Tay Súng Cuối Cùng

Chương 41



Trong lúc Gwen đi tắm sau khi bơi xong, Web ngồi đợi trong thư viện. Trên một bức tường của căn phòng có gắn một màn hình TV cực lớn. Ngoài ra còn có năm cái giá nhỏ chất đầy những cuốn băng video và Web hờ hững nhìn lướt qua chúng cho đến khi những con số viết tay trên một cuốn băng làm anh cứng đờ người. Anh với tay và lấy cuốn băng ra khỏi giá. Những con số mà anh vừa nhìn thấy thể hiện một ngày; nhưng đó lại là một ngày Web sẽ không bao giờ quên nổi. Anh nhìn quanh nhưng không thấy ai.

Web cho cuốn băng vào đầu đọc. Cảnh xuất hiện trên màn hình cũng chính là những gì đã diễn đi diễn lại trong đầu anh. Trường Richmond từng là nơi tụ hội của những đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn có đủ mọi thành phần xuất thân khác nhau trong xã hội. Báo chí dạo đó đã ca ngợi ngôi trường là một biểu tượng sáng ngời cho nỗ lực của thành phố từng là thủ đô của phe Liên bang miền Nam trong Nội chiến trong việc xây dựng một chương trình táo bạo nhằm củng cố lại hệ thống trường học của mình sau khi hầu hết các tòa án liên bang và hầu hết các bang đều đã phải đầu hàng. Quả thật là Richmond đã cố gắng vượt bậc và ít nhiều thu được thành công đáng khích lệ: thu hút được sự chú ý của cả nước đối với những chương trình cải cách giáo dục của mình. Thế rồi Ernest Free và những tên đồng bọn khát máu của hắn đã bước vào cổng trường. Cùng với áo giáp và đủ các loại súng đạn đủ để thắng cả phe Liên minh miền Bắc. Hỗn loạn đã xảy ra sau khi chúng bắn hạ hai giáo viên và hơn bốn mươi con tin, trong đó có ba mươi trẻ em từ sáu đến mười sáu tuổi bị buộc phải tham gia vào một sự sự kiện mà họ hoàn toàn không bao giờ muốn dây dưa đến. Các chuyên gia đàm phán đã làm việc không ngừng qua điện thoại với bọn người bên trong, cố gắng thuyết phục chúng bình tĩnh, tìm hiểu xem chúng muốn gì và liệu họ có thể đáp ứng được không.

Trong suốt thời gian đó Web cùng đồng đội của anh trong Đội Charlie đã được lệnh chuẩn bị sẵn sàng cùng đội bắn tỉa Zulu liên tiếp vạch ra đủ mọi phương án tấn công và tìm kiếm những điểm có thể xâm nhập. Sau đó đột nhiên họ nghe thấy tiếng súng nổ bên trong nên Web và đội của anh được lệnh vào trận. Mỗi người đều quán triệt rõ kế hoạch tác chiến trong đầu, mặc dù kế hoạch đó mới chỉ được vạch ra trên đường họ hộc tốc bay từ Quantico đến. Web còn nhớ như in là họ đã chuẩn bị sẵn sàng nhận lệnh tấn công mục tiêu khẩn trương đến nỗi anh thậm chí mới xoa xoa xong những khẩu 0.45 của mình để lấy may.

Hồi đó những điều ít ỏi mà Web biết về bọn Tự Do cũng không khiến anh thấy dễ chịu hơn chút nào. Chúng là lũ người khát máu nhưng cỏ kỷ luật và được vũ trang đầy đủ. Hơn nữa chúng cũng lại đang cố thủ tìm trong nhà và nắm giữ sinh mạng của rất nhiều người vô tội.

Bọn Tự Do đã liên lạc với các chuyên gia đàm phán qua một hệ thống điện thoại được thiết lập vội vàng. Chúng khẳng định những tiếng súng đó chỉ là do cướp cò. Nhưng ngay khi ấy Web đã thấy chột dạ, linh tính anh mách bảo có điều gì đó cực kỳ tồi tệ sắp xảy ra đơn giản là vì những kẻ vô lại như bọn Free không bao giờ suy nghĩ theo lý lẽ thông thường.

