Tế Điên Hòa Thượng

Chương 210



Lò bát quái, phép thuật luyện Hàn Kỳ

Mừng sinh nhật, giai nhân gặp bọn phỉ

Thần thuật sĩ thảy Tử mẫu âm hồn điều lên, miệng niệm chú lâm râm. Sợi Tử mẫu âm hồn điều này hai khí âm dương chạy khắp kim thân, luyện thành tả đạo tiên thiên số, dù cho La Hán Kim tiên cũng bị nó trói. Lập tức một đạo kim quang nhằm ngay Tế Điên ập tới. Thấy vậy Tế Điên la bài hãi:

- Không xong, không xong! Bớ người ta cứu tôi với!

Trong chớp mắt, Tế Điên bị trói gô trên đất. Các yêu đạo nhìn thấy vỗ tay cười rộ. Hàn Kỳ nói:

- Các vị thấy chưa? Tôi tưởng đâu Tế Điên tài năng ghê gớm lắm, té ra chỉ có bấy nhiêu thôi! Thiệt là nghe tên không bàng thấy mặt! Thiệu đại ca, tôi đã bắt được hắn rồi đó, mặc tình các anh muốn làm gì thì làm.

Thiệu Hoa Phong nói:

- Đem giết hắn là xong!

Có người nói:

- Đem giết hắn dễ dàng như vậy à? Phải phanh thây hắn mới được.

- Phải mổ bụng moi tim hắn ra.

- Lột da hắn.

Mỗi người một câu ồn cả lên. Hàn Kỳ nói:

- Ý kiến các` vị không hay, theo tôi thì nên khiêng hắn vào bên trong, bỏ vào "Hương trì tử", dùng lửa thiêu hóa kim thân chẳng hay hơn sao?

- Ừ, phải đó mọi người tán đồng.

Hàn Kỳ nói:

- Tế Điên, đây là ngươi tự tìm lấy cái chết, đừng trách ta sao quá ác độc!

- Mi thiệt muốn ta hử? Tế Điên hỏi.

- Thiệt chứ bộ giả à!

Nói xong, Hàn Kỳ dặn kẻ thủ hạ khiêng Tế Điên vào bên trong thảy vào "Hương trì tử". Hàn Kỳ kêu:

- Điên tăng!

- Có ta đây!

Tế Điên vụt miệng trả lời ngaỵ Tức thời rất nhiều củi cỏ thảy vào "Hương trì tử" đè ngập Tế Điên ở dưới. Châm lửa lên, trong chớp mắt ngọn lửa bốc cao, mọi người nghe bốc lên mùi tanh khét khó chịu.

Các lão đạo sĩ thấy Tế Điên bị đốt chết rồi, ai nấy đều vui mừng khác thường. Thiệu Hoa Phong nói:

- Thưa các vị, hôm nay Tế Điên bị đốt chết rồi, từ nay ta không còn sợ ai nữa. Các vị giúp tôi một tay đến thẳng phủ Thường Châu báo cừu rửa hận. Chúng ta từ nay mặc sức tung hoành, còn ai dám chống lại ta nữa?

Nói câu đó chưa xong thì nghe bên ngoài có tiếng người cười ha hả:

- Hay cho loài nghiệt súc! Tụi bay muốn đốt chết Hòa thượng ta đâu có dễ?

Mọi người căng mắt ra nhìn thấy Tế Điên từ bên ngoài khệnh khạng bước thấp bước cao đi vào, trong tay cầm Tử mẫu âm hồn điều. Ai nấy nhìn quanh thì không thấy Thần thuật sĩ Hàn Kỳ đâu cả. Các lão đạo sĩ và bọn giặc sợ mất cả hồn vía, ùn ùn kéo nhau ra cửa sau chạy trốn khỏi Tàng Trân Ổ.

Đặng Liên Phương nói:

- Các vị, chúng ta hãy chạy về Thánh giáo đường ở núi Vạn Hoa đưa tin cho Bát ma sư gia hay để họ báo thù cho Hàn Kỳ hiền đệ.

Bọn giặc chạy thẳng không thèm đáp lại, chỉ lo chạy trốn vì sợ Tế Điên rượt theo. Bọn giặc chạy tứ tán, vội vội vàng vàng như chó mất chủ, như cá lọt lưới, chúng hận mình không mọc thêm đôi cánh để chạy mau hơn nữa. Tế Điên đi khỏi cổng miếu bỗng rùng mình, án linh quang biết rõ mọi việc, bèn nói:

- A Di Đà Phật! Thiện tai! thiện tai! Ngươi bảo đừng xía vào, Hòa thượng ta đâu có lý không để mắt vào chứ? Thiệt là việc này không xong, tiếp một việc khác!

