Diêu Điện Quang, Lôi Thiên Hóa nhìn lại người vừa xuống ngựa chào mình chính là tiểu phổ ky chuyên dọn bàn cho giới lục lâm, họ Trương gọi là Trương Tam Lang, ngoại hiệu là Song câu hộ bối. Gặp hắn, Diêu Điện Quang nói:
- Trương Tam Lang, ngươi hôm nay phát tài ghê! Bây giờ ngươi ở đâu?
- Hiện giờ tôi ở Từ Vân quán, giữ chức đưa tin cho Ngũ lộ.
- Ngươi ở Từ Vân quán, để ta hỏi thăm một người, không biết ngươi có biết không?
- Không cần nói, tôi cũng biết hai vị hỏi thăm Oải nhạc phong Bào Lôi rồi. Có đúng không nào?
- Đúng thế! Làm sao ngươi đoán như vậy?
- Tôi biết hai vị là anh em kết nghĩa với Bào Lôi, tôi thường nghe Bào gia nhắc đến hai vị luôn.
- Anh ta lúc này ở Từ Vân quán, đang làm việc gì?
- Ông ấy bây giờ ở Từ Vân quán đang giữ chức phận cao lắm đấy! Từ Vân
Quán phong ông ấy làm Trấn điện tướng quân. Hai vị muốn đi tìm ông ta,
tôi xin nói cho hai vị biết là hai vị đừng nên đi ngả trước núi. Ngưu
Đầu Phong ở trước núi có Trấn nam phương Ngũ phương thái tuế Tôn Khuê,
đái lãnh bốn vị đại tướng chấn giữ. Hai vị đến đó không được đâu, mà tìm người cũng không được nốt. Phải đi ngả núi Ngọa Ngưu Ky mới được. Tòa
núi này chiếm khoảng 6 dặm, phía Bắc rộng đến 12 dặm. Hai vị thuận theo
Bình Thủy giang thẳng lên hướng Tây, qua cửa Đào Hoa, có một đám rừng
lẻ, nơi đó để sẵn một chiếc thuyền nhỏ và bốn vị đầu mục chuyên phục vụ
bọn lục lâm "chữ Hợp" chúng tạ Hai vị tới đó chum miệng huýt sáo một
tiếng họ sẽ chèo sang ngaỵ Hai vị lên thuyền không cần nói gì cả, họ sẽ
đưa hai vị đến bến đò sau núi Ngọa Ngưu Kỵ Đi trên mặt nước 20 dặm, hai
vị lên bộ muốn cho bao nhiêu tiền thì cho, họ cũng không nói nhiều ít,
mà không cho cũng chả sao. Trên sườn núi có mấy gian nhà, hai vị muốn
vào nghỉ mệt uống trà cũng được. Muốn lên núi phải thẳng qua hướng Nam,
nhìn thấy bức tượng rào qua hơn một trượng sáu, không có cửa. Hai vị hãy nhảy lên đầu tường mà đi, đừng có nhảy xuống dưới nhé. Dưới đất tuy
nhìn thấy là bằng thẵng nhưng ở đó đều chôn ngầm những khí giới bén nhọn cả. Hai vị đứng trên tường nhìn bên trong thấy có năm cái đình, mỗi cái cách xa nhau 120 bước. Nhìn vào giữa đình có một khối ngọc trắng như
tươm nước, hai vị hãy lên khối ngọc trắng ấy, bước vào trong con đường
nhỏ, đừng đi nhầm nhé, đi thẳng qua phía Nam có ba gian nhà nghỉ chân,
trong đó có bàn và ghế dựa đủ cả nhưng không có ai trông coi. Hai vị chỉ cần ngồi xuống ghế là có người đến ngay vì dưới ghế đều có dây báo
động. Các vị lục lâm muốn mua huân chương hay mông hán dược (thuốc mê)
đều mua ở đây hết; hễ tìm người sẽ có người đến thông tin cho biết.
Người ngoài cũng không biết, cũng vào không được đến đây. Người lạ hễ
vào đây sẽ bị mai phục bắt giữ hết. Hai vị nhớ kĩ những điều tôi dặn mà
đi tìm Bào Lôi. Lát nữa chúng ta sẽ gặp lại! Bây giờ tôi đi lo việc của
tôi.
Diêu Điện Quang, Lôi Thiên Hóa nghe nói, nghĩ thầm: "Chỗ này nguy hiểm quá! May mà có người nói cho biết trước, nếu không nhắm mắt
đi vào chỉ rước lấy họa má thôi!"
. Diêu Điện Quang hỏi:
- Trương Tam Lang, bây giờ ngươi ở đâu?
- Tôi là chức "Ngũ lộ thôi bài", truyền tin thức lương nuôi "chữ Hợp" của chúng tôi ở các nơi, đều do tôi xử lý.
- Thôi, ngươi hãy đi đi.
