<!---->Chả hiểu sao 2 chương này lại không khớp nhau, mình dịch cũng thấy kì kì ~.~
Thật lâu sau, Mã Đằng mới hỏi: "Văn Ước, ngươi là tính thế nào? "
Rất hiển nhiên, Mã Đằng là muốn lấy lui làm tiến, thử ý nghĩ trong lòng Hàn Toại trước.
Tiếng nói vừa hạ xuống, Mã Siêu liền nhíu mày, tựa hồ là bất mãn phụ
thân chỉ hỏi Hàn Toại. Mã Đằng cũng nhìn thấy biểu lộ của Mã Siêu, cười
nhạt một tiếng, không có bất kỳ động tác gì.
Hàn Toại nghe được câu hỏi của Mã Đằng, tựa hồ có chút khó xử.
Thần sắc hắn do dự, lộ ra vẻ ngưng trọng.
Thật lâu sau, Hàn Toại mới chậm rãi nói: "huynh trưởng đã từng suất
lĩnh đại quân giao chiến với Vương Xán, lại bị Vương Xán đánh bại dễ
dàng, hơn nữa Mạnh Khởi hiền chất đã từng bị Vương Xán nhốt, ngay cả
Bàng Đức Bàng Lệnh Minh cũng bị Vương Xán bắt đi. Đại thù như thế, ta là huynh đệ kết nghĩa của huynh trưởng, đương nhiên là sẽ báo thù cho
huynh trưởng, ta tự nguyện lãnh binh đi tấn công Vương Xán".
Một lời, nói như chém đinh chặt sắt.
Mã Siêu nghe xong, lông mày chợt cau lại.
Ban đầu, lúc Mã Siêu nghe xong lời của Hàn Toại, cho rằng Hàn Toại sẽ
tự giác lãnh binh tấn công Vũ Công huyện. Bây giờ Hàn Toại lại giả bộ
phân ưu cho Mã Đằng, muốn chủ động tấn công Vương Xán, đây không phải là đoạt cơ hội báo thù của hắn sao?
Mã Đằng không nói gì, nhưng Mã Siêu lập tức đứng dậy.
Hắn vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lóe ra tia lửa cừu hận, nói: "thúc
phụ, tấn công Vương Xán cũng không phải là chuyện đơn giản. Trước, binh
sĩ Mã gia chúng ta nhiều đến sáu vạn, mà binh sĩ dưới trướng thúc phụ
cũng chỉ có ba vạn, đây là thực lực chênh lệch giữa hai bên, nếu thúc
phụ suất lĩnh đại quân ba vạn đi tấn công Vương Xán, chắc chắn lực yếu,
khó có thể hoàn thành".
Hàn Toại mỉm cười, nói: "Điều này có gì mà phải lo lắng, có thể từ
trong sáu vạn binh sĩ điều mấy vạn người tạm thời gia nhập dưới trướng
của ta, như vậy, liền lập tức tăng cường thực lực".
Hắn cẩn thận nghĩ phương pháp ứng phó, nhưng ngay lúc này khó có thể đối đáp.
Hai bên là minh hữu, nên Hàn Toại đưa ra đề nghị như vậy, cũng không có chỗ nào không ổn. Lúc Mã Siêu mệt mỏi ứng phó, Mã Đằng đã mở miệng nói
chuyện. Mã Đằng chậm rãi nói: "Văn Ước, binh sĩ hai bên chúng ta có quân kỷ khác biệt, ra mệnh lệnh khẩu lệnh cũng khác nhau, một khi binh sĩ
hai bên trộn lẫn, rất dễ sinh mâu thuẫn. Bởi vậy, theo ý kiến của ta,
vẫn không trộn lẫn lại thì thỏa đáng hơn".
Một câu, chỉ chớp mắt đã phủ định lời của Hàn Toại.
Hàn Toại nghe vậy, cũng không mở miệng phản bác.
Đối với hắn mà nói, nói ra câu lãnh binh đi tấn công Vương Xán, chỉ là sách lược lấy lui làm tiến của Hàn Toại mà thôi.
