, ngồi ở chủ vị Yến Như Huyên liếc mắt liền nhìn thấy hắn. Mặt trời chiếu rọi từ phía sau hắn, phảng phất hắn đạp trên kim quang (ánh sáng màu vàng) mà đến, tử kim bạch ngọc thúc quan**, đỏ sậm lưu kim trường bào càng tôn lên uy nghi cùng tuấn mỹ của hắn. Nhất là miệng hắn luôn xuất hiện kia mạt như có như không cười, như lông chim mềm mại ấm áp, nhợt nhạt, nhàn nhạt, mỗi một lần thấy, đều khiến cho tim nàng đập nhanh không ngừng.
Lâu Tịch Nhan còn chưa vào phòng, Yến Như Huyên đã chậm rãi đứng dậy chờ hắn tiến đến, tà váy dài mỏng màu vàng theo động tác của nàng khẽ lay động, sợi tóc thuận theo cũng hơi vung lên, lẳng lặng đứng ở nơi đó, khí chất điềm tĩnh đoan trang đủ để khiến bất luận kẻ nào say mê, càng đừng nói kia dung mạo khuynh hạo nguyệt. (nghiêng trăng sáng ^^)
Yến Như Huyên bỗng nhiến đứng dậy, Tiết Nhàn Tâm cũng vội vàng đứng lên, theo ánh mắt nàng nhìn lại, liền thấy Lâu Tịch Nhan chậm rãi đi đến, hiểu rõ cười, chờ Lâu Tịch Nhan bước vào trong phòng, nàng lập tức tiếp cận, giả vờ oán giận nói: “Tịch Nhan đã về, Triều Vân công chúa đợi ngươi đã lâu.”
Lâu Tịch Nhan chỉ là quay sang Tiết Nhàn Tâm gật đầu, hướng Yến Như Huyên chắp tay, nói: “Bái kiến công chúa.”
Yến Như Huyên tiến lên một bước, vội nói: “Nhan ca ca không cần đa lễ.”
Tiết Nhàn Tâm trong lòng mừng thầm, Triều Vân công chúa một lòng đều đặt tại trên người Tịch Nhan, nếu như hai người bọn họ kết thành phu thê, vậy Lâu gia còn không quyền khuynh triều đình và dân chúng, một tay che trời!! Trong lòng tính toán, Tiết Nhàn Tâm đứng dậy thu xếp nói: “Các người trước trò chuyện, ta đi xem bữa tối hôm nay chuẩn bị như thế nào rồi.”
Tiết Nhàn Tâm cảm thấy mỹ mãn rời đi, Yến Như Huyên chống lại Lâu Tịch Nhan khẽ nhếch mắt, khuôn mặt không khỏi có chút phiếm hồng, nhanh chóng chỉ về dược liệu bên cạnh, dịu dàng nói: “Mùa xuân đến rồi, Huyên nhi lo lắng Nhan ca ca bệnh lại tái phát, cho người đưa chút thuốc đến, thuốc này đều là mẫu hậu tìm danh y đến điều chế cho huynh, huynh nhất định phải cẩn thận dưỡng hảo thân thể, không nên quá mức làm việc vất vả.” Mỗi lần vừa nghe nói Nhan ca ca bệnh cũ tái phát không thể vào triều, lòng nàng lo lắng không ngớt.
Lâu Tịch Nhan nhìn thoáng qua bọc thuốc trên bàn, cười vang nói: “Đa tạ thái hậu, công chúa ban ân, thần sẽ chú ý.”
Hắn nhất định phải gọi nàng công chúa, nhất định phải xưng thần tử sao?! Nàng đuổi theo phía sau hắn chạy nhiều năm như vậy, hắn cũng không có cảm giác?! Nghe nói hoàng huynh thưởng cho hắn một tuyệt thế đại mỹ nữ, sau đó hắn càng chướng mắt nàng sao?! Tâm có chút đau đớn, tay giấu ở trong tay áo rộng thùng thình nắm chặt, Yến Như Huyên một đôi thủy mâu đầy cõi lòng hy vọng nhìn chằm chằm Lâu Tịch Nhan, nhẹ giọng hỏi: “Hạ nguyệt* mười lăm sứ giả Bắc Tề quốc đến Khung Nhạc, mẫu hậu và hoàng huynh nhất định sẽ không nhớ kỹ ngày đó là sinh nhật Huyên nhi mười sáu tuổi, Nhan ca ca lúc vào cung, có thể hay không đến gặp Huyên nhi?” (trăng sáng ~ .~)
Nghênh đón ánh mắt đầy khát vọng của nàng, Lâu Tịch Nhan nhẹ giọng an ủi nói: “Công chúa không cần lo lắng, hoàng thượng cùng thái hậu sẽ không quên sinh nhật ngài.”