Trương Tam Lang lên ngựa đi tiếp. Diêu Điện Quang nói:
- Lôi hiền đệ, nghe nói Từ Vân quán thế lực to lớn như vầy chắc là họ muốn làm phản đây!
- Chúng ta đến đó xem thử, gặp được Bào nhị ca, chúng ta gắng sức khuyên
can, khuyên được thì tốt, còn khuyên không được thì đành chịu thôi. Đó
cũng là việc hết lòng vì bạn của chúng ta.
Hai người nói tới đó
thì đã qua cửa Đào Hoa rồi, hỏi thăm đến cánh rừng lẻ, quả nhiên nhìn
thấy một chiếc thuyền con đậu sẵn ở đó. Hai người huýt một tiếng sáo thì trong thuyền, bốn thủy thủ bước ra hỏi:
- Chữ Hợp phải không?
Diêu Điện Quang nói:
- Chữ Hợp.
- Mời lên thuyền.
Hai người bước lên, thuyền lập tức rời bến, thẳng về hướng Nam, đậu lại ở
bến bên sườn núi Ngọa Ngưu Kỵ Diêu Điện Quang móc ra nắm bạc đưa cho họ, thủy thủ cầm lấy nhưng không khen chê nhiều ít. Hai người lên bờ theo
đường lên núi. Đi tới trước ba dặm, thấy có một bức tường cao khoảng
trượng rưỡi, trượng sáu. Hai người nhảy lên tường xem, đất bên trong rất là rộng rãi, quả nhiên có năm cái đình. Hai người nhảy vào giữa đình
theo con đường nhỏ ở chính giữa đi được nửa dặm thì thấy có một ngôi nhà tạm nghỉ ba gian. Trong nhà có ba bộ bàn bát tiên với cả ghế ngồi nhưng chẳng có ai cả. Đến ngồi xuống ghế thì thấy nhà phía Nam của xuyên
đường có Đông Tây phối phòng, từ phòng phía Tây đi ra một người đầu đội
khăn tráng sĩ sáu mũi màu thúy lam, mình mặc tiễn tụ bào cùng màu, trạc
độ hơn ba mươi, hai lông mày nhỏ trên đôi mắt ba góc, bước đến nhà tạm,
hỏi:
- Hai vị mới đến hả?
Diêu Điện Quang nói:
- Xin chào, xin chào!
- Xin hỏi quý tánh hai vị?
Diêu Điện Quang nói:
- Tôi họ Diêu, người này họ Lôi. Chúng tôi chưa được lãnh giáo quý tánh của tôn giá?
- Tôi họ Cam, tên là Lộ Diễu. Tôn tự và đại hiệu của nhị vị là chi?
Diêu Điện Quang và Lôi Thiên Hóa mỗi người đều thông tên họ. Cam Lô Diễu nói:
- Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ! Hai vị tới đây để mua huân chương, thuốc mê hay có việc gì khác?
- Chúng tôi đến để tìm người, có một vị là Oải nhạc phong Bào Lôi không biết có ở đây không?
- Vâng, có!
- Cảm phiền tôn giá thông báo giùm một tiếng, nói rằng có chúng tôi đến tìm anh ấy.
- Vâng, xin hai vị chờ một lát, tôi sẽ đi thông báo cho.
Nói rồi quay mình bước đi thẳng đến mái hiên phòng Tây. Giây lát sau từ
chái phòng Tây đi ra bốn tên đạo trạc độ 14,15 tuổi, đều quấn tóc hình
tim trâu cài trâm vàng, mặc đạo bào màu lam, trong tay cầm lư hương có
cán, lại thấy có bốn người khiêng một chiếc ghế mà ngồi lên trên chính
là Oải nhạc phong Bào Lôi. Bào Lôi thân hình ngũ đoản chỉ cao 5 thước
thân hình mập mạp một khúc giống như chữ điền, đầu đội khăn tráng sĩ sáu múi bằng đoạn màu tím có gắn sáu kiếng nhỏ, mặt mày ửng tía, mày to mắt lộ, mình mặc tiễn tụ bào màu lam, lưng buộc dây loan đái màu vàng sẫm,
đi giày đế mỏng, bên ngoài khoác chiếc áo choàng bằng đoạn màu tía có
thêu hoa. Diêu Điện Quang, Lôi Thiên Hóa thấy Bào Lôi phục sức bệ vệ như vậy lật đật bước tới hành lễ, nói:
- Bào nhị ca, anh mạnh giỏi hỉ?
Bào Lôi không giống như lúc trước, thấy bạn cũ không có vẻ gì tỏ ra vồn vã, nói:
- Té ra là hai chú! Đến đây có việc gì?
Diêu Điện Quang nói:
- Nhị ca, hai đúa tôi từ Bào gia trang tới đây. Chúng tôi định ghé thăm
huynh trưởng mà anh không có ở nhà, lão thái thái vì nhớ anh mà sanh
bịnh nặng. Chúng tôi đến đây tìm và mời anh về nhà thăm lão thái thái.
