Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 17: Thích thứ nàng làm



Mang các món ăn trên bàn vào bếp, hâm nóng lên một lần nữa, sau một hồi, nàng đặt thức ăn trên bàn, thời gian dần trôi, nàng che miệng ngáp, lấy ngón tay dụi dụi mắt, cổ vũ tinh thần, tiếp tục tiến hành đan áo len. Nửa giờ trôi qua, nàng lại hâm nóng thức ăn một lần nữa.

Chờ đợi, thực sự rất khó khăn.

Nàng mơ mơ màng màng đi đến ghế sofa, cuộn len trong tay rơi xuống dưới. Không biết qua bao lâu, nàng nghe thấy tiếng động cơ xe tắt máy và tiếng nói của con gái.

An An nhất thời tỉnh lại, vội vã nhặt cuộn len lên, có chút luống cuống chân tay. Nàng đi đến gần bàn xem thức ăn, vẫn còn ấm, chưa có bị lạnh.

Nàng đứng lên, ôm cuộn len trong lòng, sợi len rối vào nhau, giống như tâm tình của nàng. Ràng buộc, tất cả mọi thứ, đều đã không cởi ra đc nữa.

Nhanh chóng chạy lên lầu, đến gần phòng của mình, trong phòng khách có một ngọn đèn nho nhỏ chiếu ra, khi nàng trở về thì trong phòng hoàn toàn tối mịt, chưa ai thắp đèn lên cả, nhưng nàng đã thắp ngọn đèn này lên cho người khác, mặc dù yếu ớt, thế nhưng trong bóng tối, như thế là đủ rồi.

Nàng đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa, bên ngoài truyền đến một giọng nói, nàng biết, anh đã về.

Mục Nham mở cửa đi vào, không bất ngờ khi nhìn thấy ánh sáng ấm áp màu vàng trong phòng khách, anh ta cởi bỏ cà vạt, sau đó ngồi trên ghế sofa, trên bàn đã dọn sẵn thức ăn, anh biết rằng đây là nàng làm, anh biết , cho dù anh trở về lúc nào thì trên bàn đều có một vài món ăn nhẹ đang chờ đợi anh.

Trước đây, anh hầu như là nhìn cũng không nhìn, không thèm liếc mắt. Thế nhưng, từ lần trước đó, anh tựa hồ có chút hứng thú thưởng thức.

Bỏ nắp ra, chỉ là vài món ăn nho nhỏ thông thường trong gia đình, thế nhưng, nhìn qua có vẻ rất ngon, nhưng anh cũng biết, mùi vị của chúng rất đặc biệt, có một loại cảm giác kỳ lạ.

Cũng giống như, cảm giác của gia đình, rất lạ.

Cầm đũa lên, anh nếm thử các món, cả nhà rất yên tĩnh, đây không phải là trung tâm thành phố, vì vậy, sẽ luôn luôn được yên tĩnh, đặc biệt là vào buổi tối, tuy nhiên, anh cũng rất thích bầu không khí này. Không ồn ào, có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Miên man suy nghĩ, không biết từ khi nào anh đã thích những hương vị như thế. Ngừng đũa, anh không thể không nghĩ, rằng mình lấy được một người vợ thật tốt.

Anh không yêu nàng, nhưng lại thấy thích ăn những món do nàng làm, không phải là do nơi khác làm, trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa thơm mát, độc đáo, đặc biệt, từ từ chui vào hơi thở của mình.

Buổi sáng, mặt trời bên ngoài chiếu qua màn cửa bằng lụa, vào tới trên giường, Diệp An An sớm đã tỉnh dậy, đó là thói quen của nàng từ khi còn nhỏ, nàng nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Cánh cửa bên cạnh vẫn còn đóng kín, nhưng nàng biết anh nhất định đang ở trong đó, bởi vì chỉ cần có một chút dấu hiệu của anh, nàng sẽ biết, không phải tai nàng tốt, chỉ là quá mức lưu ý, quá mức quan tâm, nên rất nhạy cảm mà thôi.

Đi đến phòng khách, nhìn chỗ thức ăn ngày hôm qua, rõ ràng là ít hơn rất nhiều, và nàng mỉm cười, nàng biết, anh đã ăn, miễn là anh ăn, như vậy tất cả mọi cố gắng đều không uống phí, mà nàng cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Thu thập đồ còn dư trên bàn, An An túm tóc đuôi ngựa lên, bắt đầu một ngày mới, dọn dẹp nhà cửa, tất cả người giúp việc đều đã bị sa thải, nàng sống trong một ngôi nhà lớn như vậy, nếu không tìm thấy việc gì làm, có lẽ, nàng sẽ nghẹt thở mà chết mất.

Khi Mục Nham thức dậy, nàng đã hoàn thành xong mọi việc, ở trong nhà bếp làm bữa sáng. Dành cho nàng một phần và tất nhiên cũng có phần của anh. Nàng biết, anh không thích ngồi cùng ăn với nàng. Bởi vậy nàng để bữa sángcủa hai người riêng ra.

Mục Nham luôn luôn rất keo kiệt dành một lời khen ngợi nàng, anh lẳng lặng ăn bữa ăn của mình.Còn nàng thì ở bên cạnh và tiếp tục đan áo len, cuộn len ngày hôm qua đã bị tung ra, cuộn lại rất dễ dàng, nhưng nếu muốn gỡ ra thì rất khó khăn.

Cũng như giữa anh và nàng vậy, khi bắt đầu thì rất đơn giản, nhưng tới hiện tại, đều không thể buông tay hay quay đầu lại nữa rồi.

Mục Nham ăn uống xong, mấy ngày nay ăn món ăn nàng nấu, dường như đã dưỡng dạ dày của anh kén chọn hơn, lúc này, người phụ nữ ấy đang ngồi yên tĩnh bên cạnh, trong không khí chợt có một loại ôn nhu, tựa như con người nàng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.