Tuy nhiên không hiểu sao đội Charlie đã nhận lệnh rút ra. Sau vụ Waco, quan điểm của FBI về giải cứu con tin đã thay đổi. Về cơ bản đó là một trò ngồi-và-đợi và Cục đã chứng tỏ cho thiên hạ thấy họ sẵn sàng đợi cho đến tận sang năm cũng được, nguyên nhân là vì hình ảnh ghê rợn của những đứa trẻ chết cháy đầy oan uống ở Texas vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ của những người có trách nhiệm. Nhưng sau khi bọn Tự Do tuyên bố chấm dứt đàm phán, HRT lại được huy động và lần này Web biết anh và đồng đội sẽ vào bên trong.

Với những ống kính máy quay hướng về phía trước để cho cả thế giới được chứng kiến vở bi kịch này diễn biến từng cảnh từng cảnh một. Web và Đội Charlie nhích dần từng bước vào trong qua một lối đi hiếm khi được dùng đến ở phía sau tòa nhà. Để bảo đảm tính bất ngờ cao nhất vì họ chưa xác định được vị trí chính xác của bọn Free và các con tin. Web và đồng đội đã quyết định không dùng mìn phá cửa ngoài mà chọn giải pháp bí mật tiếp cận vào bên trong. Họ đã rất lặng lẽ vào được bên trong tòa nhà và lần theo hành lang đến phòng tập thể dục của trường. Những nguồn tin tình báo tốt nhất khi đó đã cho biết nhiều khả năng các con tin đang được tập trung tại đây.

HRT đã tiếp cận được cánh cửa đôi ngoài phòng thể dục. Tại đây Web khẽ khàng nhòm qua kính cửa và khẩn trương đếm số con tin và những tên đang bắt giữ họ. Có vẻ như tất cả đều đang tập trung trong này. Ngay trước khi cúi xuống, Web đã kịp trao đổi ánh mắt với cậu bé, anh cố ra hiệu cho nó bình tĩnh, đề phòng cậu bé thiếu kiềm chế sẽ làm lộ Web và đồng đội, anh thậm chí còn giơ hai ngón tay cái lên ra hiệu với cậu bé.

Vào thời điểm đó Web không biết cậu bé đó là David Canfield.

HRT đã bắt đầu đếm ngược. Mỗi đội viên đều biết rõ sẽ phải bắn vào đâu và tất cả đều tin chắc họ sẽ hạ từng tên một của bọn Tự Do mà không khiến bất kỳ con tin vô tội nào khác phải thiệt mạng, mặc dù trong thâm tâm tất cả đều biết là mọi chuyện hoàn toàn có thể trở nên bung bét trong chớp mắt.

Và điều lo sợ đó đã xảy ra.

Đúng lúc họ chuẩn bị đạp tung cánh cửa để lao vào đột nhiên một âm thanh chói tai từ đâu đó vang lên rất to. Có lẽ không còn thời điểm nào lại tồi tệ hơn thế nữa. Và đến tận bây giờ Web vẫn không biết âm thanh đó ở đâu ra.

HRT lao vào và nổ súng, nhưng lúc này bọn Tự Do như đã được cảnh báo trước nên đáp trả ngay lập tức.

Và những phát súng của chúng đều được bắn ra rất có chủ ý. Một viên đạn đã xuyên qua phổi trái của David Canfield ra trước ngực. Cậu bé ngã vật xuống sàn. Với mỗi hơi thở thoi thóp của cậu máu lại trào ra như vòi phun qua những vết thương trống hoác trên người. Dù chỉ là trong tích tắc, David Canfield cũng đã kịp nhìn Web bằng ánh mắt khiến anh suốt đời không thể nào quên. Như thể thằng bé đã đặt trọn mềm tin vào Web trong toàn bộ chuyện điên rồ này. Và Web đã phản bội nó. Tuyệt làm sao.

Đó là khi cuộc giao tranh thực sự bắt đầu, Web phải tạm quên David Canfield để tập trung cho các con tin khác và những kẻ đang tìm cách giết anh. Web lãnh trọn cả quả bom xăng vào mặt sau khi cứu Lou Patterson, rồi xơi tiếp hai viên đạn vào cổ và ngực. Sau đó chỉ còn anh là tay súng cuối cùng đứng vững, trong khi toàn bộ bọn Tự Do đã nằm la liệt trên sàn.

Web không thể tin nổi là Ernest Free cũng sống sót.

Hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra thật kinh khủng, tuy vậy Web vẫn cúi sát người về phía màn hình khi máy quay chiếu cận cảnh hình ảnh anh lần nữa. Đó là lúc mọi người đang được khiêng từ trong ra. Các nhân viên y tế khẩn trương vây quanh. Bện trái anh là Lou Patterson. Bên phải là một tấm vải phủ trên một thi thể. David Canfield là con tin duy nhất thiệt mạng sau khi HRT nhận lệnh. Web tiếp tục dán mắt vào chính mình trên TV khi các máy quay thay nhau ghi cận cảnh hình ảnh anh giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết với cơ thể bất động của David Canfield. Một ánh đèn flash của ống kính máy quay còn tiếp tục rọi mãi vào thi thể cậu bé cho đến khi bị ai đó bắn tắt ngấm. Web vẫn thường tự hỏi ai đã làm việc đó. Và đúng lúc này màn hình cũng tối đen.

"Tôi chính là người bắn vỡ cái bóng đèn camera đó."

Web giật mình quay người lại và nhận ra Billy Canfield đang đứng đó, mắt dán chặt vào màn hình TV và dường như ông ta vừa đọc được những ý nghĩ trong đầu Web. Ông ta bần thần tiến vào phòng với những bước chân cà nhắc, tay vẫn chỉ vào màn hình.

Web nhổm người lên khỏi ghế. "Lạy Chúa, Billy, tôi xin lỗi. lẽ ra tôi không nên…"

"Anh hiểu không," Billy nói tiếp ngắt lời anh "cái đèn khốn kiếp đó đã rọi thẳng vào con tôi. Chúng đâu cần phải làm thế." Cuối cùng ông ta cũng quay sang nhìn Web. "Chúng đâu cần phải làm thế, không cần mà? Davy bé bỏng của tôi vẫn luôn nhạy cảm với ánh sáng quá gắt."

Đúng lúc đó Gwen cũng bước vào phòng, cô mặc quần jeans, áo sơ mi màu hồng, để chân trần và tóc vẫn còn chưa khô hẳn. Web ngước nhìn cô với ánh mắt đầy ân hận và Gwen nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cô nắm lấy cánh tay chồng mình, nhưng ngay lập tức ông ta giật tay ra khỏi cô. Web có thể nhận thấy ánh mắt căm thù của Billy khi nhìn vợ.

"Tại sao hai người không cùng ngồi đây mà xem đi?" Ông quát lên với Gwen. "Mẹ kiếp. Anh biết hết. Gwen. Đừng tưởng anh không biết." Ông lao vụt ra khỏi phòng, trong lúc Gwen, không nhìn Web cũng lặng lẽ quay người bước ra theo hướng khác.

Lòng trĩu nặng vì hối hận, Web lấy cuốn băng ra khỏi đầu đọc và đang định nhét nó lên giá thì chợt nhớ ra điều gì đó nên dừng phắt lại.

Anh liếc nhìn ra phía cửa, nhét cuốn băng vào túi áo khoác và quay về nhà ngang. Về đến nơi anh cho cuốn băng vào đầu và bật TV lên. Anh xem đi xem lại cuốn băng đến năm lần và có một chi tiết trong phim mà anh không sao hiểu nổi, một âm thanh nền. Anh tăng âm lượng lên và ghé sát vào màn hình nhưng cũng không ăn thua. Cuối cùng anh quyết định gọi cho Bates và giải thích những gì đang băn khoăn trong đầu. "Tôi đang có cuốn băng ở đây," anh nói.

"Tôi biết cuốn băng mà cậu đang nói đến. Tác giả cuốn băng là một cộng tác viên của chúng ta ở Richmond. Chúng tôi cũng có một cuốn trong kho lưu trữ. Tôi sẽ cho người kiểm tra lại xem."

Web tắt ti vi và lấy cuốn băng ra khỏi đầu máy. Sau này các điều tra viên cũng đã phát hiện ra rằng bọn Tự Do đã cưỡng bức hai nữ sinh thiếu niên da màu; rõ ràng là sự căm thù của chúng đối với những người có màu da khác mình cũng không ngăn được chúng bắt họ phục vụ tình dục.

Nhưng ý Billy là gì khi ông ta quát lên với Gwen rằng ông ta biết? Biết cái gì nhỉ?

Tiếng chuông điện thoại reo vang làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Web. Anh nhấc máy trả lời. Người phụ nữ ở đầu kia như đang phát điên.

"Claire, có chuyện gì vậy?" Anh căng tai lắng nghe giọng nói đứt đoạn vì khiếp đảm của cô và nói dứt khoát, "Cứ ở yên đó nhé. Tôi sẽ tới ngay đây".

Anh tắt máy, gọi Romano, nói qua tình hình cho anh ta biết và vài phút sau đã lái xe vọt ra đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.