Tay Súng Cuối Cùng

Chương 21



Bữa tối với Debbie Riner cùng các con cô không diễn ra tốt đẹp như Web hy vọng. Carol Garcia và một đứa con cũng đến. Họ ngồi quanh bàn ăn, nói chuyện linh tinh và hầu như lảng tránh hoàn toàn những gì liên quan đến sự kiện bi thảm vừa xảy ra đối với mình. Khi gia đình Garcia làm dấu thánh trước khi ăn, Web lại nhớ đến những gì anh vẫn nói với Danny Garcia trước mỗi điệp vụ. Hóa ra Web đã đúng, vì đêm đó Chúa đã không ở cùng anh và đồng đội. Nhưng cuối cùng Web cũng chỉ nói, "Vui lòng chuyển hộ bát khoai tây nào."

Thực ra thì các đội viên HRT cũng không mấy mặn mà với việc các bà vợ của họ tụ họp cùng nhau. Một phần là vì họ không muốn các bà vợ buôn chuyện với nhau về chồng mình. Các đội viên thường thể hiện rất nhiều khía cạnh của bản thân trong quá trình huấn luyện và thực hiện nhiệm vụ, và không phải là khía cạnh nào cũng tốt đẹp cả. Chỉ cần một câu nói hớ hênh của một người với vợ mình cũng có thể lan truyền rất nhanh nếu các bà vợ có quan hệ chặt chẽ với nhau. Lý do nữa là họ không muốn các bà vợ cùng tụ tập với nhau lo lắng linh tinh, trao đổi những thông tin không chính xác, những phỏng đoán vô căn cứ và cả những lời dối trá trắng trợn xuất phát từ nỗi lo sợ thường trực về việc chồng họ đang ở đâu họ sẽ đi bao lâu, họ còn sống hay đã chết.

Bọn trẻ cắm mặt vào đứa thức ăn, ngồi lặng lẽ trên ghế và không hề che giấu là chúng chỉ muốn mau mau chóng kết thúc cho nhanh bữa ăn.

Xưa nay chúng vẫn coi Web như người bạn chí thiết của mình, người chơi đùa, và nhìn chúng lớn lên hàng ngày, nhưng giờ đây chúng đối xử với anh như một kẻ hoàn toàn xa lạ. Tất cả mọi người, kể cả cô con gái bảy tuổi của Debbie Riner mà gần như từ khi chào đời đã quấn lấy chú Web, đều không giấu nổi vẻ mặt nhẹ nhõm khi anh nói lời tạm biệt.

"Thường xuyên liên lạc nhé," Debbie nói, khẽ lướt môi trên má anh.

Carol chỉ đứng cách một đoạn và vẫy vẫy tay chào, cậu con trai mắt trong veo của cô đang nép sát vào hông mẹ.

"Nhất định rồi," Web nói. "Mọi người bảo trọng nhé. Cảm ơn vì bữa tối. Nếu cần gì, cứ cho tôi biết."

Anh lên chiếc Crown Vic và lái vụt đi, biết chắc rằng nhiều khả năng anh sẽ không bao giờ còn gặp lại họ nữa. Đã đến lúc phải bước qua một trang mới, đó là thông điệp rõ ràng của bữa tối vừa xong.

°

Đúng chín giờ sáng hôm sau Web bước vào thế giới của Claire. Thật trớ trêu là người đầu tiên anh nhìn thấy lại là bác sĩ O’Bannon.

"Web, rất vui được gặp anh. Anh uống chút cà phê nhé?"

"Tôi biết chỗ rồi. Tôi sẽ tự lấy được, cám ơn ông."

"Anh biết đấy, Web, tôi đã từng ở Việt Nam. Chưa bao giờ tham chiến. Ngay từ hồi đó tôi đã là bác sĩ tâm thần rồi. Nhưng tôi đã gặp nhiều người từng cầm súng. Trong chiến tranh thì thiếu gì chuyện có thể xảy ra, kể cả những điều mà anh không bao giờ hình dung nổi. Nhưng anh biết không, có lẽ nhiều khi qua đó mà anh trở nên mạnh mẽ hơn. Và tôi đã làm việc với người của bên ta bị đối phương bắt làm tù binh và tra tấn dã man. Họ đã phải trải qua những điều thật khủng khiếp, bị hành hạ cả về thể chất và tinh thần, ai gây chuyện sẽ bị tẩy chay, loại bỏ hoàn toàn sự phản kháng về thể chất và ý chí. Kẻ thù còn kiểm soát cuộc sống của họ cả trong giấc ngủ, kích động người này chống lại người kia nhân danh tập thể, đó là theo định nghĩa của những kẻ bắt giữ họ. Tất nhiên bây giờ thì chẳng có gì là hợp đạo lý nghề nghiệp khi bác sĩ tâm thần này lại đi xúi giục bệnh nhân bỏ bác sĩ kia, mặc dù phải nói thẳng là tôi rất ngỡ ngàng trước những gì đã xảy ra với Claire. Nhưng tôi nghĩ Claire cũng đồng ý rằng điều quan trọng nhất ở đây là lợi ích của anh, Web ạ. Vì thế nếu có bao giờ anh nghĩ lại về việc làm việc với Claire, tôi vẫn ở đây chờ anh." Ông ta vỗ lên lưng Web, trao cho anh cái nhìn ra vẻ khích lệ rồi bước đi.

