Tế Điên vào nhà Trịnh Hùng, bỏ bao xuống mở ra xem, thì ra đó là năm bộ
quần áo, mũ vải xanh có dải cột, áo chẽn vải xanh, dây nịch da, khoái
hài cổ vịt đế mỏng, cả đến quần luôn vớ đều có, đủ cả năm bộ. Triệu Bân
nhìn thấy, hỏi:
- Sư phó, những bộ quần áo, giày mũ này ở đâu vậy?
- Ta đi lấy trộm đó.
Thật đúng là lấy trộm. Nguyên ở huyện Nhơn Hòa có một vị họ Tiêu ở ngoài cửa Tiền Đường, trong nhà chỉ có một người vợ là Tôn thị Ở, một nhà một cửa với ba gian Bắc phòng và một gian lầu lợp tranh. Tôn thị là người không đoan chính, thường tư thông với người. Khi Tiêu đầu đi biện án, các nha dịch ở nha môn Nhơn Hòa khi tan hầu hay kéo đến nhà Tiêu đầu cùng Tôn
thị làm chuyện mờ ám. Hôm nay Tiêu đầu đi biện án không có ở nhà, bọn họ năm người kéo nhau đến nhà Tiêu đầu. Tôn thị nhìn thấy, hỏi:
- Các anh em đến đó hỉ?
- Vâng, chúng tôi đến đây.
Người mang theo rượu, người mua thức ăn cùng bày ra ăn nhậu, đùa cợt cười ầm cả lên. Uống rượu xong, họ nói:
- Tiêu đại nương này, chúng tôi đều không về, hôm nay Tiêu đại ca không có ở nhà, chúng tôi ở lại suốt đêm.
- Không về thì không về, mấy anh cứ ở lại cả có sao!
Năm người nghe nói như mở cờ trong bụng, lại có hơi say, bèn trút bỏ y phục ra, để mình trần nằm lăn ra trên phản. Năm người vừa mới nằm xuống thì
nghe bên ngoài có tiếng gọi cửa:
- Mở cửa ra!
Tôn thị nghe kêu, nói:
- Chà không xong rồi! Chồng tôi về đó!
Năm người mất cả hồn vía, hỏi:
- Làm sao bây giờ?
- Mấy anh mau chạy qua nhà tranh trốn đi!
Năm người đó bỏ cả quần áo, lật đật chạy sang nhà tranh ẩn mình. Tôn thị
vội quơ quần áo, giầy vớ, dây nịt của họ nhét vào trong bao rồi mới ra
mở cửa. Cửa mở ra, nhìn tới nhìn lui chẳng thấy ai, Tôn thị trong lòng
bực bội. Tìm một hồi lâu vẫn không thấy mới trở về trong nhà dòm lại bao quần áo của năm người đâu mất, bèn lật đật vào trong nhà tranh kêu họ
ra, nói:
- Chồng tôi không có về nhà, quần áo của các anh sao đâu mất cả.
Năm người này nghe nói, ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao bây giờ?
- Các anh mau đi đi. Đợi tới trời sáng bạch làm sao đi được?
Năm người không còn cách nào khác, đành phải rút lui, men theo vách tường
mà đi, sợ có người quen thấy được. Vừa hay lại có người đi đường, giơ
đèn rọi xem, thấy năm người đang cố men theo vách tường, họ càng soi rõ
thêm. Một người quen với họ hỏi:
- Mấy anh Ban đầu làm sao mình trần như nhộng vậy? Chắc là thua bạc hả?
Không phải đâu! Chúng tôi đi tắm, vừa mới cởi quần áo ra thì nhà tắm phát hỏa, chúng tôi sợ quá mới chạy ra đây.
Nhà tắm nào phát hỏa? Sao tôi không nghe tiếng thanh la báo động?
Có lẽ lửa dập tắt nhanh đấy.
Họ nói lấp lửng cho qua chuyện rồi ai nấy về nhà mình. Năm người này khoái đi chơi hoang mới bị báo ứng, quần áo họ bị Tế Điên lấy trộm hết. Tế
Điên cầm năm bộ quần áo đến nhà Trịnh Hùng gặp Triệu Bân, bảo Triệu Bân
cầm ba bộ quần áo, kề tai bảo phải làm như vầy… như vầy. Triệu Bân ghi
nhớ mọi điều, đoạn lấp phèn xanh thoa lên mặt, đeo bộ râu đỏ vào, cầm
lấy côn sắt thẳng đến phường Tần Hòa. Thẳng đến nhà của Vương Thắng Tiên đánh rấn vào. Côn gặp người thì đánh, miệng xưng "Thiên vương đến đây", mở một con đường lớn thẳng đến lầu Hợp Hoan. Châu Khôn hỏi:
- Ai?
- Ta là Thám nan thủ vật Triệu Bân đây!
Châu Khôn cũng quen biết với Triệu Bân từ trước nói:
- Triệu đại ca, anh đánh vào đó hả?
