Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 209: Cục cưng phải giảm béo



"Angus?",Diệp An An lặp lại lời anh, mặc cho ấm áp trên người anh đang xua đi tất cả bithương của cô.

"Uhm,Angus, Angus Corrine, là Tiểu An của chúng ta", Lance nhẹ nhàng vỗ về máitóc dài ngang vai của cô, cánh tay thì ôm chặt lấy vòng eo Diệp An An. Cô rất gầy,sau này anh nhất định phải đem cô dưỡng ập hơn chút nữa mới được.

"Angus,tên gọi rất êm tai", Diệp An An tựa vào vai Lance, Tiểu Phương vẫn luôn phànnàn cái tên "Tiểu An" không tốt, nhưng bây giờ, con của cô, cuối cùng cũng có mộtcái tên đàng hoàng.

Có một người cha thương yêu con như vậy, còn có ông nội bà nội, Tiểu An của cô, chắcchắn sẽ rất hạnh phúc, cực kì hạnh phúc.

"Cả mơn anh, Lance", Diệp An An có chút mệt nhoài khép hai mắt lại, chậm rãi đivào giấc ngủ. Cô đã quá mệt mỏi, thật sự là quá mệt mỏi rồi.

"Là anh phải cám ơn em mới đúng, An à", Lance nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô, ngắmnhìn hàng mi dày đậm của cô, ở trên gương mặt in bóng xuống nhàn nhạt.

_________________

Một chiếc xe con dừng lại, lái xe bước xuống xe, kéo mở cửa sau của xe, một đôi chânthon dài đưa ra, tiếp sau đó là thân thể của một người đàn ông cực kỳ cao lớn cũngbước ra, trong lòng anh còn ôm một đứa trẻ, anh cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòngmình, trên khuôn mặt mang theo một chút ôn nhu hiếm thấy từ trước đến nay.

Anh bước nhanh đôi chân dài đi về phía trước, đứa trẻ trong lòng trên đầu đội mộtchiếc mũ hình ông mặt trời, vành chiếc mũ vừa vặn che đi đôi mắt của nó, đứa trẻxoay người mình một chút, vươn đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ của người đàn ông, sau đóngẩng đầu lên, để lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ cực kì giống với người đàn ôngkia, lập tức bầu không khí xung quanh rộ lên những tiếng tiếng kinh hô la hét.

Mọi người vốn đang thắc mắc thân phận của đứa nhỏ kia, nhưng khi đang nhìn khuôn mặtcủa đứa nhỏ thì đều bị làm cho kinh ngạc, tổng tài của bọn họ chưa kết hôn, thếthì đứa nhỏ này là từ đâu tới đây, song lúc nhìn thấy diện mạo của thằng bé cùngvới màu mắt tím của nó thì không còn nghi ngờ gì nữa, hai người họ chính là chacon!

Đứa nhỏ này là con của tổng tài...

"Baba...", Diệp Tiểu An lôi kéo tay áo của ba, tuy rằng đây là lần đầu tiên tớiđây, thế nhưng thằng bé lại không hề tỏ ra chút sợ hãi nào, thậm chí còn rất thíchnữa.

"Làm sao vậy, bảo bối?", Lance dừng bước chân lại, nhìn con trai trong lòng mình,con anh bây giờ gọi ba càng ngày càng hay, thằng bé thông minh ghê, từng chữ từngchữ nói cực kì rõ ràng.

"Baba, đói... đói...", Diệp Tiểu An vươn tay túm lấy áo anh, ánh mắt sáng ngờinhìn Lance. Lại bắt đầu khóc đòi ăn.

Lance giúp con lấy mũ mặt trời xuống, lộ ra dung nhan nho nhỏ giống y như mình. Anh bướcđi về phía trước, chuẩn bị đi pha sữa cho con, công việc này, anh đã luyện tậprất nhiều lần, bây giờ động tác tay đã vô cùng thành thạo. Anh hiện tại thực sựđã trở thành một ông bố siêu cấp kiêm bà vú, xứng chức cực kì.

Đi vào phòng làm việc của mình, đến lúc nam thư kí của anh nhìn thấy đứa trẻ conanh đang ôm trong lòng thì không khỏi trố mắt sửng sốt cả nửa ngày, Lance chínhlà đem đứa nhỏ đặt vào trong lòng anh ta, "Giúp tôi ôm một chút", nóixong, anh mặc kệ phản ứng của anh ta là như thế nào, liền đi vào phòng trong củaphòng làm việc, bảo bối của anh đã đói bụng rồi.

Thư kí thực cẩn thận ôm tiểu bảo bảo trong ngực mình, nhìn khuôn mặt này với tổng tàigiống nhau như đúc, còn có màu mắt nữa, không biết thân phận đứa nhỏ này là thếnào, diện mạo giống nhau như vậy, không phải cha con, chả nhẽ lại là anh emsao? =]]

Diệp Tiểu An cũng không sợ người lạ, chính là mở to hai mắt nhìn theo hướng Lance rờiđi, mãi đến khi Lance đi ra lần nữa, thằng bé mới nở nụ cười khanh khách, lại cònvươn hai cái tay be bé của mình ra.

Đương nhiên vươn tay ra không phải với Lance mà là với bình sữa trong tay anh. =]]

Lance đi tới, ôm lấy Diệp Tiểu An trong lòng thư kí, thư kí lúc này mới cảm giáctrong lòng mình nhẹ hẳn đi, tên nhóc này đúng là rất nặng a. Anh ta xoay xoay bảvai mình, lại bắt đầu ngạc nhiên khi nhìn thấy tổng tài của anh từ trước đếnnay rất nghiêm khắc lúc này đang cầm bình sữa cho tiểu bảo bảo nhà mình bú. DiệpTiểu An đá đá cái chân mình, hai bàn tay thì túm chặt bình sữa, cứ như là sợ bịngười khác cướp mất vậy, miệng đang ra sức uống sữa.