Một lát sau Claire nhìn thấy anh khi cô ra khỏi văn phòng của mình, hai người cùng pha cà phê. Họ trông thấy một người thợ sửa chữa mặc đồng phục mang hộp dụng cụ bước ra khỏi tủ cầu dao điện và cổng điện thoại của văn phòng và đi khỏi.

"Có gì hỏng hóc à?" Web hỏi.

"Tôi không biết, tôi cũng vừa mới vào," Claire trả lời.

Trong lúc pha cà phê, Web kín đáo quan sát người phụ nữ. Claire mặc một chiếc áo sơ mi trắng và váy dài ngang đầu gối, khoe hai bắp chân tròn trịa rám nắng. Nhưng mái tóc của cô, dù đã cắt ngắn, vẫn hơi bù xù. Hình như cô nhận ra Web đang quan sát mình nên đưa tay lên vuốt lại mái tóc.

"Sáng nay đến đây, tôi đi bộ quanh tòa nhà một vòng coi như tập thể dục. Gió và độ ẩm thời điểm này có vẻ không tốt cho cho tóc lắm." Cô nhấp một ngụm cà phê và bỏ thêm đường. "Anh sẵn sàng rồi chứ?"

"Lúc nào cũng sẵn sàng."

Sau khi vào trong phòng Claire tranh thủ xem lướt lại hai cặp hồ sơ trong lúc Web nhìn đôi giầy đế mềm trong góc phòng. Có lẽ đó là đôi giầy cô dùng khi đi bộ. Anh hồi hộp nhìn Claire.

"Trước hết, Web ạ, tôi muốn cám ơn anh đã tin tưởng để tôi tiếp quản việc điều trị của anh."

"Tôi cũng không chắc tại sao tôi lại làm như vậy," anh nói không giấu giếm.

"Vâng, cho dù là vì lý do gì chăng nữa, tôi cũng sẽ cố hết sức để bảo đảm rằng anh đã quyết định đúng. Bác sĩ O’Bannon không hài lòng lắm, nhưng anh mới là người tôi quan tâm."

Cô lấy ra tập hồ sơ nhỏ. "Đây là tập hồ sơ bác sĩ O’Bannon đưa khi bàn giao việc điều trị của anh cho tôi."

Web cố gượng mỉm cười. "Tôi cứ nghĩ phải dầy hơn chứ nhỉ."

"Thực ra tôi cũng nghĩ thế."

Web hơi ngạc nhiên khi thấy Claire trả lời như vậy. "Trong này chỉ có những bản ghi chép một vài buổi điều trị thông thường; ông ấy có kê cho anh một số loại thuốc, thuốc chống trầm cảm, nhưng nói chung là chẳng có gì khác thường cả."

"Vậy là sao? Tốt hay xấu?"

"Tốt, nếu như nó giúp được anh, và tôi cho là thế thật, vì anh đã quay lại cuộc sống bình thường đó thôi."

"Nhưng?"

"Nhưng có thể là trường hợp của anh đáng ra phải được đào sâu hơn thế. Tôi phải nói thật là tôi rất ngạc nhiên khi không thấy ông ấy thôi miên anh. Ông ấy rất giỏi chuyện này mà, và thường thì đó là một phần trong phác đồ điều trị của O’Bannon. Trong thực tế, O’Bannon phụ trách khoa thôi miên ở trường y của đại học George Washington, cứ đến năm thứ ba hoặc thứ tư là ông ta lại thôi miên một sinh viên và thực hiện những thủ thuật kiểu như khiến họ hoàn toàn không còn nhìn thấy một chữ cái nào đó, ví dụ như ông ta viết từ "mèo" lên bảng thì người sinh viên chỉ đọc là "èo". Thậm chí ông ta còn có thể khiến họ tin rằng có một con muỗi đang bay vo ve quanh tai mình, đại loại như vậy. Các bác sĩ tâm thần chúng tôi thường xuyên áp dụng kỹ thuật này để tạo ra ảo giác do hình ảnh hoặc lời nói tạo ra."

"Tôi nhớ là chúng tôi có nói đến chuyện này lần đầu tiên tôi gặp ông ấy cách đây nhiều năm. Tôi không muốn thử, nên việc đó đã không xảy ra," anh nói dứt khoát.

"Tôi hiểu." Cô nhấc lên tập hồ sơ dầy hơn còn lại. "Đây là hồ sơ chính thức của anh ở Cục, hoặc ít nhất cũng là một phần," cô nói khi thấy anh vẫn chằm chằm nhìn tập hồ sơ.

"Thì ra là thế. Vậy mà tôi tưởng đó phải là hồ sơ mật chứ."

"Khi đồng ý đi khám như thế này anh đã ký một tờ khai đồng ý cho chúng tôi sử dụng hồ sơ của anh. Tập hồ sơ này được Cục chuyển cho bác sĩ trị liệu, tất nhiên là trừ những thông tin tuyệt mật và nhạy cảm khác.

Bác sĩ O’Bannon đã bàn giao lại hồ sơ này khi anh trở thành bệnh nhân của tôi. Tôi đã xem qua rất kỹ rồi."

"Thế thì tốt." Web bẻ ngón tay và nhìn cô chờ đợi.

