Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》

Chương 97: Một hồi vui mừng vô ích



Giang Hân bỗng nhiên ngừng cười, nhìn chằm chằm Cố Vân, cười lạnh nói :”Ta nói rồi, ta căn bản chưa thấy qua cái gì ngọc bội, các ngươi không tin, có thể tùy tiện lục soát!”

Tùy tiện lục soát? Hắn ung dung tự tin như thế, là làm ra vẻ hay là hắn đã có chuẩn bị?!

Cố Vân sắc mặt lạnh lẽo, thấp giọng nói :”Lục soát!”

Trình Hàng Lữ Tấn liếc mắt nhìn nhau, không rõ Cố Vân vì sao như vậy kiên định cho rằng Giang Hân chính là hung thủ, nếu Giang Hân cũng đồng ý lục soát, bọn họ liền lục soát đi.

Hai người một người ở phòng khách một người ở phòng bên trong được ngăn cách bằng mành vải lục soát, trong lúc Giang Hân biểu tình dường như bình tĩnh, ánh mắt sắc bén của Cố Vân từ đầu đến cuối không dời khỏi mặt hắn.

Trình Hàng lục lọi y phục trong tủ quần áo, một vật màu trắng xanh từ trong tủ rơi xuống, Trình Hàng cả kinh, nhanh chóng đưa tay bắt lấy, vật kia cũng không lớn, ở trong tay hắn bật một cái cuối cùng vẫn là rơi xuống dưới đất, vang lên một tiếng đinh, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Trình Hàng vừa nhặt lên vừa ngượng ngùng cười nói :”Không có gì, làm rơi đồ vật của ngươi. “ Thế nhưng khi hắn thấy rõ vật trong tay thì sắc mặt lập tức thay đổi, trừng mắt nhìn Giang Hân vừa rồi còn bình tĩnh thong dong hiện tại sắc mặt phiếm xanh.

Giang Hân con mắt phút chốc trợn to, gắt gao nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay Trình Hàng, sắc mặt từ trắng sang xanh, thần tình cuồng loạn cùng không thể tin, khẽ gọi nói :”Này …không có khả năng, ta rõ ràng……”

Tà dựa vào bàn tròn, Cố Vân khóe miệng dương lên một tia như có như không tiếu ý, ngữ khí cũng càng thêm lạnh lùng :”Ngươi rõ ràng đã hủy rồi, vì sao còn có một khối, đúng hay không?!”

Kinh ngạc nhìn chằm chằm cái kia nữ tử lạnh lùng sắc bén, Giang Hân chỉ cảm thấy cả người rét run! Nàng vì sao lại biết, phảng phất chuyện gì cũng ở trong dự liệu của nàng, này ….không có khả năng!!

Giang Hân khẩn trương cùng khủng hoảng, không cần nhìn kỹ, ai cũng có thể thấy nhất thanh nhị sở, Lữ Tấn đi tới bên cạnh Trình Hàng, nhận lấy khối ngọc bội thanh bạch kia, mặt trên rõ ràng khắc một đôi uyên ương dáng vẻ ngây thơ đáng yêu,trên lá sen bên cạnh uyên ương còn khắc một đóa hoa cát cánh trông rất sống động, cùng hình vẽ trên giấy không khác gì nhau!

Nghĩ đến vừa rồi Cố Vân đối Giang Hân từng bước ép sát, nàng tựa hồ ngay từ đầu liền nhận định hung thủ là Giang Hân, vì sao chứ? Lữ Tấn nghi hoặc hỏi :”Này rốt cuộc là chuyện gì xẩy ra, ngươi thế nào khẳng định hung thủ chính là hắn?”