Nói xong Tế Điên lật đật đi về phía trước. La Hán gia có tài tiên tri, đoán biết giờ này Lôi Minh, Trần Lượng đang gặp nạn. Nguyên ở nhà Trần Lượng, ngoài chú thím ra còn có một người em gái là Ngọc Mai. Chú của Trần Lượng là Trần Quảng Thái, người rất trung hậu. Lâu nay Trần Lượng vắng nhà, gia đình chỉ nói Trần Lượng đi buôn bán qua ngày chớ không nói là làm lục lâm. Trước đây Trần Quảng Thái chỉ cho Trần Lượng ở trong lục lâm làm việc phi pháp, tìm hoa ghẹo liễu, sau này mới rõ Trần Lượng hành hiệp tác nghĩa, lấy của người giàu giúp đỡ cho kẻ nghèo khó. Tuy nhiên, dưới mắt Trần Quảng Thái, những hành động lục lâm ấy vẫn coi là giặc, khuyên mãi mà Trần Lượng không nghe. Trong nhà có nhà bảo sanh, có cửa tiệm, Trần gia bảo kể là một tài chủ trong vùng. Trần Quảng Thái đúng 60 tuổi, trong nhà tổ chức lễ sinh nhật, ở ngoài thôn dựng lên một rạp hát để mọi người xem hát vui chơi. Hôm đó rất nhiều bè bạn đến chúc mừng Trần Quảng Thái. Phụ nữ đều đến trước khán đài xem hát. Ngọc Mai dĩ nhiên phải lo việc tiếp đãi thân hữu và cũng ngồi trước đài xem hát. Ngọc Mai năm đó đã 22 tuổi, dung mạo đẹp đẽ, mày cong lá liễu, môi đỏ như ngậm anh đào, má lúm đồng tiền, mặt hoa má hạnh, khác nào Dao Trì tiên tử, Thường Nga nguyệt điện nào tày.

Từ nhỏ cha mẹ mất sớm, hai anh em nhờ chú thím nuôi dưỡng lớn khôn nên Ngọc Mai gọi chú thím là ba má. Trần Quảng Thái thương yêu nàng như ngọc. Nàng lại rất thông minh lanh lợi, biết tam tòng tứ đức, rõ thất trinh, rành cửu liệt, thường đọc sách thánh hiền, ưa xem gương liệt nữ. Cho đến bây giờ cô nương vẫn chưa thành gia thất, ấy cũng bởi cao không thành, thấp không ưng. Gia đình làm quan với không tới, nhà tiểu hộ tầm thường, Trần Quảng Thái không chịu gả. Bình thường không có việc gì cô nương không ra khỏi cửa, hôm nay nhân vì thừa tiếp thân hữu xem hát mới ngồi trước đài xem hát như thế. Dưới đài trai gái dập dìu, người trong thôn kéo nhau đi xem hát rất đông nhộn nhịp, chen chân không lọt. Vừa hay trong đám có một tên vô lại cũng đi xem hát. Mọi người đều nhìn lên đài, riêng hắn cứ nhìn chằm chằm về phía cô nương.

Nguyên tại địa phương này có một viên ngoại, xuất thân từ khố rách áo ôm, họ Bì tên Chữ Xương, ông ta có một cô em gái được chút nhan sắc. Cô này tên là Ẩm Xương, thường lợi dụng sắc đẹp rủ rê các công tử lãng đãng thường ngủ lại đêm. Bì Chữ Xương giả vờ như không biết, cứ ra bên ngoài giao tiếp với người tử tế. Khi trở về nhà gặp cái gì ăn thì ăn, cái gì uống thì uống, có tiền thì xài, chớ không thắc mắc gì cả. Vừa hay có cơ hội cho ông ta phát tài, tại địa phương có vị Kim công tử, ông cha xưa từng làm quan Tri phủ, trong nhà có lắm của tiền. Kim công tử cặp xách với cô em gái ông ta với hình thức nửa mua nửa cưới, rước luôn về nhà và cho Bì Chữ Xương một nghìn lượng bạc. Bì Chữ Xương nổi lên giàu ngang. Ông ta sắm nhà cửa, thuê mướn tôi tớ, người hầu, vợ Ông ta trở thành đại nhưng nhưng. Ông ta có đứa con tên là Bì Lão Hổ, mọi người kêu hắn là đại gia. Sau đó vợ của Kim công tử qua đời, em gái của Bì Chữ Xương được tôn là vợ chánh thức, dĩ nhiên tiền của quyền hành do nàng ta liệu lý. Bì Chữ Xương lại càng được nhờ cậy. Em gái ông ta đem tiền của chồng ra chu cấp đầy đủ cho anh. Bì Chữ Xương có tiền rồi, một giàu lấp được ba xấu. Mọi người đều gọi ông ta là viên ngoại. Ông ta lại thích kết bạn, giao thiệp rất rộng. Bất luận là hạng người nào ông ta cũng quen biết. Tam giáo cửu lưu ông ta cũng có qua lại, có việc đến nha môn thì thư ban tạo lệ thảy đều là bạn hữu, vì thế ông ta hay ỷ thế lấn hiếp người.