- Hai người thiệt nói bậy quá! Ta đã xuất gia rồi đâu còn lý tới việc nhà nữa!
- Huynh trưởng, anh là người ở đâu ra đó, sao lại hồ đồ như thế này được?
Bác ở nhà là mẹ sanh ra anh lẽ nào anh không nghĩ tới?
- Ta dĩ nhiên xuất gia rồi, không bao lâu sẽ làm Phật thành Tổ, không để ý đến những việc tại gia của họ nữa.
- Huynh trưởng không về nhà để chị Ở nhà thủ tiết thành quả phụ sao? Hơn nữa, cũng không có người sớm hôm khi hữu sự!
- Ôi, đó là những việc vặt vãnh ở thế gian, kể số gì?
- Anh nói những lời đó có khùng không vậy? Chí thân không ai bằng cha
con, gần gũi không ai bằng chồng vợ. Chị Ở nhà anh không kể đến, còn con anh anh cũng bỏ mặc nữa sao?
- Ôi, đó là quỷ đến đòi nợ, chớ con cái gì? Hai chú không biết đâu.
Diêu Điện Quang, Lôi Thiên Hóa nghe Bào Lôi nói những lời trái cựa ấy bèn nói:
- Huynh trưởng, anh ở đây có gì tốt hơn đâu? Chỉ tự mình sinh ra nóng nảy bận rộn thôi! Theo chúng tôi thấy, anh không nên nghĩ điều gì xa vời mà nên về nhà tốt hơn. Nếu không, bác ở nhà nhớ anh bệnh càng ngày càng
nặng đấy.
- Hai chú cứ nói bậy mãi. Ta chẳng bao lâu đây sẽ thành tiên đắc đạo, ai hơi đâu mà lo những việc đó chớ?
- Trên đời thần tiên tự có việc thần tiên, sao lại có kẻ phàm phu tục tử làm việc thần tiên được?
- Làm thần tiên được chớ! Không tin để ta dẫn hai chú đi xem.
- Cũng được! Hôm nay chúng tôi mở rộng tầm mắt thấy anh ở đây thành tiên ra sao cho biết!
Bào Lôi sai người đua Diêu điện Quang, Lôi Thiên Hóa sang tây phối phòng,
cũng là thông lối. Bào Lôi vẫn ngồi trên ghế có bốn người khiêng, đi
quanh quanh co co qua rất nhiều cửa, đến một viện sở là một phòng tứ
hợp, vào ngay phòng phía Bắc ngồi xuống. Diêu Điện Quang hỏi:
- Chỗ này là thần tiên ở sao?
Bào Lôi móc ra hai viên thuốc, nói:
- Ta cho hai chú đây! Mỗi người uống một viên tiên đơn vào có thể hóa tục cốt ngay.
Diêu Điện Quang nói:
- Tôi không uống đâu.
Bào Lôi nói:
- Hai chú đã tới đây rồi, không cần phải đi nữa. Tổ sư gia đã nói trước
rồi, bảo ta hẹn với anh em cánh Ngọc Sơn, hôm nay hai chú đến lại càng
hay.
- Anh chẳng cần phải thế! Anh thấy ở đây tốt nhưng tôi không đồng ý, anh không chịu nghe lời khuyên thì chúng tôi đi đây.
- Hai chú làm sao đi được? Ở miếu này chỉ cho người ta đi đến chứ không
cho người ta đi đâu. Lần trước Tần Nguyên Lượng đến đây tìm ta, ta không cho hắn đi, hắn nhất định đi, bị ta bắt lại. Ta nghĩ tình bạn bè nên
không giết hắn chỉ nhốt vào trong ngục tối thôi, chừng nào hắn chịu quy
phục ta mới thả hắn ra. Nếu hai chú không chịu tự thương mình, lát nữa
đây ta cũng nhốt hai chú vào ngục tối như vậy.
Diêu Điện Quang, Lôi thiên Hóa nghe nói vậy tức giận cành hông, nói:
- Bào Lôi, anh là người quá vô tình! Hai tôi đến tìm anh là có ý tốt. Anh quy phục Từ Vân quán cả đến cha mẹ cũng không ngó ngành tới, như vậy
làm con là bất hiếu, làm tôi là bất trung, đối với anh em là bất nghĩa,
đối với bạn bè hẳn nhiên là bất tín! Anh lại bảo chúng tôi quy hàng ư?
Phàm làm việc gì thì hai bên phải đồng ý mới được, tôi không thích quy
hành mà!
Nói rồi hai người đứng dậy định đi. Bào Lôi hà hà cười lớn, nói:
- Không ai dẫn đường hai chú làm sao đi ra được?
Nói chưa xong, Diêu Điện Quang, Lôi Thiên Hóa nhảy đến định đoạt binh khí,
nào ngờ chân vướng dây té nhào xuống. Bào Lôi ra lệnh thủ hạ trói họ
lại. Hai người tức giận mắng lớn.