"Tổng tài, con trai anh thật là phải giảm béo thôi, nó nặng quá trời", thư kí bắtđầu nói đùa, nhưng khi Lance nghe được mấy lời này lại có chút sửng sốt, nhìnxuống đứa nhỏ trong lòng, những lời này, quả thực rất quen thuộc.

"Diệp Tiểu An, con phải giảm béo thôi, hiện tại con quá mập rồi đó". (*lời của An Anlúc hai mẹ con đi chơi trên phố mà Lance nhìn thấy)

Anh đột nhiên cười thành tiếng, thì ra, hai mẹ con mà anh đã gặp ngày đó thế nhưnglại là hai mẹ con cô, có điều, đứa nhỏ này đúng là càng lớn lại càng béo, thânthể tròn tròn, có khi đang nằm úp sấp mà muốn lật người lại cũng lật không được,sẽ không phải là bị béo phì rồi đấy chứ?!!

Thật đúng là tiểu tử đáng yêu. Diệp Tiểu An chính là đang ôm bình sữa của mình, đốivới cuộc nói chuyện giữa hai người lớn là gì cũng kệ, dù sao cũng không nghe được,nó chỉ việc chuyên tâm uống sữa của mình.

_____________________

Bên trong biệt thự nhà Corrine, Diệp An An đã chuyển tới ở trong này, ngoại trừLance, cha mẹ Lance cũng cưỡng bách cô phải chuyển về đây. Dù sao bọn họ cũngmuốn được chăm sóc Diệp Tiểu An nhiều hơn, huống chi, đã trải qua chuyện như vậy,anh không thể để cho hai mẹ con ở lại nơi đó. Bọn họ thật vất vả mới có được cháunội, còn có vợ tương lai nữa, đương nhiên không thể nào để cô ở lại một mình nhưvậy được.

Diệp An An vẫn còn nhớ lúc dì Lí nhìn thấy Lance, vẻ mặt không thể tin được, Diệp AnAn chỉ biết cười cười không nói gì, chuyện giữa cô và Lance, không phải một haicâu là có thể kể hết. Tuy rằng dì

Lí rất luyến tiếc Tiểu An, dù sao Tiểu An cũng là nhờ bà chăm sóc từ nhỏ đến lớn,thế nhưng, cô biết Tiểu An, kỳ thật cần nhất vẫn là người cha, chỉ cần bọn họ hạnhphúc là tốt rồi.

Đến khi quay về, không biết dì Lí đã nói gì đó với Lance, Lance ngay cả một câu phảnbiện cũng không có, chỉ gắt gao ôm chặt lấy cô. Cô không biết người đàn ông nàyvì cái gì lại sợ hãi như vậy.

Nhưng cô cái gì cũng không hỏi, chỉ để mặc cho anh ôm.

Một ngày nào đó, anh sẽ nói cho cô, quan hệ giữa bọn họ, ngoại trừ Tiểu An ra, còncó một phần tâm ý mông lung mơ hồ, có lẽ thứ này được gọi là yêu, yêu càng ngàycàng nồng đậm hơn, trái tim của cô, trái tim của anh, hai trái tim ngày một gầnnhau hơn.

Diệp An An đi vào phòng khách, vừa vặn gặp được Hứa Lam Thanh, đối với mọi người ở đây,cô vẫn là có chút khẩn trương, tuy rằng mọi người đối với cô rất tốt, Hứa LamThanh lại mua cho cô rất nhiều đồ này nọ, còn Dean, người có diện mạo rất giốngvới Lance, cũng rất hòa ái dễ gần. Hai người quả thực là hai bậc cha mẹ vô cùngtốt.

"Dì Lam...", cô vừa định gọi, lại phát hiện hình như mình gọi sai mất rồi.

"Đừng ngại", Hứa Lam Thanh đứng lên, trực tiếp kéo tay Diệp An An ngồi xuống sôpha, đã nhiều ngày rồi, họ thực rất thích cô gái này, tuy rằng không phải quáxinh đẹp, nhưng lại có một cỗ khí chất thực sạch sẽ mà thoải mái, hơn nữa tàinghệ nấu ăn vô cùng tốt, cô làm đồ ăn rất ngon, khiến họ thích vô cùng.

"Thực ra, con cũng có thể gọi ta là dì Lam, tạm thời là như vậy, chờ sau này, đổisang gọi mẹ luôn", Hứa Lam Thanh nhìn ra sự căng thẳng của cô, chính là nhẹgiọng an ủi cô.

"DìLam", hai mắt Diệp An An mở to một chút, nháy mắt sau đó lại cúi đầu, "mẹ",cho tới bây giờ cô chưa từng được gọi chữ này, không biết khi gọi sẽ có cảm giácgì nữa.

"Conà, con hãy tin dì Lam, ta không có con gái, sau này, chúng ta nhất định sẽ yêuthương con như con gái của mình", Hứa Lam Thanh nhẹ nhàng vỗ về bàn tay DiệpAn An, họ cũng không quan niệm phải là con nhà dòng dõi môn đăng hộ đối gì, chỉcần con trai thích, thì họ sẽ chấp nhận, huống chi, họ cũng rất thích cô gái này,hơn nữa, cô còn đem lại cho họ một bảo bối quý giá, chính là Tiểu An.

Cô quả thực là cứu tinh của gia tộc Corrine.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.