Tề Gia Chi Bảo

Chương 11



Tháng 9

Tại Nam Cung gia, vợ chồng Tề gia duy trì một loại quan hệ vi diệu.

Bảo Bảo không hề ở khắp nơi luôn trốn tránh Tề Nghiêm nữa. Mà Tề Nghiêm như cũ ngày ngày đi theo bên người thê tử, đem nàng chiếu cố cẩn thận.V ợ chồng trong lúc đó trong lời nói không nhiều lắm, cũng là không hề xử xự như trước nữa.

Một ngày kia, khí trời vào thu,gió nhẹ mây trắng.

Bảo Bảo đang ở trong lương đình ngắm hoa, bị gió thu thổi làm buồn ngủ, mí mắt nhíu lại trầm trọng, buồn ngủ nồng đậm, thiếu chút nữa cũng muốn cùng nhị tỷ giống nhau, nằm ngủ ở trên nhuyễn tháp.

Trong đình viện thật im lặng, tĩnh mịch đến có thể nghe thấy tiếng gió thổi tới từ đại sảnh bên kia cách thật xa, truyền lại đây âm thanh mơ hồ.

Thanh âm cúi đầu nói chuyện với nhau,c ó giọng nói trầm thấp mà nàng quá quen thuộc

Tư Đồ Mãng từ phương Bắc xa xôi đã theo tới rồi, mang theo không ít văn kiện, sổ sách muốn cho Tề Nghiêm phê duyệt. Mấy tháng nay, thương sự trọng yếu của Tề gia đều đã được chuyên gia từ Song Đồng thành đưa tới đây. Tề Nghiêm thậm chí còn hạ lệnh lập hẳn một cứ điểm trọng yếu ở trong thành này, để xử lý thương sự phức tạp.

Chính là mất đi của hắn nhiều thời gian cùng tâm tư nhất vẫn là Bảo Bảo

Sau khi dùng ngọ thiện xong, các nam nhân đều đi tiền thính. Là hai tỷ muội lần nữa cam đoan tuyệt đối sẽ không chạy loạn, Tề Nghiêm mới giãn lông mày, lại luôn ra công đạo cho hạ nhân phải chăm sóc cho nàng thật tốt, sau đó mới đi tiền thính.

Nhìn phía trước hắn rời đi, con ngươi đen có vẻ mông lung nghĩ ngợi. Làm cho sự phòng bị ở trong lòng nàng trong lúc đó lại bị lung lay chút ít.

Hắn, là như vậy nhớ nàng sao?

Nhìn ra ngoài lương đình, hoa cỏ lay động theo gió. Bảo Bảo lơ đãng tiếp nhận bát canh ngọt mà nha hoàn đưa lên, há mở chiếc miệng nhỏ nhắn đỏ mọng uống một ngụm, đường phèn tổ yến ngọt lịm trong miệng.

Vừa mới muốn uống ngụm thứ hai, liền nhìn thấy xa xa có một nha hoàn khác đang vội vàng chạy lại đây.

Biết Ngân Ngân đang ngủ, sau khi mang thai lại càng ngủ nhiều,nha hoàn không dám đánh tiếng gọi, đành phải nhẹ nhàng tiến lên đây nhỏ giọng nói với Bảo Bảo

“Tề phu nhân, bên ngoài có vị tự xưng là ông chủ của phường vải Tần lão bản, tặng mấy xấp vải, nói là phu nhân của nhà ta bảo hắn đưa tới”

“Vậy sao?”

Ngày ấy dạo phố Thêu Thủy, các nàng là đã chọn không ít bố vải, chuẩn bị thay đứa nhỏ trong bụng làm trước mấy bộ xiêm y. Chính là, ở cửa hàng chỉ có vải để làm mẫu, cũng không có trữ hàng. Nhóm lão bản liều mình giải thích, hứa hẹn nhanh chóng nhập hàng. Mấy ngày nay đã không hề thiếu nhiều thương nhân buôn bán vải đem vải vóc đưa vào Nam Cung gia.

“Tần lão bản đang ở đâu?”nàng hỏi

“Đã mời đến phòng khách, đang ở đó chờ!”

Nhìn nhị tỷ đang ngủ, Bảo Bảo buông bát canh ngọt xuống, đứng dậy nói “Đừng ầm ỹ nàng, để ta đi xem!”

“Vâng!”

Nha hoàn dẫn nàng đi tới phòng khách, chỉ thấy trong phòng khách lịch sự tao nhã có một gã nam nhân gầy yếu đang ngồi ở ghế chính giữa, bên cạnh là hai gã trợ thủ, dưới chân là các bố vải to tướng. Vừa thấy nàng đến, nam nhân liền lập tức đứng dậy “Phu nhân!”

