Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 14: Kỷ Linh nộ hỏa xung thiên



<!---->Trời tối đen như mực, mây đen cuồn cuộn, che phủ cả đất trời.

"Ầm, ầm ~~~"

Tiếng sấm vang lên, một tia sét xẹt ngang đường chân trời, chiếu sáng cả trời đêm.

Màn đêm buông xuống, Vương Xán mang hơn một trăm binh sỹ nhanh chóng rút lui, sau lưng là Kỷ Linh dẫn đầu năm trăm binh sỹ truy đuổi ráo riết.

Đột nhiên, Vương Xán đang vội vã rút lui thì cảm thấy lành lạnh trên trán, hắn lấy tay quẹt thử, thì ra là một giọt mưa, giọt mưa lạnh giá rơi trên mặt hắn, cảm thấy mát thấu ruột gan, một cơn mưa tí tách rơi trong rừng cây, không lâu sau, lá khô trên mặt đất đã bị lá khô ngấm vào, làm mọi thứ trở nên trơn trượt, rất dễ bị trượt ngã.

"Chủ công, chúng ta chỉ có một trăm người, tên cẩu quan Kỷ Linh có đến năm trăm người, chúng sắp đuổi đến đây rồi, phải làm sau đây?"

Chu Thương vừa chạy ráo riết, vừa cất giọng hỏi. Nói xong hắn quay đầu nhìn vào đám quan binh đang đuổi theo, trong mắt loé lên vẻ xảo quyệt.

Vương Xán không nghĩ ngợi gì, nói to: "Còn làm gì nữa, mau chạy nhanh lên đi chứ!"

Kỷ Linh cách Vương Xánkhông xa,cũngchỉ khoảng sáu mươi mét, nghe thấy âm thanh như bất lực của Chu Thương, lại nghe Vương Xán bảo chạy thục mạng, Kỷ Linh cười lạnh: "Cuối cùng cũng biết sợ sao? Sớm biết kết quả hôm nay, sao lại phải đi quấy rối quân doanh, trời tạo nghiệt, còn có thể sống, tự tạo nghiệt, thì chỉ có con đường chết! Bổn tướng phải tiêu diệt bọn sơn tặc, bọn sơn tặc gan to bằng trời này, không giết hết thì không thể hả giận mà."

Kỷ Linh vừa nghĩ đến việc sắp bắt được bọn người phá rối quân doanh, trong lòng liền nóng như lửa đốt.

Kìm nén một bụng tức, rốt cuộc cũng có chỗ để phat tiết.

Kỷ Linh vừa đuổi theo Vương Xán vừa hét to: "Các binh sỹ, theo ta giết, giết năm tên giặc, phong ngũ trưởng, giết mười tên giặc, phong thập trưởng, giết năm mươi tên giặc, phong bách phu trưởng."

"Giết, giết, giết ~~~~"

Năm trăm tên quan binh vừa nghe Kỷ Linh nói xong,liền trở nên đỏ mắt, chỉ cần giết năm tên giặc là có thể làm ngũ trưởng, mười tên giặc là có thể làm thập trưởng... Một món hời như thế để cho chúng hưởng, bọn quan binh vô cùng cao hứng cầm chiến đao lên, điên cuồng xông về phía trước.

Cái gọi là trọng thưởng thì ắt có dũng phu, chính là như vậy!

Kỷ Linh thấy binh sỹ điên cuồng đuổi theo, trên mặt hiện vẻ đắc ý.

Bùi Nguyên Thiệu tay xách Lang Nha Bổng, lưng vẫn đeo túi đựng tên, hông mang trường cung, lao vùn vụt lên phía trước, cơ thể không cân bằng, căn bản là không có cách nào gia tăng tốc độ, hắn hét to lên một tiếng: "Con mẹ nó, những thứ này lão tử đều không cần."

