<!---->Mã Đằng sống hơn ba mươi năm, chưa bao giờ từng oán hận một người như thế.
Người này không phải là Vương Xán, mà trái lại là Điển Vi.
Đến bây giờ, soái kỳ của hắn đã là lần thứ ba bị chặt đứt. Không chỉ
như thế, Điển Vi còn không kín miệng, trợn mắt nói láo, la to là hắn bị
giết chết rồi. Điển Vi mặt dày như thế, khiến Mã Đằng tức giận triệt để
rồi. Điển Vi chém đứt soái kỳ đại biểu cho Mã Đằng, cũng đã chém đứt hy
vọng thắng lợi của Mã Đằng, cho nên Mã Đằng mới nóng nảy như thế.
Hắn nhìn Điển Vi trừng trừng, con mắt dần dần biến thành máu đỏ.
Đôi đồng tử, lộ ra quang mang khát máu.
" a!! "
Mã Đằng ngửa mặt lên trời gào thét, giống như một con cọp mẹ vừa sinh
ra đứa con lại phát hiện đứa con bị đoạt đi rồi, trong thanh âm tràn
ngập đau thương vô cùng vô tận. Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm
chính Điển Vi đang từ từ chạy tới, tay phải nắm chặt trường thương,
chuẩn bị xử lý Điển Vi, báo thù rửa hận.
Tướng lãnh chung quanh thấy Mã Đằng ngửa mặt lên trời rít gào, cũng đều cắn chặt răng, trên mặt lộ ra vẻ phẫn uất. Điển Vi hạ nhục Mã Đằng như
vậy, khiến bọn họ cũng cảm thấy vô cùng khuất nhục.
Có câu chủ nhục thần lo, Mã Đằng lần lượt bị Điển Vi làm nhục, khiến bọn họ cũng đồng cảm theo.
Không đợi Mã Đằng giết về phía Điển Vi, tiểu giáo, thiên tướng, tướng
quân chung quanh đều rống to gào to, giục ngựa xông tới, muốn giết chết
Điển Vi thay Mã Đằng, báo thù rửa hận thay Mã Đằng.
Trong thế lực của Tây Lương, Mã Đằng và Hàn Toại là hai đại quân phiệt hoàn toàn xứng đáng.
Hai người hàng năm đều sống ở Tây Lương, đều có được uy vọng rất cao.
Nhưng, Hàn Toại tính cách thâm trầm, lòng dạ sâu độc hơn, hơn nữa thủ
đoạn càng âm tàn độc ác, như là một con độc xà. So với Hàn Toại, Mã Đằng lại hào sảng hào phóng, đối đãi cấp dưới cũng vô cùng hậu hĩnh, khiến
cấp dưới cam nguyện cống hiến. Tính cách như vậy, mới khiến cho Mã Đằng ở đất Tây Lương nhỏ nhoi, cũng có vô số người nguyện ý hiệu lực cho Mã
Đằng, nguyện ý chịu chết vì Mã Đằng.
Vì vậy, cả đám Giáo úy, thiên tướng, tướng quân đều cầm vũ khí giết lên.
Điển Vi thấy một đám người giết qua, không chút sợ hãi.
Hắn giết chính đang hăng say, hưng phấn vô cùng, Điển Vi cũng mặc kệ
đối diện có bao nhiêu người giết qua, hắn chỉ biết giết sạch, một đường
giết qua, mặc kệ phía trước là núi đao hay biển lửa, đều phải giết qua.
Thiết kích chập chùng hạ xuống, nhanh chóng đập trúng người tướng lãnh dưới trướng Mã Đằng.
Trong chớp mắt, Điển Vi đã giết ra một đường máu. Chung quanh Điển Vi,
có tướng lãnh bị một kích của hắn đập văng ra ngoài, ngã xuống đất không ngừng lăn lộn kêu gào thảm thiết; có tướng lãnh bị một kích của Điển Vi đập trúng đầu, lập tức đập nát đầu, mất mạng đương trường; có tướng
lãnh bị Điển Vi gọt đứt cánh tay..., tất cả đều bị trọng thương,
không ai có thể còn toàn thân.
Điển Vi giống như là một con mãnh hổ, khiến người ta nhìn qua mà phát lạnh.
Mã Đằng nhìn thấy Điển Vi tàn sát tướng lãnh dưới trướng liên tục không ngừng, trong lòng càng lạnh xuống.
