Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 41: Cẩu trư công (đại kết cục)



 
Âm thần của Vân Vũ Phi không những hồng hồng, lại còn ứa ra chất dịch lỏng dinh dính.
 
"Trời ạ, chẳng lẽ tiểu Phi của tôi quả thật đã có tri giác? Chẳng lẽ tiểu Phi của tôi đang có xuân mộng? Tiểu Phi.Vân Vũ Phi....." Doãn Xuyên điên cuồng kêu gọi.
 
Nhưng, Vân Vũ Phi vẫn cứ ngủ say. Nàng không hề có chút phản ứng nào.
 
oOo
 
Lại một tháng trôi qua.
 
Trong căn phòng làm việc rộng rãi sáng sủa của viện trưởng, một ông lão hòa nhã nhẫn nại giải thích với Doãn Xuyên và Dung An Dao: "Trong lúc hôn mê bệnh nhân vẫn có thể có cảm giác với sự kích thích từ bên ngoài. Cho nên, sau lần xuất viện này, ngoài uống thuốc, mọi người ở nhà cần nói chuyện nhiều với bệnh nhân, tán gẫu, ca hát..gắng hết sức kích thích thần kinh của bệnh nhân. Có lẽ..có lẽ kỳ tích còn cách mọi người không xa, tôi thật lòng cầu chúc cho Vân Vũ Phi có thể tỉnh lại. Bất kể lúc nào, chỉ cần cần tới bệnh viện chúng tôi, chúng tôi nhất định hết lòng phục vụ bệnh nhận"
 
"Vâng, cảm ơn lão viện trưởng" Dung An Dao gật đầu.
 
"Đừng khách khí, đó là việc phải làm" Ông lão xua tay thở dài. Có lẽ với người đã tuổi tác chừng này, quen nhìn bệnh tật sống chết, ông trông có vẻ rất dửng dưng.
 
Doãn Xuyên thì không thể dửng dưng như vậy. Nhìn sắc mặt ngày càng hồng nhuận của Vân Vũ Phi, lòng gã càng sốt ruột hơn. Gã xiết bao hy vọng một ngày nào đó vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Vân Vũ Phi mĩ lệ gợi cảm đang mở tròn mắt nhìn gã cười a!
 
Vân Vũ Phi trở về nhà, trở về ngôi nhà ấm cúng.
 
Vân Vũ Phi thích nhất màu phấn hồng. Dung An Dao đặc biệt bày biện căn phòng của Vân Vũ Phi thành hải dương màu phấn hồng.
 
Vân Vũ Phi thích nhất gấu trúc nhỏ. Vân Vũ Lôi mua hai mươi mốt con gấu trúc bông nhỏ, đặt khắp nơi trong phòng Vân Vũ Phi.
 
Vân Vũ Phi thích nhất hoa hồng. Vương Cảnh mua một lẵng hoa to do tám mươi tám bông hồng kết thành đặt trên đầu giường Vân Vũ Phi. Hoa hồng tươi đẹp, lại có thể làm nổi bật dung nhan diễm lệ của Vân Vũ Phi.
 
"Hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi mốt của Vân Vũ Phi, cũng là ngày nó xuất viện. Buổi tối chúc ta sẽ mở tiệc chúc mừng, mình gọi điện thoại bảo tiểu Nhã trở về ăn cơm" Dung An Dao dặn dò Doãn Xuyên. Dung An Dao hôm nay trông sao mà gợi cảm mê người đến vậy. Váy ngắn màu trắng, áo bó màu đen, phối hợp với đôi giày cao gót màu trắng bạc, Dung An Dao rất hiếm khi đi đôi giày ăn chơi như vậy. Lúc này nàng trông nhiều lắm cũng chỉ hai tám tuổi.
 
"Biết rồi, mình đã nói tới sáu lần rồi, tiểu Dung Dung của tôi ạ" Doãn Xuyên nhìn ngó xung quanh, phát hiện Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh bận thu xếp khắp nơi, gã tranh thủ tóm lấy nhũ phong đầy đặn của Dung An Dao bóp nhẹ mấy cái.
 
"Sao? Chê tôi lắm điều phải không? Chê tôi già phải không?" Dung An Dao yêu kiều nguýt Doãn Xuyên một cái, lộ ra nét phong tình vạn chủng.
 
"Dung tỷ tỷ nhìn cứ như là tiểu cô nương ấy, già chỗ nào chứ? Nào, tiểu Dung Dung, cong mông lên nào" Doãn Xuyên đỡ lấy đồn bộ của Dung An Dao, len lén vén váy lên. Trong váy, chiếc nội khố nhỏ xíu màu trắng trong veo đã bị Doãn Xuyên kéo xuống.
 
"Chết mất, mình háo sắc đến thế sao? Mình càng ngày càng láo xược rồi đó" Dung An Dao cũng nhìn nhìn xung quanh, hai tay lại chống lên ghế, vểnh cao bờ mông đẹp tròn lẳn lên.
 
Doãn Xuyên cười xấu xa, cũng không chút do dự ấn mạnh cây đại nhục bổng đã sớm cứng ngắc vào, chọc sâu vào trong mật huyệt của Dung An Dao, hông thóp lại. Trong phòng khách lại diễn ra màn xuân cung khiến người ta phun máu.
 
"Dung a di, tiểu Phi thích loại nước hoa nào?" Đột nhiên Vương Cảnh từ trong phòng Vân Vũ Phi chạy ra. Trong tay nàng cầm ba lọ nước hoa trông rất tinh xảo. Nhưng nàng chợt nhìn thấy Doãn Xuyên ép sát vào bờ mông Dung An Dao làm động tác dâm tục. Nàng sững lại, khuôn mặt tức thì đỏ hồng, vội vàng quay đầu chạy vào phòng Vân Vũ Phi.
 
Dung An Dao càng là hổ thẹn đến không biết giấu mặt vào đâu, vội vàng đẩy Dung An Dao ra, sửa sang lại y phục một chút rồi cũng đi vào phòng Vân Vũ Phi. Mặc dù nàng giả đò trấn tĩnh, nhưng vẻ mặt phơi phới sắc xuân không sao che giấu nổi. Nàng lúng túng nở nụ cười với Vương Cảnh.
 
Vương Cảnh cũng rất lúng túng. Chỉ có điều, nàng cố gắng cười nói với Dung An Dao, cũng hy vọng che giấu nỗi oán trách trong lòng. Thật ra trong lòng Vương Cảnh đã chửi toáng lên: "Hay cho anh cái đồ cẩu trư công, lại ngang nhiên loạn trời loạn đất ngay trong phòng khách. Đợi có thời gian, nhất định phải trừng trị anh ra trò"
 
Cái gã 'cẩu trư công' này chẳng ai ngoài Doãn Xuyên.
 
Doãn Xuyên như có mối liên hệ tâm linh với Vương Cảnh. Gã biết Vương Cảnh có chút tức giận, cho nên vội vàng chạy vãi rắm vào phòng Vân Vũ Phi, hỏi: "Các mĩ nữ, có gì cần giúp không?"
 
"Ra ra ra, con nít ra ngoài đường mà chơi, đừng có ở đây làm vướng chân vướng tay" Vương Cảnh được dịp xả giận, nàng tức tối trừng mắt lên với Doãn Xuyên một cái. Nhưng vừa nói xong, Vân Vũ Lôi ở một góc lại bật cười khanh khách.
 
Dung An Dao cũng che miệng bật cười.
 
Vương Cảnh nhìn dáng vẻ đần độn của Doãn Xuyên, cũng không nhịn được 'híc' một tiếng bật cười. Tiếng cười đó cũng xua tan nỗi ghen tỵ trong lòng. Trong mắt Vương Cảnh, Dung An Dao đã trở thành áp lực lớn nhất đối với nàng. Thật ra, nàng đã sớm cảm nhận thấy Dung An Dao sẽ trở thành đối tượng săn bắt của "cẩu trư công". Người đẹp như vậy, "cẩu trư công" không động tâm mới lạ.
 