Mã Siêu nghe xong lời của Mã Đằng, nhìn Mã Đằng đầy khâm phục, nói
tiếp: "thúc phụ, binh lực của chúng ta là một nguyên nhân. Nguyên nhân
thứ hai là Mã gia ta có đại thù với Vương Xán, cừu hận như vậy chỉ có tự chúng ta ra tay mới có thể giải quyết, mới có thể an tâm, há có thể
khiến thúc phụ đi vất vả".
Lúc trước, một lời nói của Hàn Toại đã kích thích Mã Đằng cùng Mã Siêu.
Bàng Đức bị Vương Xán giữ lại, Mã Đằng xem như là vô cùng nhục nhã.
Hai chuyện này, hai cha con Mã Đằng cùng Mã Siêu không thể nào quên.
Hàn Toại nói ra ở trước mặt tất cả mọi người, càng khiến hai người không thể nào để Hàn Toại đi tấn công Vương Xán, chỉ có bản thân bọn họ đi
tấn công Vũ Công huyện mới được. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, đó là đánh bại Vương Xán, thì có thể thu lấy binh lực cùng tướng lãnh của
Vương Xán, đây cũng là nguyên nhân mà Mã Đằng và Mã Siêu không thể nào
đáp ứng.
Mã Siêu nhìn Hàn Toại, thấy Hàn Toại vẫn không động tâm, thầm mắng Hàn Toại giảo hoạt.
" Bùm! "
Mã Siêu phất mạnh áo bào, một gối quỳ trên mặt đất, ôm quyền nói: "thúc phụ, Mã gia cùng Vương Xán cừu hận cao ngất, sánh bằng biển sâu, không
thể không báo, thỉnh thúc phụ thành toàn".
Hàn Toại gãi gãi đầu, lại nhìn về phía Mã Đằng, tựa hồ là đang trưng cầu ý kiến của Mã Đằng.
Có điều, Mã Đằng vẫn không nói một lời.
Hàn Toại thở dài, đứng dậy đỡ Mã Siêu lên, nói: "Mạnh Khởi, ngươi đã
nói tới như vậy, làm thúc phụ còn có thể cự tuyệt sao? Có điều, Vương
Xán vô cùng giảo hoạt, các người cũng phải cẩn thận, không thể khinh
thường! "
Mã Đằng nghe được lời của Hàn Toại, suy nghĩ đánh bại Vương Xán càng thêm kiên định.
Hàn Toại cuối cùng còn dặn dò Mã Siêu chú ý, giống như nói Mã Đằng và
Mã Siêu là dũng phu, không biết dùng kế vậy. Nói như vậy, càng kích
thích nội tâm mẫn cảm của Mã Đằng.
Mã Siêu thấy Hàn Toại đáp ứng, trong lòng đang vui mừng, căn bản không
để ý đến lời của Hàn Toại. Hắn đứng lên, nắm chặt nắm tay, trong mắt lóe ra quang mang nóng rực, lần này chiếm được huyện Tân Bình, đã cắt đứt
đường lui của Vương Xán, hắn nhất định sẽ đánh bại Vương Xán. Đến lúc
đó, Mã Siêu muốn chặt đầu của Vương Xán xuống làm đồ nhắm rượu, muốn làm nhục Vương Xán.
Hàn Toại trở lại chỗ ngồi, nói: "nếu đã như thế, ta liền lãnh binh tấn công Vũ Công huyện, ổn định hậu phương".
Diêm Hành ngồi ở phía dưới, trong lòng khâm phục Hàn Toại không thôi.
Hàn Toại không hổ là người từng trải, chỉ nói mấy câu đơn giản đã đạt được mục đích tấn công Vũ Công huyện.
Lúc này, lại nghe Hàn Toại nói: "huynh trưởng, huyện Vũ Công giống
huyện Tân Bình, binh lực để lại cũng không nhiều. Ta suất lĩnh đại quân
ba vạn rất nhanh liền có thể đánh hạ huyện Vũ Công, khi đó, ta nên lãnh
binh đến trợ giúp huynh trưởng, hay là tiếp tục tấn công hậu phương của
Vương Xán, cắt đứt toàn bộ đường lui của hậu phương Vương Xán? "
Mã Đằng không chút do dự, cao giọng nói: "ngươi không cần lo lắng cho bọn ta, cứ nhắm hướng Trường An mà giết là được".
Hàn Toại khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm cười.