<!---->Dương Phong bỏ đi, lặng yên không chút tiếng động.
Có điều, Dương Phong mặc dù bảo vệ được tánh mạng, nhưng trong lòng lại không dễ chịu là bao. Vì tính mạng của hắn là do Điển Vi cầu tình cho
hắn mới có thể bảo toàn, thế là đã nợ một đại ân.
Một Dương Phong, với đại quân mà nói, không có gì quan trọng.
Trong quân của Vương Xán, người võ nghệ cao cường hơn Dương Phụng không chỉ một hai người, người thông minh hơn Dương Phụng cũng không ít. Giao chiến với Mã Đằng, tác dụng của Dương Phong cũng không lớn, cho nên
Vương Xán dứt khoát để cho Dương Phong chạy.
Sáng sớm hôm sau, Vương Xán suất lĩnh hơn bốn vạn binh sĩ tiếp tục lên đường, tiến về phía huyện Tân Bình.
Lần này, trên đường không gặp phải chuyện, đi tới huyện Tân Bình thuận buồm xuôi gió.
Trong vòng nửa tháng, trinh sát do Vương Xán phái ra rốt cuộc dò xét
được vị trí đại quân của Mã Đằng. Cùng lúc đó, đại quân của Mã Đằng cũng dò xét được tin tức Vương Xán giết về.
Sau khi Mã Đằng biết được tin tức về đại quân của Vương Xán, lập tức
bảo tất cả binh sĩ dưới trướng dừng lại, không tiếp tục lên đường nữa.
Tốc độ Mã Đằng suất lĩnh đại quân sáu vạn người đi đường rất nhanh, rất
gấp, bọn binh sĩ uể oải không chịu nổi, nếu trực tiếp giao chiến với
Vương Xán, sức chiến đấu quá yếu, sẽ bất lợi với đại quân.
Vì vậy, Mã Đằng bảo đại quân dựng trại đóng quân, sau khi nghỉ ngơi và hồi phục lại quyết chiến với Vương Xán.
Lúc này, song phương còn có một khoảng cách nhất định, phải đi hơn một
ngày nữa, Mã Đằng có thời gian đầy đủ để binh sĩ nghỉ ngơi.
Đại quân dựng trại đóng quân, cả đám binh sĩ đều cố hết sức để điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị nghênh chiến.
Đại trướng trung quân, Mã Đằng và Mã Siêu, Mã Đại, Mã Hưu cùng với
tướng lãnh dưới trướng Mã Đằng tề tụ ở trong này. Mọi người đều ngồi
xuống, thương thảo biện pháp đối phó với Vương Xán. Do Lã Mông chiếm
được huyện Hòe Lý, cắt đứt tin tức ở huyện Hòe Lý, làm cho Mã Đằng hiện
tại cũng không có được tin tức của Hòe Lý, cũng không biết chuyện Mã
Thiết bị giết chết.
Mã Đằng ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, rất có uy nghiêm.
Ánh mắt hắn lạnh thấu xương, đảo qua từng chúng tướng dưới trướng, chậm rãi nói: "Sắp giao chiến với Vương Xán rồi, trong lòng chư vị có đề
nghị gì, cứ việc nói thoải mái".
Mã Siêu nói: "chủ công, kỵ binh dưới trướng Vương Xán vô cùng tinh
nhuệ, không thể khinh thường. Chúng ta giao chiến với Vương Xán, nhất
định phải có kỵ binh có thể áp chế bọn họ, nếu không đại quân khởi xướng công kích, nhất định sẽ bị kỵ binh của Vương Xán đánh tan. Chỉ cần phái binh ngăn kỵ binh của Vương Xán lại, đại quân sáu vạn của chúng ta lại
xông lên, thì nhất định có thể đánh bại Vương Xán".
Mã Đằng ở tại Tây Lương, cũng không thiếu chiến mã.
Hơn nữa binh sĩ Tây Lương phần lớn đều tinh thông cỡi ngựa, muốn để kỵ binh xuất kích, thì vô cùng dễ dàng.
Mã Đằng nghe xong lời của Mã Siêu, nhìn Mã Siêu đầy tán thưởng, gật đầu nói: "chúng ta cũng không biết tại sao Vương Xán lại đột nhiên giết về, nhưng chúng ta giao phong với Vương Xán, chỉ có thể thắng không được
phép bại".
Nhưng mà, tướng lãnh trong quân lại không đủ lòng tin, điều này làm cho Mã Đằng nhíu mày.
Phu chiến giả, dũng khí dã!
