Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 955: Gặp lại cố nhân (2)



<!---->Điển Vi bước tới, ánh mắt dừng ở trên người Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Hai người nữ cải nam trang Trước mắt hình như chưa từng gặp mà!

Thật ra, cái này cũng không trách được Điển Vi, sau khi Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh cải trang, bộ dạng biến hóa. Vả lại nữ tới mười tám tuổi là thay đổi, đã cách vài năm rồi, Điển Vi cũng không phân biệt ra được bộ dạng của Thái Nhã. Thân hình như tháp sắt của Điển Vi che ở phía trước Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh, quay đầu nhìn Thái Nhã hỏi: "Ngươi là ai, ta quen ngươi ư?"

"Hí hí!"

Hoàng Nguyệt Anh sau khi nghe thấy thì nhỏ giọng cười trộm.

Thái Nhã trừng mắt lườm Hoàng Nguyệt Anh một cái, lộ ra vẻ mặt hung ác.

Người đứng chung quanh sau khi nghe thấy thì rõ ràng có thể nghe thấy tiếng thở phào, Bọn họ thấy Điển Vi nói không biết, thì trong lòng nhẹ nhõm

Không biết là tốt rồi!

Mọi người thấy nhìn về phía Thái Nhã, ánh mắt có chút kỳ quái.

Nhưng cũng có một số người cảm thấy không thể đơn giản như vậy, Thục vương cũng tới, còn dám nói láo ư?

Thái Nhã hừ một tiếng, tức giận nói: "Điển Vi, ngươi chẳng lẽ quên khi đến Kinh châu, ta và Vương Xán đã gặp mặt. Lúc ấy ở trong khách điếm, ngươi thực sự không nhớ rõ ư?"

Điển Vi nhìn Thái Nhã, cẩn thận nhớ lại một chút rồi hỏi thử: "Ngươi là tam tiểu thư của Thái gia?"

"Ừ, chính là ta!"

Thái Nhã ngẩng đầu, mỉm cười.

Người chung quanh vừa mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại thấy Điển Vi thực sự quen Thái Nhã, sợ đến nỗi cả người run rẩy. Điển Vi gọi Thái Nhã là tam tiểu thư của Thái gia, rõ ràng là xuất thân đại hộ nhân gia, khẳng định rất có lai lịch. Những người bọn họ đại đa số là người nghèo khổ, ít người có bối cảnh, nghe thấy lời nói của Điển Vi thì tâm như tro tàn.

Xong đời, xong đời thật rồi!

Điển Vi cười nói: "Thái tiểu thư, ngươi chờ một chút, chúa công lập tức sẽ tới."

Thái Nhã nhìn về phía Hoàng Nguyệt Anh, kiêu ngạo nói: "Thấy chưa, ta đã nói là có quen Thục vương rồi mà, hừ!"

Hoàng Nguyệt Anh mỉm cười, ghé miệng vào tai Thái Nhã, hạ giọng nói: "Tiểu di, Thục vương trông thế nào, có phải rất anh tuấn hay không, ngươi chắc không phải là thích hắn đấy chứ!"

"Phì phì!"

Thái Nhã trừng mắt lườm Hoàng Nguyệt Anh một cái rồi nói: "Nói gì vậy? Ngươi quên chúng ta là đang đào hôn ư?"

Hai người khe khẽ thì thầm, người chung quanh không nghe thấy, nhưng Điển Vi thì một chữ cũng không để lọt.

Hắn nghe thấy lời nói của Thái Nhã, trong lòng cân nhắc một chút, cảm thấy Vương Xán và Thái Nhã vẫn có cơ hội. Nhất là Thái Nhã là muội muội của Thái Mạo, thân phận và địa vị xứng đôi với Vương Xán, chỉ cần Vương Xán cưới Thái Nhã, chẳng phải là có thể đạt được sự ủng hộ của Thái thị ư? Điển Vi vừa nghĩ đến đây, trong lòng liền cảm thấy rất, tâm tính cũng xảy ra biến hóa.

Hắn nhìn về phía Hoàng Nguyệt Anh hỏi: "Thái tiểu thư, ngươi bên cạnh là ai vậy?"

Thái Nhã lập tức nói: "Nàng ta là khuê nữ của Hoàng Thừa Ngạn!"

