Lão quản gia ra mở cửa, nhìn thấy người đến không phải ai xa lạ mà chính là Lôi Minh, Trần Lượng.
Hai người này từ đâu tới?
Trước đây, khi Tế Công ở viện Di Lặc đuổi chạy Thông thiên hòa thượng Pháp
Lôi, Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong, cả ngàn bọn giặc, cứu bọn Lôi Minh, Trần Lượng, Phi tiên hỏa tổ Tần Nguyên Lượng, Lập địa ôn thần Mã
Diêu Hùng bốn người và bảo Tần Nguyên Lượng không cần lên chùa Linh Ẩn
làm chị Lại bảo Lôi Minh, Trần Lượng phải về nhà gấp. Sau khi Tế Điên
dẫn Hà Lan Khánh, Đào Vạn Xuân đi rồi, Tần Nguyên Lượng và Mã Diêu Hùng
cũng đi nốt, Lôi Minh, Trần Lượng mới kéo nhau về nhà. Hôm nay lão quản
gia thấy thiếu chủ đã trở về, trong lòng lấy làm sung sướng, nói:
- Đại gia về rồi, hay quá! Trong nhà có ý trông không biết chừng nào đại
gia trở về. Hiện trong nhà đang gặp một họa tày trời đây!
Lôi Minh, Trần Lượng nghe nói, ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Xin mời hai vị vào trong rồi sẽ nói.
Trần Lượng cùng Lôi Minh đi vào sảnh đường, lão quản gia rót trà mời họ. Trần Lượng hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Chú nói ra xem nào!
- Chỉ tại hôm sinh nhật của lão viên ngoại có tổ chức một buổi hát ở
ngoài thôn. Tên Bì Lão Hổ mất dạy ở thôn này thấy cô nương quá xinh đẹp
nên mê mẩn. Bì Chữ Xương kêu Quản Thế Khoan đến làm mai. Lão viên ngoại
là người lời ngay tâm thẳng trả lời không đồng ý, bảo rằng: Bì Chữ Xương có nguồn gốc không rõ ràng. Ngờ đâu Quản Thế Khoan trở về bỗng nhiên
hôm nay trở lại cầm theo 100 lượng bạc và hai cây đoạn hoa bỏ đại đó nói là sính lễ, dù bằng lòng hay không tối nay cũng đến rước dâu. Lão viên
ngoại cùng tiểu nhân ngồi ngựa lên huyện Đơn Dương tố cáo hắn. Không ngờ Bì Chữ Xương chạy chọt trước nên các quan nhân trên nha môn không cần
hỏi nếp tẻ chi, cứ bắt giữ viên ngoại lại. Đại khái là tối hôm nay họ
muốn đến cướp người. Tôi chạy về nói cho bà biết. Bà chỉ khóc ròng, còn
cô nương thì muốn tìm cái chết. Cà nhà đang lúng túng không biết làm sao thì may quá đại gia trở về tới.
Trần Lượng nghe nói tức giận đến nỗi ba thi thần nhảy dựng, năm linh hào khí bay cao. Còn chưa kịp nói
thì Lôi Minh trợn mắt tròn xoe, nói:
- Hay cho tên tù này!
Nói rồi cung tay đấm lên bàn một cái, tách trà bị bể nát làm Trần quản gia sợ hết hồn. Lôi Minh nói:
- Hay cho tên tiểu tử này, nhè thái gia mà chọc chớ! Lão Hổ vuốt râu nhè
anh em ta mà ghẹo chớ! Được, được, được! Này lão tam, chúng mình đi kiếm nó giết chết cái mạng chó của nó mới hả cơn giận của ta.
Trần Lượng nói:
- Trần Phước, chú vào bên trong thưa lại với bà và cô nương là không cần
phải sợ, có ta về đây. Ta và Lôi Minh ca đi kiếm hắn đây.
