Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 207: Tính khí lúc rời giường của Diệp Tiểu An thực đáng sợ



Lance ra khỏi phòng, khi đi ra liền nhìn thấy ngoài phòngkhách là một đống đồ này nọ, hơi hơi nhíu mày một chút, mấy thứ bày ra này đềulà quần áo của trẻ con, bình sữa, đồ chơi gì gì đó. Thậm chí, ngay cả giường trẻcon cũng có đến mấy chiếc, anh chỉ có một đứa con thôi mà, có dùng thì cũng chỉcần một chiếc là được, ba mẹ anh có lẽ đã bảo cửa hàng nhà người ta đem hết đếnđây rồi cũng nên.

Anh bước qua, lại thấy ba mẹ mình lúc này không biết đangxem cái gì, rất chuyên tâm, ngay cả anh ra ngoài này cũng không biết, anh chậmrãi đến gần, cúi đầu, thấy được con trai bé bỏng của anh đang nằm trên giường vừagặm ngón tay mình.

"Xuỵt....", Hứa Lam Thanh quay đầu, đưa ngón tay đặtbên môi mình, ý bảo con trai nhẹ nhàng một chút, tiếng bước chân lớn như vậy,nhỡ đâu đánh thức cháu trai bảo bối của bà thì phải làm thế nào đây.

Lance hai tay khoanh trước ngực, mẹ anh thật là có cháu rồi là quênluôn con trai, cũng không nghĩ lại xem thằng nhóc kia là do ai sinh ra nó a.

Có điều anh vẫn thả nhẹ bước chân lại rồi đến gần chiếc giườngtrẻ con, trẻ nhỏ lúc nào cũng có thể ngủ được, Diệp Tiểu An lật người một cái,bàn tay nhỏ bé còn đặt bên miệng mình, thỉnh thoảng lại chép miệng một cái.

Mà thằng bé đang măm măm ngón tay của mình, "mẹ....",thanh âm mềm mại truyền đến, hiển nhiên vẫn là không quen phải rời khỏi ngườiDiệp An An.

"Thằng bé được mấy tuổi rồi?", Dean nhìn về phíacon trai, thanh âm cực kì nhẹ nhàng, chỉ sợ làm tỉnh giấc bảo bối vất vả lắm mớicó được này.

Lance cẩn thận hạ mình ngồi xổm xuống, nhìn vẻ mặtngây thơ hồn nhiên của con trai đang say giấc, "Sinh nhật một tuổi của thằngbé vừa mới qua ba à", anh khe khẽ vỗ về khuôn mặt nho nhỏ non mềm của con,nếu anh không nhớ lầm, sinh nhật của bảo bối mới vừa qua thôi, anh đã muốn bỏ lỡmất thời khắc con chào đời, khi con bi bô tập nói, khi con tập đi, thậm chí, cũngkhông thể cùng con đón mừng sinh nhật đầu tiên. Trước khi con một tuổi anh đã bỏlỡ mất thì sau này, anh sẽ luôn ghi nhớ kĩ, bù đắp cho con thật nhiều.

Con trai bảo bối của anh.

Tiểu An.

"Cục cưng tên gọi là gì?", Hứa Lam Thanh, bọn họ đếngiờ vẫn chưa biết tên của cục cưng, đứa cháu không biết từ đâu tự nhiên xuất hiện, quả thực làmcho bọn họ quá mức kinh hỉ không thôi.

"Angus, Angus Corrine, nhũ danh là Tiểu An".

Bàn tay của Lance nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của DiệpTiểu An, đề phòng thằng bé lại ăn ngón tay mình, tật xấu này không tốt chút nào.

Ngón tay mềm mại của Diệp Tiểu An túm chặt lấy ngón tay củaanh, kéo đến bên miệng mình, ngón tay Lance động cũng không dám động đậy, hơn nữa mấy ngón tay anh đều cảm giác được cánh môimềm mại ấm áp của con đang chạm vào tay mình.

Con của anh....

Nhưng mà, anh nhìn thân thể nhỏ tròn tròn của con trai, taychân ngắn ngủn, béo mập cực kì, trắng nõn, niết xuống, ngay cả xương đâu cũngkhông thấy, kỳ thật, tiểu bảo bảo hơn một tuổi cả người toàn thịt là thịt, tráchkhông được An lại gầy như vậy, thì ra toàn bộ dinh dưỡng đều để dành cho thằngnhóc này.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng động thật lớn vang lên, lạilà một đống đồ đạc nữa được đưa đến đây, có điều tiếng động của bọn họ lại quálớn, thế cho nên làm cho Diệp Tiểu An đang ngủ say rất chi là không thoải mái.

Diệp Tiểu An buông ngón tay của Lance ra, cái miệng mếu máo,đôi mắt màu tím giống Lance mở to, đột nhiên "Oa" một tiếng, bắt đầu khóc, rốtcuộc ngưng không được.

Tiếng khóc như sắp khàn khàn, mà lại to như vậy, khiến bangười lớn đứng xung quanh đau lòng muốn chết. Hứa Lam Thanh vội vàng ôm lấy DiệpTiểu An vẫn đang tức giận mà khóc không ngừng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng thằng bé.

