Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 110: Cẩm Phàm tặc



<!---->Sắc mặt Vương Xán trầm xuống, lúc này quát mắng: "Thương thuật của Tử Long điêu luyện, võ nghệ tuyệt luân, ta thật vất vả mời đến, hai người các ngươi lỗ mãng vô lễ như thế, còn ra thể thống gì, nhanh lui ra.”

Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu lấy ra vũ khí, là một việc vô cùng vô lễ.

Nhưng Vương Xán cũng biết rõ hai người có ý tốt, cho nên cũng chỉ nhẹ nhàng khiển trách một phen, cũng không quá so đo.

Chu Thương nghe thấy Vương Xán nói, thân thể khẽ run lên, lập tức hiểu rõ ý tứ trong giọng nói của Vương Xán.

Kim bối đại đao trong tay hắn chui vào vỏ két một tiếng, sau đó trở lại vị trí của mình đứng vững. Bùi Nguyên Thiệu lại tỏ ra nghi hoặc, lông mi nồng đậm giơ lên, trong mắt mang theo vẻ khó hiểu, vừa thấy sẽ đánh nhau với Triệu Vân rồi, tại sao Chu Hắc Tử lại đột nhiên rút lui? Lúc này, có thể làm rùa đen rút đầu sao?

Nhưng mà, không cam lòng cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.

Bùi Nguyên Thiệu cũng không dám sờ đầu Vương Xán, theo sát sau Chu Thương, cũng lui trở về.

Trong lòng Chu Thương đã minh bạch ý tứ trong giọng nói của Vương Xán, Triệu Vân có thể tham gia lần Diễn vũ này, là do Vương Xán tìm cách, không thể để cho hai người Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu làm hỏng mất. Ngay cả như vậy, trong lòng Chu Thương vẫn nhịn không được thở dài một tiếng, bởi vì biểu hiện vừa rồi của Triệu Vân làm cho người khác rất thất vọng rồi, thời điểm mang theo vũ khí lên lôi đài thì nho nhã lễ độ, một dáng vẻ nho nhã khiêm cung, nhưng là bây giờ lại thành người gây sự như thế, biến hóa... Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Thương động một chút, chẳng lẽ trong đó...

Nghĩ tới đây, Chu Thương xoay chuyển ánh mắt, lại liếc mắt đánh giá Triệu Vân một cái.

Không ngờ, ánh mắt Triệu Vân cũng dừng ở trên người hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, dừng lại một lát, sau đó nhìn nhau cười.

Có lẽ là như vậy, không, nhất định là như vậy...Khuôn mặt lạnh như băng của Chu Thương lộ ra nụ cười sáng sủa, cảm giác tức giận trong lòng cũng tan mất.

Vương Xán trông thấy cảnh như vậy, trong lòng cũng cười. Có thể nói, biểu hiện vừa rồi của Chu Thương làm Vương Xán phi thường hài lòng, có một tướng lãnh trung thành đến chết, chỉ có thể nói là phúc khí của Vương Xán. Nhưng, tuy rằng trong lòng Vương Xán đắc ý, nhưng là đối với việc mời chào Triệu Vân, trong lòng vẫn thầm nghĩ không thể quá đắc ý, phải rất cẩn thận, không thể để ở thời khắc mấu chốt lại thất bại trong gang tấc.

Bên trái Vương Xán, Tuân Du đang nhíu mày cũng giãn ra.

Hắn cười nhạt một chút, sau đó hướng Vương Xán gật gật đầu.

Còn người duy nhất buồn bực, không thể nghi ngờ là Bùi Nguyên Thiệu, thằng nhãi này trông thấy Chu Thương, Triệu Vân nhìn nhau cười, trong lòng giống như kiến bò,vẫn không thể hiểu được giữa Triệu Vân cùng Chu Thương, tại sao lại cười một tiếng quên hết thù hận...

Lúc này, ở bảy tòa Diễn vũ thai còn lại, trên lôi đài, tình hình chiến đấu vô cùng gay gắt, tràn ngập huyết tinh.

Tòa Diễn vũ thai thứ hai, một hán tử cầm Tam tiêm nhận đứng run rẩy ở trên đài, toàn thân hán tử kia dính đầy máu tươi, một bộ áo quần bằng vải bố bị tua nhỏ thanh một khe hở, xuyên qua khe hở đó, có thể nhìn thấy trên da thịt màu đồng cổ của hán tử, từng tia máu đang chảy ra, đem áo vải bố nhuộm thành một mảnh màu đỏ.