- Ta vâng lệnh Tế Công ở chùa Linh Ẩn đến cứu chị em chú. Ta mang ba bộ
đồ quan nhơn, chú với chị chú hãy thay vào, ta cùng thay luôn. Tế Công
dặn hễ thấy dưới lầu gió trốt thổi lên, chúng ta phải lập tức xuống lầu
trà trộn vào đám người ở dưới trốn đi. Đó gọi là mắt cá lộn hạt châu
đấy!
Châu Khôn lật đật kêu:
- Chị Ơi, hãy thay đồ nhanh lên.
Châu thị xỏ chân vào cột dây cẩn thận, lại lấy áo chẽn xanh mặc vào, lưng
cột dây da to bản, trên đội mũ xanh có dải cột. Châu Khôn cũng thay đổi
xong. Triệu Bân gỡ bỏ bộ râu quai nón, lột mũ tráng sĩ bỏ vào túi, thay
đổi y phục quan nhân xong thì thấy dưới lầu nổi lên một trận gió trổt,
ngửa tay không thấy chi, đối mặt không thấy người. Châu Khôn, Châu thị
cùng Triệu Bân thừa lúc đó chạy xuống lầu. Triệu Bân đi trước, Châu thị
đi giữa, Châu Khôn đi cuối cùng, xô vẹt mọi người đi nhầu về phía trước. Quan binh bị trận cuồng phong này mở mắt không ra làm sao nhìn rõ được? Ba người vượt qua khỏi vòng vây, chẳng dám chạy ra phía trước, nhắm cửa ngách nơi hoa viên chạy tới mở cửa ra ngoài. Châu Khôn than:
- Chao ôi, thiệt là sanh ra một lần nữa!
Câu nói đó chưa xong thì thấy đằng kia hai người đi lại. Hai người này đều
đội mũ xanh cột dải, mặc áo chẽn xanh, thắt dây da to bản, chân mang
khoái hài, lấy tay chỉ chỉ, nói:
- Có phải chim sợ cung, cá lọt lưới chạy trốn đây không nào?
Châu Khôn, Triệu Bân nhìn lại, hai người nói đó chẳng phải ai lạ mà chính là Dưong Mãnh, Trần Hiếu.
Ở nhà Trịnh Hùng, sau khi sai Triệu Bân đi, Tế Điên bèn đến kiếm Dương
Mãnh, Trần Hiếu đưa cho họ hai bộ đồ quan nhơn bảo họ mặc vào rồi đến
cửa ngách phía sau hoa viên của Vương Thắng Tiên chờ Châu Khôn, Châu
thị, Triệu Bân. Dặn Trần Hiếu mấy câu xong, Tế Điên đi thẳng đến phía
sau hoa viên thi triển Phật pháp hóa ra một trận quái phong, Châu Khôn
cùng Châu thị, Triệu Bân vừa lọt ra ngoài, Dương Mãnh, Trần Hiếu nhìn
thấy đúng là Châu Khôn, lật đật chạy tới, nói:
- Châu hiền đệ, bị một mẽ kinh hãi dữ a! Tế Công bảo chúng tôi chờ các người ở đây, bảo
Triệu hiền đệ cứ về nhà đi, khỏi cần phải lo nữa; Châu hiền đệ và chị
bây giờ hãy về nhà tôi trước. Tế Công tới ngày mai mới cứu được Đậu Vĩnh Hàng.
Châu Khôn gật đầu, cùng chị theo Dương Mãnh, Trần Hiếu về
nhà. Triệu Bân cũng đi về nhà mình. Tế Công đến sau hoa viên thi triển
Phật pháp làm cho quan nhơn loạn cả lên. Người này nói với người kia: -
Tại sao anh lại chỉ huy tôi? Người kia nói: - Tay tôi cầm đuốc, tay anh
cầm lồng đèn, tôi phải hơn anh chớ! Người kia nói: - Tại sao anh kéo
tôi? Người này lại nói: - Tại anh đạp tôi! Mọi người cải nhau loạn xị cả lên. Người này níu người kia, người kia đánh người nọ. Người nọ ném
đuốc, người kia cũng vụt lồng đèn nốt. Lồng đèn vụt lên lầu, lửa phàm
dẫn lửa thần bắt cháy. Trong phút chốc, Hợp Hoan lầu bèn lửa bốc cao.
Thật là:
Phương Nam đúng là ly hỏa
Hôm nay giáng xuống nhân gian
Vô tình lửa dữ cháy lan
Ngốn sạch nhà to cung điện
Cuồn cuộn sáng lòa mặt đất
Ào ào đất chuyển trời rung
Khác nào diệm sơn bốc lửa
Người người hoảng sợ chạy tung.