Nói xong Lôi Minh, Trần Lượng ra khỏi nhà, thẳng đến nhà Bì Chữ Xương. Lôi Minh kêu lớn:
- Ê, Bì Chữ Xương ra đây! Mi thừa lúc anh em ta vắng nhà mà dám hiếp đáp
gia đình ta chớ. Mi thiệt là ăn tim hùm gan báo mới nhè thái tuế mà chọc giận, muốn vuốt râu hùm mà lại sờ trúng mắt chớ. Mi bộ không nghe danh
đại thái gia sao mà đến chọc giận hả?
Trần Lượng cũng ở trước cửa chỉ chỏ mắng chửi om sòm. Lúc đó có người chạy vào bẩm báo. Bì Chữ
Xương mới ở huyện Đơn Dương về đến, đang ngồi ở thư phòng nói chuyện với Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi, Trại vân long Hoàng Khánh, Tiểu táng
môn Tạ Quảng. Bên ngoài có tên thủ hạ chạy vào báo:
Viên ngoại
ơi, không xong rồi! Có cháu Trần Quảng Thái là Trần Lượng cùng với một
người tên là Lôi Minh đến trước cửa nhà ta mắng chửi om sòm, kêu đích
danh viên ngoại ra mà chửi.
Quản Thế Khoan ở một bên nói xen:
- Thưa viên ngoại, việc này hỏng to! Hai người này đụng tới không được
đâu! Nghe nói họ giết người không kịp nháy mắt. Vậy mình phải làm sao
đây?
Bì Chữ Xương nghe nói sợ xanh cả mặt. Pháp Lôi nói:
- Hai người này chẳng dễ gì đụng đến họ, viên ngoại đừng nên ra ngoài tốt hơn, tôi đã có chủ ý. Quản Thế Khoan kề tai nghe dặn... như vầy... như
vầy... Hãy đi mau đi!
Quản Thế Khoan gật đầu đồng ý, lật đật bước ra ngoài, thấy Lôi Minh, Trần Lượng đang mắng chửi huyên thuyên. Quản
Thế Khoan cười hì hì, bước tới nói:
- Hai vị đại thái gia thôi đừng mắng chửi nữa.
Lôi Minh, Trần Lượng nói:
- Chú mau kêu tên họ Bì ra đây gặp ta!
- Viên ngoại chúng tôi hiện không có ở nhà. Hai vị đại thúc hãy bớt giận, nghe tôi phân tỏ vài lời.
- Chú họ gì?
- Tôi họ Quản. Chúng ta đều là người cùng phường kể ra cũng không xa lạ
gì nhau. Trần đại thúc đừng có mắng chửi nữa. Việc này đại thúc chỉ nghe ở một phía mới nổi nóng như vậy chứ Bì viên ngoại chúng tôi đâu có nhờ
ai đến cầu thân. Hồi nãy viên ngoại chúng tôi cũng có nghe việc này,
chắc là kẻ tiểu nhân nào đó muốn quấy động thị phi, vu không cho viên
ngoại chúng tôi là muốn cướp dâu. Viên ngoại chúng tôi muốn tìm biết xem ai là người đem sính lễ đến nhà đại thúc. Tìm được người đó rồi dù cho
lão nhân gia bên đại thúc có bỏ qua chớ viên ngoạchúng tôi không bỏ qua
đâu. Đây chắc có kẻ thù oán với hai nhà Trần và Bì muốn tìm cách ly gián để cho hai bên chống đối nhau chơi đấy. Hai vị đại thúc hãy về trước
đi, viên ngoại chúng tôi thiệt không có ở nhà. Nghe nói Trần lão viên
ngoại lên huyện Đơn Dương không trở về, viên ngoại chúng tôi nhờ người
đi nói giúp để Trần lão viên ngoại được trở về. Viên ngoại chúng tôi
muốn gặp Trần lão viên ngoại để hỏi cho ra lẽ ai là người gây ra việc
này. Hai vị đại thúc hãy về chờ tin, viên ngoại chúng tôi trở về nhà thế nào cũng qua gặp đại thúc.