“Tần lão bản thật ngại qúa, đã làm cho ngài phải đợi lâu”

“Sẽ không, sẽ không, phu nhân ngài qúa khách khí rồi. Ta thay ngài đem bố vải đưa tới đây” hắn mở vải vóc trên bàn ra, tươi cười như hoa

“Ngài nhìn một cái, đây là gấm vóc, nhưng là ngài muốn nhiều màu sắc đa dạng”

Vải vóc ở trong sảnh đường được mở ra.

Nam nhân trước mắt này xem ra lạ mặt thật sự.

Chính là, ngày ấy dạo phố Thêu Thủy, nàng bởi vì Tề Nghiêm mà tinh thần không yên, gương mặt của nhóm lão bản trong trí nhớ của nàng toàn bộ giống như lướt qua.

Liền bởi vì như thế, nàng hoàn toàn không có cảnh giác, cất bước tiến lên,chuẩn bị nhìn kỹ mấy bố vải kia.

Ai biết, ngay tại lúc Bảo Bảo cất bước, trong nháy mắt trợ thủ đứng sau lưng Tần lão bản vươn bàn tay nhanh như chớp bổ xuống sau gáy nha hoàn.

Nha hoàn bị trọng kích, lập tức ngất đi,Bảo Bảo quá sợ hãi

“A, ngươi làm cái gì?”

Tần lão bản động tác cực kỳ mau lẹ, từ trong một bố vải khác rút ra một cây đao, nhanh chống kề sát vào cổ nàng. Nguyên bản tươi cười hòa ái dễ gần sớm đã không thấy bóng dáng, chỉ còn vẻ mặt hung tàn.

“Đừng nhúc nhích, không được kêu cứu, bằng không ta liền giết ngươi!”

Đại đao đặt ở sau gáy nàng, đao phong kề sát vào da thịt của nàng, hàn khí bức người, Bảo Bảo toàn thân cứng ngắc, làm sao còn dám lộn xộn.

Mặt khác hai nam nhân mở rương đựng bố vải ra, cho hết vải vóc ra ngoài, thẳng đến khi xong xuôi, Tần lão bản cầm đại đao kề sát cổ Bảo Bảo đang căng thẳng, lạnh giọng ra mệnh lệnh

“Ngồi xổm vào trong rương đi”

“Cái gì?” nàng mở to mắt.

A, không thể nào? Bọn họ muốn nàng vào trong rương.

“Mau ngồi vào” thấy nàng bất động, Tần lão bản giọng nói mang đầy sát khí “Nếu không đi vào, ta liền giết chết nha hoàn này!”

Bảo Bảo vội lắc đầu “Ta đi vào, lập tức liền đi vào, ngươi đừng làm thương nàng!”

Tuy biết rằng, nàng ngồi ở trong rương này sợ là không có người nào biết nàng đã gặp chuyện.Nhưng là vì mạng nhỏ của nha hoàn cùng đứa bé trong bụng mà suy nghĩ, nàng căn bản không dám động, chỉ phải ngoan ngoãn tiến vào trong rương, theo lời ngồi xổm xuống

“Đợi lát nữa ngươi nếu phát ra một nửa điểm thanh âm, cũng đừng trách đao trong tay ta không có mắt.”

Lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, sợ hãi đến độ không thở nổi, hai tay theo bản năng ôm bụng, theo bản năng bảo hộ đứa nhỏ.

“Ngươi vì sao phải làm như vậy?” nàng nhanh chóng rơi lệ

Đối phương hừ lạnh một tiếng, nâng tay hạ nắp rương xuống “Chờ trượng phu Nam Cung của ngươi sau khi thanh toán tiền chuộc, ngươi lại chính mình đến hỏi hắn đi!”

Di?

Cái gì?

Bảo Bảo giật mình

Trượng phu? Nam Cung Viễn?

Thời điểm nàng đang muốn mở miệng, nói cho đối phương biết đã lầm đối tượng, thì nắp rương rất nặng đã hạ xuống. Nàng vươn ta đỡ lấy nắp rương “Tần lão bản, ngươi lầm, ta__”

Lời còn chưa dứt, đại đao đã luồn qua khe hở của rương mà tiến vào, chỉ kém như vậy một tấc sẽ chạm đến chóp mũi của nàng.

“Câm miệng!” Tần lão bản lãnh khốc nói “Lần tới ta sẽ không nương tay đâu”

Nàng trừng mắt nhìn cây đại đao kia, lập tức ngậm miệng lại, không dám phát ra một chữ nào.