“Vậy huynh có thể đến Thanh Huyên điện xem ta không?” Nàng ta mới không quan tâm người khác nhớ hay không, nàng chỉ quan tâm hắn có nhớ hay không!
Lâu Tịch Nhan chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn là ôn nhu trả lời: “Sứ giả tới chơi, chỉ sợ đến lúc đó công vụ triền thân vô pháp rời đi*, thần sẽ phái người đem lễ vật đưa đến Thanh Huyên cung.” (*Triền thân vô pháp rời đi: quấn lấy thân, không có biện pháp rời đi.)
Lễ vật… Nàng ta đã sớm không còn là tiểu cô nương thu được vài món lễ vật là cao hứng bừng bừng kia , hắn lại lần nữa cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, lần này là lần thứ 57.
“Không còn sớm nữa, Huyên nhi về trước.” Yến Như Huyên có chút thất hồn lạc phách đi ra khỏi phòng khách, Lâu Tịch Nhan không đành lòng, thở dài nói: “Thần tiễn công chúa đi ra ngoài.”
Huyền nhi là một nữ tử thiện lương, hẳn là phải nhận được đối đãi rất tốt, nhưng có đúng hay không do hắn cho.
“Không cần.” Yếu ớt thở dài, ngăn trở cước bộ đi theo của Lâu Tịch Nhan, nhìn bóng dáng xinh đẹp hướng con đường quanh co khúc khuỷu kia đi, Lâu Tịch Nhan xoay người nhìn về phía trên bàn chồng chất như núi gói thuốc, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng sắc bén, không hề có dịu dàng… Bóng đêm như mực, ngoài phòng một mảnh đen kịt, trong phòng, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn nến cuyên thấu qua lớp lớp màn che, xuyên qua màn trướng chiếu vào trong giường, lờ mờ chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bên trong. Trác Tình nhẹ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là màn che mỏng manh, nàng trong nháy mắt hoảng hốt, bất quá rất nhanh, nàng nhớ tới chính mình đang ở nơi nào.
Tướng phủ không hổ là tướng phủ, giường đệm ấm áp, đây là giấc ngủ tốt nhất của nàng từ khi đến thế giới này. Duỗi thắt lưng, Trác Tình xốc lên màn giường, hướng ngoài bình phong bước đến, trên mặt đất lót thảm dày, mềm mại rất thoải mái. Ngoài bình phong là một chiếc bàn gỗ hình tròn, tiếp đến còn có nhuyễn tháp, bên cạnh bình phong có một cái gương đồng cao lớn, nghĩ không ra đồng cũng có thể mài đến trơn nhẵn như thế, mặc dù so ra kém gương thủy tinh, nhưng hằng ngày sử dụng tuyệt đối được rồi.
Bước lại trước gương, Trác Tình rốt cục có cơ hội hảo hảo nhìn thân thể mình đã chiếm vài ngày này.
Lông mi uốn cong như cành liễu, mũi cao thẳng, khuôn mặt hoàn mỹ, Trác Tình thích nhất là con mắt không quá lớn, thế nhưng trong suốt sáng long lanh, như hai suối nước trong veo, cánh môi nhỏ bé thoạt nhìn căng mọng trơn bóng.
Hiện đại điện ảnh phát triển, đại, tiểu minh tinh nhiều không kể xiết, Trác Tình cũng coi như xem qua vô số mỹ nữ, nữ tử này dung mạo xác thực được cho là mỹ nhân khó có được, nếu như trang điểm chút, tuyệt đối có thể kinh động thiên nhân (người trời… hì chắc ý là thần tiên…^^), chỉ tiếc trên gương mặt có hai đạo vết đao đã phá hủy chút mỹ cảm (cảm xúc thưởng thức cái đẹp ~ bị biến xấu), dù sao hiện tại mình dùng chính là thân thể này, Trác Tình tuy rằng không cảm thấy quá xấu, nhưng cũng không thể không nói đáng tiếc. Khuôn mặt này còn rất trẻ tuổi, nhiều nhất cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, Trác Tình tự giễu cười cười, có vẻ như nàng được lợi, vô duyên vô cớ được trẻ hơn mười tuổi.