Cố Vân cũng không cố ra vẻ huyền bí, nói thẳng :”Thứ nhất,lúc hắn nghe Ngô Nhứ mang thai, trên mặt rõ ràng xuất hiện kinh hoàng, người bình thường nhiều nhất là khó có thể tin, mà không phải là kinh hoàng. Cho nên hắn rất đáng nghi. Thứ hai, hắn tay trái ngón giữa cùng ngón áp út có vết chai do bình thường dùng bút lưu lại, hắn hẳn là thuận tay trái, mà từ vết thương trước ngực Ngô Nhứ nhìn ra được hung thủ cũng vô cùng có khả năng là một người thuận tay trái.”

Trình Hàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Vân, nàng ngày đó nhìn Giang Hân vài lần cư nhiên có thể nhìn ra hắn thuận tay trái?! Lẽ nào những thứ lướt qua mắt nàng, nàng đều có thể đã gặp qua là không quên được tiến hành phân tích?Thật là đáng sợ! Không thể tưởng tượng được!

“Như vậy cũng không thể nói rõ hắn chính là hung thủ.” Khàn khàn giọng nam không đồng ý hừ lạnh nói, tựa hồ cho rằng Cố Vân nói cũng không phải trọng điểm.

Xoay người cùng băng mâu của Ngao Thiên ở cạnh cửa nhìn nhau, Cố Vân nhíu mi, hắn đây xem như là khiêu khích?Bước lại gần hắn, gần đến hai người gần như dán cùng một chỗ, Cố Vân lạnh giọng cười nói:”Thế nhưng có thể nói rõ hắn rất đáng nghi! Hơn nữa hắn trong nhà có một vật, nhượng ta tiến thêm một bước suy đoán, hắn chính là hung thủ.”

Cố Vân cơ hồ chỉ tới ngực hắn, thế nhưng nàng đến gần lại khiến hắn có một loại cảm giác áp bách, không tự giác lui về sau một bước, hắn đối khuôn mặt xinh đẹp không có hứng thú, cư nhiên nghĩ nàng xinh đẹp,vẻ mặt như thế đẹp mắt….

Trác Tình hơi híp mắt, Ngao Thiên trên mặt xẹt qua một tia kinh diễm, là bởi vì Vân sao?!

“Là vật gì vậy?” Trình Hàng cũng không chú ý tới bên kia sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, chỉ nóng lòng muốn biết đáp án.

Tuy rằng Ngao Thiên đã lui về sau thế nhưng khoảng cách hai người còn có chút gần, nàng muốn làm gì?! Ngao Thiên còn đang suy đoán ý đồ Cố Vân, Cố Vân đã ngồi xổm xuống, hướng Trình Hàng cùng Lữ Tấn cười nói:”Các ngươi không cảm thấy chốt cửa này nhìn rất quen mắt?”

Trình Hàng nhanh chóng chạy qua, ngồi xổm xuống một lúc, trước mắt sáng ngời :”Cái chốt này cùng chốt cửa phòng Ngô tiểu thư là như nhau.”

“Lại nhìn kỹ xem.” Cố Vân hài lòng gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy!!

Sau khi tỉ mỉ kiểm tra thực hư, Trình Hàng ngạc nhiên nói:”Có chút vết lõm?” Đúng vậy, rất ít, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra.

“Để có thể khiến hiện trường vụ án thoạt nhìn giống mật thất (phòng kín), hắn phải giữ chốt cửa kéo xuống, cho nên hắn ở trong nhà mình thử qua vô số lần, để làm được tuyệt đối không thể sai sót, hắn đoán chắc cửa sẽ bị phá mở, cho nên hắn chọn chỗ vết lõm buộc dây thừng, vừa lúc chính là chỗ chốt cửa gãy.” Vừa nói, Cố Vân cầm lấy ngọc bội từ trong tay Lữ Tấn,cầm lấy sợi dây, ngọc bội một chút một chút đung đưa, dừng ở trước mặt Giang Hân, Cố Vân lạnh giọng nói :”Giang Hân, ngươi còn có cái gì muốn nói?”