Ô oa, khẳng định là vì nàng cùng nhị tỷ đều mang thai, ngày ấy lại cùng đi dạo phố, hơn nữa tỷ muội nhà mình vốn là có vài phần rất giống nhau. Này mới có thể làm cho người xấu lầm người.

Phanh một tiếng, nắp rương được đóng kín lại, ở trong bóng tối Bảo Bảo chỉ có thể sợ hãi ôm bụng, nghe bên ngoài truyền đến tiếng vang.

Chỉ chốc lát sau, rương đột nhiên bị nâng lên. Tuy rằng ngồi xổm trong rương bị người nâng lên, đối với nàng mà nói không phải là lần đầu tiên. Nhưng là lúc trước nâng rương lên là gia đinh của Tề phủ, mỗi người đều thật cẩn thận, đâu giống như những người xấu thô lỗ này?

Những kẻ bắt cóc khiêng rương gỗ vội đi như chạy, mới chỉ trong chốc lát nàng cũng đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, khó chịu quả muốn ói ra.

Bảo Bảo một tay ôm bụng, một tay bịt cái miệng nhỏ nhắn, cố gắng không nôn ra,tuy rằng miễn cưỡng khắc chế không ói, nhưng là nước mắt vẫn theo khóe mắt chảy xuống.

Những người xấu này muốn đem nàng đi đâu?

Nếu như nàng thật sự có vạn nhất gì, có phải hay không từ nay về sau sẽ không được nhìn thấy Tề Nghiêm?

Nước mắt trong suốt rơi xuống nóng bỏng.

Ô ô ô ô nàng không cần a…

Nguyên bản Tề Nghiêm là sẽ không chú ý đến ba nam nhân đang khiêng rương gỗ hướng cửa lớn đi đến. Nhưng là bọn họ cước bộ quá nhanh, mau quá mức dị thường, mà đôi mắt như chim ưng của hắn trong lúc liếc mắt một cái đã nhìn thấy bên ngoài rương có kẹp một mảnh màu hồng.

Mảnh màu hồng kia là mảnh vải dệt y phục, đường viền xung quanh còn may bằng lông cừu trắng. Loại hình thức xiêm y này, ở phía Nam cực hiếm thấy. Nhưng bất quá Tề Nghiêm lại thấy quen thuộc, đó là bởi vì thời điểm ở phương Bắc, vì thay bảo Bảo chống lạnh mà hắn sai người may thêm lông cừu làm đường viền cho y phục.

Khi đã vào thu, ban ngày tuy rằng ấm áp, nhưng ban đêm cũng có một chút se se lạnh. Sáng nay hắn đã tận mắt nhìn thấy nha hoàn lấy ra y phục có may thêm lông cừu thay Bảo Bảo phủ thêm lên người__Trên thực tế, ở một canh giờ trước, thời điểm khi hắn rời đi đình viện, kiện xiêm y hồng kia vẫn còn mặc ở trên người Bảo Bảo.

Tề Nghiêm sắc mặt tư lự biến đổi

Hắn phút chốc nhanh tay rút đao ở bên hông Tư Đồ Mãng ra. Tư Đồ Mãng kinh nghiệm đầy mình, trong nháy mắt lùi xuống một bước. Hắn vừa mới chuyển quá thân đã thấy Tề Nghiêm trong tay cầm trường đao, thân ảnh như tên tiến lên, cầm cuồng đao mạnh mẽ hướng thế công về phía ba tên nam nhân đang hướng cửa lớn đi đến.

“Đặt rương xuống!”

Cùng với tiếng ra lệnh là một mảnh ngân quang lóe lên

Đao thứ nhất ngăn trở ba người đi tới

Đao thứ hai bổ xuống trước mặt hai người đang khiêng rương, bị trường đao bức lui mấy bước

Rương nặng nhất thời mất đi chống đỡ, rơi xuống đất

Trong nháy mắt trước khi rương gỗ bị rơi xuống đất, Tề Nghiêm vươn tay cầm trụ dây thừng kết rương. Dựa vào thể lực kinh người, cùng với quyết tâm bảo hộ thê tử, hắn dùng một tay bắt lấy rương nặng mà hai nam nhấn mới khiêng được.

Đúng lúc này một bả đao khác thẳng tắp hướng hắn bổ tới.

Mắt thấy sự việc bị bại lộ, Tần lão bản trong cơn giận dữ lại vẫn không chịu bỏ qua.Giơ đại đao trong tay từng uy hiếp Bảo Bảo hướng Tề Nghiêm chém tới.

Keng!

Đại đao bị đánh văng ra.