Có điều, Vương Cảnh vẫn tràn đầy niềm tin vào bản thân. Hôm nay nàng ăn mặc trang điểm cực kỳ đẹp đẽ: váy ngắn màu đen, áo không tay cổ trễ màu hồng phấn, phối hợp với đôi giày thủy tinh cao gót, tràn đày nét xinh tươi rung động lòng người. Nàng càng biết rằng, Doãn Xuyên yêu thích bàn chân nhỏ nhắn của nàng, nàng đặc biệt cố ý sơn móng chân màu hồng phấn sáng bóng. Nàng biết Doãn Xuyên thích áo ngực màu đen, cho nên hôm nay nàng mặc một bộ nội y màu đen gợi cảm. Chỉ cần có cơ hội, Vương Cảnh sẽ thi triển vũ khí bí mật có thể câu hồn người đó.
 
"Đồng chí Vương Cảnh, cô qua đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô" Vương Cảnh còn chưa có cơ hội thi triển vũ khí bí mật, Doãn Xuyên đã chịu không nổi rồi. Gã cố ý nghiêm nét mặt, chụp lấy tay Vương Cảnh kéo ra ngoài.
 
"Ai, có chuyện gì anh cứ nói ở đây, đừng có kéo kéo đẩy đẩy mà" Mặc dù miệng thì không chịu, nhưng Vương Cảnh vẫn lật đà lật đật để Doãn Xuyên kéo ra khỏi phòng Vân Vũ Phi.
 
"Mụ, mẹ nói xem, Doãn Xuyên định nói gì với Cảnh tỷ?" Vân Vũ Lôi hiếu kỳ hỏi.
 
"Hứ, tiểu Xuyên là lão công của con, con hỏi mụ làm gì? Chẳng lẽ con không tự biết đi xem xem à?" Doãn Xuyên muốn nói gì với Vương Cảnh, Dung An Dao đã đoán ra bảy tám phần, chỉ là sao nàng có thể nói ra mà không biết ngượng chứ? Nàng đỏ mặt xì Vân Vũ Lôi một cái.
 
"Vậy con đi xem xem" Trong nhất thời Vân Vũ Lôi chưa kịp phản ứng, tay vẫn cầm một con gấu trúc bông nhỏ theo ra ngoài.
 
Phòng khách không thấy bóng dáng Vương Cảnh và Doãn Xuyên đâu. Phòng bếp, phòng tắm cũng không một bóng người. Vân Vũ Lôi đang buồn phiền, ngoài sân thượng lại truyền vào giọng nói trầm thấp. Vân Vũ Lôi rón rén bước về phía sân thượng, lén nhòm một cái, lập tức nhìn đến mặt đỏ tía tai.
 
Thì ra Vương Cảnh đứng ở sân thương, tay chống lên lan can, nội khố màu đen nhỏ xíu tòng ten ở trên mắt cá chân mê người. Bờ mông đẹp như vầng trăng tròn đang vểnh lên cao, một cây nhục bổng to tướng đã tới tấp vào vào ra ra trong mật huyệt của nàng.
 
Vân Vũ Lôi không những đỏ mặt tía tai, còn chua xót trong lòng. Nàng hừ một tiếng, lại bước ra sân thượng, đặt chú gấu trúc bông trên tay xuống, miệng kêu lớn: "Ai da, thời tiết hôm nay thật đẹp, vận động chân tay một chút không tệ" Nói rồi, cũng chẳng để ý tới đôi nam nữ đang giao cấu ở bên cạnh, làm động tác khởi động.
 
Vương Cảnh và Doãn Xuyên lập tức trợn mắt há miệng. Vương Cảnh phản ứng nhanh nhất. Nàng kêu lên một tiếng yêu kiều, vội vàng đẩy Doãn Xuyên ra, chạy về phòng.
 
Doãn Xuyên lại hỏi: "Muốn làm hoạt động gân cốt à? Xuyên ca ca cùng làm với em, được không?"
 
Vân Vũ Lôi đắc ý đáp: "Không được"
 
"Không được cũng không đến lượt em" Doãn Xuyên hận đến nghiến răng. Gã vung tay kéo tụt chiếc váy quai dây nhỏ của Vân Vũ Lôi xuống, tóm lấy hai bầu nãi tử hoàn mĩ, ra sức vò nắn.
 
"Ai da, người ta đang vận động thân thể, anh phá rối người ta làm gì?" Vân Vũ Lôi cười thầm. Ở trong nhà nàng vẫn luôn ăn mặc tùy tiện, một chiếc áo quai dây màu hoa hải đường, một chiếc quần cộc cũn cỡn đến mức có thể nhìn thấy cả nửa quả mông. Doãn Xuyên vừa kéo chiếc quần cộc xuống, liền phát hiện trong quần cộc không mặc một thứ gì, cả bờ mông tuyệt đẹp hiện ra dưới ánh mặt trời, núng nính, hồng hào. Giữa bờ mông đẹp, cái khe nhỏ mê người kia không ngờ lại có dịch thể lóng lánh túa ra.
 
"Vân Vũ Lôi em giỏi thật, phá hoại chuyện tốt của anh, hừ hừ, nói, muốn xử phạt thế nào?" Doãn Xuyên chia một tay ra, nắm lấy tên đại gia hỏa hung hăng, nhắm chuẩn khe nhỏ, nhẹ nhàng tách ra một lỗ nhỏ, sau đó nhúc nhích một chút, cuối cùng cắm thẳng vào trong, đến tận hoa tâm.
 
"Ư.anh muốn xử phạt thế nào thì cứ xử phạt thế đó" Vân Vũ Lôi cũng chẳng để tâm đến đang ở sân thượng nữa, lại vểnh mông lên phối hợp phóng đãng cùng Doãn Xuyên.
 
Doãn Xuyên nghe Vân Vũ Lôi nói vậy, cũng chẳng có lòng tiếc ngọc thương hương, một tay xoa nắn đại nãi tử của Vân Vũ Lôi, một tay banh bờ mông đẹp của Vân Vũ Lôi lên, không ngừng huy động đại nhục bổng tấn công hết đợt này tới đợt khác vào tiểu huyệt khít chật của Vân Vũ Lôi.
 
"ư.a......." Đang sảng khoái, Vương Cảnh lại đột nhiên xuất hiện. Nàng nén cười nói: "Mau dừng lại đi, tiểu Nhã đến rồi"
 
Doãn Xuyên giật mình: "Cái gì? Nữ cảnh sát đến nhanh vậy sao? Không phải cô ấy nói muộn một chút mới đến sao?"
 
Nói rồi, nhục bổng to tướng không ngờ mềm xìu xuống một nửa. Doãn Xuyên vội vàng xỏ y phục vào, chạy vội về phòng khách như chuột thấy mèo vậy.
 
Vân Vũ Lôi tức tối dậm dậm chân, hừ lạnh một tiếng: "Có phải là ăn trộm đâu, làm gì phải sợ cảnh sát đến vậy?"
 
Vương Cảnh ở bên cạnh nghe vậy, không nhịn được bật cười khanh khách.
 
Có điều, người trong cái nhà này dường như hình thành một chuỗi khắc chế lẫn nhau: Doãn Xuyên sợ nhất Lý Nhã, Lý Nhã sợ nhất Vân Vũ Lôi, Vân Vũ Lôi sợ nhất Dung An Dao, Dung An Dao sợ nhất Vương Cảnh, Vương Cảnh sợ nhất Vân Vũ Phi, còn Vân Vũ Phi thì Doãn Xuyên dùng một nửa là dụ dỗ, một nửa là uy hiếp để chinh phục, đoán chừng sợ nhất là Doãn Xuyên.
 