Vương Thắng Tiên thấy lửa nổi lên, vội chạy lui lánh nạn, nghĩ là thái tuế,
thiên vương và người đẹp đều bị cháy hết trong lầu. Thái tuế thiên vương cháy hết cũng không sao; chỉ tiếc cho người đẹp chết oan uổng, bèn lật
đật kêu người cứu hỏa. Ngọn lửa bốc cao, mọi người dùng nước gì tưới vào cũng không tắt nổi. Trong chớp mắt, tòa Hợp Hoan lầu bị thiêu rụi, ngã
sập. Trời đã tối, ngọn lửa cũng tàn luôn. Vương Thắng Tiên cho là mình
gặp xui xẻo, rất nhiều gia nhân bị thái tuế giết, cũng có người bị thiên vương đập chết, việc này không dám báo cáo với Tần Thừa tướng, vì sợ
Thừa tướng cứu xét nguyên so rồi trách cứ hắn. Vương Thắng Tiên không
biết làm sao, đành cho mỗi người chết 50 lượng bạc, kêu thân nhân đem
thây về chôn. Đó là: Tìm vui không thành mà lại quậy ra long trời lở
đất! Hắn ta đáng bị lãnh ác báo như vậy!
Tế Điên ra đi từ sớm,
mặt trời vừa ló dạng đã đến trước cửa nha môn Kinh doanh điện soái. Đối
diện với nha môn có một quán rượu nhỏ, vừa mới nhóm bếp, có mấy người
đến uống rượu. Họ đều là người buôn bán lặt vặt, đi ra để đến chợ sớm.
Có những người bán thức ăn, cũng có người bán hàng, đều bước vào tiệm
uống chút rượu. Tế Điên vén rèm bước vào, bên trong có người quen nói:
- Tế Công ở đâu mà lại đến sớm dữ à?
Có người nói:
- Mời Thánh tăng lại đằng kia uống rượu.
Tế Điên nói:
- Các vị đừng mời ta, hôm nay trong lòng ta đang tức giận, ta chờ Hình đình đại nhân tới, ta không thưa nó ta không chịu được!
- Tế Công, lão nhân gia là người xuất gia, kiện người ta làm chi?
- Thôi đừng nhắc tới nữa. Hôm qua chùa ta đi tụng một đám, đáng lẽ phải
bảy người tụng ba xấp kinh, mà Hòa thượng ở chùa ta bận quá, đi không đủ số bảy, cho đi năm vị thiếu một còn bốn ông Hòa thượng. May mà kiếm
được người mới cạo tóc điền vào cho đi. Tụng xong ba xấp kinh, nhà chủ
nói: - Chúng tôi có nấu một nồi cơm để cho các Hòa thượng ăn, nhưng phải tụng thêm một đàn thí thực nữa. Mấy ông Hòa thượng ta đang đói như
điên, nghe nói có cơm ngon canh ngọt thì tụng thêm một đàn thí thực có
kể số gì! Nào ngờ tụng đàn thí thực xong, gia chủ ngoảnh mặt làm ngợ Họ
nói: - Thầy chủ lễ giọng không ngọt. Rồi không chịu chi tiền, nói tới
nói lui sanh ra cải lộn rồi đánh nhau. Gia chủ nhiều người, bốn ông Hòa
thượng chùa ta đều bị đánh cả nhưng họ đánh ta không được.
Có người hỏi:
- Tế sư phụ, ông đánh người ta à?
- Đâu có, ta chạy đi mà! Nếu không chạy thì người ta cũng đánh thôi. Ta
phải đi cáo báo mới được. Tụng kinh rồi lại đánh Hòa thượng. Chuyện này
để vậy không được rồi!
Mọi người xúm lại khuyên:
- Tế
Công, xin người bớt giận đi! Chuyện đó không quan trọng gì, không cần
phải quỳ thưa với quan Hình đình đại nhân. Cáo báo việc quan không phải
là điều tốt đâu.
Mới nói tới đó có người chạy lại xin:
-
Bạch Thánh tăng, xin Ngài mở lòng từ bi cho! Cậu tôi bị chứng chân lạnh, đau nhức nằm không được, xin lão nhân gia từ bi cho một ít thuốc.
Kế lại có người nữa chạy tới, nói:
- Mẹ người em kết nghĩa của tôi bị suyễn đàm lên, chặn nghẹt, bệnh củ tái phát, cầu xin sư phó từ bi thí cho một ít thuốc.
Tế Điên nói:
- Bữa nay ta không thể vừa lòng quý vị được. Để bữa khác đi, bữa nay thì
không được! Bữa nay lòng ta bực tức chịu không nổi, phải gặp Hình đình
đại nhân tố cáo họ mới được.
Vứa nói tới đó thì bên ngoài có tiếng thét la inh ỏi:
- Ai không có việc gì hãy tránh xa, Hình đình đại nhân trở về!
Nguyên, Hình đình đại nhân khi ra đi phô trương thanh thế rất uy nghiêm, đi đầu có khoái tử vác bảng cầm roi dẹp đường, cả nhóm tiền hô hậu ủng đi
thành một đoàn rất rầm rộ. Khi Hình đình đại nhân ngồi kiệu vừa đến, Tế
Điên kêu lên một tiếng:
- Oan ức cho tôi quá!
Tế Điên nói rồi bước tới níu kiệu lại, sử dụng kình lực, nghe rắc một tiếng, chiếc kiệu gãy làm hai.