Trần Lượng nghe xong, nói với Lôi Minh:
- Nhị ca, ở đây họ không dám nhận, chúng ta nên trở về nhà trước, xem chú tôi đã về hay chưa rồi sẽ tính.
Trần Lượng và Lôi Minh trở về nhà gặp bà thím thuật lại những việc vừa rồi.
Lão thái thái thấy Trần Lượng đã về cũng yên tâm một phần. Tối hôm đó,
không có kiệu nào đến cướp người, Trần Quảng Thái cũng không thấy trở
về. Lôi Minh, Trần Lượng nghỉ ở nhà trước vẫn để tâm đề phòng nhưng
không có việc gì xẩy ra. Sáng sớm hôm sau thức dậy rửa mặt uống nước trà xong, Trần Lượng định sai người đến huyện Đơn Dương dọ hỏi, bỗng nghe
có tiếng gõ cửa bên ngoài. Trần Lượng và Lôi Minh bước ra xem. Bên ngoài đứng sẵn hai vị Ban đầu ở huyện Đơn Dương, một vị họ Lưu, một vị họ Đỗ, bảy tám tên tùy tùng và một cỗ xe. Trần Lượng nhìn ra người quen mới
hỏi:
- Hai vị Ban đầu đến đây có việc chi?
Đỗ đầu, Lưu đầu nói;
- Hai vị có ở nhà thì hay quá! Các vị đã phạm tội rồi, mời các vị theo
tôi lên nha môn. Chúng ta đều là chỗ quen biết, nể mặt nhau tôi không
làm khó dễ hai vị, xin mời hai vị lên xe cho.
Lôi Minh, Trần Lượng nghe thấy câu đó không khỏi ngạc nhiên, hỏi:
- Tôi phạm tội gì nào?
Lưu đầu nói:
- Việc của hai vị làm sao hỏi chúng tôi. Giấy làm sao gói được lửa? Hai vị muốn nói gì cứ lên xe đã, đến nha môn sẽ nói sau.
Lôi Minh, Trần Lượng cũng chẳng biết là việc gì, chẳng thể không đi được.
Ngay lúc đó kêu quản gia vào trong cho thái thái hay, hai người lên xe
cùng đến huyện Đơn Dương. Khi hai người xuống xe vào đến Ban phòng, Lưu
đầu, Đỗ đầu nói:
- Hai vị cảm phiền một chút nhé!
Nói xong kêu người lấy dây trói nghiến Lôi Minh, Trần Lượng lại rồi cắt người
canh giữ. Các quan nhân đi vào một lát rồi dẫn Lôi Minh, Trần Lượng đến
dinh quan Tri huyện. Lệnh truyền ba ban Tráng, Tạo, Khoái chuẩn bị hầu,
quan huyện sẽ thăng đường thẩm vấn. Truyền đem sai sự ra trước, các
nguyên biện cầm dây xích dẫn Lôi Minh, Trần Lượng ra trước công đường.
Kế có tiếng hô:
- Nơi Thất Lý Phố chặn đường của ngự nhiệm quan
trưởng, làm bị thương ba người, cướp đi áo quần, đồ trang sức và tiền
bạc, kẻ đứng đầu là Lôi Minh và Trần Lượng, hãy đưa vào!
Hai người nghe hô, sợ đến hồn bay ngàn dặm.
Vào công đường, hai người quỳ xuống báo danh:
- Tiểu nhân là Lôi Minh, tiểu nhân là Trần Lượng xin dập đầu bái kiến lão gia.
Quan Tri huyện bên trên vỗ kỉnh đường thét hỏi:
- Này Lôi Minh, Trần Lượng! Hai người ở tại địa phương ta, nơi Thất Lý
Phố ngoài cửa Tây chận đường quan trưởng đi trấn nhiệm, đả thương ba
người, cướp lấy quần áo, đồ trang sức và tiền bạc. Đồng bọn có bao nhiêu người, hãy khai báo mau!