"A, tiểu Nhã tới rồi. Tới rồi thì ăn cơm thôi" Dung An Dao nhiệt tình kéo tay Lý Nhã.
 
"Vâng, Dung a di, cháu mua bánh ga tô sinh nhật cho tiểu Phi tỷ, cô xem, đây là bánh ga tô kem chocolate tiểu Phi tỷ thích ăn nhất. Trước đây khi còn ở trường, chỉ cần là sinh nhật của tiểu Phi tỷ, chị ấy liền mời rất nhiều bạn học ăn bánh ga tô kem chocolate. Đáng tiếc, cháu chưa được ăn lần nào" Lý Nhã cười hi hi, tay nàng xách một cái bánh ga tô xem chừng còn nặng hơn cả nàng.
 
Mọi người đều biết Vân Vũ Phi và Lý Nhã từng là đối thủ không đội trời chung, ăn bánh sinh nhật đương nhiên không có phần của Lý Nhã. Chỉ có điều, lúc này nói ra, mọi người đều cười phá lên.
 
Dung An Dao rất cảm động ôm Lý Nhã vào lòng: "Tiểu Nhã thật có lòng"
 
Vân Vũ Lôi thấy Lý Nhã được mọi người xúm xít vây quanh, trong lòng có chút không vui, bĩu bĩu môi, cố ý chen vào: "Mụ, mẹ nói ăn cơm, mà rau chúng ta còn chưa mua, làm sao ăn đây? Con đói bụng rồi"
 
Dung An Dao nghe vậy, nghiêm mặt lại, trừng mắt với Vân Vũ Lôi một cái, nói: "Con thì chỉ biết ăn, ăn cho mập vào rồi chẳng biết ai cưới con nữa" Vân Vũ Lôi vội vàng thè thè lưỡi, vẻ mặt oan ức.
 
Lý Nhã thấy vậy, vội vàng bước tới, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa tới trước mặt Vân Vũ Lôi, cười nói: "Vũ Lôi tỷ, đây là chiếc MP4 đời mới, biết chị thích âm nhạc, em tặng chị đó"
 
"Ai da, thứ này quý lắm đó, tôi còn không dám mua, cô...." Vân Vũ Lôi nhìn thấy chiếc MP4 tinh tế, thấy cái mình thích là thèm.
 
"Không phải em mua đâu, trong trường có rất nhiều nam sinh thích tặng đồ cho em, hôm nay là MP3, ngày mai là MP4. Nói không chừng nha, ngày kia lại là MP5" Lý Nhã liếc nhìn Doãn Xuyên một cái, cố ý lớn tiếng giải thích.
 
Quả nhiên Doãn Xuyên cười lạnh: "Có MP6 không vậy?" Mọi người biết Doãn Xuyên đang ăn giấm chua, lại thêm một trận cười nghiêng ngả.
 
"Được rồi, mặc dù mẹ không mua đồ ăn, nhưng đã đặt món rồi. Nghe nói Tử vân hiên đổi chủ, hiện giờ Tử vân hiên không còn là tiệm trà nữa, mà là một tửu lầu. Mẹ còn nghe nói, đầu bếp ở đó tay nghề thuộc hạng nhất. Hôm nay mẹ đặt mang đến rất nhiều món rồi" Dung An Dao quả nhiên đã tính sẵn trong lòng.
 
Doãn Xuyên trong lòng chợt động, gã nhớ tới tiểu Tư, cũng không biết tiểu Tư có còn ở Tử vân hiên không
 
Đèn hoa mới thắp lên, Vân gia đã tràn ngập tiếng nói cười. Bởi vì đầu bếp của Tử vân hiên đúng là hàng nhất lưu. Bất kể là màu, mùi, vị đều là hạng nhất. Không những có món ngon, còn có rượu ngon.
 
Trước khi ăn, mọi người cùng đứng bên giường Vân Vũ Phi hát bài Happy birthday. Có lẽ Vân Vũ Phi quả thân có thể cảm giác được lòng nhiệt tình của mọi người, mạch đập của nàng nhanh hơn bình thường khá nhiều.
 
Thấy Vân Vũ Phi có cảm giác, Dung An Dao càng hưng phấn. Mặc dù tửu lượng của nàng không kém, nhưng quả thật đã uống quá nhiều. Khuôn mặt tuyệt đẹp ánh lên một vầng hồng rực, đẹp đến mức khiến cho trái tim Doãn Xuyên đập loạn lên.
 
Vương Cảnh cứ mãi nhớ đến tâm tư quỷ quái của nàng, không hiểu nguyên nhân là do bà mẹ già sắp ghé thăm hay không, khát khao sinh lý của nàng đột nhiên vọt lên tới đỉnh cao. Mấy cú chọc ngoáy ngắn ngủi trên sân thương của Doãn Xuyên không những không thể dập tắt ngọn lửa dục của nàng, càng khiến nàng như đổ dầu chữa cháy, huống chi sau khi bị Dung An Dao khuyến khích uống mười mấy chén, hơi men bắt đầu giở trò ám muội trong thân thể nàng, lý trí đã có chút mơ hồ.
 
Vừa hay Lý Nhã gặp dịp được nghỉ ba ngày, vừa không phải tới trường, lại không lo uống say. Vân Vũ Lôi được máy MP4 cũng tặng lại một chiếc áo hở cổ màu vàng rơm, một chiếc váy xếp ngắn màu cánh sen, Lý Nhã hết sức vui mừng, không thể chờ được thay luôn, lúc bước ra phòng khách liền khiến cho ánh mắt mọi người sáng bừng lên. Mặc dù làn da có hơi tối đi, nhưng sau khi có mấy chén rượu vào bụng, lại diễm lệ đến không gì sánh nổi. Một thiếu nữ thẹn thùng duyên dáng yêu kiều trong chớp mắt đã biến thành một nữ nhân tràn đầy nét quyến rũ, một nữ nhân chân chính.
 
Có lẽ trong bốn mĩ nhân thì Lý Nhã nhỏ tuổi nhất, mức độ chú ý của Doãn Xuyên cũng tập trung nhiều hơn lên người nàng. Không ngờ Lý Nhã trong lúc uống rượu, lại lộ ra bản tính bướng bỉnh. Đôi mắt hạnh của nàng trợn lên, mắng Doãn Xuyên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Có phải tôi đen xì đi, khó coi lắm hả?"
 
Doãn Xuyên chả hiểu ra sao, đang định đáp lại, Vân Vũ Lôi lại nói giúp một câu: "Tiểu Nhã, nếu em thật sự khó coi, anh ấy sao lại cứ nhìn em mãi như vậy?"
 
"Đúng rồi...." Doãn Xuyên gật đầu. Chỉ là, vừa nói xong, gã liền phát hiện ánh mắt Vương Cảnh khác lạ, gã chỉ đành vội vàng cúi đầu uống rượu, lòng nghĩ, nữ nhân nhiều là chuyện tốt, nhưng tương lai cư xử thế nào nhất định là chuyện vô cùng đau đầu.
 
Mặt trăng đã lên rất cao, bốn đại mĩ nữ trong Vân gia sau khi cơm no rượu say vậy mà đều lảo đảo, trong hơi thở nồng nặc mùi rượu.
 
Dung An Dao nói với giọng lắp ba lắp bắt: "Mọi..mọi người đều đi nghỉ..nghỉ ngơi đi, tôi đến với tiểu Phi, mọi thứ sáng mai hãy dọn..dọn dẹp" Nói rồi, loạng choạng đi về phòng Vân Vũ Phi.
 