"Trong lần nói chuyện đầu tiên giữa hai chúng ta, anh không hề nhắc đến việc bố dượng của anh, Raymond Stockton, chết vì bị ngã trong nhà, năm anh mười lăm tuổi."

"Vậy sao? Hừm, tôi tưởng tôi nói rồi chứ nhỉ. Nhưng làm sao cô có thể chắc chắn là tôi chưa nói chứ?"

"Tin tôi đi, Web, nếu anh nói thì nhất định tôi đã nhớ. Anh còn bảo tôi là anh và bố dượng của mình rất hòa thuận mà, đúng không?" Cô lại cúi xuống những tập tài liệu.

Web cảm thấy tim anh bắt đầu đập thình thịch, tai nóng bừng. Kỹ thuật tra vấn của cô phải nói là kinh điển. Anh đã hớ hênh vượt qua đường ranh giới mà cô vẽ, để rồi bây giờ cô đang giật lại sợi dây xích khiến anh bắn ngược trở lại. "Chúng tôi có một vài bất đồng, ai mà chẳng thế?"

"Ở đây có không biết bao nhiêu đơn tố cáo bạo hành. Một số là của hàng xóm, một số là của chính anh. Tất cả đều tố cáo Raymond Stockton. Anh gọi đó là vài bất đồng à?"

Anh đỏ bừng mặt giận dữ và cô nhanh chóng bồi thêm, "Tôi không hề chế nhạo hay mỉa mai gì hết, tôi chỉ muốn cố gắng hiểu được mối quan hệ của anh với ông ta."

"Chẳng có gì phải hiểu hết vì chúng tôi không có quan hệ gì với nhau."

Claire lại chăm chú nhìn những tài liệu của mình, lật qua lật lại từng trang, trong khi Web quan sát mỗi cử động của cô với cảm giác bồn chồn mỗi lúc một tăng lên.

"Có phải Stockton đã chết trong đúng căn nhà mà mẹ anh để lại cho anh phải không?"

Web không nói gì.

"Web, có đúng là…"

"Tôi nghe thấy rồi!" Anh gắt. Vâng, đúng là ngôi nhà đó, thì sao?"

"Tôi chỉ hỏi thôi mà. Vậy, anh nghĩ là anh sẽ bán nó đi à?"

"Cô quan tâm làm gì? Cô làm thêm nghề buôn bất động sản à?"

"Tôi chỉ đang cảm thấy là dường như anh có những vấn đề liên quan đến ngôi nhà đó."

"Chẳng qua đó không phải là nơi thực sự hay ho gì đối với thời thơ ấu của tôi."

"Tôi hoàn toàn hiểu điều đó, nhưng thường thì để cảm thấy thoải mái hơn và có thể tiếp tục sống bình thường thì cách tốt nhất là đối mặt với những điều mà anh lo sợ."

"Chẳng có gì trong căn nhà đó mà tôi phải đối mặt cả."

"Vậy tại sao chúng ta không nói chuyện thêm về nó?"

"Nghe này, Claire, có vẻ như chuyện này mỗi lúc một đi ra ngoài lề, đúng không? Tôi đến chỗ cô vì đội của tôi bị bắn tan xác và tôi như phát điên. Cô hãy nhớ lấy điều đó. Hãy quên quá khứ đi. Hãy quên cả ngôi nhà và những ông bố nữa. Những chi tiết đó chẳng liên quan gì đến tôi hoặc tôi là con người như thế nào."

"Ngược lại, chúng liên quan rất nhiều đến việc anh là con người như thế nào. Nếu không hiểu rõ quá khứ của anh thì tôi không thể nào giúp được anh trong hiện tại cũng như tương lai. Đơn giản thế đấy."

"Tại sao cô không kê cho tôi mấy viên thuốc khốn kiếp và chúng ta nghỉ ở đây cho xong? Chỉ cần thế là Cục đã hài lòng vì tôi đã đi khám đầu còn cô cũng làm xong chức trách của mình."

Claire lắc đầu, "Tôi không làm việc theo kiểu đó, Web. Tôi muốn giúp anh. Tôi nghĩ tôi có thể giúp anh. Nhưng anh phải hợp tác với tôi chứ. Nếu không tôi sẽ chẳng làm được gì hết."

"Tôi cứ tưởng là cô nói tôi bị hội chứng chiến tranh hoặc cái gì đó đại loại thế. Mà chuyện đó thì liên quan gì đến ông bố dượng của tôi chứ?"

"Chúng ta chỉ nói về điều đó như là một khả năng cho những gì xảy ra với anh trong con hẻm. Tôi không hề nói đó là khả năng duy nhất. Chúng ta cần xem xét kỹ lưỡng mọi khía cạnh nếu chúng ta thực sự muốn giải quyết dứt điểm những mối bận tâm của anh."

"Những mối bận tâm - nghe cô nói thì thật đơn giản làm sao. Cứ như là tôi đang kêu ca vì bị trứng cá không bằng."

"Chúng ta có thể dùng một thuật ngữ khác nếu anh muốn, nhưng điều đó cũng không hề tác động đến cách chúng ta tiếp cận vấn đề."

Web đưa hai tay lên che mặt, rồi lên tiếng qua kẽ ngón tay. "Vậy chính xác thì cô muốn cái chết tiệt gì ở tôi chứ?"

