Tế Điên Hòa Thượng

Chương 222



Chùa Kim Sơn, Vĩnh Thọ thi diệu pháp

Tiểu côn lôn tức giận tìm Tế Công

Tiểu côn lôn Quách Thuận nghe hòa thượng mặt đen nói những lời không thông tình lý như vậy có ý muốn trở mặt, nhưng lại nghĩ: "Thị phi chỉ tại lắm lời, phiền não đều do khoe giỏi! Ta cần gỉ phải gây thù chuốc oán với ông tả". Nghĩ rồi bèn nói:

Hòa thượng! Ông không cần phải giận ta làm chi, ta chỉ khuyên can để ông được tốt hơn thôi. Hơn nữa, Lão phương trượng của chùa này là hạng phàm phu tục tử, ông cần gì phải hiếp đáp ông tả Nếu ông muốn tìm hòa thượng hãy tìm cho ra hòa thượng, chỉ sợ Ông không dám thôi!

- Hòa thượng nào mà ta chẳng dám tìm? Ông cứ nói đi!

Quách Thuận nghĩ thầm: "Hiện giờ Tế Công chắc trở về chùa rồi, ta bảo hắn đi tìm Tế Công để Ngài trị hắn một mẻ. Phen này cho hắn húc đầu vào đinh cho hắn hết ngạo mạn hoành hành". Nghĩ rồi bèn nói:

- Hòa thượng, ông có dám đến chùa Linh Ẩn tìm Tế Điên không?

Hòa thượng mặt đen cười ha hả, nói:

- Ông bảo ta đi tìm Tế Điên hả? Cái đó dễ thôi.

Nói xong bèn kêu lên:

- Bây đâu?

Tức thì từ bên ngoài đi vào một hòa thượng mặt đen nữa, cũng chẳng biết ở đâu đến mà mau như vậy. Vị hỏa thượng ấy bước vào nói lớn:

- Ta là Thiên Tải Trường Tu đây.

Nói xong đến trước đại điện, hỏi:

- Sư phó sai tôi có việc chi?

Vạn Niên Vĩnh Thọ nói:

- Đồ đệ, ta phái ngươi đi qua chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ bắt Tế Điên về cho ta.

Thiên Tải Trường Tu hòa thượng ứng tiếng đáp lại:

- Xin tuân pháp chỉ!

Nói xong lấy tay sờ vào đầu biến mất. Một lát sau đến cửa chùa Linh Ẩn, đi sồng sộc vào. Hai vị tăng giữ cửa hỏi:

- Ông tìm ai?

- Ta là Thiên Tải Trường Tu đây.

Hai vị tăng giữ cửa định ngăn lại, hòa thượng mặt đen lấy tay chỉ một cái, la:

- Đánh.

Tức thì vị tăng giữ cửa không tự chủ được, lất tay vả vào miệng, rồi chạy vào trong. Thiên Tải Trường Tu hòa thượng vào đến Đại Hùng bảo điện leo lên bàn cúng ngồi xuống. Vị tăng giữ cửa sợ quá chạy vào trong bẩm với Quảng Lượng nghe nói mật teo lại, không dám đi ra, vội chạy vào trong bẩm lại với Hòa thượng Nguyên Không trưởng lão. Quảng Lượng đến trước quỳ xuống hành lễ, nói:

- Bẩm Lão phương trượng, bên ngoài có một ông hòa thượng mặt đen tự xưng là Thiên Tải Trường Tu đánh ông tăng giữ cửa rồi vào ngồi trên bàn cúng ở chánh điện.

Lão phương trượng là vị Tỳ kheo tu chín đời, nói:

- Hay cho loài nghiệt súc lớn mật! Vô cớ mà đến quấy rối đất lành cửa Phật! Ông hãy kêu đồ đệ của Đạo Tế là Ngộ Chơn bắt nó.

Quảng Lượng lập tức đi tìm Tôn Đạo Toàn nói lại việc ấy. Tôn Đạo Toàn nói:

- Để tôi đi.

Rồi đến ngay Đại Hùng bảo điện xem thử, quả nhiên thấy có một hòa thượng mặt đen đang ngồi trên bàn cúng, trên đầu có cột khí đen. Tôn Đạo Toàn thấy rồi lật đật bước tới đưa kiếm nhắm ngay cổ hòa thượng chém tới một nhát. Hòa thượng mắt vẫn nhắm, không để ý đến nhát kiếm ấy. Hòa thượng vươn cổ ra chỉ thấy có một làn khói trắng trên đó mà thôi. Tôn Đạo Toàn nói:

- Hay cho đồ nghiệt súc, vô cớ đến quấy rối nơi đất lành cửa Phật, chưa chịu lui đi à?

- Hòa thượng mặt đen nhắm ngay Tôn Đạo Toàn phun ra một luồng khí đen, Tôn Đạo Toàn lật đật niệm chú hộ thân quay đầu chạy ra ngoài, nói:

- Lợi hại thiệt!