Vương Cảnh sau hai lần vào phòng rửa tay cũng lảo đảo trở về phòng Vân Vũ Lôi. Nàng và Vân Vũ Lôi tình như chị em, đương nhiên cùng ngủ một phòng.
 
Còn lại Lý Nhã cũng đã nằm gục xuống sofa. Doãn Xuyên chỉ đành làm phu khuân vác. Gã bế Lý Nhã về phòng ngủ của Dung An Dao, không những đặt Lý Nhã nằm xuống chiếc giường êm ái, còn cởi y phục giúp Lý Nhã. Quần áo cởi ra, một cơ thể hoàn mĩ bộc lộ trước mắt Doãn Xuyên. Gã lắc lắc cái đầu đã có chút mơ hồ, sau đó cúi đầu xuống, ngậm lấy nhũ đầu của Lý Nhã.
 
Lý Nhã say quá mức, không ngờ không có một chút phản ứng nào. Doãn Xuyên dứt khoát lột luôn cả nội khố màu trắng của Lý Nhã, sau đó lật mình nằm lên, tách rộng cặp đùi Lý Nhã ra rồi ấn thẳng cự vật vào trong tiểu huyệt chật khít.
 
Lý Nhã trong lúc ngủ mê mệt chỉ nhíu mày, không có chút tiếng động nào ngoài tiếng thở đều đều.
 
Doãn Xuyên vừa định tiếp tục tiến vào, ngoài cửa chợt vang lên một tiếng hừ lạnh: "Anh định cưỡng dâm thiếu nữ hả?" Doãn Xuyên giật mình, lăn mình xuống, phát hiện Vương Cảnh đang đứng dựa vào cạnh cửa. Dưới ánh đèn mờ mờ, váy ngủ của nàng lại có thể nhìn thấy cặp nhũ phong tuyệt đẹp nhô cao, vùng tam giác đen nhánh giữa hai đùi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Doãn Xuyên cứng ngắc, cứng đến lợi hại.
 
"Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không lại đây, còn chần chừ, cẩn thận tiểu Lôi nuốt chửng anh đó" Vương Cảnh bước tới, kéo tay Doãn Xuyên về phòng Vân Vũ Lôi.
 
Trong phòng, một nữ nhân đẹp đến khiến người ta phun lửa nằm ngang trên giường. Chiếc váy ngủ như một tấm sa mỏng trên người đẩy dục vọng của Doãn Xuyên lên cực điểm.
 
"Ư.ư...." Vương Cảnh đột nhiên quỳ xuống, nàng há miệng ra, ngậm lấy nhục bổng to tướng của Doãn Xuyên vào miệng.
 
Doãn Xuyên phát hiện Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh căn bản không hề say. Bởi vì gã phát hiện Vân Vũ Lôi đang cười khúc khích. Tay nàng phớt qua nhũ phong cao vút, vùng bụng bằng phẳng, sau cùng dừng lại chốn cỏ cây lô nhô, nước non róc rách.
 
"Ư....." Doãn Xuyên rên lên. Nhục bổng của gã bành trướng cấp tốc trong miệng Vương Cảnh. Vương Cảnh không sao ngậm được nữa. Nàng nhả nhục bổng ra, sau đó nằm sấp xuống giường, cong bờ mông đẹp lên. Giữa bờ mông nàng cũng là khe suối róc rách.
 
"Mau..lên....." Giọng nói của Vương Cảnh khàn đục đến nỗi khiến cho Doãn Xuyên kêu lên chịu không nổi.
 
Đương nhiên Doãn Xuyên rất nhanh. Gã sắp phát điên rồi.
 
"A.to quá......." Nhục bổng đâm vào, dấy lên một cơn bão dục vọng. Bờ mông đẹp của Vương Cảnh rung động, liều mạng rung động.
 
"Doãn Xuyên.liếm giúp em....." Vân Vũ Lôi ở bên cạnh không ngờ không biết đến thể diện van cầu Doãn Xuyên liếm vùng đất mẫn cảm trơn ướt của nàng. Tay nàng chọc vào nụ hoa non mềm không biết hổ thẹn.
 
Doãn Xuyên đang hớn hở hưởng thụ việc đâm thọc lại không biết phải làm sao để an ủi Vân Vũ Lôi với cặp mắt long lanh như muốn ứa nước ra, nhìn tiểu huyệt trắng nõn của Vân Vũ Lôi nôn nóng, gã chỉ có thể dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve. May mà nhìn mái tóc quay cuồng của Vương Cảnh, Doãn Xuyên chợt động linh cơ, dụ dỗ nói: "Tiểu Cảnh Cảnh của anh, nãi tử của Lôi Lôi thật to, em có muốn sờ không?"
 
Vương Cảnh với lửa dục bốc cao lại như thần sai quỷ khiến bò lên mình Vân Vũ Lôi, hé miệng xinh của nàng ra, ngoạm lấy đại nãi tử của Vân Vũ Lôi vào miệng.
 
"A..Cảnh tỷ.em cũng muốn sờ của chị....." Vân Vũ Lôi như bị điện giật dường như không cam lòng chịu kém. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng cũng run rẩy đưa tới, tóm lấy nhũ phong của Vương Cảnh.
 
Sự việc diễn ra khiến cho Doãn Xuyên nhìn đến máu mũi thiếu chút nữa là phun ra. Gã không ngờ nổi sự việc phát triển tiếp theo, hai đại mĩ nữ Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh không những tiếp xúc khêu gợi lẫn nhau, mà còn hôn môi lẫn nhau. Đó là nụ hôn kiểu tình nhân, hai chiếc lưỡi linh hoạt truy đuổi nhau, nô đùa. Càng hết sức ngạc nhiên là thân thể hai người xoắn xuýt vào nhau, hạ thể mẫn cảm không ngừng nghiến lẫn nhau, lại còn phát ra những tiếng rên rỉ câu hồn đoạt phách.
 
Doãn Xuyên cứng ngắc. Đại nhục bổng vốn đã to tướng lại phình thêm một cỡ trong mật huyệt của Vương Cảnh. Gã sau một hồi điên cuồng đâm thọc mạnh mẽ lại rút đại nhục bổng ra, trong tiếng hô yêu kiều, chọc vào tiểu huyệt của Vân Vũ Lôi.
 
"A.ư....." Lần này tới lượt Vân Vũ Lôi mê mẩn. Thân thể nàng từ trên xuống dưới đều bị trêu ghẹo, máu huyết nàng bắt đầu tràn ngập phân tử dâm đãng. Vân Vũ Lôi vẫn luôn văn nhã hiền thục không ngờ lại kêu rên: "Cảnh tỷ, sờ nãi tử Lôi Lôi..lão công, chơi mạnh Lôi Lôi vào"
 
Đương nhiên Doãn Xuyên thỏa mãn yêu cầu của Vân Vũ Lôi. Có điều, Doãn Xuyên lại bắt đầu lo lắng. Bởi vì âm đạo quái dị của Vân Vũ Lôi lại bắt đầu phát huy uy lực. Không gian vốn chật hẹp đột nhiên trở nên khúc khuỷu khó dò. Doãn Xuyên hít vào một hơi sâu, cố gắng làm phân tán sự chú ý của bản thân, nhưng những cú đâm vào rút ra cũng không thể ngừng lại, bởi vì gã buộc phải làm thỏa mãn Vân Vũ Lôi khó đối phó nhất trước.
 
Từ hơi thở nặng nhọc phía sau, Vương Cảnh dường như cảm giác được Doãn Xuyên lại đến thời điểm khó khăn, nàng cũng phối hợp sử dụng cả tay lẫn miệng, không ngừng xoa nắn nhũ phong của Vân Vũ Lôi, còn liếm láp bờ môi và dái tai Vân Vũ Lôi.
 