Nếu ngay cả lòng tin thắng trận cũng không có, ngay cả dũng khí chiến
đấu với kẻ địch cũng không có, bản thân cũng không tin mình, vậy thắng
bại của trận chiến này cũng không còn gì hấp dẫn nữa.
Mã Đằng thấy chúng tướng như thế, trong lòng có chút thất vọng.
Hắn đưa tay vuốt vuốt chòm râu dưới hàm, quát lớn: "các người đều là bộ hạ cũ đi theo ta, ta hy vọng các người có thể vợ con vinh hiển, lập
nhiều chiến công hiển hách, đây là điều mà ai cũng hy vọng, cũng là động lực để chư vị chém giết".
Dừng một chút, Mã Đằng lại nói: "trận chiến này quan hệ đến tương lai
của Tây Lương chúng ta, chỉ cần giành chiến thắng, chúng ta liền có thể
ngồi rung đùi, chiếm được đất một phương. Đến lúc đó, các người cũng có
thể phong hầu bái tướng, có một tiền đồ tốt. Bởi vậy, bổn tướng hy vọng
chư vị có thể đồng tâm hợp lực, ra sức chinh chiến, tranh khí vì chính
các ngươi, mà cũng vì quân Tây Lương ta".
" tướng quân, mạt tướng đã thông suốt rồi, nhất định sẽ lật đổ Vương
Xán". Người nói tên là Vương Đại, người Khương ở Tây Lương, đã từng là
một tiểu quân phiệt tại huyện Hòe Lý, cuối cùng được Mã Đằng thu phục,
trở thành một viên tướng lãnh dưới trướng Mã Đằng.
Vương Đại nói chuyện, khiến những tướng lãnh khác đều mở miệng.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong đại trướng không ngờ nóng lên. Giống như là, những tướng lãnh này đều đã quên mất sự lợi hại của Vương Xán, đã không còn để Vương Xán vào trong mắt nữa.
Mã Đằng khơi dậy tâm chiến đấu của tướng sĩ xong, mới để cho chúng tướng xuống dưới nghỉ ngơi.
Một mình hắn ở lại trong đại trướng, dưỡng tinh thần, chờ chiến đấu. Đi đường liên tục không ngừng, cũng không phải chỉ có binh sĩ tinh thần
mệt mỏi, mà tinh thần của Mã Đằng cũng không tốt, cần phải tĩnh dưỡng.
Thời gian trôi qua, một ngày chớp mắt đã xong.
Lúc này, Vương Xán suất lĩnh đại quân bốn vạn đã giết về.
Khi Vương Xán suất lĩnh đại quân đuổi về, Mã Đằng lập tức suất lĩnh đại quân giết về phía Vương Xán, định thừa dịp đại quân của Vương Xán vẫn
còn mỏi mệt, đánh cho Vương Xán trở tay không kịp. Nhưng mà, tốc độ
Vương Xán hành quân cũng không nhanh, hơn nữa đại quân cũng đến có chuẩn bị, song phương đại chiến một hồi, Mã Đằng không chiếm được chút tiện
nghi nào, không có phân ra thắng bại.
Một trận chiến qua đi, Vương Xán thu binh, đóng quân không ra, không giao chiến với Mã Đằng nữa.
Mã Đằng thấy Vương Xán trốn ở trong doanh địa không ra chiến, trong lòng cảm giác hơi kỳ quái.
Vương Xán lãnh binh, rất ít đóng quân không ra như vậy.
Mặc dù trong lòng Mã Đằng có nghi hoặc, nhưng cũng không rảnh để suy
nghĩ vấn đề này, mà lại phái binh tấn công Vương Xán không ngừng. Dưới
trướng hắn có hơn sáu vạn binh sĩ, mà dưới trướng Vương Xán chỉ có hơn
bốn vạn binh sĩ, binh lực của hai bên khá chênh lệch, cho nên Mã Đằng
tấn công bằng tất cả mọi giá, muốn một kích giải quyết Vương Xán.
Sau khi song phương giao chiến, Mã Đằng lại tấn công Vương Xán lần nữa, nhưng Vương Xán lại phòng thủ mà không chiến.
Ngày hôm sau, Vương Xán chủ động rút ra sau năm dặm, co đầu rút cổ không ra.
Mã Đằng thấy Vương Xán vẫn lựa chọn phòng thủ mà không chiến, trong
lòng liền vui mừng, suất lĩnh đại quân dưới trướng thừa thắng xông lên,
tấn công Vương Xán liên tiếp không ngừng, chỉ là không lấy được chiến
quả.
Ngày thứ ba, Vương Xán lại tiếp tục rút ra sau năm dặm, vẫn không giao chiến với Mã Đằng.