"Sự trung thực, ở mức độ anh thấy có thể. Và tôi nghĩ là anh hoàn toàn có thể, nếu anh thực sự cố gắng. Anh phải tin tôi. Web."

Web bỏ hai tay xuống. "Được rồi, sự thật là thế này. Stockton là một tên khốn kiếp. Nghiện ngập bê tha. Ông ta chưa bao giờ thoát ra khỏi lối sống của những năm sáu mươi 1. Ông ta làm nhân viên quèn ở một văn phòng, hàng ngày diện complet đi làm, những lúc rảnh rỗi thì tự coi mình như một Dylan Thomas 2 thứ hai."

"Vậy anh muốn nói rằng ông ta là một người ảo tưởng, thậm chí là một trí thức dỏm đời?"

"Lúc nào ông ta cũng muốn tỏ ra là một người thông minh, tài năng hơn mẹ tôi, nhưng còn lâu ông ta mới xứng bám váy cho bà. Thơ của ông ta thì không ngửi được; ông ta chưa bao giờ được xuất bản tác phẩm nào. Điểm chung duy nhất giữa ông ta và Dylan là việc ông ta uống như hũ chìm. Tôi nghĩ chắc ông ta cho rằng rượu sẽ mang lại cảm hứng cho mình."

"Vậy ông ta có đánh mẹ anh không?" Cô gõ gõ lên tập hồ sơ.

"Trong hồ sơ có nói vậy à?"

"Thực ra, chính những điều không được nói đến trong hồ sơ còn đáng chú ý hơn nhiều. Mẹ anh không bao giờ tố cáo Stockton."

"Hừ, vậy thì có lẽ chúng ta phải tin vào hồ sơ thôi."

"Ông ta có đánh mẹ anh không?" cô hỏi lại, và một lần nữa Web không trả lời. "Hay ông ta chỉ đánh anh thôi?"

Web chậm rãi nhướng mắt lên nhìn cô, nhưng vẫn không nói gì.

"Vậy là chỉ anh thôi? Và mẹ anh để mặc cho chuyện đó diễn ra?"

"Charlotte không mấy khi ở nhà. Bà ấy đã sai lầm khi cưới ông ta. Chính vì biết vậy nên lúc nào bà ấy cũng lảng tránh."

"Tôi hiểu. Tôi đoán bà ấy không coi ly dị là một giải pháp."

"Bà ấy đã ly dị một lần rồi. Tôi không nghĩ là mẹ tôi muốn mất công ly dị lần nữa làm gì. Đơn giản nhất là buổi tối cứ lái xe bỏ đi đâu cho xong."

"Và bà ấy để anh ở nhà với một người đàn ông mà bà ấy biết là vẫn luôn hành hạ con trai mình? Điều đó khiến anh cảm thấy thế nào?"

Web không nói gì.

"Anh có bao giờ nói chuyện với mẹ về điều đó không? Để cho bà ấy biết là anh cảm thấy như thế nào?"

"Chẳng để làm gì. Với mẹ tôi, ông ta chưa bao giờ tồn tại."

"Có nghĩa là bà ấy đã cố chôn vùi những ký ức của mình?"

"Có nghĩa là cô muốn hiểu thế quái nào cũng được. Chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện về điều đó."

"Anh có ở nhà khi bố dượng anh qua đời không?"

"Cũng có thể, tôi không nhớ nữa. Tôi cũng đã cố chôn vùi ký ức đó."

"Trong hồ sơ chỉ nói là bố dượng anh đã bị ngã. Ông ta ngã như thế nào?"

"Từ trên đỉnh cầu thang gác xép xuống. Ông ta cất giữ những đứa con tinh thần bí mật của mình trên đó. Ông ta đang chếnh choáng nên bước hụt và bị ngã đập đầu vào cầu thang, sau đó gãy cổ khi rơi xuống dưới sàn. Cảnh sát đã đến điều tra và kết luận đó là một tai nạn."

"Mẹ anh có ở nhà không khi chuyện đó xảy ra, hay bà ấy lại đi hóng mát đâu đó rồi?"

"Gì đây, cô không định giả vờ cô là một đặc vụ FBI đấy chứ?"

"Tôi chỉ cố gắng tìm hiểu hoàn cảnh đó thôi."

"Charlotte có ở nhà. Chính bà ấy là người gọi xe cấp cứu. Nhưng như tôi đã nói, ông ta đã chết rồi."

"Lúc nào anh cũng gọi mẹ mình bằng tên như vậy à?"

"Có vẻ như thế là phù hợp nhất."

"Tôi đoán anh đã cảm thấy nhẹ nhõm trước cái chết của Stockton."

"Nói thế này cho nhanh, tôi không hề khóc trong đám tang."

Claire cúi người về phía trước và nói bằng một giọng rất nhẹ nhàng. "Web, tôi biết câu hỏi tiếp theo là rất khó khăn, và nếu anh không muốn trả lời ngay lúc này thì cũng tốt thôi, nhưng trong những trường hợp cha mẹ lạm dụng con cái, tôi không thể không hỏi được."