"ư..ư....." Đôi mắt đẹp của Vân Vũ Lôi nhắm chặt, dáng vẻ vô cùng say mê, không có chút dấu hiệu sẽ thua trận.
 
Nhưng, Doãn Xuyên đã nghiến chặt hàm răng, gân xanh nổi gồ trên cổ, tựa hồ như đã đến thời khắc quan trọng, có thể thấy Doãn Xuyên lại sắp phải thảm bại trong tiểu huyệt của Vân Vũ Lôi một lần nữa. Lúc này, mấy giọt mồ hôi trên trán Doãn Xuyên rơi xuống, vừa khéo rơi xuống bờ vai mượt mà của Vân Vũ Lôi. Mồ hôi lăn theo bờ vai Vân Vũ Lôi xuống tới nách. Vương Cảnh lấy tay lau qua nách Vân Vũ Lôi một cái theo bản năng, mục đích là lau giọt mồ hôi đi. Không ngờ, Vân Vũ Lôi đột nhiên như bị điện giật, kêu lên một tiếng: "buồn". Kêu xong, bụng dưới co giật, một luồng dịch thể trơn dính không ngừng phun ra. Đại nhục bổng đáng thương của Doãn Xuyên mới được giải thoát trong thoáng chốc.
 
"A.nguy hiểm quá....." Doãn Xuyên thở phì phò, gã nhìn Vân Vũ Lôi lộ ra nụ cười thỏa mãn mà nghĩ lại vẫn còn rùng mình.
 
Vương Cảnh rốt cuộc cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nàng lật mình nằm ngửa ra, trừng mắt nói với Doãn Xuyên: "Còn hục hục trên mình Lôi Lôi lẳng lơ làm gì? Cô ấy đã sướng rồi, bây giờ đến lượt em"
 
Doãn Xuyên vội vàng rút đại nhục bổng ướt lướt thướt từ trong tiểu huyệt của Vân Vũ Lôi ra, cũng không ngừng lại, một nhát vào động, một lần nữa thọc vào mật huyệt của Vương Cảnh. Doãn Xuyên vừa đâm thọc vừa thương yêu lau mồ hôi trên bụng Vương Cảnh.
 
"Chị mới lẳng...." Vân Vũ Lôi ở bên cạnh yếu ớt thốt một câu.
 
Vương Cảnh tức tối đáp: "Cũng không hiểu cái lãng huyệt của con hồ ly lẳng lơ này mọc thế nào nữa, lần sau nó phải làm sau cùng"
 
"Chị mới là dâm huyệt. Lần sau, lần sau em vẫn muốn làm đầu tiên" Vân Vũ Lôi lại hứ một câu.
 
Vương Cảnh nổi giận, vừa định nói gì đó, Doãn Xuyễn đâm dồn một chặp, Vương Cảnh mới không lý luận với Vân Vũ Lôi. Gã phục xuống, nhỏ giọng thì thầm bên tại Vương Cảnh: "Đừng sợ, lần sau cứ sờ vào nách cô ấy, đó là chỗ mẫn cảm nhất của Lôi Lôi. Lần sau, chơi chết cô ấy, trả thù cho em được không?"
 
"Vâng" Vương Cảnh gật đầu tới tấp. Ánh mắt nàng vô cùng cám dỗ.
 
Vân Vũ Lôi lại bất chợt ném một câu: "Một đôi cẩu nam nữ"
 
Chỉ là, Vương Cảnh và Doãn Xuyên chẳng buồn để ý tới Vân Vũ Lôi. Họ giao cấu thân thiết tự nhiên, hòa hợp gắn bó. Không cần phải mất quá nhiều sức lực, Vương Cảnh đã rên rỉ không ngừng, chẳng bao lâu đã đạt tới đỉnh cao khoái lạc, khiến cho Vân Vũ Lôi ghen tỵ không ít.
 
"Lão công, sao còn không xuất? Anh không khó chịu sao?" Vương Cảnh vuốt ve ngực Doãn Xuyên.
 
"Dung a di còn chưa giải quyết, sao có thể xuất được?" Doãn Xuyên cười tít mắt hôn lên làn môi hồng của Vương Cảnh.
 
"Nói gì vậy? Chẳng phải mẹ em đã say rồi sao?" Vân Vũ Lôi chen vào hỏi.
 
"Cô ấy làm sao say được? Cô ấy vờ say đấy. Cô ấy có thể gạt được các em, nhưng gạt sao được anh" Doãn Xuyên đứng dậy khỏi giường.
 
"Em không tin, rõ ràng nhìn thấy cô ấy đi còn không vững" Vương Cảnh vẫn đang thở hổn hển.
 
"Không tin à? Vậy lát nữa các em đi nghe xem thử, tuyệt đối còn lẳng lơ hơn bọn em" Vẻ mặt Doãn Xuyên đầy tự tin.
 
"Không cho phép anh nói mụ mụ của em như vậy" Vân Vũ Lôi cong môi lên. Xem ra sự uy nghiêm của mẫu thân đã ăn sâu vào tâm linh của Vân Vũ Lôi.
 
Doãn Xuyên làm mặt quỷ, bước ra khỏi phòng, đi thẳng tới phòng Vân Vũ Phi. Đẩy cửa ra, đèn trong phòng vẫn sáng rõ. Dung An Dao đang nằm nghiêng ngủ bên cạnh Vân Vũ Phi, trên mình nàng đắp một chiếc chăn mỏng. Có điều, Doãn Xuyên khẳng định dưới tấm chăn mỏng đó nhất định là không có một mảnh vải.
 
Quả nhiên, Doãn Xuyên vén chăn lên liền nhìn thấy một cặp đại nhũ phong, bờ mông căng tròn cùng tán cỏ cây rậm rạp đen nhánh. Kỳ quái là, Doãn Xuyên lại ngửi thấy làn hương thơm dịu đặc biệt kỳ lạ kia.
 
Doãn Xuyên cười. Gã biết, làn hương thơm dịu này chỉ có lúc Dung An Dao động tình mới lan tỏa ra. Một người đang ngủ thì làm sao lại động tình được? Trăm phần trăm là giả đò ngủ mà.
 
Doãn Xuyên gọi khẽ: "Tiểu Dung Dung, Xuyên ca ca tới rồi"
 
Dung An Dao lúc này mới hé mở cặp mắt mê người, nàng yêu kiều trách móc: "Hừ, mình chịu tới cơ à? Hai con tiểu hồ ly còn chưa làm mình chết mệt sao?"
 
"Mệt nữa, tôi cũng phải dành chút sức cho tiểu Dung Dung của tôi" Doãn Xuyên ôm lấy vòng eo mềm mại của Dung An Dao nằm ghé xuống bên cạnh.
 
"Một chút thì sao đủ?" Dung An Dao bật cười khúc khích. Ánh mắt nàng mãi chăm chú nhìn vào giữa hai chân Doãn Xuyên. Quy đầu to đùng khiến trái tim nàng đập thình thịch.
 
"Yên tâm, một chút thôi là đủ để tiểu Dung Dung của tôi cầu xin tha rồi" Doãn Xuyên giang cặp đùi đẫy đà của Dung An Dao ra.
 
"Nói nhăng, còn lâu tôi mới cầu xin mình tha, nhất định không" Dung An Dao cắn cắn bờ môi hồng. Nàng phát hiện tay Doãn Xuyên rất có ma lực, mỗi lần nhũ phong bị Doãn Xuyên xoa nắn đều mang lại khoái cảm mãnh liệt. Lúc này Doãn Xuyên đang tàn phá bừa bãi khắp nơi trên nhũ phong của Dung An Dao.
 
"Ư.thật thoải mái....." Dung An Dao khép hờ cặp mắt lại.
 
"Thoải mái còn ở phía sau kia" Doãn Xuyên vê nhũ đầu của Dung An Dao, còn cố ý vừa kéo vừa thả.
 