Điển Vi nghe xong thì không nói gì nữa.

Hoàng Thừa Ngạn là ai thì Điển Vi không biết, hắn chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Lúc này, Vương Xán và Mặc Ngôn một trước một sau đi tới. Vương Xán mặc trường bào màu trắng, lưng đeo đai ngọc, đầu đội cổ quan, rất tuấn lãng khí phách, khiến cho mắt người ta sáng lên. Sau khi hắn đi tới, người đứng chung quanh lập tức chắp tay lễ bái, Vương Xán gật đầu thăm hỏi nhưng không nói gì, ngược lại hỏi: "Sơn Quân, tình huống thế nào?"

Điển Vi nói: "Không sao, hai vị tiểu thư không bị thương!"

Mặc Ngôn nhìn người nằm trên mặt đất một cái, lại nhìn Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh, vội nói: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, lão phu vừa đi một chuyến đã phát sinh chuyện như vậy, hổ thẹn, thật sự là hổ thẹn!"

Người chung quanh nghe thấy Mặc Ngôn lên tiếng thì càng mở to mắt.

Thái Nhã chất vấn: "Lão nhân, chuyện này ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào?"

Mặc Ngôn nhìn về phía Vương Xán, muốn trưng cầu ý kiến của Vương Xán. Lại nghe Vương Xán nói: "Nơi này là viện khoa học, đều có quy củ, ngươi dựa theo quy củ của viện khoa học mà xử lý, ta không can thiệp."

Mặc Ngôn gật đầu, quát lớn: "Người đâu, đưa những người bị thương xuống trị liệu, chờ sau khi thương thế đỡ rồi, lập tức trục xuất khỏi viện khoa học. Người của viện khoa học tuy rằng không đọc sách thánh hiền, nhưng vẫn phải hiểu được đạo lý mà thánh hiền dạy. Một đám người chỉ biết đánh nhau, khi dễ nữ tử, quả thực là mất mặt! Những người tham dự khác thì ghi lại, cần phải nghiêm trị!"

Sau khi Đám người tản đi, Mặc Ngôn mới cười nói: "Tiểu cô nương, thế được chưa?"

Khi Lão nhân nói chuyện, không hề ra vẻ ta đây, vô cùng hiền lành.

Thái Nhã gật đầu nói: "Được rồi, ta đại nhân đại lượng, không so đo với bọn họ." Đảo mắt, Thái Nhã nhìn Vương Xán, vẻ mặt tươi cười, ôn nhu nói: "Vương đại nhân, đã lâu không gặp!"

Vương Xán toát mồ hôi lạnh, vẫn là Vương đại nhân à?

Chẳng lẽ Thái Nhã còn nhớ chuyện lúc trước, vừa nghĩ đến đây, Vương Xán liền tươi cười, gật đầu nói: "Thái tiểu thư, quả thực đã lâu không gặp!"

Dù là Vương Xán đã nhìn quen phong nguyệt, cũng hiểu nữ nhân trước mắt điêu ngoa khó chơi.

Hoàng Nguyệt Anh đứng phía sau Thái Nhã nói khẽ: "Tiểu di, ta sao cảm thấy Thục vương có chút sợ ngươi!"

Thái Nhã quay đầu trừng mắt lườm Hoàng Nguyệt Anh một cái, cảm thấy nha đầu này đúng là muốn ăn đòn.

Vương Xán nhìn về phía Hoàng Nguyệt Anh, hỏi: "Vị tiểu thư này là?"

Hoàng Nguyệt Anh không đợi Thái Nhã giới thiệu đã lập tức nói: "Ta tên là Hoàng Thạc, nhũ danh Hoàng Nguyệt Anh!" Cô ta nói rất nhanh.

Hoàng Nguyệt Anh.

Vương Xán lẩm bẩm, mắt chợt sáng ngời.

Hoàng Nguyệt Anh, đây chính là lão bà của Gia Cát Lượng! Vương Xán nén sự kinh ngạc trong lòng, nói: "Hoàng tiểu thư phụ thân ngươi phụ thân ngươi là Hoàng Thừa Ngạn Hoàng tiên sinh phải không? Ta đối với Hoàng tiên sinh ngưỡng mộ, nếu có rảnh thì hẵng mời hắn đến Thục trung làm khách!"