Ngọc bội ở hiện trường vụ án lại xuất hiện trong phòng hắn, hắn còn có cái gì có thể nói? Hít sâu một hơi, Giang Hân rốt cục từ trong hoảng loạn khôi phục điểm thần trí, không hiểu hỏi :”Sau khi từ trong phòng đi ra, ta rõ ràng đã đem ngọc bội đập nát, vì sao còn một cái?”Sau khi đập nát ngọc bội, cũng đốt quần áo dính máu, hắn thật sự không rõ vì sao còn có thể không tổn hao gì xuất hiện ở chỗ này!?

“Bởi vì khối ngươi lấy đi cũng không phải khối Ngô tiểu thư vốn đưa cho ngươi mà là khối của chính nàng ta. Nàng mua là một đôi ngọc bội uyên ương hí thủy, cho dù nàng đem một khối đưa cho tình nhân của nàng, cũng còn có một khối, nhưng là chúng ta tìm khắp phòng nàng cũng không thấy, này nói rõ, khối ngọc bội kia là bị hung thủ cầm đi, hung thủ vì sao muốn lấy đồ vật từ trên người Ngô tiểu thư? Bởi vì hung thủ cho rằng, kia khối ngọc bội là của hắn! Cho nên thuận tay lấy đi. Vừa lấy đi ngọc bội, vừa khiến Ngô tiểu thư bất tri bất giác uống xong rượu bị hạ dược, cũng chỉ có cái kia tình nhân. Ta nói có cái gì sai sao? Giang Hân!”

Nghe xong lời nàng, Giang Hân tự giễu nở nụ cười, thì ra ngọc bội là một đôi, hắn cho rằng ngày đó cầm đi là vật mình làm rơi ở hiện trường, lại không biết lấy đi cư nhiên là chứng cứ hắn giết người?Tay ôm mặt, Giang Hân ngồi xổm trên trên mặt đất.

Hắn đây xem như là nhận tội!! Lữ Tấn trầm giọng hỏi :”Ba vị tiểu thư khác đều là ngươi giết? Ngươi vì sao muốn giết các nàng?”

Ngồi chổm hổm trên mặt đất thật lâu không nói lần nào, lần nữa ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy nước mắt:”Các nàng đều không phải ta giết, kỳ thật ta cũng không muốn giết Nhứ nhi, hai chúng ta là thật tâm yêu nhau! Ta cùng nàng ban đầu nói hảo, chờ ta có chút thành tựu liền hướng Ngô đại nhân cầu thân, thỉnh hắn đem Nhứ nhi gả cho ta, ai biết Võ gia bỗng nhiên yêu cầu thành hôn, nàng lại kiên trì muốn ta lập tức hướng Ngô đại nhân cầu thân, nếu không liền nói ra chuyện ta cùng nàng sớm có quan hệ xác thịt….Chuyện này nếu như để Võ gia biết , nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, hơn nữa khi đó, ta thật sự không biết nàng đã mang thai!! Nếu không ta cũng sẽ không ………”

“Cho dù ngươi biết nàng ta mang thai cũng vẫn như cũ sẽ giết nàng, bởi vì người ngươi yêu nhất chính là chính ngươi, nàng ngăn trở tiền đồ của ngươi, nhất định phải chết!” Giang Hân thanh âm nghẹn ngào khóc không thành tiếng, nhưng Trác Tình không chút nào đồng tình, tự tay giết người, hắn còn có cái gì tư cách khóc, kể ra tình yêu của bọn họ? Hắn căn bản không xứng với Ngô Nhứ đóa hoa cát cánh thanh thuần kiên định!

“Không !” Thấp a một tiếng, ánh mắt đỏ lên như dã thú bị thương, nhìn chằm chằm Trác Tình khàn khàn quát:”Chúng ta là yêu nhau.”

Trác Tình không nể tình cười lạnh nói :”Ngươi nếu thật sự yêu nàng, lại làm sao xuống tay được? Để che giấu chuyện ngươi giết người, thậm chí chọn phương thức giết người tàn nhẫn như vậy giết nàng!! Đây là tình yêu của ngươi?!”

Tình yêu như vậy có phần rẻ mặt xấu xa !

