Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 957: Tuyết rơi đúng lúc, báo năm được mùa



<!---->Năm Hưng Bình thứ năm, tháng mười hai.

Trời đổ tuyết to, một hồi tuyết lớn bảo phủ toàn bộ thành đô.

Trong Hậu cung, Vương Xán tận tình chơi đùa với nữ nhân dưới gối, bận rộn đắp người tuyết. Trong đình Cách đó không xa, Thái Diễm, Điêu Thuyền, Đổng Hủy, My Hoàn và Ngô Hiện ngồi đối diện nhau, nhìn tiểu hài tử bận rộn chơi đùa.

My Hoàn và Ngô Hiện lộ ra vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ, hận không thể lập tức sinh con.

Nữ tử Đời sau, có lẽ có người không thích tiểu hài tử.

Nhưng ở thời đại này, con nối dòng không chỉ là hy vọng nối dõi tông đường, cũng là sự ký thác của một người mẹ. My Hoàn được gả cho Lưu Bị nhiều năm, vẫn không có con nối dòng, mà Ngô Hiện gả cho Lưu Mạo căn bản không ngủ cùng giường. Hiện tại hai người nhìn Vương Hinh, Vương Trinh và Vương Hữu chơi rất sung sướng, trong lòng đều hy vọng mình có thể có một tiểu hài tử.

Điêu Thuyền nhìn Vương Hinh một cái, ánh mắt lộ ra vẻ thỏa mãn.

Nàng ta nhìn Vương Trinh và Vương Hữu, trên mặt hiện lên nụ cười ý vị sâu xa.

Cho đến hôm nay, Vương Xán vẫn không lập thế tử, khiến cho người ta miên man bất định.

Nhất là Đổng Hủy, trong lòng cũng có suy nghĩ.

Lúc ban đầu, Đổng Hủy không có chỗ dựa, e ngại thực lực sau lưng Thái Nhã, không dám nghĩ nhiều. Hơn nữa Thái Diễm và Vương Xán tình cảm phi thường tốt, cho nên Đổng Hủy thành thật yên phận, theo thời gian trôi qua, Vương Xán đối với mấy người các nàng không hề có khác biệt, hơn nữa tỷ phu Lý Nho của Đổng Hủy đã là Hộ bộ Thượng Thư, quyền bính rất cao, đây cũng là nguyên nhân trong lòng Đổng Hủy có ý đồ.

Thái Diễm chỉ có một phụ thân không có quyền thế, nhưng nàng ta có tỷ phu quyền bính vô song. Cho dù trên mặt Đổng Hủy không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong nhận thức, tâm tư đã xảy ra thay đổi.

"Hi hi!"

trong hậu cung truyền đến tiếng cười vui.

Trong sân, một người tuyết thật to được đắp lên.

Vương Hinh mặc áo bông, khoác áo dài màu phấn hồng, lão khí hoành thu đứng phía trước người tuyết, ra lệnh cho Vương Trinh và Vương Hữu làm việc, hoàn toàn là tư thái của đại tỷ.

Vương Xán đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ điểm một chút, cảm thấy rất.

Bất kỳ lúc nào cũng không vui sướng được như hiện tại.

Ở cùng một chỗ với con cái của mình, trong lòng không có gánh nặng, khiến Vương Xán vô cùng hưởng thụ, cảm giác tất cả đều tùy ý, rất bình tĩnh, tất cả phiền não đều ném ra sau đầu.

"Bịch bịch!"

Lúc này một gã nội thị vội vã chạy tới, bái Thái Diễm: "Vương hậu, Hộ bộ Lý đại nhân cầu kiến chúa công!"

Đổng Hủy sau khi nghe thấy vậy thì mắt sáng lên.

Lý Nho quyền thế càng lớn thì sự ủng hộ đối với nạng ta cũng càng lớn, hơn nữa nàng ta cũng có thể dựa thế.

Thái Diễm liếc Đổng Hủy một cái, bình thản nói: "Biết rồi, xuống!" Mắt thấy Đổng Hủy há miệng muốn nói, Thái Diễm phân phó nha hoàn bên cạnh: "Nói cho phu quân hay, Lý đại nhân ở ngoài cung cầu kiến."

"Vâng!"

Nha hoàn trả lời một tiếng, lập tức chạy tới chỗ Vương Xán.

Lúc này Vương Xán và ba tiểu hài tử chơi đang hăng say, hơn nữa ngay cả Vương Xán cũng thành đối tượng bị tiểu Hinh nhi sai khiến. Tiểu nha đầu thiên chân rực rỡ, hơn nữa lá gan cũng lớn, không hề chú trọng quy củ như Vương Trinh và Vương Hữu, Vương Xán cũng thích tính cách tùy ý tự nhiên như vậy.

Tiểu Hinh nhi thấy nha hoàn tới thì bĩu môi nói: "Phụ thân, có người tìm cha, hừ!"

Sau khi nói xong, nàng ta tựa hồ có chút mất hứng.

Nha hoàn chạy bộ đến bên cạnh Vương Xán, thấp giọng nói mấy câu.

Vương Xán gật đầu, bảo nha hoàn lui về.

Chợt, hắn nhìn Vương Hinh, cười nói: "Nhạc Nhạc, ngươi dẫn Bình Bình và An An về đi."

Tiểu Hinh nhi ngẩng đầu, nói: "Phụ thân thối, không để ý tới cha nữa." Nàng ta nắm tay Vương Trinh và Vương Hữu, đi đến chỗ Thái Diễm. Trước khi đi, tiểu nha đầu không ngờ quay đầu lại cười rạng rỡ.

Thấy vậy trong lòng Vương Xán vui lắm.