Nhẹ nhàng lay động mái tóc đen dài đến chân, Trác Tình cười khổ, tóc dài như thế thật sự là làm khó nàng. Cổ áo khẽ mở, Trác Tình cúi đầu nhìn lại, nhịn không được xuy ra một tiếng khẩu tiêu (huýt ra một tiếng ~ giống tiếng huýt gió ấy…), wow, hài tử này ăn cái gì lớn lên vậy, ít nhất… 34D, phát dục có phải hay không quá tốt… Trác Tình còn đang vừa nhìn bản thân vừa sợ hãi than, ngoài cửa sổ, gian nhà bên cạnh hé ra vài đạo ánh sáng có chút chói mắt, đi qua đẩy ra vừa nhìn, cùng sân với nơi nàng có một tòa tiểu lâu cách một hồ nước sâu, láng giềng. Không biết đối diện xẩy ra chuyện gì, ngoài phòng tụ tập mười mấy người, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Trước khi nàng ngủ đều đã đem thị nữ đuổi đi, hiện tại đã đói bụng, một là muốn đi xem xẩy ra chuyện gì, một là thuận tiện tìm thức ăn, đẩy cửa ra, Trác Tình hướng tiểu lâu đối diện đi đến.
Nhìn không quá xa, thế nhưng trên mặt hồ cây cầu dài uốn khúc quanh co đem Trác Tình chỉnh thảm, thật vất vả đi đến trước tiểu lâu, chỉ thấy vẻ mặt mỗi người đều lộ vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm trong phòng tiểu lâu, người đứng ở trước nhất Trác Tình nhận thức, buổi chiều gặp qua Lâu Tịch Vũ.
“Xin hỏi một chút đã xẩy ra chuyện gì?” Giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng nhàn nhàn vang lên, làm cho một đám người thần kinh vốn đã kéo căng quá chặt lại càng hoảng sợ.
Lâu Tịch Vũ quay đầu lại, thấy rõ là Trác Tình, không nhịn được nói: “Đi đi xấu nữ nhân, ta hiện tại không đếm xỉa tới ngươi.”
Trác Tình nhẹ nhướng mày, không sao cả trả lời: “Được, ta tự vào xem.” Nói xong nghênh ngang hướng tiểu lâu đi đến.
Nàng nàng nàng… Lớn mật!
Phục hồi tinh thần lại, Lâu Tịch Vũ nhanh chóng xông lên phía trước, ngăn trở trước mặt Trác Tình, mắng: “Không cho ngươi đi vào. Ca bệnh cũ tái phát, ngự y còn đang chữa bệnh cho hắn, ngươi không thể vào quấy rối hắn!”
Trác Tình đã sớm đoán được Lâu Tịch Vũ sẽ cản nàng, thế nhưng nghe được nàng ta nói Lâu Tịch Nhan bị bệnh, Trác Tình hơi giật mình, hỏi: “Bệnh gì?” Buổi chiều lúc hắn cầm tay nàng, khí lực không nhỏ, sắc mặt hơi thở đều như thường, không giống bộ dáng sinh bệnh, không phải lại đùa giỡn ménh khóe lừa bịp gì chứ!
Loảng xoảng…
Vang lên một tiếng bể vở, hẳn là thanh âm vật gì đó bị đập bể, ngay sau đó là một tiếng gầm nhẹ từ trong phòng truyền đến: “Đi ra ngoài!” Thanh âm mang theo thở dốc kịch liệt, tràn đầy kìm nén lại đặc biệt lãnh khốc.
Trác Tình trong lòng cả kinh, đây là giọng nói của Lâu Tịch Nhan!
Lâu Tịch Vũ sắc mặt trong nháy mắt có chút trở nên trắng, khẩn trương đến tay cũng run lên. Nhìn bộ dạng của nàng ta không giống như là giả vờ, lẽ nào Lâu Tịch Nhan thực sự có bệnh? Bệnh gì khiến cho một người tao nhã… ít nhất… nam tử trước mặt người khác tao nhã trở nên luống cuống như vậy?!
Lúc Trác Tình còn đang buồn bực, cửa phòng bỗng chốc mở ra.
**Tử (tím) kim bạch ngọc thúc quan: chắc là cái bó tóc trên đầu như thế này, nhưng là màu tím nhưng tìm cái riêng cũng khó… thôi thì t biết nó như thế này là được nhỉ