Cách đó không xa, Vương Xán ra sức quơ Hán đao, cũng đang đồ sát quân địch.
Đối thủ của Vương Xán cũng không phải là quá mạnh mẽ, nhân số cũng
không nhiều. Dù sao bên cạnh Vương Xán có binh sĩ bảo vệ, cho dù đối
diện có rất nhiều tướng lãnh xông lên, nhưng binh sĩ bên cạnh Vương Xán
lập tức nghênh đón, cho nên Vương Xán gần như là đang nhàn nhã dạo chơi, giống như đang đi dạo trong hậu hoa viên nhà mình, không có chút cảm
giác giết chóc.
Hắn mang theo binh sĩ xông giết, vọt về phía Mã Đằng.
Vương Xán nhìn ra xa thấy Điển Vi đại phát thần uy, trong lòng cũng cảm thán con mãnh hổ này quá bá đạo, quả thực là một đại lợi khí chém giết
trên chiến trường. Chỉ cần có Điển Vi mang theo đại quân công kích, sức
chiến đấu chắc chắn tăng thêm không chỉ một thành.
Đây, chính là chỗ tốt do một mãnh tướng mang đến.
Trên thực tế, đây cũng là một đặc điểm lớn của giao chiến vũ khí lạnh.
Không lâu sau, Điển Vi đã giết sạch tướng lãnh dưới trướng Mã Đằng, cỡi ngựa vọt tới trước mặt Mã Đằng. Hắn không có bất kỳ sự do dự nào, ngay
cả con mắt cũng không thèm chớp một cái, vung Thiết kích đập về phía Mã
Đằng.
Mã Đằng ở phương diện mưu kế không tốt, so ra thì kém Hàn Toại, nhưng
võ nghệ lại lợi hại hơn Hàn Toại nhiều lắm, là nhân vật nổi tiếng ở Tây
Lương. Một tay thương pháp của Mã Đằng, tinh xảo thành thạo, có điểm lợi hại. Hắn nhìn thấy Điển Vi ra oai, trong lòng đã nổi giận đùng đùng. Mã Đằng không rên một tiếng, giục ngựa xách thương né qua, thoát được
Thiết kích của Điển Vi. Sau đó thò trường thương ra như thiểm điện, đâm
về phía trái tim của Điển Vi.
" vù! "
Mũi thương run run, rất nhanh tiếp cận lồng ngực của Điển Vi.
Chỗ cán thương xẹt qua, lóe ra từng đạo thương ảnh mơ hồ, trường thương sắc bén này giống như hóa thành một con trăn lớn ở núi sâu, tiếp cận
Điển Vi cực nhanh, muốn cắn nuốt sạch Điển Vi.
" không tự lượng sức! "
Điển Vi mắt thấy Mã Đằng xách trường thương đánh tới, hét lớn một tiếng.
Hắn tài cao mật lớn, không ngờ không tránh không né, vẫn ngồi trên lưng ngựa vọt về phía Mã Đằng như cũ.
Điển Vi giạng chân ở trên lưng ngựa, giống như tùy ý để Mã Đằng đâm
chết. Mã Đằng nhìn thấy Điển Vi vẫn không nhúc nhích, mừng rỡ trong
lòng, chỉ cần chưa tới một lát nữa, mũi thương liền có thể đâm vào lồng
ngực của Điển Vi. Nhưng mà, ngay khi trong lòng Mã Đằng mừng thầm, Điển
Vi khẽ quát một tiếng, Thiết kích giữa không trung chuyển hướng một cái, hóa thành một luồng thiểm điện, trong nháy mắt vỗ lên trên cán thương
của Mã Đằng.
" ba! "
Một tiếng vang thật lớn, không ngừng quanh quẩn ở bên tai.
Thanh âm này, là gọn gàng linh hoạt như thế.
Trong khoảnh khắc, trường thương của Mã Đằng rất nhanh liền chệch khỏi
hướng ban đầu, rốt cuộc không cách nào đâm trúng Điển Vi.
Điển Vi lộ vẻ không buồn không vui, Thiết kích trên không trung thuận
thế chuyển hướng, lưỡi kích nhắm ngay vào lồng ngực của Mã Đằng, gọt qua rất nhanh. Hết thảy những chuyện này, cơ hồ là hoàn thành ở trong chớp
mắt, khiến người ta tấm tắc ngợi khen. Điển Vi quơ Thiết kích, mỗi một
chiêu mỗi một thức đều hoàn toàn tự nhiên, giống như vốn là như thế.