Hoàng Nguyệt Anh lắc đầu nói: "Không rảnh, hắn bận lắm!"

Nói đùa, Hoàng Thừa Ngạn lo thu xếp hôn sự của nàng ta, nàng ta đương nhiên không muốn Hoàng Thừa Ngạn đến thành đô.

Thái Nhã nhìn Hoàng Nguyệt Anh một cái, tựa hồ Vương Xán cảm thấy hứng thú với tiểu bất điểm phía sau nàng ta. Hoàng Nguyệt Anh nhìn thấy vẻ mặt có chút khẩn trương của Thái Nhã thì trong lòng buồn cười.

Lúc này, Mặc Ngôn mở miệng nói: "Chúa công, chúng ta trước tiên đi xem kiệt tác của tiểu cô nương đã, rất kinh điển đó!"

Vương Xán gật đầu, đoàn người đi đến phòng thực nghiệm của Mặc Ngôn.

Trong phòng rộng, bày các loại khí giới, tất cả là công cụ chế tác, Mặc Ngôn dẫn theo Vương Xán quan khán vật mà Hoàng Nguyệt Anh chế tạo ra, nói: "Chúa công, đồ của tiểu cô nương khẳng định không chỉ có những thứ này. Hơn nữa ty chức còn có rất nhiều thứ muốn thỉnh giáo tiểu cô nương, nàng ta rất lợi hại, người xem có phải không?"

Nói tới đây, Mặc Ngôn chờ mong nhìn Vương Xán.

Vương Xán nhìn về phía Hoàng Nguyệt Anh, nói: "Hoàng tiểu thư, tài nghệ của ngươi xuất chúng, Mặc lão vì lưu ngươi lại đã công nhiên đòi quan chức với ta, hắn nói để lưu ngươi lại có thể cho ngươi làm quan."

"A!"

Hoàng Nguyệt Anh vẻ mặt kinh ngạc, lắc đầu nói: "Đừng, thấy không làm quan vẫn tốt hơn."

Nữ tử làm quan

Hoàng Nguyệt Anh vẫn chưa có chuẩn bị!

Thái Nhã đứng dậy, lớn tiếng nói: "Thục vương, Nguyệt Anh không cần làm quan. Chúng ta chỉ cần có chỗ ở thành đô là được rồi. À, tin tức chúng ta đến thành đô, ngươi cũng không thể nói cho đại ca và Hoàng Thừa Ngạn biết, chuyện này ngươi phải giữ bí mật. Nếu tin tức lộ ra, chúng ta sẽ lập tức đi ngay."

Vương Xán nghi hoặc hỏi: "Vì sao? Chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa biết ư?"

Hoàng Nguyệt Anh thấy Vương Xán đặt câu hỏi thì lập tức hồi đáp: "Tiểu di vì tránh bị gả cho Lưu Biểu đã đào hôn đấy." Nha đầu này không hề có tâm cơ, Vương Xán vừa hỏi nàng ta đã nói ra tất cả.

Hơn nữa nàng ta thấy Vương Xán cho nàng ta làm quan, thiện cảm đối với Vương Xán cũng dần dần nhiều hơn.

Vương Xán sau khi nghe xong thì trong lòng không ngừng tự hỏi.

Chợt, Vương Xán bảo đảm: "Được, các ngươi cứ sống ở ngay viện khoa học. Nếu có người muốn cường hành dẫn các ngươi đi thì ta sẽ làm chỗ dựa cho các ngươi. Sơn Quân, các nàng nếu muốn tới trong cung thì trực tiếp cho đi, không cần ngăn cản."

" Vâng!"

Điển Vi chắp tay trả lời, lại cười cười với hai nàng.

Trên mặt Hoàng Nguyệt Anh lộ ra nụ cười sáng lạn, có thể sống ở thành đô, nàng ta liền không cần phải đối mặt với con mọt sách Gia Cát Lượng đó. Thái Nhã cũng mặt mày hớn hở.

Có Vương Xán bảo đảm, cho dù là Thái Mạo dẫn người đánh tới cũng không thể bắt nàng ta trở về được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.