"Ta đến đánh với ngươi!”

Lúc này, một hán tử to lớn cầm một cây búa to vọt lên, sau khi hắn xông lên thai, búa lớn trong tay liền quét ngang, làm ra động tác phòng ngự, sau đó mới lên tiếng: "Hán Trung, Lâm Võ, tiến đến lãnh giáo.”

Hán tử cầm Tam tiêm nhận cũng nói lớn tiếng: "Hán Trung, Ba Tuấn!”

"Mời!" Tay phải Lâm Võ mang theo búa lớn, giơ tay ra nói.

Ba Tuấn lắc lắc đầu, cười nói: "Ta nhận thua!”

Sau khi nói xong, Ba Tuấn liền mang theo Tam tiêm nhận, đi xuống khỏi Diễn vũ thai. Tuy rằng võ giả ở chung quanh thấy Ba Tuấn trực tiếp nhận thua, đều là châm biếm mỉa mai, không có người nào nói lời an ủi, nhưng là Ba Tuấn lại không hề để trong lòng, mà là sống chết mặc bay, chờ những người khác đi lên khiêu chiến Lâm Võ.

Tiếp theo, tòa Diễn vũ thai thứ hai liền tiếp tục diễn ra huyết chiến.

Tòa Diễn vũ thai thứ ba, không ai nhận thua, tất cả đều là dũng sĩ chiến đấu đến chết. Một cỗ rồi lại một cỗ thi thể nằm ở đường biên của Diễn vũ thai, máu tươi màu đỏ tươi đã đem Diễn vũ thai biến thành một vùng màu đỏ, nếu là người nhát gan, nhìn đến trên lôi đài đều là màu đỏ, đều sẽ hoảng sợ khiếp đảm, e ngại không thôi.

Thứ bốn, thứ năm, thứ sáu, thứ tám tòa Diễn vũ thai, đều là như thế.

Tất cả mọi người đều phấn đấu quên mình, cho dù vết thương chồng chất toàn thân, cũng là không muốn nhận thua xuống đài, đều lựa chọn tử chiến đến cùng, không người nào muốn chủ động nhận thua, làm rùa đen rút đầu giống như Ba Tuấn.

Nhưng, tòa Diễn vũ đài thứ bảy lại xuất hiện một tráng hán mặc quần áo kỳ lạ.

Vừa nhìn liền thấy, bên hông tráng hán mang theo cung tên, trên búi tóc đen thùi rậm rạp cắm một sợi lông chim, bên hông quấn quanh một cái khóa sắt màu đen, phía trên khóa sắt lộ ra một cái chuông.

Quan sát cẩn thận, bộ dáng tráng hán cực kỳ vạm vỡ, mùa đông lớn thế nhưng chỉ mặc một áo đơn, cánh tay để trần, trong tay cầm một thanh trường đao. Nhìn lên phía trên, tráng hán có mày rậm mắt to, một đôi mắt hổ tinh quang lóe ra, râu quai nón rậm rạp ở dưới hàm, lúc di chuyển, một cỗ khí tức cương quyết bướng bỉnh từ trên người tráng hán lan ra, quả thực là vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh.

Lúc đang đi, trường đao trong tay tráng hán rung động leng keng.

Trường đao kia so với trường đao thân hẹp, lưỡi đao thẳng, có tay cầm có khác biệt, thân đao có vẻ rộng hơn, lưỡi đao hơi hơi gấp khúc, đao dài bảy thước, sống đao phi thường dày, hơn nữa trên sống đao có chín thiết hoàn, thời điểm trường đao vung lên, thanh âm đinh đinh đinh từ trên sống đao truyền đến, có thể làm nhiễu loạn tâm thần kẻ địch.

Tráng hán cầm chuôi trường đao, mủi đao hướng xuống phía dưới, chắp tay hướng người đứng ở trên đài, lớn tiếng nói: "Ba quận, Cam Ninh; Binh khí: Hoành giang đao!”

Người trên lôi đài nghe thấy tên Cam Ninh, hừ lạnh một tiếng, nói: "Hán Trung, Liễu Phong; Binh khí: Đao.”