"A..tôi muốn rồi, tôi muốn ở trên" Dưới ánh đèn khuôn mặt Dung An Dao cũng đỏ bừng lên. Có điều nàng phát hiện Doãn Xuyên mồ hôi đầy mình, liền biết ngay lúc vừa rồi đối phó với hai con tiểu yêu tinh đã chịu nhiều khổ cực. Nàng quan tâm yêu cầu được ở trên.
 
"Mình muốn cường bạo con rể mình hả" Doãn Xuyên ôm Dung An Dao lật mình một cái, quả nhiên để cho Dung An Dao nắm quyền chủ động. Thậm chí gã còn giao nhục bổng to đùng vào tay Dung An Dao.
 
"Mình.mình im miệng" Dung An Dao khẽ quát một tiếng. Chỉ là bàn tay nhỏ nhắn thon thả của nàng dựng đại nhục bổng của Doãn Xuyên lên, nâng đồn bộ lên, nhắm chuẩn âm hộ phì nhiêu từ từ ngồi xuống.
 
"Nào, cường bạo con rể mình đi nào" Doãn Xuyên đỡ lấy vòng eo mềm mại của Dung An Dao, rồi cũng hẩy đồn bộ mạnh lên.
 
"Mình không phải con rể tôi, mình..mình là nam nhân của tôi, ư..ư..căng muốn chết" Toàn thân Dung An Dao run rẩy nằm phục lên mình Doãn Xuyên.
 
"Sung sướng muốn chết?" Doãn Xuyên hít ngửi mùi tóc Dung An Dao, thì thầm nói.
 
"Ngậm miệng" Dung An Dao yêu kiều mắng, bắt đầu nhún nhảy bờ mông phì nhiêu của nàng.
 
"Mẹ vợ bắt con rể ngậm miệng, bản thân lại mở miệng bé" Doãn Xuyên bộ dạng như không chinh phục được Dung An Dao không thôi, lời của gã càng lúc càng hạ lưu.
 
"A..a.đừng nói nữa..mau cử động đi" Dung An Dao nhún nhảy càng lúc càng mau, chỉ là nỗi nhột nhạt tê ngứa mãnh liệt khiến tốc độ của nàng chậm lại. Lúc này, sao mà nàng hy vọng Doãn Xuyên có thể hoạt động đến vậy.
 
"Xin tôi đi!" Doãn Xuyên không chịu buông tha.
 
"Tôi không.a..xin mình đó, mau chút nha..." Dung An Dao không nhẫn nhịn nổi nữa. Nàng cầu khẩn, kêu gào, giống như một ả mèo khát tình.
 
Doãn Xuyên cười đắc ý. Ánh mắt gã liếc về phía khe cửa một cái. Lúc vào gã đã cố tình không đóng chặt cửa, để lại một khe nhỏ. Gã biết, Vương Cảnh và Vân Vũ Lôi hiếu kỳ nhất định đến xem trộm.
 
Vương Cảnh và Vân Vũ Lôi quả nhiên nhìn lén. Chỉ là không xem lén còn đỡ. Vừa xem lén, bọn họ lại muốn, lại thèm đại nhục bổng của Doãn Xuyên.
 
Vương Cảnh trừng mắt lên với Vân Vũ Lôi, nhỏ giọng mắng: "Cái đồ Lôi Lôi thúi, đã bảo em không nên xem lại cứ đòi xem, xem đến người ta toàn thân khó chịu rồi"
 
Vân Vũ Lôi vẻ mặt oan ức: "Chị mới thúi, chị không xem, em có thể kéo chị lại xem được à? Đúng thật là, đồ lẳng lơ"
 
"Em nói chị lẳng lơ?" Vương Cảnh nổi đóa.
 
"Thì nói chị đó, làm sao nào? Đồ lẳng lơ" Vân Vũ Lôi vừa khéo phát tiết nỗi ghen tỵ vừa rồi.
 
"Làm sao à? Cấu chết em" Vương Cảnh ra tay.
 
Đúng lúc này, trong phòng vang lên một tiếng kêu: "Không được, Doãn Xuyên không được..không được....." Vương Cảnh và Vân Vũ Lôi giật mình. Bởi vì đó là giọng của Vân Vũ Phi. Bọn họ chẳng thể để tâm gì nhiều nữa, vội vàng đẩy cửa lao vào.
 
Trên giường, Dung An Dao đã bị Doãn Xuyên đè lên, nhục bổng to tướng vẫn đang dừng lại trong mật huyệt trơn ướt của Dung An Dao. Nghe thấy tiếng Vân Vũ Phi ở bên cạnh kêu gào, cũng khiến cho Dung An Dao và Doãn xuyên giật nảy người. Chỉ là không ngờ, Vương Cảnh và Vân Vũ Lôi cũng xông vào. Trong nhất thời, Dung An Dao hổ thẹn đến không biết giấu mặt vào đâu.
 
Doãn Xuyên vội vàng bò xuống khỏi người Dung An Dao, bò tới bên cạnh Vân Vũ Phi, nhẹ giọng kêu gọi: "Tiểu Phi, anh là Doãn Xuyên đây, em có nghe thấy không? Nếu nghe thấy, em động đậy ngón tay, tiểu Phi..."
 
"Tiểu Phi...."
 
"Vũ Phi......"
 
Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh cùng lớn tiếng gọi.
 
Đáng tiếc, Vân Vũ Phi vẫn không hề có phản ứng.
 
Lúc này, Doãn Xuyên đang nôn nóng đột nhiên lật tấm chăn mỏng đắp trên người Vân Vũ Phi ra, đưa tay mò tới âm hộ của Vân Vũ Phi, lọt vào tay lại là một mảng ướt át.
 
Doãn Xuyên kêu lên: "Tiểu Phi khẳng định là có tri giác rồi, mọi người xem, cô ấy..cô ấy nhất định là đã động tình"
 
Dung An Dao khoác lên mình một chiếc áo ngủ mỏng manh cũng bước tới. Từ thân thể nóng hừng hực của Vân Vũ Phi nàng ý thức được điều gì đó.
 
"Có lẽ..có lẽ.tiểu Phi biết, biết chúng ta làm chuyện kia, nó.có lẽ không tán thành" Dung An Dao có chút khổ sở nói.
 
"Không, có là là tán thành. Dung a di, mình xem, ra bao nhiêu là nước. Nếu không đồng ý thì làm sao lại động tình. Dung a di, tôi muốn.tôi muốn ân ái với tiểu Phi một lần, mình thấy có thể được không?" Doãn Xuyên nói ra một ý nghĩ rất liều lĩnh.
 
Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ. Vương Cảnh và Vân Vũ Lôi không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ ý kiến của Dung An Dao. Dù sao Dung An Dao cũng là chủ của một gia đình.
 
Do dự hồi lâu, Dung An Dao rốt cuộc cũng gật đầu. Chỉ là Dung An Dao dặn đi dặn lại Doãn Xuyên, một khi có tình huống gì thì lập tức ngừng lại.
 
Đương nhiên Doãn Xuyên gật đầu đồng ý. Gã căn bản không có bao nhiêu nhục dục. Gã ân ái với Vân Vũ Phi là muốn làm cho Vân Vũ Phi có thể tỉnh lại.
 
Trong phòng bao trùm bầu không khí khẩn trương. Mỗi người đều phập phồng lo sợ. Dù sao thử nghiệm như vậy cũng chỉ là thử nghiệm, mọi người tuyệt không biết kết quả sẽ như thế nào?
 