Web giơ cả hai tay lên. "Ông ta không bao giờ chạm vào những bộ phận riêng tư của tôi, và ông ta cũng không bao giờ bắt tôi phải chạm vào những bộ phận riêng tư của ông ta, thế được chưa? Không có chuyện đó đâu. Hồi đó người ta cũng đã hỏi như thế, và tôi đã nói toàn bộ sự thật rồi. Thằng cha đó không phải là một kẻ lạm dụng tình dục trẻ em. Ông ta chỉ là một tên khốn kiếp muốn giải tỏa nỗi thất vọng và chán chường của đời mình bằng cách trút đòn lên người tôi. Còn nếu như ông ta mà động đến tôi theo kiểu kia thì chính tôi cũng sẽ tìm cách giết ông ta rồi." Web chợt nhận ra anh vừa nói gì và vội vàng nói thêm, "Nhưng rốt cuộc thì ông ta đã giúp mọi người không phải tốn công bằng cú ngã của mình."

Claire ngồi ngả ra trên ghế và đặt tập hồ sơ qua một bên. Cử chỉ nhỏ này ít nhiều làm Web thấy vợi bớt nỗi lo lắng và anh cũng ngồi thẳng lên.

Cô nói, "Rõ ràng là anh nhớ rõ quãng thời gian anh ở bên bố dượng và có lý do xác đáng để căm ghét quãng thời gian đó. Có bao giờ anh suy nghĩ về những kỷ niệm với bố đẻ của mình chưa?"

"Bố nào chẳng là bố."

"Nghĩa là sao, anh xếp bố đẻ của mình và Raymond Stockton vào cùng một loại sao?"

"Để đỡ phải bận tâm vô ích, chẳng đúng thế sao?"

"Cách lảng tránh mọi chuyện như vậy sẽ không bao giờ giải quyết được gì hết."

"Tôi thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu, Claire, tôi thực sự không biết."

"Được rồi, chúng ta hãy quay lại khoảng sân đó một chút. Tôi biết là sẽ rất đau đớn, nhưng hãy kể lại toàn bộ một lần nữa đi."

Web làm theo, và quả thật là không còn gì đau đớn hơn thế.

"Được rồi, nhóm người đầu tiên mà các anh gặp, anh có nhớ là điều đó có tác động gì đến anh không?"

"Chẳng có gì ngoài việc đề phòng trong bọn chúng có kẻ tìm cách giết chúng tôi hoặc đánh động cho bọn khác, nhưng tôi biết là các xạ thủ bắn tỉa đã theo dõi chúng rồi. Tóm lại là ngoài cái chết bất thình lình ra, tất cả đều ngon lành."

Nếu như Claire có phật ý trước câu trả lời đầy mỉa mai của anh, thì cô cũng không thể hiện gì. Điều đó thực sự làm Web thấy ấn tượng.

"Được rồi bây giờ anh hãy hình dung lại về thằng bé đó trong đầu. Anh đã nhớ ra là chính xác thì nó nói gì chưa?"

"Điều đó có thực sự quan trọng không?"

"Vào lúc này thì thực sự chúng ta không thể biết chắc điều gì là quan trọng hay không?"

Web thở dài nặng nề và nói, "Được rồi, tôi nhìn thấy thằng bé. Nó nhìn chúng tôi. Nó nói..." Nói đến đây Web dừng lại vì anh có thể hình dung rõ ràng khuôn mặt của Kevin trong đầu. Vết sẹo do đạn trên má nó, vết dao rạch ngang trán, một thằng bé sớm phải sống một cuộc đời bầm dập, chết chóc. "Nó nói, nó nói, ‘Quỷ tha ma bắt mày xuống địa ngục đi’, nó nói thế đấy." Anh nhìn cô trong tâm trạng đầy kích động. "Đúng rồi. Ôi, và sau đó nó bật cười. Ý tôi là một tiếng cười rất quái dị, một tiếng khành khạch thì đúng hơn."

"Và anh bị tác động bởi phần nào?"

Web suy nghĩ một lát. "Tôi phải nói rằng đó là khi nó vừa lên tiếng. Ý tôi là như thể có một màn sương mù dày đặc bị nhét vào đầu tôi." Web nói thêm, 'Quỷ tha ma bắt mày xuống địa ngục đi,' chính xác là nó nói thế đấy. Cảm giác đó lại đang xảy ra đây này, tôi có thể cảm thấy các ngón tay của mình đang tê đi. Kỳ quái thật."

Claire ghi chép một lát rồi lại ngẩng lên nhìn anh.

"Kể cũng rất lạ khi một thằng bé chín tuổi lại biết câu rủa đó, nhất là ở một thành phố lớn như thế này. Rõ ràng là 'quái quỷ' và 'địa ngục' thì vẫn được dùng, nhưng 'Quỷ tha ma bắt mày xuống địa ngục đi'? Ý tôi là nghe rất cổ xưa, như từ một thời đại khác. Nghe rất độc địa, ma quái. Anh thấy sao?"

"Tôi thì thấy nó giống như ngôn ngữ thời Nội chiến hoặc quanh thời gian đó," Web trả lời.

"Đúng là kỳ lạ thật."

"Tin tôi đi, Claire, cả đêm hôm đó đều rất kỳ lạ."

"Anh còn cảm thấy gì nữa không?"