……….. ……… …………

Đề hình phủ

Đoàn người ngồi xuống bên cạnh bàn dài ở thư phòng, thật lâu không có ai nói chuyện, không có sự nhẹ nhõm khi phá được án, vài người giữa đôi lông mày nhíu chặt lại.

Nửa ghé vào trên bàn, Trình Hàng nột nột than thở :”Thật vất vả có đầu mối, cho rằng rốt cục phá được án, kết quả cư nhiên là một hồi vui mừng vô ích !”

Cố Vân liếc mắt trừng hắn cười mắng :”…Ít nhất…cái này án tử phá cũng coi như vì Ngô Nhứ đòi lại công đạo, sự tình lúc nào cũng từng cái từng cái giải quyết, hảo cao vụ viễn * chỉ biết chẳng làm nên trò trống gì! Ta cho ngươi tìm hồ sơ tìm chưa?”

(* Hảo cao vụ viễn : theo đuổi những cái viển vông xa vời , không thiết thật )

Nói đến cái này, Trình Hàng tinh thần tỉnh táo, vội la lên :”Tìm được rồi, không đi tìm thật đúng là không chú ý tới, thì ra ở trong vòng sáu năm này, Khung Nhạc cảnh nội, phát sinh thiết (trộm) tâm án như vậy cũng không chỉ một hai kiện, chỉ là đều không phải liên hoàn án như thế này, có chút đã được phá, hung thủ đã đền tội, có chút chưa được phá cũng đã thành bản án cũ a, hiện tại tính ra cư nhiên có mười ba kiện !” Hắn chính là tìm hơn mười nha dịch, chọn đọc hồ sơ một buổi tối mới tìm được!!

Trác Tình vốn còn miễn cưỡng chống má, nghe xong hắn nói, cũng đả khởi tinh thần, hỏi :”Người chết đều là nữ tính?Toàn bộ là giết người trong mật thất, thiết tâm mất máu mà chết? Trên mặt có phải đều hiện ra thần tình hoảng sợ?” Tuy rằng đều là thiết tâm án, nhưng cũng không nhất định chính là một người gây nên a!

“Ừ, đều là nữ tử. Giết người trong mật thất chỉ có hai vụ, thế nhưng đều là thiết tâm mất máu mà chết, hồ sơ không có ghi chép thần tình người chết!” Hồ sơ đều là từ các nơi báo đến, ghi chép khám nghiệm tử thi cùng phương thức khám nghiệm cũng không giống nhau, rất khó thống nhất.

Cố Vân ngón trỏ khẽ gõ mặt bàn, nhíu mày hỏi :”Còn có cái gì giống?”

“Có.” Tuy rằng nói có, thế nhưng Trình Hàng trên mặt chẳng hề có vẻ gì hưng phấn :”Trong đó ba nữ tử chết , khi đó cũng cùng Tô Mộc Phong học cầm, có thể là trùng khớp đi.”

Trác Tình cùng Lữ Tấn vẻ mặt đều bày ra biểu tình thất vọng, Cố Vân hỏi :”Tô Mộc Phong là ai?”Không nghe bọn họ đề cập qua.

Trác Tình giải thích :”Cầm sư nổi danh của Khung Nhạc, là một nam nhân đạm mạc thanh liệt, dạy qua rất nhiều danh môn vọng tộc, lần này ba người chết đều là đệ tử của hắn. Thế nhưng lần trước ta tận mắt nhìn thấy hắn có chứng vựng huyết, hơn nữa không giống làm bộ.”

Nàng tin tưởng phán đoán của Tình, thế nhưng trong thiên hạ không có nhiều sự trùng khớp như vậy, bất luận chuyện gì đều cần kiểm chứng!! Cố Vân phóng khoáng đứng dậy cười nói :”Nếu hắn có điểm đáng ngờ, mặc kệ hắn có phải thật sự có chứng vựng huyết hay không, chúng ta cũng nên gặp hắn, không phải sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.