Câu nói chưa xong thì nghe ngoài sơn môn có tiếng "Vô lượng Phật". Tôn Đạo Toàn nhìn ra thì người mới đến chính là Thần đồng tử Chữ Đạo Duyên, Chữ Đạo Duyên hét lớn:

- Hay cho đồ nghiệt súc cả gan! Để sơn nhân đến bắt mi đây!

Nói rồi thò tay vào túi lấy ra Bát vân quang trang tiên đại nhắm ngay yêu tăng thảy tới, tay bắt ấn quyết, miệng niệm chú lâm râm, tức thì hòa thượng mặt đen bị thâu vào trong đây.

Chữ Đạo Duyên nói:

- Để trút đãy ra xem nó là giống gì cho biết!

Nói rồi dốc ngược túi trút ra. Mọi người nhìn thấy, vật hiện nguyên hình là con đà long lớn. Chữ Đạo Duyên nhìn thấy, nói:

- Mi thiệt là đến quấy rối làm khổ các hòa thượng thôi! Thực ra sư phó của nó cũng là một đại sư, tại sao lại đến chùa Kim Sơn quấy rối như vậy?

Trong đó cũng có một đoạn nguyên dọ Nguyên trước kia dưới núi trước chùa Kim Sơn không có con đường buôn bán ấy. Phương trượng chùa Kim Sơn nghĩ rằng chùa có 300 lạp đường tăng, rảnh rang không việc, hàng ngày cơm nước chi dùng tốn kém quá lớn, Lão phương trượng bỏ tiền của ra sửa lợp phòng nhà, cho người thuê buôn bán để cho khách dâng hương thêm vui vẻ. Lại đóng 40 chiếc thuyền chài cho người thuê đánh cá, mỗi ngày thu vào một lượng bạc, dưới núi buôn bán cá, trong chùa thâu thuế mỗi tháng cũng được thêm một số. Vạn Niên Vĩnh Thọ vâng lịnh Long Vương giữ cửa sông này. Mấy thuyền đánh cá đó suốt ngày làm thương tổn đến đàn con cháu không ít. Vì thế nó nổi giận mới đến chùa Kim Sơn đối chọi lại với Hòa thượng như thế. Nào ngờ bị Quách Thuận nói khích, hắn sai đồ đệ đến chùa Linh Ẩn quậy phá, dè đâu lại bị Chữ Đạo Duyên dùng Trang tiên đại thâu vào, phải hiện nguyên hình. Chữ Đạo Duyên không nỡ giết nó, mới nói:

- Nghiệt súc, mi vô cớ đến đây quậy phá, đáng lẽ ta kết thúc tánh mạng mi đấy. Sơn nhân ta lấy đức hiếu sinh tha cho mi đó. Thôi hãy mau đi đi.

Đà long từ từ bò ra cửa chùa rồi hóa gió đi mất. Đà long vừa đi xong thì Tế Điên bước thấp bước cao trở về. Sau khi ra khỏi nha môn phủ Thường Châu, Tế Điên thuận theo đường lớn đói ăn khát uống, ngày đi đêm nghỉ. Một hôm đến Kim gia trang, Tế Điên bỗng ngước đầu nhìn lên thấy cột khói yêu bốc thẳng lên trời. Tế Điên án linh quang, miệng niệm:

- Nam mô A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai! Ngươi bảo đừng xen vào, Hòa thượng ta có lý nào lại không xen vào?

La Hán gia vốn là người tâm Phật, đã biết đến thì phải xen vào.

Tế Điên có tài tiên tri biết rằng ở đây có Kim Hiếu Thiện là một tài chủ lớn rất ưa làm việc thiện. Vô cớ mà đứa con bị mất tích, lão viên ngoại dán cáo trạng các nơi, nếu có ai đưa tin về con mình thì sẽ trọng thưởng. Hôm nay La Hán gia đi đến đây định hóa giải cho nhà hành thiện khiến họ được gặp hung thành may mắn. Tế Điên Hòa thượng đến gõ cửa nhà Kim Hiếu Thiên, gặp quản gia đi ra, Tế Điên nói:

- Xin chào, xin chào!

Quản gia hỏi:

- Hòa thượng, ông đến đây có việc gì?

- Xin phiền quản gia vào trong nói lại với Hòa thượng ta là Tế Điên tăng ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ đến đây bái phỏng.

Quản gia đằng hắng một tiếng, nói:

- Hòa thượng, ông nên đi chỗ khác đi. Nếu ông đến vào nửa tháng trước chắc được viên ngoại nhà tôi cũng thí cho ông nhiều, vì viên ngoại nhà tôi hay trai tăng thí đạo lắm, nên người ta mới gọi là Kim Hiếu Thiện ấy mà! Ông chắc là nghe tiếng viên ngoại tôi mà đến phải không? Hôm nay ông đến thật xui xẻo quá! Viên ngoại tôi đang gặp việc buồn đến nỗi cơm cháo đều bỏ cà. Ông có nghĩ rằng ông đến đây có khác nào đâm đầu vào tường đinh không?

- Có chuyện gì mà viên ngoại buồn dữ vậy?