Web cố nhớ lại. "Chúng tôi đang chờ mệnh lệnh cuối cùng để tấn công mục tiêu. Rồi chúng tôi nhận được lệnh." Anh lắc mạnh đầu. "Ngay sau khi nghe thấy mệnh lệnh từ tai nghe, tôi bị cứng đờ người. Ngay lập tức. Cô có nhớ tôi nói với cô về loại súng Taser mà những đội viên HRT chúng tôi vẫn mang ra đùa nghịch đó không?"

Cô gật đầu.

"Đó, cứ như là tôi đã bị một mũi tên điện đó bắn trúng vậy. Tôi không sao cử động được."

"Liệu có khả năng đúng là ai đó trong con hẻm đã dùng súng Taser bắn anh không? Đó có thể là lý đo anh bị cứng đờ người?"

"Không thể có chuyện đó. Xung quanh chúng tôi lúc đó làm gì có ai, hơn nữa mũi tên điện cũng không thể nào xuyên qua tấm áo giáp Kevlar của tôi được. Và cuối cùng, nếu có thì mũi tên đó phải đính trên người tôi chứ, đúng không?"

"Đúng." Claire ghi chép thêm một chút rồi nói, "Anh đã nói rằng mặc dù bị tê cứng người, cuối cùng anh vẫn đứng dậy được và vào trong khoảng sân."

"Đó là điều khó khăn nhất tôi từng làm trong đời, Claire. Cứ như thể tôi nặng đến cả tấn, không bộ phận nào trên con người tôi chịu tuân theo mệnh lệnh của bộ não. Và cuối cùng nó cũng thắng - tôi ngã xuống và nằm im. Đúng lúc đó thì súng nổ."

"Khi nào thì anh hồi phục?"

Web suy nghĩ "Tôi có cảm giác là phải mất mấy năm liền tôi mới cử động lại được. Nhưng thực ra thì không lâu đến thế. Ngay sau khi súng nổ, tôi cảm thấy tất cả trên người tôi đều sống lại. Tôi có thể cử động được chân tay, nhưng chúng nóng khủng khiếp, giống như khi chân và tay ta ngủ quên rất lâu và máu bắt đầu tuần hoàn trở lại. Đó là cảm giác của chân và tay tôi lúc đó. Mà đó là lúc tôi đâu có thực sự cần đến chúng, đạn đang bắn rất rát nên tôi cũng không còn chỗ nào mà đi được."

"Vậy là chúng tự động hồi phục trở lại? Anh có nhớ là anh đã làm gì có thể khiến bản thân bị tê liệt như thế không? Có thể là một chấn thương lưng khi huấn luyện chẳng hạn? Anh đã bao giờ bị tổn thương thần kinh chưa? Những chấn thương loại đó nhiều khi cũng có thể làm anh tê liệt."

"Không thể có chuyện đó được. Nếu như cô không có ở trong tình trạng sức khỏe tốt nhất, cô sẽ không bao giờ được tham gia thực hiện nhiệm vụ."

"Vậy là anh nghe thấy tiếng súng nổ và cảm giác bắt đầu quay lại với cơ thể?"

"Đúng thế."

"Còn gì nữa không?"

"Thằng bé, tôi đã nhìn thấy cả triệu đứa trẻ giống nó. Nhưng không hiểu sao trông nó vẫn rất khác. Tôi không sao rũ được hình ảnh của nó ra khỏi đầu. Không phải vì vết sẹo trên má nó, tôi chứng kiến nhiều đứa trẻ bị bắn rồi. Tôi không biết. Khi những khẩu súng máy đang vãi đạn thì tôi lại nhìn thấy thằng bé. Nó đang lò dò đi xuống cuối hẻm. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa là đạn súng máy sẽ xé nó ra làm đôi ngay lập tức. Tôi hét lên để đó lùi lại. Tôi bò đến sát chỗ nó. Có thể thấy là nó đang sợ chết khiếp. Nó đã nghe thấy đội Hotel đang từ trên đầu hẻm cơ động xuống, đầu này thì có tôi nằm giữa đống xác chết, những khẩu súng máy khốn kiếp vẫn đang khạc đạn. Và tôi cũng nhận thấy là nó đang định bỏ chạy, ngang qua khoảng sân, và cầm chắc cái chết. Tôi không thể để điều đó xảy ra, Claire. Đã quá nhiều người chết đêm đó rồi. Đúng lúc nó định nhảy lên thì tôi cũng nhảy lên và tóm được nó, tôi vỗ về cho nó bình tĩnh lại vì nó đang la hét là nó không làm gì hết, và tất nhiên là khi một đứa trẻ nói như vậy thì cô biết ngay là nó đang che giấu điều gì đó.

Như tôi đã nói, tôi dỗ cho nó bình tĩnh lại. Nó hỏi đội của tôi chết rồi à, và tôi bảo nó là đúng vậy. Tôi đưa cho nó mảnh giấy và chiếc mũ, rồi bắn quả pháo sáng. Tôi biết đó là cách duy nhất để đội Hotel không giết nó khi thấy họ thấy có người lao vọt về phía mình trong đêm tối. Tôi không muốn nó phải chết, Claire."

"Đó chắc chắn là một đêm khủng khiếp đối với anh, Web, anh nên cảm thấy mừng là anh đã cứu thằng bé."

"Vậy sao? Tôi đã cứu nó làm gì nhỉ? Để nó quay lại cuộc sống đường phố à? Cô hiểu chứ, đó là một thằng bé đặc biệt. Anh trai nó là Big F, trùm một băng đảng buôn bán ma túy trong thành phố. Thằng này mới thực là đáng sợ."

