Bốn người thấy lão đạo sĩ mặt tía tưởng là Thiệu Hoa Phong nên rút dao nhảy vào bị Ông ta dùng pháp thuật bắt giữ. Kỳ thật lão đạo sĩ là tên vô
danh tiểu tốt ở Từ Vân quán. Ông ta họ Đổng gọi Đổng Vân Thanh, ngoại
hiệu là Diệu đạo chân nhân. Lúc đầu ông ta ở Long Vương miếu tại Trấn Ô, đến Từ Vân quán này nhận Thiệu Hoa Phong làm thầy, được phái cai quản
ngoại vi doanh trại phụ nữ. Ông ta cũng biết pháp thuật chút ít nên mới
bắt được bốn người võ nghệ mật lớn như vậy. Sai thủ hạ trói bốn người
lại rồi, lão đạo sĩ hỏi:
- Lớn mật giữ a! Bốn tên thích khách này, tụi bây từ đâu tới hử.
Tôn Đắc Lượng nói:
- Yêu đạo! Mi muốn biết ư? Đại thái gia là người ở Liên Hoa Ổ trên núi Lục Dương đây.
- Bốn đứa bây ở núi Lục Dương phải không? Đương gia ở núi Lục Dương cùng
Tổ sư gia chúng ta là anh em kết nghĩa, giao tình rất thân. Ta hỏi
ngươi: Đương gia ở núi Lục Dương tên gì nè?
- Là Hoa diện như lai Pháp Hồng.
- Phải rồi, bốn đứa bây đã là người ở núi Lục Dương, vậy đến đây làm gì? Toan tính như thế nào đây?
Tôn Đắc Lượng vốn là người trực tính, nói:
- Này yêu đạo, ta nói cho mi biết, ta cũng không cần đến chuyện giao
tình, chúng ta tuy ở núi Lục Dương mà ở Liên Hoa Ổ, khác biệt với Pháp
Hồng. Chúng ta vâng lệnh Tế Công trưởng lão đến trước giết bọn đạo sĩ
lộn sòng các ngươi đây! Mi có phải là Xích phát linh quang Thiệu Hoa
Phong không?
Sơn nhân đây là Diệu đạo chân nhân Đổng Vân Thanh,
té ra bọn tiểu bối này tới thích khách trước đây mà. Được, được lắm! Bây đâu! Hãy canh giữ cẩn thận bốn tên này, đợi trời sáng ta bẩm lại Tổ sư
gia để mặc tình người phát lạt.
Nói rồi sai người canh giữ bốn vị anh hùng thật cẩn thận. Đến khi trời sáng, Đổng Vân Thanh sai người
khiêng họ đến bẩm báo với Thiệu Hoa Phong. Tức khắt Chánh điện chân nhân thăng điện, dặn đem bọn thích khách vào. Bốn người này ngước mắt nhìn
lên thấy Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong đầu đội mũ đạo sĩ hoa sen
màu vàng đậm, mình mặc đạo bào cùng màu, trên đó có thêu Càn tam liên,
Khôn lục đoạn, Ly trung hư, Khảm trung mãn, ngay giữa là một Thái cực
đồ. Lão đạo sĩ tóc đỏ râu đỏ, mặt màu xanh chàm, ác như ôn thần, mạnh
như Thái tuế.
Bốn người này mở miệng mắng lớn. Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong nói:
- Bốn tên chuột nhắt này, đừng có hỗn láo như thế! Bọn bây họ tên gì?
Người ở đâu? Tại sao đến đây hành thích? Mau khai thiệt đi! Tổ sư gia
đây cùng bọn ngươi trước nay không oán, gần đây không cừu, chưa gặp mặt
quen biết. Vậy ai sai tụi bây đến đây? Chỉ cần tụi bây nói thiệt ra, Tổ
sư gia lấy đức hiếu sinh tha cho khỏi chết!
Kim mao hải mã Tôn Đắc Lượng tức thì trợn mắt nói:
- Này yêu đạo, mi muốn hỏi đại thái gia nhà mi hử? Ta đây đi không đổi
tên, ngồi không thay họ, ta là người ở Liên Hoa Ổ trên núi Lục Dương.
Đây là anh kết nghĩa của ta tên Hỏa nhãn giang chư Tôn Đắc Minh, kia là
hai em kết nghĩa của ta tên là Thủy dạ xoa Hàn Long và Lãng lý toản Hàn
Khánh. Bọn ta tới đây chỉ vì các ngươi gây quá nhiều tội ác, sai bọn
giặc đi các nơi bắt cóc người, lập các tặc thuyền hắc điếm hãm hại khách thương, lữ hành, làm bại danh tiết phụ nữ, chia rẽ cốt nhục nhà ngươi,
giết sinh linh, làm nhiều điều phi pháp, Tế Công trưởng lão sai bọn ta
đến kết thúc tánh mạng bọn bây để trừ hại cho dân bốn phương. Bọn loạn
thần tặc tử tụi bây ai ai mà không tru diệt? Bọn ta đã bị tụi bay bắt
rồi, các đại thái gia đây là anh hùng đường đường chánh chánh, hào kiệt
liệt liệt oanh oanh, kẻ đại trượng phu sống không lấy làm vui thì chết
nào có sợ gì! Đây này này, mau đem giết đại thái gia chúng bay đi, bọn
ta chết cũng không oán hận, chớ nếu bắt chúng ta cầm tù, đừng trách
chúng ta không mắng chưởi.