Vương Xán liên tục như thế, khiến trong lòng Mã Đằng càng thêm nghi
hoặc, không rõ dụng ý của Xán. Nhưng mà, Vương Xán co đầu rút cổ không
ra, Mã Đằng sau khi phái binh điều tra cũng không phát hiện có mai phục, trong lòng liền yên tâm tiếp tục công kích. Kể từ đó, chiến sự diễn
biến thành Vương Xán liên tục rút lui sau, mà Mã Đằng thì từng bước ép
sát, truy cùng đuổi tận.
Liên tục mười ngày, đều là như thế.
Một ngày kia, trong doanh địa của Vương Xán.
Trong đại trướng trung quân, Vương Xán ngồi ở trên ghế chủ, phía dưới
ngồi Quách Gia, Điển Vi, Triệu Vân, Trần Đáo cùng Trương Nhậm.
Triệu Vân vẻ mặt nghiêm túc, nói: "chủ công, chúng ta liên tục rút lui
sau tận mấy ngày, bọn binh sĩ đều nhịn một bụng tức, hơn nữa sĩ khí cũng do vậy mà có hơi giảm xuống, nhất định phải chuẩn bị phản kích".
Quách Gia nói tiếp: "Tử Long tướng quân chớ lo, hôm nay chủ công triệu tập chư vị, chính là để chuẩn bị phản công".
Triệu Vân chấn động tinh thần, nhìn về phía Vương Xán có chút khó tin, hỏi: "chủ công, thật là định chuẩn bị phản công hả? "
Điển Vi, Trần Đáo cùng Trương Nhậm đều nhìn về Vương Xán, chờ câu trả lời của Vương Xán.
Mặc dù bọn họ biết rõ sự rút lui của đại quân là mang tính chiến lược,
cũng không phải là bị đánh bại thật. Nhưng luôn bị Mã Đằng đuổi đánh,
trong lòng cứ khó chịu. Nhất là Mã Đằng kiêu ngạo cuồng vọng, cứ một mực kêu gào muốn giết chết Vương Xán, hơn nữa sau lưng Mã Đằng còn có một
Mã Siêu không sợ chết, càng khiến cho bọn người Điển Vi không thoải mái.
Vương Xán khẽ gật đầu, nói: "chúng ta đợi hơn mười ngày, là vì chờ A
Mông suất lĩnh đại quân đuổi theo, cắt đứt đường lui của Mã Đằng. Hôm
nay A Mông phái người truyền tin, hắn đã lãnh binh tới rồi".
Thời gian mười ngày, đã đủ để Lã Mông đuổi kịp.
Vương Xán sau khi nhận được tin tức, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Điển Vi nghe Vương Xán nói Lã Mông dẫn đại quân tới rồi, trong lòng
cũng vô cùng vui mừng, hưng phấn mà chà xát tay, ồm ồm nói: "chúng ta bị Mã Đằng cùng Mã nhi đuổi suốt mười ngày, cuối cùng cũng có cơ hội giết
về rồi. Lần này, ta phải chém rụng đầu tên khốn Mã Đằng kia, xem xem hắn còn dám kiêu ngạo không".
Mã nhi, là xưng hô của tướng lãnh trong quân đối với Mã Siêu.
Vương Xán nghe xong lời của Điển Vi, cười mà không nói gì.
Lúc này, tất cả mọi người đều lòng tin tràn đầy, khí thế ngẩng cao, xoa tay chuẩn bị chém giết một phen. Ánh mắt Quách Gia sang quắc, nhìn thấy biểu lộ của mọi người, liền biết những tướng lãnh này đã chuẩn bị đại
sát tứ phương, sính uy giết địch.
" Thùng! Thùng! "
Đột nhiên, ngoài doanh địa truyền đến tiếng trống trận ầm ầm.
Ngay sau đó, tiếng kèn cũng truyền tới theo.
Vương Xán nghe được âm thanh ngoài doanh địa truyền đến, biết là Mã
Đằng lại dẫn đại quân tới khiêu chiến. Lần này, Vương Xán sẽ không tiếp
tục nhượng bộ, tránh mà không ra nữa. Bây giờ, đại quân do Lã Mông suất
lĩnh đã tới rồi, là lúc đại quân nên ra oai. Cục diện khiến Mã Đằng kiêu ngạo, liền dừng ở đây.
Vương Xán đứng phắt dậy, nhìn về phía chúng tướng, quát: "chư vị, theo ta giết địch! "
" dạ! "
Mọi người ôm quyền trả lời, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn. Cả đám tướng
lãnh vội vàng đứng lên, đi theo Vương Xán cùng ra ngoài doanh trướng.