Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 214: Lần đầu gặp ông ngoại



Diệp An An từ trước tới giờ không hề biết, thì ra cô vẫn còn người thân, cô còn có một người ông ngoại, một người anh họ, cho nên, bây giờ cô không phải là cô nhi nữa, từ trước tới nay cũng không phải. Ban đêm, Diệp Tiểu An đã ngủ say trên chính chiếc giường trẻ con của mình, Diệp An An dỗ cho con ngủ xong mới đứng lên, Lance một phen ôm lấy cô, để cô tựa vào trong lòng mình.

"Ngủ đi, em mệt cả ngày rồi. Qua vài ngày nữa, chúng ta đến Ti gia gặp ông ngoại, ông ấy, rất nhớ em đó",

Lance hôn lên mái tóc của cô, tin tức hôm nay đã khiến cô không cách nào tiếp nhận ngay được. Thế nên hôm nay muốn để cô đi ngủ sớm.

"Uhm", Diệp An An gật đầu, cô ôm chặt lấy thắt lưng Lance, "Lance, ông ngoại sẽ thích em sao?", cô nhìn anh, trong mắt tràn ngập chờ mong, có người thân, cô cũng rất sợ hãi, sợ rằng họ sẽ không thích cô.

"Sẽ không, em là cô gái duy nhất của Ti gia, ông ngoại em vẫn luôn nhớ thương em mà", anh cúi đầu in môi mình lên đôi môi của cô, khẽ hôn trấn an Diệp An An, anh biết cô đang rất hồi hộp. Diệp An An khép chặt đôi mắt, tựa vào lòng anh, trong lúc anh thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vuốt ve lên lưng mình, cô chậm rãi đi vào giấc ngủ. Trong mộng, một cô bé đang ôm chân một người phụ nữ, có chút khẩn trương nhìn người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa, người phụ nữ xoay người ôm lấy cô bé, "Nào, Tiểu Uyển, đây là ông ngoại, mau gọi ông ngoại đi". Bé gái ôm chặt lấy eo của người phụ nữ, đôi mắt trông như một chú thỏ nhỏ mở to nhìn chăm chăm người đàn ông, lại sợ hãi mà rúc vào lòng mẹ.Người đàn ông cười dịu dàng, vươn tay đón lấy cô bé: "Ngoan, gọi ông ngoại nào", cô bé khẩn trương nắm chặt lấy áo của ông ta, nhưng không hề mở miệng, người đàn ông chỉ khẽ mỉm cười. Lại một màn nữa ập tới, cô bé thỉnh thoảng khóc thút thít, cô bé chỉ ngủ quên một chút thôi, lúc tỉnh dậy, lại tìm không thấy bảo mẫu đâu: "Mẹ, ông ngoại, Tiểu Uyển sợ lắm", cô bé chạy về phía trước, nhưng không hề nhìn thấy một chiếc xe cấp tốc lao về phía mình, cô bé bị đụng ngã trên mặt đất, máu từ trên trán không ngừng chảy xuống. Đợi cho đến khi cô bé tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện rồi. Cô bé không quen biết người nào hết, cũng không biết mình là ai, tên là gì. Trí nhớ của cô hoàn toàn trống rỗng, đợi cho đến khi cô bé bình phục liền bị chuyển đến cô nhi viện, trên cổ chỉ đeo một sợi dây chuyền:"Trả nó cho tôi, đó là của tôi", cô muốn đi đoạt lại sợi dây chuyền cổ bị mấy kẻ kia cướp, nhưng người ta so với cô bé cao hơn rất nhiều.Môt lúc lâu sau, cô rốt cục cũng không nhìn thấy kẻ đã cướp sợi dây chuyền kia nữa, cô ngồi xổm trên mặt đất, khóc một ngày một đêm, đó là vật duy nhất trên người cô, nhưng đã bị cướp mất rồi, thế nên giờ cô cũng không còn gì nữa hết. Mẹ, mẹ...Còn có, ông ngoại...

Lance nghe được tiếng khóc thật nhỏ của người phụ nữ trong lòng mình, anh vội vàng ngồi dậy, lại thấy Diệp An An đang ngủ trong lòng anh những vẫn đang khóc, khóc ướt cả áo gối. Cô ấy, hình như là nằm mơ.

"An, An, em làm sao vậy, tỉnh lại đi", Lance vỗ nhẹ lên mặt cô, cho đến khi Diệp An An mở đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, cô ôm lấy thắt lưng anh: "Lance, em mơ thấy mẹ, còn có ông ngoại, thì ra, em thật sự không phải cô nhi, em chỉ bị đi lạc, sau đó lại mất đi tất cả trí nhớ trước lúc ba tuổi". Mẹ của cô rất yêu thương cô. ông ngoại cũng như thế." Anh biết, anh biết, họ đều rất yêu thương em, em không phải cô nhi, em có họ, có Tiểu An, còn có anh nữa", Lance nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô, trong đôi mắt tím lộ ra chút đau lòng, An của anh đã phải chịu rất nhiều đau khổ, cũng đến lúc cô được hạnh phúc rồi.