Thiệu Hoa Phong nghe nói tức giận cành hông, lập tức sai đem bốn người ra sau giết làm hiệu lịnh. Bọn thủ hạ
dạ rân. Có một người bước ra nói:
- Tổ sư gia đem giết họ há
chẳng dễ cho họ lắm sao? Bọn họ đã tới đây hành thích tình đồng phản
nghịch, phải đem lăn trì họ mới được.
- Cũng được! Thiệu Hoa Phong nói. Đã như thế thì ta phái ngươi kết thúc tánh mạng bọn họ cho rồi.
Kim Mao hải mã Tôn Đắc Lượng nhìn lại người vừa nói câu đó chính là Thiết
bối tử Cao Chân. Hai bên trước đây có quen biết, Tôn Đắc Lượng nghĩ thầm "tên tiểu tử này thiệt tiểu nhân đắc chí chó ghẻ xin lông"; Lập tức mở
miệng mắng lớn.
Lúc trước Lục Bính Văn mượn đường qua núi ở Thúy
Vân Long, bị bọn thiết bối tử Cao Chân, hắt mao sái Cao Thuận, tiểu diện tỳ hưu Châu Hổ giả đò đưa một đoạn đường rồi áp giải cả gia quyến về từ Vân quán. Lục Bính Văn thế là chịu quả báo nhãn tiền: con gái hắn bị
Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong bắt làm tỳ thiếp, vợ hắn bị Càn
pháp chân nhân Triệu Vĩnh Minh chiếm đoạt, chính Lục Bích Văn bị đưa vào tù phạm cho người sai khiến. Hắn ta làm chức Hình đình, vơ vét hơn 10
vạn lượng bạc, cũng bị Từ Vân quán thu hết. Lục Bính Văn vô cớ hại người nhưng không hại được mà chính mình người của sạch không, sống dở chết
dở, ở tù trong phạm doanh để thọ tội.
Tiểu diện tỳ hưu Châu Hổ và Cao Trân đến Từ Vân quán rồi không về nữa. Hôm nay Thiết bối tử đưa ra ý kiến đó, được Thiệu Hoa Phong sai đi kết thúc tánh mạng bọn Kim mao hải mã bốn người, bỗng nhiên từ bên ngoài, một lão đạo sĩ chạy vào báo:
- Bẩm Tổ sư gia, hiện bên ngoài có một hòa thượng kiếc, tự xưng là Tế
Điên tăng, đứng tại sơn môn mở miệng mắng lớn, kêu đính dang Tổ sư gia
ra, chúng tôi cũng chưa gặp hòa thượng này lần nào, không biết từ đâu
tới?
Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong nghe báo nói:
-
Được, bốn tên này là người của Tế Điên sai đến, ta nghĩ là Tế Điên chắc
đến đây. Ta đang muốn biết Tế Điên là người nào? Cũng muốn bắt hắn hỏi
xem tại sao hắn lại muốn đối địch với tả Bây đâu, trước hết hãy tạm giam bốn tên này lại, chờ bắt được Tế Điên, đem ra giết một lần.
Cao
Trân dạ ran một tiếng, lập tức đem bốn người giao cho quản doanh tội
phạm. Quản lý doanh tội phạm là một người tại gia tên Nghĩa hiệp thái
tuế Lưu Dũng rồi trở về bẩm lại cho Thiệu Hoa Phong haỵ Thiệu Hoa Phong
nói:
- Để ta đi ra bắt tên Tế Điên tăng…
Nói chưa hết câu, kế bên có người tiếp lời:
Tổ sư gia tạm bớt trận lôi đình! Bọn vô danh tiểu tốt đó, cần gì Tổ sư gia nhọc sức. Bọn tôi đi bắt nó dễ như trở bàn tay không tốn một chút sức
nào.
Thiệu Hoa Phong nhìn lại, người nói câu đó là Càn pháp chân
nhân Triệu Vĩnh Minh, Diệu đạo chân nhân Đổng Vân Thanh. Thiệu Hoa Phong nói:
- Hai vị chân nhân muốn đi cũng được, cần phải cẩn thận một chút.
Hai vị chân nhân lập tức cùng Tả môn chân nhân bước ra ngoài. Triệu Vĩnh Minh nói:
- Tế Điên tăng ở đâu, dám tới đây chịu chết hử?