- Nếu Hòa thượng có ý hỏi, tôi xin nói cho ông nghe: Việc này thiệt là mới lạ hết sức! Dưới gối viên ngoại chúng tôi chỉ có một vị công tử năm nay đã 18 tuổi, cậu nguyên lại là một văn sinh tú tài, đang đọc sách ở hoa viên phía Tây trong trang viện chúng tôi. Bỗng nhiên vô duyên vô cớ công tử chúng tôi bỏ đi đâu mất. Viên ngoại chúng tôi dán bố cáo khắp nơi, kiếm tìm khắp chốn mà vẫn bặt vô âm tín. Viên ngoại chúng tôi buồn hết chỗ nói. Nhà hiền lành như thế mà lẽ nào gặp phải việc ngược ngạo thế này sao? Tôi nghĩ là viên ngoại chúng tôi chắc không còn lòng dạ nào nghĩ đến việc khác.

Tế Điên nói:

- Không hề chi! Ta vì việc đó mà đến đây. Chú cứ vào thưa với viên ngoại là Hòa thượng ta biết công tử nhà ta đang ở đâu và bảo đảm sẽ tìm được công tử đem về.

- Lời nói đó có thiệt không?

- Thiệt mà!

Quản gia nửa tin nửa ngờ nhưng cũng lật đật chạy vào trong báo:

- Bẩm viên ngoại, bên ngoài có một ông Hòa thượng kiếc, tự xưng là Tế Điên ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ có ý muốn đến thăm lão viên ngoại. Ông ta nói là biết rõ công tử nhà ta hiện giở ở đâu.

Lão viên ngoại đang lúc vô kế khả thi, chợt nghe tin đó, khác nào cầu mà chẳng được, lật đật bước ra phía ngoài. Ra đến bên ngoài nhìn thấy trước mặt mình một ông Hòa thượng rách rưới quá cỡ, nghèo khổ dơ dáy hết mức, mới nói:

- Thưa Hòa thượng, xin mời vào bên trong.

Tế Điên nhìn thấy lão viên ngoại mặt mũi hiền từ, đầu đội khăn tiêu diêu viên ngoại, mình mặc áo choàng viên ngoại màu lam, vớ trắng vân hài, mặt như cổ nguyệt ba thu, một bộ râu bạc trắng, càng tôn vẻ tinh thần gấp bội, đến ngồi ở sảnh đường phía Nam nhìn thấy trong phòng bài trí rất đẹp, quý giá khác thường, tất cả đều thuộc loại hoa lê tử đàn nam mộc, chạm trổ rất tinh vi, các tự họa của danh nhân, liễn đối hùng mạnh, bút vẽ bay bướm. Kim Hiếu Thiện nói:

- Xin mời Hòa thượng ngồi, tôi chưa được lãnh giáo quý bảo sát của Hòa thượng? Và Hòa thượng xưng hô thượng gì hạ gì?

- Ta ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ, trên chữ Đạo, dưới chữ Tế, người ta gọi đùa là Tế Điên tăng chính là ta.

Kim Hiếu Thiện nghe nói, biết Tế Công danh tiếng vang dội, lật đật đứng dậy thi lễ, nói:

- Té ra Ngài là Tế Công Phật sống trưởng lão đây mà! Thiệt là đúng lúc, cầu xin Thánh tăng mở lòng từ bi cứu con với! Con dười gối chỉ có một thằng chó con, năm nay đã 18 tuổi, hãy chưa có đôi lứa, được trúng tuyển làm văn sinh, thường ngày chỉ biết đọc sách chớ không làm việc gì khác. Ở phía Bắc nhà này có một trang viện, nơi đó có mấy đứa thơ đồng hầu hạ. Bỗng một hôm thằng bé đi đâu mất, con phái người đi kiếm các nơi mà không gặp. Ngày thường nó đâu có trăng hoa bậy bạ, hiện tại cũng không. Con dán bố cáo khắp nơi mà cho đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín. cầu xin Thánh tăng mở lòng từ bi xủ cho một quẻ xem tình tiết nó ra thế nào?

- Ông đừng nóng vội, ta bảo đảm từ canh ba đến canh năm đêm nay ta sẽ đưa con ông về nhà để cha con đoàn tụ. Trước hết ông hãy dọn tiệc rượu để chúng ta cùng chén cái đã!

Kim Hiếu Thiện nghe nói, lòng rất vui mừng, lật đật sai dọn tiệc rượu. Gia nhân lau bàn ghế dọn rượu lên. Lão viên ngoại bồi tiếp Hòa thượng ăn uống. Tế Điên đang ăn uống bỗng nhiên rùng mình, bèn nói:

- Cái đồ chết tiệt, lát nữa đây ta sẽ tìm tới mi mà!

Kim Hiếu Thiện hỏi:

- Thánh tăng đi tìm ở đâu?

- Ông không cần hỏi. Ta chắc chắn sẽ đưa thằng bé về mà!

Ăn uống xong, Tế Điên mới cáo từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.