Còn Bì Lão Hổ con ông ta kết bạn với bọn du đãng, rủ nhau ra bên ngoài tìm hoa mua liễu, cướp phụ nữ nhà lành, không chừa điều quấy nào. Có mấy tên a dua theo Bì Lão Hổ, kết bạn với hắn, một tên họ Du tên Thủ, một tên họ Hắc tên Nhàn, một tên họ Xa tên Chu, một tên họ Quản tên Thế Khoan. Mấy tên này đều là hạng không công rỗi nghề, cáo mượn oai hùm. Mỗi khi Bì Lão Hổ ra khỏi nhà bao giờ cũng có tám hay mười tên như vậy theo phụ trợ. Vì vậy tại địa phương không ai dám đụng đến hắn, thiệt ra nhà có lợi thế hắn cũng không dám vây vào. Hôm nay Bì Lão Hổ mang theo một số tay chân đi xem hát. Tiểu tử này vừa nhìn thấy Trần Ngọc Mai thì mắt cứ nhìn như dán vào cô tạ Tiểu tử hình dáng thiếu thước tấc, vai rút lưng khòm, đầu thỏ mắt rắn, đội chiếc mũ lệch, khoác áo choàng rộng dáng điệu trịch thượng, nói:

- Tụi bây!

Bọn chúng hỏi:

- Đại gia định làm gì thế?

- Ta xem thấy cô gái trên đài kia. Cô nàng đẹp dễ sợ, ta yêu quá chừng đi. Tụi bay cướp nó cho ta, bất kể con nhà ai, không chịu thì cứ kéo nhau lên quan.

Bọn Du Thủ, Hắc Nhàn, Xa Chu, Quản Thế Khoan nói:

- Đại gia ơi, đụng tới cô gái ấy không được đâu! Cô nàng là em gái của Trần Quảng Thái, chủ tiệm bán vải đó! Nghe nói cô ta có một người anh đang làm bảo tiêu đấy nhé! Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật của Trần Quảng Thái, bạn bè đông vầy, làm sao có thể cướp đi được? Luận về thế lợi, mình chưa chắc đụng tới nhà người ta được đâu. Đại gia hãy dẹp bỏ ý định đó đi.

Bì Lão Hổ nói:

- Nhưng ta yêu nàng quá chừng mà!

- Yêu cũng không được đâu. Thôi, chúng mình về đi!

Bọn họ cùng Bì Lão Hổ kéo nhau về nhà. Nào ngờ Bì Lão Hổ từ khi thấy mặt Trần Ngọc Mai rồi thì như kẻ mất hồn. Về đến nhà, uống mơ ăn tưởng, không thiết ăn uống gì cả. Hắn đã mắc bệnh tương tư, kéo dài tới hai ba ngày, càng lúc càng nặng thêm. Bì Chữ Xương thấy con mình mắc bệnh, lo lắng quá, mới hỏi bọn thủ du:

- Tụi bây đi chơi với con ta, mà có biết tại sao nó mắc bệnh như thế không?

Quản Thế Khoan nói:

- Lão viên ngoại muốn hỏi về bệnh của công tử đại gia ư? Nhân vì hôm kia Trần Quảng Thái mở gánh hát, công tử xem thấy con gái Trần Quảng Thái ngồi trên đài hình dung đẹp đẽ, công tử nhìn không chớp mắt rồi về mắc bệnh đấy.

Bì Chữ Xương nghe xong nói:

- À ra thế! Chuyện đó dễ mà. Để ta cho người gặp Trần Quảng Thái đề cập chuyện này với ông tạ Đại khái là gia đình tài chủ của nhà ta so với ông ta cũng chẳng thua gì. Ông ta cũng chẳng mong muốn gì hơn. Chỉ cần ông ta chịu gả con gái cho con ta, ta chọn ngày lành đi cưới thì đòi sính lễ bao nhiêu cũng được.

Quản Thế Khoan nói:

- Ông đã nói như thế, để tôi đến nhà Trần Quảng Thái cầu thân. Xong việc về sẽ báo lại.

- Cũng được, ngươi cứ đi đi!

Quản Thế Khoan lập tức đến cổng nhà Trần Quảng Thái gọi cửa chào hỏi. Lão quản gia là Trần Phước có quen với hắn tạ Quản Thế Khoan nói:

- Tôi muốn gặp viên ngoại của các người nói một chút việc.

Lão quản gia đi vào trong thưa bẩm:

- Quản Thế Khoan muốn gặp viên ngoại.

Trần Quảng Thái nghe nói, hỏi:

- Anh ta đến nói gì, kêu anh ta vào đây.

Quản Thế khoan vào bên trong thi lễ. Trần Quảng Thái hỏi:

- Chú đến đây có việc chi?

- Tôi đến cầu thân với lệnh ái thiên kim.

- Cầu thân cho nhà ai?

- Cầu thân cho công tử Bì viên ngoại. Chỗ này rất môn đăng hộ đối. Bì công tử lại là người văn võ song toàn, kinh luân đầy bụng. Luận về võ thì cung đao kiếm mã xạ tiền đềy hay, tương lai chắc sẽ thành công lớn.

Trần Quảng Thái vốn là người miệng ngay lòng thẳng, nói:

- Chú cứ nói bậy nói bạ không! Nhà ta là nhà làm ăn đàng hoàng mà đem con gái gả cho đám ấy được sao? Ta sợ cái mùi hôi tanh của họ dính vào ta lắm!

Đâu ngờ câu nói không quan trọng kéo theo tai họa tày trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.