"Vậy rất có thể toàn bộ chuyện này có liên quan đến những kẻ thù của người có tên là Big F đó chăng?"

"Có thể." Anh ngừng lại và quyết định có nên nói thật chuyện này hay không. "Có người đã đánh tráo thằng bé. Trong con hẻm."

"Đánh tráo thằng bé. Anh nói vậy là sao?"

"Ý tôi là thằng Kevin Westbrook mà tôi đã cứu trong hẻm không phải là thằng bé đã chuyển mảnh giấy cho đội Hotel. Và thằng bé biến mất khỏi hiện trường không phải thằng Kevin Westbrook mà tôi cứu."

"Tại sao ai đó lại phải làm như thế?"

"Đó mới là câu hỏi đáng tiền đây 3, và tôi đang đau hết cả đầu. Tôi chỉ biết là tôi đã cứu Kevin Westbrook trong khoảng sân đó còn thằng bé bị đánh tráo thay nó đã nói với đội Hotel rằng tôi là một thằng hèn nhát. Tại sao nó phải làm như vậy?

"Nghe như thể nó đang cố tìm cách bôi nhọ anh một cách có chủ đích."

"Một thằng bé mà tôi thậm chí còn không biết?" Web lắc đầu. "Có kẻ đang tìm cách gây khó khăn cho tôi, chắc chắn là như thế, và chúng đã bảo thằng bé phải khai như vậy. Sau đó chúng nhảy vào và thoát ra với thằng bé đóng giả. Có khi nó chết rồi cũng nên. Mẹ kiếp, có lẽ cả Kevin cũng chết rồi."

"Dường như trong vụ này có người đã lên kế hoạch rất chi tiết," Claire nhận xét.

"Và tôi rất muốn biết tại sao."

"Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức, Web. Tôi có thể giúp anh ở vài khía cạnh, nhưng những gì liên quan đến cuộc điều tra nằm ngoài khả năng của tôi."

"Rất có thể chuyện này cũng nằm quá ngoài năng của tôi nữa. Thực ra thì suốt tám năm qua tôi hầu như không còn làm những việc liên quan đến điều tra nữa." Anh nghịch nghịch một chiếc nhẫn trên ngón tay. "O’Bannon cho tôi một bài giảng nhỏ về hội chứng chiến tranh khi tôi đến đây sáng nay."

Claire nhíu mày. "À, vậy sao? Lại những kinh nghiệm ở Việt Nam của ông ấy chứ gì?" Có vẻ như cô phải cố gắng lắm mới không mỉm cười.

"Tôi không nghĩ đó là lần đầu tiên ông ấy nhắc đến vấn đề đó. Nhưng đó có phải là điều cô nghe - ý tôi là, cho dù có những chuyện khác liên quan đến thằng bé?"

"Tôi chưa thể nói gì được, Web, còn quá sớm để kết luận."

"Nghe này, tôi biết là chuyện đó thường xảy ra đối với các binh lính. Khi người ta phải làm bia cho kẻ thù nã đạn thì việc họ hoảng sợ là bình thường. Ai cũng thông cảm với điều đó…"

Cô chăm chú nhìn anh, "Nhưng?"

Anh bắt đầu nói rất nhanh. "Nhưng hầu hết các binh sĩ đều chỉ được huấn luyện qua loa trước khi bị tung ra hỏa tuyến. Họ chẳng hề biết gì về việc giết người. Họ chẳng hề biết gì về cảm giác khi nằm dưới hỏa lực thực sự của đối phương sẽ như thế nào. Tôi, chính tôi đã giành cả phần đời trưởng thành của mình để tập luyện cho công việc này. Tôi đã phải hứng chịu tất cả những gì khủng khiếp nhất mà nói ra cô cũng không tin đâu, Claire. Từ họng súng máy cho tới những loạt đạn cối mà nếu tôi để bị dính đạn thì chắc chắn là sẽ tan xác. Tôi đã phải chiến đấu và giết người trong khi máu trong người tôi đã phun ra thành vũng trên sàn.Và chưa một lần, chưa một lần quái nào, tôi cảm thấy cứng đờ người như cái đêm hôm đó. Và nhất là khi đó chưa hề có phát đạn khốn kiếp nào được bắn ra cả. Cô hãy giải thích đi, làm thế quái nào lại có chuyện như thế chứ?"

"Web, tôi biết anh đang muốn tìm kiếm câu trả lời. Chúng ta phải tiếp tục kiên trì thôi. Nhưng tôi có thể nói với anh rằng một khi bàn đến vấn đề tâm thần của con người thì tất cả đều có thể."

Anh trừng trừng nhìn cô, lắc đầu và tự hỏi làm thế quái nào anh có thể thoát khỏi mớ bòng bong chết tiệt này. "Chà chà, bác sĩ, có vẻ không ăn thua, đúng không? Cục phải trả cho cô bao nhiêu tiền để cô rốt cuộc chẳng nói cho tôi cái chó gì cả?"

Đột nhiên anh đứng bật dậy và bỏ thẳng ra ngoài.