Nói đoạn, Bùi Nguyên Thiệu lấy trường cung bên hông xuống, dồn sức ném ra phía sau, trúng vào đám quan binh, cảm thấy túi đựng tên vẫn có chút vướng víu, lập tức lại tháo túi đựng tên xuống, ném về phía quan binh đang truy đuổi phía sau, những mũi tên bay vào người của đám quan binh, một tiếng oai oái thảm thiết vang lên, càng làm người tán dương là túi đựng tên rơi trúng vào mặt của một tên quan binh, chắn ngang tầm mắt của hắn, hắn lập tức đứng khựng lại, tên binh sỹ phía sau lại không chú ý vẫn tiến về phía trước, vấp phải cơ thể của tên kia, cả hai đều ngã phịch xuống đất, liên tục kêu la.

Trên người Bùi Nguyên Thiệu không còn gánh nặng, cảm giác cả người thật nhẹ nhõm, xách Lang Nha Bổng chạy như bay, chẳng mấy chốc lại đuổi kịp Vương Xán và Chu Thương. Vương Xán liếc nhìn Bùi Nguyên Thiệu, trách móc: "Bùi Nguyên Thiệu, gan người cũng to lắm, đến vũ khí cũng bỏ lại."

Bùi Nguyên Thiệu cười hì hì, thở hổn hển nói: "Chủ công, vũ khí của mạt tướng là Lang Nha Bổng, không phải là cung tên yếu đuối vô lực đó."

Vương Xán không biết nói gì, lắc lắc đầu, tiếp tục chạy.

Bởi vì Bùi Nguyên Thiệu tạo nên tiền lệ, làm binh sỹ dưới trướng Vương Xán đều lần lượt vứt bỏ đoản cung, ngay cả túi đựng tên cũng tháo ra luôn, phút chốc các binh sỹ đều cảm thấy nhẹ nhõm, bắt đầu kéo giãn khoảng cách với quan binh.

Kỷ Linh thấy sơn tặc lần lượt ném vũ khí xuống, chạy càng nhanh hơn, trong lòng rất tức giận.

Nhưng không lâu sau Kỷ Linh tươi cười trở lại, vũ khí trong tay sơn tặc đều vứt lại hết rồi, thì lấy cái gì để chống trả lại quan binh, thật là một lũ chỉ lo chạy trối chết, lũ cướp không có đầu óc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đám người Vương Xán Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu đã thở không ra hơi, binh sỹ dưới trướng càng chịu không nổi, tốc độ ngày càng chậm, nhìn thấy quan binh càng lúc càng gần, Chu Thương trong lòng lo lắng, thấp giọng hỏi: "Chủ công, sao vẫn chưa tới địa điểm chỉ định, phải chạy tiếp bao lâu đây, các binh sỹ chịu không nổi nữa rồi!"

Vương Xán nhìn lên phía trước, lập tức nói: "Nhanh lên, nhanh lên, sắp tới rồi."

Lúc này Vương Xán cùng binh sỹ dưới trướng đã chạy vào sâu trong rừng cây, cách quan đạo rất xa. Vương Xán vừa chạy, vừa nhìn xung quanh, thấy rừng cây phía trước xuất hiện một khu vực trống trải, mắt lộ vẻ vui mừng, cuối cùng đã đến rồi, hắn hét lớn: "Mọi người tản ra mà chạy."

Vừa ra lệnh một tiếng, một đám tặc binh Hoàng Cân tản ra hai bên rừng cây.

Trong chớp mắt, vốn dĩ hơn một trăm tên binh sỹ Hoàng Cân đông nghẹt đã biến mất trong rừng cây không thấy tăm hơi, những binh sỹ này vốn đã sắp chịu không nổi, nghe Vương Xán ra lệnh, trong nháy mắt lấy lại tinh thần, bước chân trì trệ có sức sống trở lại, chạy xuyên qua rừng cây tản ra tứ phía.

Kỷ Linh thấy thịt đến miệng còn bị rơi ra, vô cùng phẫn nộ: "Thật đáng ghét, đáng ghét, cái đám quê mùa này."