"Bảo bối không khóc, bà nội đang ở đây", thế nhưngDiệp Tiểu An lại càng khóc to hơn, ánh mắt chẳng mấy chốc đã đỏ hồng, tay nó vẫntúm lấy áo của Hứa Lam Thanh, nhìn mấy đồ vật này nọ lạ lẫm đang bày khắp phòng,nhưng mãi vẫn không thấy mẹ ở đâu.

Diệp An An từ trong mộng giật mình tỉnh lại, cô hình nhưnghe được tiếng khóc của Tiểu An, cô vội vã mặc quần áo của mình vào, bỏ mặc luôncảm giác đau nhức toàn thân, trực tiếp đẩy cánh cửa ra, chạy ra phòng ngoài.

Kết quả là nhìn đến ba người đang luống cuống chân tay vâyquanh Tiểu An của cô, mà Diệp Tiểu An thì đang khóc đến mất cả tiếng, trái timcô đột nhiên hung hăng bị nhéo phát đau.

"Tiểu An", cô vội vàng chạy qua, từ trong lòng HứaLam Thanh đón lấy Diệp Tiểu An, Diệp Tiểu An vừa nhìn thấy mẹ yêu của mình thìnức nở một tiếng, sau đó không ngừng khóc thút thít, cũng không còn khóc ra tiếngnữa.

"Tiểu An, ngoan, mẹ đang ở đây", cô luôn tay vỗ vỗtấm lưng con trai. Hứa Lam Thanh buông tay xuống, nhìn đứa bé trong lòng cô, đaulòng không thôi, ba người lớn, lại không có cách nào với đứa trẻ này, nó khócsuốt, dỗ thế nào cũng không chịu nín.

"An, đây là có chuyện gì, con trai sao đột nhiên lạikhóc vậy?", Lance một phenkhoác cánh tay mình lên vai Diệp An An, anh vẫn nghĩ rằng Tiểu An rất rấtngoan, dù sao, thằng bé ở trong lòng anh cũng chưa từng khóc lấy một tiếng, làmanh cứ nghĩ con không sợ người lạ, chính là, thật không ngờ, thằng nhóc này thếnhưng lúc khóc lại ghê gớm như thế, Diệp Tiểu An khóc đến mệt lử cả người nằmtrong lòng mẹ, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh nho nhỏ, cái chân đá qua đá lại,lúc này coi như đã nín khóc hẳn.

Diệp An An vẫn tiếp tực vỗ lưng cho con, ngẩng đầu lên, liềnnhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp cao quý, bên cạnh là một người đàn ôngtrung niên có đôi mắt màu tím, nếu cô đoán không sai, bọn họ hẳn là cha mẹ củaLance.

Diệp An An hơi sửng sốt một chút, nhưng lúc này,cô không suy nghĩ được nhiều, mỗi khi ôm đứa nhỏ vào lòng thì cô không còn mộtchút phân tâm nào.

Cô nhẹ nhàng vỗ lưng con, "Tiểu An bình thường rấtngoan, nhưng khi rời giường thì tính khí rất xấu, lúc thằng bé đang ngủ thì khôngđược có âm thanh nào quá lớn, nếu không sẽ bị giật mình tỉnh, mà khi con vừa tỉnhthì sẽ khóc rất ghê gớm, nhất định là vừa rồi thằng bé đã bị đánh thức dậy".

"Còn nữa, có khi con đang bị đói bụng", hôm nay đãcó rất nhiều chuyện xảy ra, đến bây giờ, ngoại trừ con được uống bình sữa thìkhông được ăn thứ gì khác.

"Bình sữa sao?", Hứa Lam Thanh kêu lên một tiếng,vội vàng đi tìm bình sữa mới mua, tự mình đi pha sữa cho Tiểu An.

Lance đỡ Diệp An An ngồi xuống, nhìn mệt mỏi trên mặt côanh rất đau lòng, nhưng là, anh lại không dám chạm vào đứa nhỏ trong lòng cô, sợ lại làmcho thằng bé khóc.

"Lance", Diệp An An vươn bàn tay ra kéo lấy tay áocủa anh, thấy được đau lòng rõ rệt trong mắt anh, khiến lòng cô như ấm áp thêmmấy phần. Cô nhìn ra được, anh rất yêu đứa nhỏ này, yêu một cách thực cẩn thận,cô đem Diệp Tiểu An trong lòng mình ôm lên.

"Anh ôm đi, con đã không sao rồi, sẽ không khóc nữa đâu",cô an ủi bằng một nụ cười, ý bảo anh tiếp nhận lấy đứa nhỏ trong lòng mình. Cômuốn tạo cơ hội để hai cha con được ở chung nhiều hơn.

Lance cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ vào lòng mình, Diệp Tiểu An mở bừng hai mắtnhìn người cha lần đầu tiên được gặp mặt này, bàn tay nhỏ nắm chặt, đặt trên áoanh.

"Ba ba...ba ba...", nó nói từng chữ rõ ràng gọiLance, tuy rằng mới là lần thứ hai nói hai chữ này, nhưng nó đã ghi nhớ thậtkĩ.

Lance cẩn thận ôm con trai, hốc mắt có chút nóng nóng, anh,chưa bao giờ thấy cảm động như thế này, tiểu bảo bảo trong lòng chính là conanh, đứa con chảy chung một dòng máu với anh.

Dean đứng bên cạnh, nhìn một nhà ba người này, ông xoay người,trong mắt, cũng là một loại cảm động nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.