Một lần nữa Claire không hề cố tìm cách gọi anh quay lại, mặc dù không phải là cô không muốn. Cô đã gặp nhiều bệnh nhân bỏ về khi giữa buổi điều trị như thế này, nhưng chưa bao giờ có ai bỏ dở cả hai buổi điều trị đầu tiên như Web. Claire ngồi ngả người trên ghế và bắt đầu xem xét lại những gì cô đã ghi chép, rồi cô cầm lên một chiếc máy ghi âm và bắt đầu đọc. Claire hoàn toàn không biết rằng ẩn sâu trong thiết bị cảnh báo cháy gắn trên trần là một thiết bị nghe lén cực kỳ tinh vi hoạt động bằng chính nguồn điện của tòa nhà, và còn có một bộ pin dự phòng. Trong văn phòng của mỗi bác sĩ tâm thần và chuyên gia tư vấn tâm lý làm việc ở đây đều có một thiết bị nghe lén tương tự. Tủ tổng đài điện thoại của tòa nhà cũng là nơi gắn các cổng cắm thiết bị nghe trộm, một cổng như vậy mới bị hỏng, đó là lý do người "thợ sửa chữa" xuất hiện ở đây sáng nay.

Những cái tai tọc mạch này đã thu được lượng thông tin tình báo khổng lồ từ mỗi bệnh nhân bước vào các phòng điều trị. Chỉ trong một năm qua, hơn một trăm đặc vụ FBI từ tất cả các bộ phận, kể cả lực lượng đặc vụ chìm, Cơ quan chống tham nhũng, WFO, Tổng hành dinh và HRT, cùng hơn hai mươi người vợ hoặc chồng của các nhân viên này, đã đến đây và thổ lộ tất cả những bí mật và vấn đề của mình với niềm tin tuyệt đối.

Thực tế lại hoàn toàn ngược lại.

Ngay sau khi Web đùng đùng lao ra khỏi văn phòng, Ed O’Bannon cũng lặng lẽ lẩn ra, đi thang máy xuống nhà để xe, trèo vào trong chiếc Audi mui trần cáu cạnh của mình và lái ra ngoài. Ông ta rút điện thoại và ấn số. Chỉ vài hồi chuông đã có người trả lời.

"Lúc này có tiện không?" Ông ta lo lắng hỏi.

Người bên kia trả lời rằng không có vấn đề gì, nếu như cuộc trò chuyện thật súc tích và đi vào trọng tâm.

"Hôm nay London đã đến đây."

"Tôi có nghe nói," giọng đầu kia trả lời. "Người của tôi đến đó sửa chữa đôi chút. Thế anh bạn Web sao rồi?"

O’Bannon nuốt khan vì căng thẳng. "Anh ta đang điều trị với một bác sĩ khác", ông ta nói nhanh. "Tôi đã cố hết sức để ngăn chặn, nhưng không ăn thua." O’Bannon giơ chiếc điện thoại cách xa khỏi tai mình, vì người ở đầu kia đang phản ứng bằng cách quát tháo giận dữ và ầm ĩ.

"Nghe này, tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế." O’Ban non nói. "Tôi còn không thể tin nổi là anh ta lại nghĩ đến việc gặp một bác sĩ khác. Mọi chuyện diễn ra hoàn toàn bất ngờ…Gì cơ? Tên cô ta là Claire Daniels. Trước đây cô ta làm việc cho tôi. Cô ta làm ở đây từ lâu rồi, rất có năng lực. Bình thường trong những hoàn cảnh khác thì không vấn đề gì. Nhưng lần này nếu tôi mà làm gay gắt quá thì thể nào họ cũng đặt nghi vấn."

Người kia đưa ra một lời gợi ý khiến O’Bannon rùng mình. Ông ta tấp xe lại bên đường. "Không, giết cô ta sẽ chỉ khiến mọi người nghi ngờ. Tôi biết London. Biết quá rõ là khác. Hắn ta cực kỳ tinh quái. Nếu có điều gì đó xảy ra với Claire, hắn sẽ sinh nghi và theo đuổi đến cùng cho mà xem. Hắn là thế đấy. Tin tôi đi, tôi làm việc cùng tay này lâu lắm rồi. Hãy nhớ đó là lý do các ông thuê tôi."

"Nhưng cũng không phải là lý do duy nhất đâu," người kia nói. "Chúng tôi đã trả ông rất hậu hĩnh, Ed. Cực kỳ hậu hĩnh. Và tôi không hề thích việc hắn gặp cái con mụ Daniels đó một chút nào."

"Tôi vẫn đang kiểm soát tình hình. Nếu đúng như tôi biết về London, thì hắn sẽ đến vài lần rồi phun hết tất cả cho mà xem. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ biết ngay. Tôi sẽ hết sức lưu ý đến việc này."

"Thế thì tốt," người kia nói. "Và khi nào ông không kiểm soát được mọi chuyện, chúng tôi sẽ can thiệp."

Đầu kia cúp máy, chỉ còn lại một mình O’Bannon như người quẫn trí, vòng xe ra đường và lái vụt đi.

Chú thích

1. Thời kỳ của phong trào hippie đang thịnh hành ở Mỹ.

2.Dylan Thomas (1914-1953): Nhà thơ người xứ Wales, chết tại New York vì nghiện rượu.

3. Nguyên văn là "câu hỏi trị giá sáu mươi tư nghìn đô la."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.