Lôi Minh, Trần Lượng bò tới nửa bước, dập đầu hành lễ. Trần Lượng thưa:
- Kính bẩm lão gia, tôi ở Trần gia bảo, suốt mấy đời nay, gia truyền nghề buôn bán. Chúng tôi là hai anh em kết nghĩa sống về nghề bảo tiêu, mới
từ xa trở về đây, đâu có làm điều gì phạm pháp? Địa phương của lão gia
có vụ án đốt đèn cầm gậy cướp của giết hại người, hai chúng tôi hoàn
toàn không rõ biết. Cầu xin lão gia thi ân cứu xét.
Quan Tri huyện nạt lớn:
- Hai tên này, đã lên công đường mà còn già hàm chối cãi hả? Chờ cho bản
huyện xét hỏi năm lần bảy lượt, tra khảo bằng cực hình, thịt da rách
nát, chừng đó mới nhận tội thì đã muộn màng rồi! Đồng bọn của tụi bay có bao nhiêu người? Cứ khai thật ra đi!
Lôi Minh, Trần Lượng nói:
- Tiểu nhân thật tình oan uổng, cầu xin đại lão gia đèn trời soi xét.
Quan huyện nổi giận, thét:
- Hai tên này thiệt là giảo hoạt đây, dám ở trước bản huyện chối bây bẩy
chớ! Đại khái là nhẹ tay hỏi tội bây chẳng chịu khai mà! Bây đâu, kéo
chúng ra đánh mỗi đứa 40 hèo cho ta!
Trần Lượng nói:
- Xin lão gia tạm dứt cơn thịnh nộ, tạm khoan gia hình, tiểu nhân xin có lời trình thưa.
Bọn quan môn khoái mã ở nha môn vốn là chỗ quen biết. Họ biết Trần Lượng là người lục lâm trong mấy nhóm tại địa phương này. Họ biết rõ Trần Lượng
tại địa phương này không hề gây án, hiện tại vâng theo trát của quan
huyện phải bắt gấp Lôi Minh, Trần Lượng mà thôi. Mã khoái ở một bên nói:
- Hai người nói thật ra đi, lão gia khỏi phải động hình.
Trần Lượng nói:
- Xin lão gia đèn trời soi xét chọ Tiểu nhân ở Trần gia bảo tại huyện Đơn Dương từ bao lâu nay, chú tôi mở tiệm vải ở địa phương này, các quan
nhân dưới quyền của lão gia cũng biết rõ điều này. Còn Lôi Minh đây là
người ở Long Tuyền Vụ, cùng tôi kết bạn từ nhỏ. Hai tôi hiện đang làm
bảo tiêu, hôm qua mới trở về nhà, sáng nay lão gia sai người đến bắt
trói chúng tôi và bảo là chúng tôi cướp của hại người ở Thất Lý Phố.
Việc đó chúng tôi thiệt sự là không biết. Nếu lão gia muốn dùng nghiêm
hình để tra khảo, hai tôi thọ hình không thấu, lão gia bắt hai tôi nhận
mưu phản đại nghịch, hai tôi cũng đành nhận thôi. Nhưng lấy gì làm bằng? Lấy gì làm chứng? Lão gia đã làm quan thì mỗi mỗi phải rõ ràng mới
được!
Quan Tri huyện nghe nói thế, bảo:
- Hai tên này còn nói quan huyện xử ép tụi bây chớ! Không cho tụi bây thấy chứng cớ, tụi bây còn già hàm chạy tội.
Nói rồi quan huyện phát lệnh bài sai sự. Giây lát nghe tiếng xích sắt khua
vang, quan nhân đưa một phạm nhân đến. Trần Lượng nhìn thấy người này,
giật mình phát run, chắc mẻm phen này khó sống.