Thời điểm nói đến binh khí của chính mình, Liễu Phong đều cảm thấy được trước kia không có lấy cho binh khí của một cái tên rất hay, thì rất mất mặt rồi. Hắn hoàn lễ xong, liền xua tay lớn tiếng nói: "Mời!”

"Mời!" Cam Ninh vung Hoành giang đao, trường đao huy động, tiếng vang leng keng từ trên sống đao lập tức truyền đến. Tuy rằng Cam Ninh nói một tiếng mới, nhưng Cam Ninh vẫn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, Hoành giang đao dài bảy thước ở trong tay che ở trước ngực, bày làm ra vẻ ngươi không ra tay, ta cũng không ra đao.

“Giết!”

Liễu Phong đứng ở phía đối diện Cam Ninh, cảm thấy Cam Ninh giống như một con rắn độc lạnh lẽo hung mãnh, bất cứ lúc nào đều có thể tấn công một kích trí mệnh, bởi vậy liền vung đao thép vọt tới.

Cam Ninh thấy đao thép bổ tới, cười quỷ dị, Hoành giang đao trong tay đẩy về phía trước trong nháy mắt.

Lập tức, một cỗ lực lượng khổng lồ từ trên đao thép truyền lại, tuy rằng tốc độ của Hoành giang đao không nhanh, nhưng lại có thể cảm giác được khi Hoành giang đao chém về phía đao thép của Liễu Phong, một tiếng gào rít rất nhỏ từ trên lưỡi đao của Hoành giang đao truyền lại, đây là do lưỡi dao cắt qua không khí, phát ra tiếng chói tai.

Tốc độ chậm như vậy, lại có thể làm được điều này.

Quả nhiên là nghe rợn cả người, vô cùng lợi hại.

"Keng!”

Thoáng chốc, Hoành giang đao va chạm với đao thép, phát ra tiếng va chạm giữa kim loại, nhưng trong chớp nhoáng này, một cỗ lực lượng khổng lồ từ trên lưỡi đao của Hoành giang đao phát tán ra, lực lượng khổng lồ trực tiếp đem đao thép trong tay Liễu Phong đập bay, mà Liễu Phong cũng cảm giác thấy một cỗ lực lượng khổng lồ từ trên hai tay truyền lại đây, khiến cho ngũ tạng đều thiêu đốt, phun ra một ngụm máu tươi, chân Liễu Phong mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất, cả người run rẩy, bàn tay đổ máu, bộ dáng vô cùng trầy trật.

"Tê… Tê...”

"Thật là lợi hại, thật là lợi hại!”

"Người nọ từ đâu xuất hiện, lại lợi hại như thế!”

Xung quanh lôi đài, võ giả quan sát xì xào bàn tán, thảo luận về chuyện của Cam Ninh. Cam Ninh lại như mắt điếc tai ngơ, ánh mắt dừng ở trên người Liễu Phong, hỏi: "Ngươi có chịu nhận thua?”

"Nhận thua, ta nhận thua!" Liễu Phong liên tục gật đầu, xám xịt xuống lôi đài.

Cam Ninh dùng một chiêu liền giải quyết hắn, thực lực như vậy thì không phải là người như Liễu Phong có thể chống lại rồi, nếu còn đứng ở trên lôi đài không phải là tìm chết sao? Người phía dưới thấy Liễu Phong xám xịt đi xuống, lập tức lại xì xào bàn tán một trận, nhưng lại không có châm chọc Liễu Phong, bởi vì Liễu Phong cũng là người chiến thắng liên tục năm trận, mà bây giờ lại chỉ một chiêu cũng không đỡ nổi, tình huống như vậy, khiến cho trong lòng võ giả đang xem đều phát run.

Trên Duyệt binh đài, đôi mắt Triệu Vân lóe ra tinh quang, ánh mắt nhìn về phía Cam Ninh lộ ra một tia hưng phấn.

Mà Vương Xán cũng vuốt ve hai tay, trong mắt lóe ra ánh mắt cực nóng, ánh mắt dừng ở trên người Cam Ninh lộ ra vui mừng vô cùng, lúc này tổ chức Diễn vũ, đúng là đáng giá.

Cam Ninh, Cam Hưng Phách.

Nhân vật như vậy, lại có thể tham gia Diễn vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.