Nhìn ba tiểu hài nhi đi đến đình, Vương Xán mới xoay người đi đến cung điện.

Trong thiên điện, đã đốt than lửa để xua tan khí lạnh.

Lý Nho đứng ngoài đại điện, nhẹ nhàng rung người hắt tuyết dính trên người, sau đó cởi giày, bước vào trong điện, cung kính thi lễ với Vương Xán, hô to: "Ty chức Lý Nho bái kiến chúa công."

Vương Xán xua tay nói: "Ngồi đi!"

Lý Nho chắp tay đáp tạ, ngồi xuống.

Vương Xán mở miệng hỏi: "Văn Ưu, ngươi vẫn đang trong thời gian tẩy mộc, hơn nữa hiện tại thời tiết lạnh như thế, vội vã vào cung, có chuyện gì quan trọng."

Tẩy mộc, ý tứ là tắm rửa, cũng có nghĩa là nghỉ ngơi.

Chế độ quan lại thời Hán là năm ngày nghỉ một ngày, đi làm năm ngày rồi có thể về nhà nghỉ ngơi. Tương đối mà nói, nghỉ ngơi thời Hán có vẻ rất thoáng, chỉ cần cách năm ngày là có thể nghỉ ngơi một lần, nhưng đến thời kì Đường Tống, thời gian nghỉ ngơi cũng thay đổi, biến thành mười ngày nghỉ một ngày.

Lúc này, Lý Nho vẫn đang trong lúc nghỉ ngơi, không cần đi làm.

Lý Nho vẻ mặt nghiêm túc, chắp tay nói: "Hiện giờ trời đổ tuyết lớn, đối với dân chúng bản địa Ích châu, là tuyết rơi đúng lúc báo năm được mùa, giúp họ năm sau có thể có một mùa thu hoạch tốt. Nhưng, Ích châu vẫn có lưu dân cuồn cuộn không ngừng tiến vào, một số người vừa đến đây, vẫn chưa có chỗ ăn chỗ ở, cũng không có quần áo ấm. Ty chức trong lòng lo lắng, sẽ có tình huống có người chết đói, hoặc là bọn họ bất đắc dĩ phải vào núi làm cướp, thế sẽ rất phiền toái, cho nên xin chỉ thị của chúa công, phái người chú ý chuyện này."

Vương Xán nghĩ nghĩ rồi nói: "Bắt đầu mùa đông, đã an bài các loại biện pháp bảo hộ lưu dân. Hiện tại đã thi hành đâu vào đấy, vẫn có vấn đề ư?"

Lý Nho lắc đầu nói: "Trời đổ tuyết lớn, ty chức lòng có lo lắng, sợ xuất hiện tình huống."

Vương Xán nói: "Văn Ưu, ngươi sắp thành người làm việc đến phát cuồng rồi, về nhà còn cân nhắc tới chuyện của Hộ bộ." Lời tuy là nói như vậy, nhưng trong mắt Vương Xán lại lộ ra vẻ tán thưởng.

Người trung thành với cương vị như vậy, ai mà không thích?

Lý Nho nghiêm mặt nói: "Ai ở chỗ nào lo chỗ nấy, ty chức chấp chưởng Hộ bộ, quản lý ngàn vạn dân chúng, không thể không thận trọng."

Vương Xán đứng lên nói: "Cũng được, hay là như vậy đi, ngươi cùng ta ra ngoài một chuyến, xem thử tình huống chung quanh thành đô, coi như là làm kiểm tra thí điểm."

Lý Nho liên tục xua tay: "Chúa công, bên ngoài rét lạnh, không nên xuất hành. Ngài chỉ cần phái người tuần tra một phen, không cần tự mình đi. Hôm nay trời lạnh lắm, nếu bị phong hàn thì không hay."

Lý Nho tới đây chỉ muốn Vương Xán coi trọng việc này, bảo bọn quan viên quan tâm hơn.

Nhưng Vương Xán tự mình xuất hành không phải là ước nguyện ban đầu của Lý Nho.

Vương Xán kiên trì nói: "Mắt thấy là thật, tai nghe là giả, chúng ta ra ngoài nhìn một cái mới biết được tình huống chân thật, ngươi theo ta, coi như là đi du lịch vào đông."

Nói xong, Vương Xán sai người hầu cầm một kiện áo choàng khoác lên người, bước ra cung điện.

Lý Nho đi sau theo Vương Xán

Điển Vi thấy Vương Xán xuất môn thì cũng theo ở phía sau, bảo hộ an toàn cho Vương Xán.

Vương Xán đột nhiên ngừng lại, mở miệng nói: "Sơn Quân, một thân quan phục của ngươi rất bắt mắt, lập tức đi đổi quần áo bình thường đi. Thuận tiện bảo binh lính đi theo cũng cải trang."

"Vâng!"

Điển Vi ôm quyền, cùng binh lính chung quanh đi thay đổi quần áo.

Không bao lâu sau, Điển Vi dẫn theo sĩ binh trở lại.

Vương Xán và Lý Nho sau khi ngồi vào xe ngựa, binh lính lái xe vung roi ngựa, ngựa hí lên một tiếng, lập tức chạy về phía trước. Bánh xe lăn tròn, xe ngựa rời khỏi cung. Tuy rằng đường trong thành đều là đại đạo bằng phẳng, nhưng trời đổ tuyết lớn, mặt đất hơi trơn, sĩ binh cũng không dám đi quá nhanh.

Vương Xán dẫn theo đám người Lý Nho trước tiên đi bộ trong thành một vòng, xem xét tình huống.

Sau đó đoàn người mới ra khỏi thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.