_______pingki_______

Bên kia Mục Nham đứng trước khung cửa sổ sát đất, nhìn chuỗi vòng đeo tay trong tay mình. Hắn nhớ tới cảm giác lúc trước, khi mua chuỗi vòng này, thời điểm đó, hắn vẫn đang còn ở một chỗ với Lăng Huyên, trong nháy mắt nhìn thấy chuỗi vòng đeo tay này, hắn chỉ biết nó rất hợp với cô. Cho nên mới mua cho cô, đây là món quà duy nhất mà hắn tặng cô.Lúc ấy, hắn thực sự đã xem nhẹ lòng mình đang từ từ bị lạc mất, hắn có rất nhiều thói quen với cô, lại không nhìn rõ trái tim mình, mãi cho đến khi mất đi hắn mới biết được, hoá ra, trong thời gian một năm cô ở đây, trong lòng hắn đã lưu lại một vị trí chỉ riêng mình cô mà thôi, đến cuối cùng cũng không thể xoá nhoà.Cô chưa từng đeo lên tay chuỗi vòng này, cô nói cô sợ làm mất nó, thế nhưng tự tay cô lại bán nó, mãi đến khi trong một cuộc đấu giá hội hắn mới nhìn thấy thứ này. Lúc đó, hắn vô cùng tức giận, cũng rất thất vọng, cô bán thứ hắn cho cô, phải chăng cũng như cô đã không còn chút tình cảm nào với hắn nữa??? Hắn đã dùng tiền mua lại thứ vồn thuộc về cô với giá cao hơn gấp mấy lần, chuỗi vòng tay cũng đã thuộc về hắn, có một số thứ dùng tiền cũng không thể mua được, thật sự không thể mua được.Tình cảm cũng vậy, mất đi rồi có phải hay không sẽ không trở về nữa, hắn che dấu một tình yêu sâu đậm, một tình yêu còn chưa kịp nảy mầm, có phải sẽ không lấy lại được không. Không, hắn lắc đầu, không thể chấp nhận tình huống như vậy, Diệp An An thương hắn, vẫn luôn yêu hắn, cho nên, hắn sẽ không để cô rời đi một lần nữa, cô mãi mãi là của hắn.Nắm chặt chuỗi vòng đeo trong lòng bàn tay mình, trong con ngươi hắn cực kì sâu thẳm cùng mù mịt, bên trong là một mảnh tĩnh lặng trước cơn bão táp.

_______pingki_______

Lance ôm Diệp Tiểu An xuống xe, Diệp An An cũng theo xuống dưới, thằng nhóc Tiểu An này, đến nhà mới so ra còn thích ứng tốt hơn cả cô, hiện tại thằng bé đã lớn hơn không ít, nhưng mà lại càng mập hơn một chút, phỏng chừng Diệp An An đã không còn ôm nổi thằng bé nữa rồi.Trong tay Diệp Tiểu An đang cầm một khẩu súng lục đồ chơi, cái này là do Ti Hạo tặng, nó quả thực yêu thích không thôi, mỗi ngày đều muốn ôm không rời, ngay cả ra ngoài cũng muốn mang theo.Diệp An An ngẩng đầu nhìn toà biệt thự tráng lệ này, thuộc sản ngDiệp của Ti gia. Rất lớn, cũng rất khí thế, kỳ thật, cô cũng chưa từng tới đây, mẹ cô năm đó gặp cha cô, bởi vì ông ngoại không đồng ý, thế nên họ đã bỏ trốn, cho đến tận ba năm sau, cha cô bất ngờ qua đời, chỉ để lại hai mẹ con cô, đến khi ông ngoại tìm được họ rồi, cũng chính là khi họ phải quay về nơi này, do bảo mẫu sơ suất khiến cô phải dời xa người mẹ dịu dàng yêu thương mình hết mực, còn có ông ngoại rất cưng chiều cô.Thực ra, lúc đó tuổi của cô còn quá nhỏ cho nên căn bản không nhớ được khuôn mặt của ông ngoại thế nào, cũng không nhớ được ông ngoại rất thích gọi cô là bảo bối Tiểu Uyển, luôn thương yêu cô.

"Đi thôi, chúng ta mau đi vào", Lance ôm Tiểu An, còn tay kia kéo cô đi, Diệp An An gật đầu một cái, sợ hãi trong mắt giảm bớt đi rất nhiều. Đã lâu không gặp lại, ông ngoại trong trí nhớ của cô.

"Chúng ta đi thôi", Lance cúi đầu, thanh âm bình tĩnh vô cùng lại làm cho người ta an tâm, Diệp An An gật gật đầu, hai người ngước lên nhìn cánh cửa cực lớn, cùng nhau đi vào.

Trong phòng khách, Ti Hạo đứng ở một bên, nhìn ông nội của anh thỉnh thoảng lại đi tới đi lui trong phòng, quải trượng trong tay gõ lên sàn nhà từng tiếng 'cốc cốc', anh chỉ giương môi cười, ông cụ nhà anh, đang khẩn trương, có điều, những lời này anh cũng không dám nói ra, bằng không, uy phong của ông nội anh đã có thể san bằng mọi thứ không còn dấu vết.Ai có thể tưởng tượng được, Ti lão gia tử từng làm mưa làm gió, lão Đại thủ lĩnh hắc đạo chưa bao giờ biết khẩn trương cùng sợ hãi là cái gì, lúc này thế nhưng lại căng thẳng khi gặp cháu gái của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.