Nói tới đó thì đã ra tới cửa, nhìn lại chẳng thấy ai. Triệu Vĩnh Minh hỏi:
- Tế Điên tăng đâu rồi?
Tả môn chân nhân nói:
- Hồi nãy mới đứng đây mắng chửi om sòm, tôi mới chạy vào bẩm báo, bây
giờ không biết đã đi đâu? Có lẽ biết hai vị chân nhân ra, hắn không dám
gặp mặt nên trốn rồi.
Triệu Vĩnh Minh nói:
- Cũng được, nếu hắn đã chạy trốn rồi, cứ để cho hắn đi. Nếu như hắn trở lại, ta sẽ kết thúc tánh mạng hắn.
Hai đạo sĩ nói xong, quay mình định đi vào thì nghe phía sau có tiếng la:
- Ê! Mấy tên đạo sĩ lộn sòng kia quay lại coi! Hòa thượng ta có đi đâu nào?
Hai vị đạo sĩ ngoái đầu dòm lại thấy đứng ngoài cổng miếu một ông Hòa
thượng kiếc, tóc trên đầu dài hai ba tấc, mặt mày bùn đất, Tăng y rách
nát, tay ngắn sứt bâu, lưng buộc dây nhung, khật khà khật khưỡng, hai
chân trần trên đôi dép rách, trên đầu có một luồng khói đen. Hai lão đạo sĩ tằng hắng một tiếng rồi nói:
- Ta tưởng Tế Điên tăng là người ghê gớm lắm, té ra là một yêu tinh.
- Thực sự vị Hòa thượng đó không phải là Tế Điên thiền sư mà là Tiểu Ngộ
Thiền. Tiểu Ngộ Thiền từ khi Tế Điên đấu phép với Côn Lôn Tử, Lão tiên
ông giao Tiểu Ngộ Thiền một phong thơ bảo đến chùa Tòng Tuyển ở núi Cửu
Tòng giữ chùa cho Trường Mi La Hán Linh Không trưởng lão. Tế Điên không
chịu dẫn Ngộ Thiền về Lâm An vì sợ hắn là yêu tinh, dưới sự cai khiển
của Thiên tử e có điều bất tiện. Tế Điên cũng biết Ngộ Thiền tâm địa rất tốt, về sau sẽ thành chánh quả, đứng vào hàng 500 vị tiểu La Hán.
Ngộ Thiền ở núi Cửu Tòng hầu hạ Trường Mi La Hán, học tập quy củ nhà thiền, tụng kinh niệm Phật, tu đạo học pháp. Một hôm bỗng nhiên Ngộ Thiền nói
với Trường Mi La Hán:
- Con muốn đi Lâm An thăm sư phụ con.
Trường Mi La Hán tằng hắng một tiếng rồi nói:
- Con không nên đi tốt hơn.
- Con muốn đi.
- Nếu con đi thăm thì hiện giờ Tế Công đang ở nhà môn phủ Thường Châu, con hãy đi tới đó. Bần tăng cũng không cản con.
Khi Ngộ Thiền sắp ra cửa, Linh Không trường lão nói:
- Âu cũng là số kiếp, bần tăng cũng không thể nào cản lại, làm việc nghịch ý trời được!
Ngộ Thiền cũng không để ý câu nói đó, sờ vào đầu biến đi, đến nha môn phủ
Thường Châu gặp Tế Điên. Tế Điên tắng hắng một tiếng, chau mày hỏi:
- Con đến đây làm chi?
- Con nhớ sư phụ quá, về đây thăm sư phụ. Quan Tri phủ Cố Quốc Chương mau miệng nói:
- Tiểu sư phụ về tới đây thiệt là hay đa! Tế Công đang gặp sự khó nghĩ đây.
- Chuyện gì thế?
- Hiện giờ đã bắt được mấy chục tên giặc là dư đảng của Từ Vân quán. Hiện tại Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong ở Từ Vân quán thế lực rất
mạnh, vừa rồi Thánh tăng mời được bốn người giỏi bơi lôi đi đến Từ Vân
quán phá mấy chiếc thuyền giặc trước nhưng chưa thấy trở về. Ta định cấp tốc điều đông quan binh đi phá Từ Vân quán, nhưng lại sợ không thành
công. Thánh tăng cũng đang khó nghĩ về chuyện này đây!
Ngộ Thiền nghe nói:
- Sư phụ không cần lo, để con đi tìm họ, tóm lấy bọn đạo sĩ lộn sòng cho.
Tế Điên nói:
- Con đừng đi…
Nói chưa hết câu, Tế Điên giữ lại không được, Tiểu Ngộ Thiền đã rờ đầu biến mất.
La Hán gia có tài đoán biết trước, nói:
- Phàm việc gì đã có định trước, thì số kiếp phải như vậy thôi!
Tiểu Ngộ Thiền lần này đi Từ Vân quán, nào ngờ vướng phải họa sát thân, báo hại Tế Điên phải gánh lấy phân nửa đại nạn!