Có lẽ là do nguyên nhân quá khẩn trương, đại nhục bổng thường ngày vẫn luôn vênh vênh váo váo không ngờ không cứng lên được. Dung An Dao không khỏi mắc cười: "Bình thường hở ra là cứng, đến thời điểm quan trọng lại mềm xìu, thật đúng là" Nói rồi, cũng chẳng kiêng kị gì, nàng cúi mình xuống, quyết đoán ngậm lấy đại nhục bổng của Doãn Xuyên, còn không ngừng mút nút. Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh ở bên cạnh nhìn đến đỏ bừng cả mặt mũi.
 
Cây đại nhục bổng kia được Dung An Dao liếm mút một hồi, lập tức ngỏng cao đầu, trừng mắt giận dữ. Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh ở cạnh dường như đang nuốt nước miếng.
 
"Được rồi, cẩn thận nhé, từ từ thôi" Dung An Dao ngồi xuống giường, cẩn thận dặn dò Doãn Xuyên lần cuối.
 
Doãn Xuyên nắm lấy nhục bổng to tướng, trước tiên cọ xát mấy cái ở huyệt khẩu Vân Vũ Phi, sau đó mới ưỡn hông ấn đại quy đầu vào. Không ngờ được, nhục huyệt của Vân Vũ Phi không những trơn ướt, còn ấm áp như mùa xuân. Nhục bổng của Doãn Xuyên tựa hồ như ngựa quen đường cũ, liều mạng rúc đầu vào trong. Chỉ nghe "ót" một tiếng, cả cây đại nhục bổng chọc vào trong tận cùng của hoa phòng.
 
"A.Dung a di, mình thấy có thể chuyển động được không?" Đây là lần ân ái đặc biệt kỳ lạ nhất mà Doãn Xuyên trải qua. Có cử động hay không lại phải trưng cầu ý kiến người bên cạnh có đồng ý không.
 
Dung An Dao nhìn Vân Vũ Phi một cái, gật gật đầu, ra hiệu Doãn Xuyên tiếp tục.
 
Doãn Xuyên bắt đầu chuyển động. Động tác rất chậm rãi. Dần dần, Doãn Xuyên phát hiện chất dịch của Vân Vũ Phi càng lúc càng nhiều. Gã quyết đoán gia tăng tốc độc chọc vào rút ra, càng tăng thêm lực lượng.
 
Cuối cùng, tất cả mọi người đều phát hiện trên mặt Vân Vũ Phi có một chút biến đổi. Dung An Dao nắm bàn tay Vân Vũ Phi ở một bên thỉnh thoảng lại sờ lên chỗ trái tim Vân Vũ Phi. Nàng đang theo dõi nhịp tim Vân Vũ Phi.
 
Doãn Xuyên dốc hết năng lực. Gã giở kỹ thuật tốt nhất, cảm giác tốt nhất ra sử dụng, nhưng gã vẫn cẩn thận từng chút một, kinh hồn bạt vía. Thứ không cần phải lo lắng nhất chính là đại nhục bổng. Quy đầu to tướng cọ xát mãnh liệt với âm đạo của Vân Vũ Phi, những cú va đập mãnh liệt cũng kích thích âm đế đỏ hồng.
 
Vân Vũ Phi nhích động. Vòng eo nhỏ của nàng nhẹ nhàng lắc lư, cứ như một nữ nhân bình thường đang tận hưởng hoan lạc. Sự thay đổi lớn của thân thể Vân Vũ Phi khiến cho tất cả mọi người đều ngập tràn niềm hưng phấn.
 
"Tiểu Xuyên, mình tăng thêm sức đi" Dung An Dao hưng phán khích lệ Doãn Xuyên.
 
"a.Dung a di làm tình với tôi chưa từng phí sức như thế này" Doãn Xuyên nhân cơ hội chọc ghẹo một câu.
 
"Mình..mình muốn chết hả? Nói những lời đó....." Dung An Dao cuống lên, nhìn thấy Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh đang cố nén cười, nàng càng không biết giấu mặt vào đâu.
 
"Dung a di, tôi muốn vuốt ve tiểu Phi" Doãn Xuyên vừa chuyển động vừa nói.
 
"Sờ thì sờ" Dung An Dao không khách khí đáp lại. Nàng thầm nghĩ trong lòng, đoán chừng tên xấu xa này lại nảy ham muốn. Hừ, đợi mọi chuyện xong xuôi, xem ta giáo huấn giáo huấn cậu cẩn thận không.
 
Doãn Xuyên mừng húm. Quả thật gã có dục vọng. Bởi vì tiểu huyệt của Vân Vũ Phi đang co bóp, gã lập tức cảm thấy tiểu huyệt thật chặt, một luồng tê ngừa ào lên đầu, gã vội vàng tóm lấy cặp nãi tử của Vân Vũ Phi, nhẹ nhàng nắn bóp, hy vọng Vân Vũ Phi có thể nhanh chóng đạt tới cao trào.
 
Quả nhiên, hai trái đào tiên của Vân Vũ Phi càng trở nên đầy đặn, rắn chắc hơn dưới sự nhào nặn của Doãn Xuyên. Hơi thở của nàng trở lên hơi gấp gáp.
 
Doãn Xuyên thấy vậy, lập tức sử hết sức lực toàn thân, phát động đợt tấn công cuối cùng vào mật huyệt của Vân Vũ Phi.
 
"Ba ba ba....."
 
"Ư" Một tiếng rên khẽ phát ra từ mũi Vân Vũ Phi. Vân Vũ Phi lại run lên một cái, dịch thể ẩm ướt phun cả lên quy đầu của Doãn Xuyên.
 
"Dừng mau..dừng mau....." Dung An Dao vội vàng hô dừng lại. Nàng đã cảm nhận thấy tim Vân Vũ Phi đập thật nhanh.
 
Doãn Xuyên vội vàng rút nhục bổng ra, chăm chú nhìn Vân Vũ Phi với vẻ khẩn trương.
 
Nhưng, đợi mãi, ngoại trừ sắc mặt đỏ bừng, Vân Vũ Phi không hề có chút phản ứng nào khác.
 
Mọi người đều như có vẻ thất vọng. Chỉ có Dung An Dao nói: "Đã có cảm giác rồi, tôi tuyệt đối có niềm tin...."
 
"Mụ...." Cũng đúng lúc đó, Vân Vũ Phi mở mắt ra.
 
Mọi người lập tức vây cả lại quanh Vân Vũ Phi. Tựa như kích động đến không nói lên lời, Vân Vũ Phi yếu ớt nói: "Mụ, con nằm mộng, mộng thấy Doãn.Xuyên ăn hiếp mẹ" Nói rồi thở hổn hển.
 
"Ừ.mụ biết rồi, Doãn Xuyên không dám ăn hiếp mụ đâu, con đừng nói nữa, mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi" Dung An Dao kìm nén nỗi kích động vạn phần, nhỏ nhẹ nói.
 
Vân Vũ Phi mệt mỏi nhắm mắt lại. Nàng tỏ ra sao mà đẹp đến vậy, sao mà mê người đến vậy. Dáng vẻ ngủ say sưa của nàng thật giống như một em bé đáng yêu.
 
Mọi người lo làm ồn Vân Vũ Phi, từng người rón rén đi ra khỏi phòng.
 
Trong phòng của Vân Vũ Lôi, Doãn Xuyên, Dung An Dao, Vương Cảnh, Vân Vũ Lôi kích động ôm lấy nhau.
 
Dung An Dao càng là cảm kích nói với Doãn Xuyên: "Xem ra, Vân gia chúng ta quá có duyên với mình, mình..mình đã cứu tiểu Phi" Nói rồi, nước mắt lại ứa ra.
 
"Lại tới rồi. Dung tỷ, mình mà chảy nước mắt, tôi lại cứng lên, khó chịu thì ai chịu trách nhiêm đây?" Doãn Xuyên cười cợt nhả nói.
 
"Cùng lắm..cùng lắm tôi phụ trách là được" Dung An Dao nín khóc mỉm cười.
 