Trong khoảnh khắc Thiết kích của Điển Vi nện lên cán thương, đồng tử của Mã Đằng co rụt lại, thân thể như bị sét đánh.
Trước kia Mã Đằng chưa từng giao thủ với Điển Vi, nên chỉ có một ấn tượng mơ hồ với Điển Vi.
Mắt thấy Điển Vi liên tục giết bảy tám viên Đại tướng dưới trướng hắn,
Mã Đằng cũng biết Điển Vi lợi hại. Nhưng Điển Vi rốt cuộc có bao nhiêu
lợi hại, có thực lực mấy phần, trong lòng Mã Đằng lại không có nhận thức cụ thể. Hôm nay sau khi Mã Đằng giao thủ với Điển Vi, cán thương trực
tiếp bị đánh lệch, hắn cũng đã biết thực lực của Điển Vi.
Bá đạo! Hung hãn!
Đây là đánh giá trực quan của Mã Đằng đối với Điển Vi.
Trong nháy mắt va chạm với Điển Vi, Mã Đằng cảm giác hai tay của mình tê dại đau đớn, vô cùng khó chịu.
Đang lúc trong lòng Mã Đằng kinh hãi, đại kích trong tay Điển Vi đã
quét tới. Lưỡi kích sắc bén nhắm ngay lồng ngực của Mã Đằng, nếu Mã Đằng ngồi trên lưng ngựa bất động, chắc chắn sẽ bị lưỡi kích gọt trong. Rơi
vào đường cùng, hai chân của Mã Đằng kẹp sát bụng ngựa, thân thể nằm
ngửa ra sau, sau đó thúc giục chiến mã chạy trốn, mới có thể tránh thoát đại kích của Điển Vi.
Điển Vi muốn giết Mã Đằng lập công, nên không thể nào để mặc Mã Đằng trốn vào trong quân.
Hắn quay đầu ngựa, lập tức giết về phía Mã Đằng chạy trốn.
Mã Đằng sau khi né tránh Thiết kích của Điển Vi, trong nháy mắt lại từ trên chiến mã ngồi dậy.
Chợt, Mã Đằng cũng xách thương giết về phía Điển Vi. Hắn sẽ không vì
yếu hơn Điển Vi, mà không dám giao thủ với Điển Vi, ngược lại nhanh
chóng phát khởi công kích. Lúc Mã Đằng còn chưa tiếp cận Điển Vi, cán
thương lay động không ngừng, mũi thương giật giật. Mũi thương bén nhọn
huyễn hóa ra từng đóa thương hoa trên không trung, khiến người ta hoa
mắt, không thấy rõ rốt cuộc chỗ nào mới là mũi thương của Mã Đằng.
Điển Vi thấy Mã Đằng chủ động giết qua, mừng rỡ trong lòng.
Hắn không sợ Mã Đằng điên cuồng, ngược lại sợ Mã Đằng làm con rùa đen rút đầu trốn đi.
Điển Vi nhìn Mã Đằng, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười khinh
thường, căn bản không hề để Mã Đằng vào trong mắt. Điển Vi hét lớn một
tiếng, đề khởi lực lượng. Lúc này đây, hai mắt Điển Vi trợn lên, cắn
chặt răng, râu hùm dưới hàm chuẩn bị dựng đứng, cả người giống như ma
thần hàng lâm, uy phong hiển hách. Đúng vào lúc này, Điển Vi vung Thiết
kích, đập về phía trường thương của Mã Đằng.
Một kích chém ra, vô số thương hoa bỗng nhiên tản đi.
Thiết kích va chạm với trường thương, trường thương trực tiếp văng ra ngoài.
Mã Đằng ngồi trên lưng ngựa cũng lung lay sắp ngã, bàn tay nắm thương
rỉ máu tươi, đau đớn không thôi. Mã Đằng kêu thảm một tiếng, biểu lộ
trên mặt vì sự đau đớn của bàn tay mà trở nên dữ tợn.
Nhưng mà, Điển Vi không vì vậy mà có chút nhân từ nào.
Hắn đập văng trường thương của Mã Đằng, tay trái cầm Thiết kích nhanh chóng chém ra, đập tới bên hông của Mã Đằng.