Giáo úy Vương Duyệt khom lưng, thở không ra hơi, hắn nói năng đứt quãng: "Tướng, tướng, tướng quân, chúng ta đều... đều... đuổi theo xa vậy rồi, vẫn... chưa... đuổi kịp sơn tặc, có... phải là... mắc mưu không!" mắt thấy đuổi theo sơn tặc là vô vọng, Vương Duyệt buồn bực trong lòng đã đành, thế nhưng lúc này thể xác và tinh thần hắn đều rất uể oải, thực sự không muốn đuổi tiếp nữa.

Kỷ Linh thần sắc tốt lên một chút, gật gật đầu nói: "Bổn tướng đuổi theo ngăn cản ba tên đầu sỏ của sơn tặc, ngươi để năm trăm thuộc hạ phân thành từng tổ hai mươi người, cẩn thận lục soát, không được bỏ sót một tên sơn tặc, nếu tìm thấy chúng, giết chết ngay tức khắc, không cho bất kỳ tên nào sống sót, bổn tướng hy vọng lúc ta giết được ba tên đầu sỏ, ngươi đã giết hết được sơn tặc rồi, mong rằng ngươi sẽ không làm bổn tướng thất vọng."

Sau khi Kỷ Linh nói xong, liền mang theo Tam Tiêm Lương Nhận Đao, chạy về hướng Vương Xán, Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu bỏ trốn.

Vương Duyệt ngây người đứng yên tại chỗ, lắc lắc đầu, trong lòng thở dài: "Tướng quân thật là bị mờ mắt rồi, lại vì một đám sơn tặc không dám chường mặt ra ngoài mà đuổi theo." Vương Duyệt trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn, nhưng lại sợ hung uy của Kỷ Linh, cũng không dám nói lời khuyên can, chỉ đem binh sỹ phía sau phân thành từng tổ hai mươi người, chầm chậm tiến vào rừng cây. Vương Duyệt không có ý muốn truy kích sơn tặc một cách mãnh liệt, nhưng một đám quan binh lại ăn *** giống nhau, hai mắt sáng rực, gấp gáp chạy vào rừng sâu, muốn bắt vài tên sơn tặc sau đó thăng quan, có quyền có chức.

Ba người Vương Xán, Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương chạy chầm chậm, đợi Kỷ Linh đuổi tới, lại tăng tốc chạy nhanh lên, từ đầu tới cuối đều bỏ Kỷ Linh lại sau lưng.

Sau một khắc, mấy người Vương Xán đã chạy được một quãng rất xa.

"Ba tên giặc cướp không biết xấu hổ, bổn tướng mà bắt được các ngươi sẽ đem các ngươi đi lột da rút gân, để các ngươi sống muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!" Kỷ Linh mặt đỏ như gấc, khuôn mặt hình chữ Quốc (國) sạm đen, hai mắt phun lửa, nhìn chằm chằm vào ba người Vương Xán đã dừng lại phía trước, trong lòng hắn đối với ba người họ đã hận tới cực điểm.

"Kỷ tướng quân, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngài hà cớ gì cắn chặt chúng ta không buông như một con chó chết vậy, chúng ta sòng phẳng giảng hòa, ngài lập tức quay đầu bỏ đi, ba người chúng ta, cũng sẽ biến mất khỏi tầm mắt ngài, chuyện tối hôm nay xem như là một trò đùa thôi, ngài thấy có được không?" Vương Xán xoay người lại, cười hì hì nói.

Kỷ Linh nghe xong, khuôn mặt càng trở nên tái mét, lửa giận trong lòng đã như nui lửa phút chốc bùng nổ, lớn tiếng hét: "Tiểu tặc, bổn tướng và người thề không đội trời chung, ngày hôm nay không phải ngươi tử thì là ta vong."

Kỷ Linh cắm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay xuống đất, cả người như một con mãnh hổ đứng sừng sửng giữa rừng cây, phát ra sát khí lạnh như băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.