"Ak, mình nói đó nha, không phải là tôi gạt mình đâu nha. Mình xem, cứng thành thế này rồi nè" Doãn Xuyên nắm lấy tay Dung An Dao đặt lên đại nhục bổng nóng rực.
 
"Vậy.vậy mình định thế nào?" Lúc này Dung An Dao lại trở nên ngượng nghịu.
 
Vương Cảnh ở bên cạnh cười đùa: "Còn có thể thế nào nữa? Lấy thân tương hứa thôi"
 
Dung An Dao hổ thẹn, nghĩ mình cũng là mụ mụ của hai đứa con, hiện giờ lại bị Vương Cảnh trêu ghẹo như vậy, trong lòng cực kỳ ấm ức. Nàng vốn dồi dào lửa dục, rất muốn cùng Doãn Xuyên hoàn thành niềm vui cá nước vừa mới tiến hành một nửa lúc nãy, nhưng thấy Vương Cảnh, Vân Vũ Lôi ở bên cạnh, nàng lại xấu hổ. Thật không nhịn nổi nữa, Dung An Dao cứ làm nũng: "Tiểu Xuyên, mình xem phải quản lý cái miệng tiểu Cảnh thật tốt mới được. Mình muốn Dung a di chịu trách nhiệm, vậy.vậy mình phải để hai đứa ra ngoài mới được"
 
Vương Cảnh không ngờ Dung An Dao lại biết làm nũng, hơn nữa lại không có vẻ gì là làm điệu làm bộ, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ, Dung An Dao là chủ nhà không những sắc đẹp vô song, lại còn thiên sinh mị cốt, nếu không áp chế một chút, tương lai nhất định sẽ chịu ức hiếp ở Vân gia. Nghĩ tới đây, Vương Cảnh cố ý nói với vẻ rất oan ức: "A, thì ra nói tới nói lui, Dung a di là không vừa ý chúng ta ở đây cản trở chân tay. Doãn Xuyên, nếu Dung a di không muốn chịu khổ, vậy cứ để em chịu khổ cũng được"
 
Nữ nhân tranh thủ tình cảm? Doãn Xuyên hưng phấn đến vò đầu bứt tai. Gã cũng không biết nên làm thế nào nữa.
Vừa rồi Vương Cảnh xem lén Doãn Xuyên và Dung An Dao làm tình, lửa dục trong lòng nhân việc Vân Vũ Phi tỉnh lại mà tạm thời kiềm chế lại một chút, hiện giờ thấy nhục bổng của Doãn Xuyên ra oai mạnh mẽ, nàng liền nảy chủ ý xấu.
 
Vân Vũ Lôi ở bên cạnh càng là mới nếm trải lạc thú tính ái. Thứ khoái cảm kỳ diệu đến không thể diễn tả thành lời đó hấp dẫn nàng một cách mãnh liệt. Mỗi giờ mỗi khắc nàng đều nghĩ đến muốn cùng Doãn Xuyên ân ái một phen. Chỉ có điều, Vân Vũ Lôi có lớn gan hơn nữa thì nàng cũng không dám chia một thìa canh với mẫu thân. Ngược lại, Vân Vũ Lôi và Vương cảnh cực kỳ thân thiết, lại chẳng phải chỉ có một lần chơi trò chơi tính ái lưỡng nữ hầu hạ một chồng, trong lòng nàng sớm đã ngả về phía Vương Cảnh, nghe thấy Vương Cảnh nói như vậy, Vân Vũ Lôi cũng vội vàng khuyên: "Mụ, có lẽ mẹ mệt rồi, không bằng nghỉ ngơi chút đi"
 
Dung An Dao đang bừng bừng lửa dục nghe mấy lời đó, tức đến xịt khói. Nàng thầm chửi lớn trong lòng: Hay cho hai con tiểu yêu tinh, vừa rồi đã thỏa mãn rồi, giờ lại còn tham ăn, đừng có cho Dung An Dao ta là đồ ngốc, hai con tiểu yêu tinh các người vừa vểnh mông lên bà đã biết phóng rắm gì rồi, hừ hừ!
 
Mặc trong lòng chửi lớn, nhưng ngoài mặt Dung An Dao vẫn rất bình tĩnh. Nàng không nói nhiều nữa, bước tới trước, ôm lấy cổ Doãn Xuyên, cười quyến rũ nói: "A di có mệt nữa cũng không thể để tiểu Cảnh và tiểu Lôi khổ cực. Tiểu Xuyên, ôm a di đi nào" Dung An Dao dâng cánh môi và thân thể thơm ngát tới.
 
Doãn Xuyên tâm thần chếnh choáng, ôm lấy Dung An Dao lăn xuống giường. Dung An Dao chỉ khoác một chiếc áo ngủ, áo ngủ kéo lên, bên trong liền không một mảnh vải, Doãn Xuyên rất dễ dàng tìm được huyệt khẩu, nhục bổng to tướng lại một lần nữa làm căng đầy mật huyệt của Dung An Dao. Lần này, Doãn Xuyên đâm vào rút ra càng điên cuồng hơn.
 
"A..lão công tiểu Xuyên, bắn ra đi, bắn vào a di" Dung An Dao ôm lấy Doãn Xuyên, cong lên đón nhận, xuôi xuống chịu đựng, rên rỉ kêu la, thỉnh thoảng còn nhả ra vài câu dâm thanh dâm ngữ, khiến cho Vương Cảnh và Vân Vũ Lôi nhìn đến trợn mắt há miệng.
 
"A.tiểu Dung Dung, hảo lão bà....." Sau mấy chục cú chọc mạnh, tinh quan của Doãn Xuyên mở rộng, dịch thể nóng hổi bắn vọt ra, đổ đầy mật huyệt của Dung An Dao.
 
Vương Cảnh và Vân Vũ Lôi đối mắt nhìn nhau, cùng nhỏ giọng rủa: "Cẩu trư công"
 
oOo
 
Lời cuối
 
Hai năm sau, trong một buổi bán đấu giá đồ sưu tầm tại Hương Cảnh, Doãn Xuyên gặp lại Lý Kha.
 
Doãn Xuyên cho Lý Kha biết, một nhà sáu người bọn họ (Dung An Dao, Vân Vũ Lôi, Vân Vũ Phi, Vương Cảnh, Lý Nhã và gã) đều chuyển đến một quốc gia nhỏ ở châu Âu, trải qua cuộc sống vô lo vô nghĩ.
 
Còn Lý Kha trở thành chủ tịch một công ty trên thị trường chứng khoán Hương Cảng. Hắn cũng có được sự giúp đỡ của ba nữ nhân. Một người là Đổng Linh, một là Đơn Văn Gia, người còn lại không ngờ là Tống Hân Viện.
 
Lô Hải Dân đã bị xử tử một năm trước.
 
Tiểu Tư dọn vào Tây Uyển sống. Nàng cũng trở thành đại cổ đông của tửu lầu Tử vân hiên. Trà hương sữa của nàng trở thành ký ức vĩnh viễn.
 
Tô Tình được mời làm giám đốc của tửu lầu Tử vân hiên.
 
Ngôi nhà của Vân gia ở Tây Uyển vẫn được giữ lại. Những món bảo vật được cất giữ trong hầm bảo hiểm của một ngân hàng. Vào mùa thu hàng năm, cả nhà lại trở về Tây Uyển sống một thời gian.
 
Còn như bí mật của Hợp cẩn phượng hoàng, trở thành bí mật vĩnh viễn không được giải đáp. Chỉ là năm nữ nhân Dung An Dao, Vân Vũ Lôi, Vân Vũ Phi, Vương Cảnh, Lý Nhã dường như vĩnh viễn không già, vĩnh viễn trẻ trung xinh đẹp như vậy.

 

HẾT
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.