Tần lão bản hiện ra biểu tình khó có thể tin được, vốn tưởng rằng Tề Nghiêm che chở rương gỗ, nhất thời tất không có biện pháp đánh trả, một đao này có thể chém đứt đầu Tề Nghiêm, Nào đâu biết rằng, trường đao của Tề Nghiêm chẳng những chặn lại công kích, còn làm cho toàn thân hắn đau nhức,cơ hồ muốn phụt máu.

Tề Nghiêm quay đầu, ánh mắt lóng lánh, trong lòng tức giận tràn đầy, biểu tình dữ tợn đủ để dọa lui thiên quân vạn mã.

Đó là ánh mắt giết người.

Tần lão bản lúc này mới cảm giác được, người này tuyệt đối không phải chính mình có thể ứng phó được. Trong lòng bỗng dưng cảm thấy rùng mình.

Không rảnh để nghĩ nhiều, trường đao đã tiến về phía hắn.

Biết nam nhân trước mắt này ý đồ đến quả thực không tốt, mà bên trong rương gỗ kia khả năng cực cao chính là Bảo Bảo. Tề Nghiêm lửa giận bừng bừng, trường đao trong tay lóng lánh như thần quỷ đến gần

Chỉ thấy hắn một tay nâng rương gỗ, một tay giơ đao lên ở trong nháy mắt đã chém đao xuống. Ngân quang lóe lên, thanh âm hai đao chạm nhau vang lên chói tai. Tần lão bản nâng đao lên chắn, cũng là chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, không có nửa điểm chống lại.

Trường đao trong tay Tề Nghiêm sắc bén vô cùng, chợt nghe đến một tiếng nổ, thoáng chốc trong lúc đó binh khí chạm nhau tóe lửa, hắn đã chém đứt binh khí của đối phương.

Lực đạo của trường đao không chút nào giảm

“A!” tiếng kêu thảm thiết vang lên

Cánh tay phải cầm đao của Tần lão bản bị chặt đứt rơi vào trong vườn hoa, máu tươi từ chỗ cụt tay không ngừng trào ra.

Một đao kia theo bả vai của kẻ xấu trực tiếp chặt đứt mất một cánh tay phải.

Chỉ thấy người bị chặt cụt tay đau ngã xuống đất, kêu thảm thiết liên tục. Tề Nghiêm hai mắt đỏ ngầu, trường đao trong tay lại tiến vào trước ngực người nọ, dự định đem tên này tử hình ngay tại chỗ, một viên hạch tử bay tới “keng” một tiếng đánh trật hướng đao

“Chủ tử!”

Tề Nghiêm hung ác ngẩng đầu, thấy Tư Đồ Mãng đang dùng đao bức lui hai kẻ bắt cóc đã chạy lại đây, đúng lúc đè đao trong tay hắn lại.

“Đủ rồi!” Tư Đồ Mãng khuyên can, đối với Tề Nghiêm trong tay vẫn dẫn theo không để ý, nhìn rương gỗ gật gật đầu “Đừng dọa phu nhân!”

Những lời này cuối cùng cũng làm cho Tề Nghiêm lấy lại lý trí.

Hắn mặt lãnh khốc, nghiêm nghị buông lỏng trường đao nhiễm máu đỏ tươi xuống.

Nhìn thấy chủ tử buông tay, Tư Đồ Mãng càng thêm xác định, bên trong rương gỗ kia khẳng định là thiếu phu nhân. Trong thiên hạ, chỉ có an nguy của Bảo Bảo mới có thể làm cho Tề Nghiêm như thế không khống chế được

“Ngài trước mang thiếu phu nhân ra đại sảnh đi nhìn xem nàng có hay không bị làm thương, những người này liền giao cho ta xử lý.”hắn nói.

Nghĩ đến nương tử vẫn bị nhốt ở bên trong rương gỗ đang lo lắng sợ hãi, Tề Nghiêm thế này mới xoay người, vội vàng ôm rương vào trong phòng, không muốn cho nàng nhìn thấy tình hình trong đình viện đầy máu tươi.

Vừa mới mở rương ra, liền nhìn thấy Bảo Bảo hai mắt nhắm nghiền, toàn thân run rẩy sợ hãi, bả vai mảnh khảnh liên tiếp run run, trù váy sớm đã bị nước mắt nhiễm ẩm ướt.

Tâm Tề Nghiêm đau giống như là bị người khoét sâu vào tim, hắn vươn tay nắm lấy bả vai của thê tử. Không nghĩ tới, nàng giật nảy lên một cái, liều mình lắc đầu “Không, không cần…không cần thương tổn hài tử của ta…”

Nàng càng run rẩy hơn

Nhìn bộ dáng thê tử sợ hãi như thế, Tề Nghiêm thật thấy hối hận không có đem ba người kia, mỗi người một đao giết chết luôn.

“Đừng sợ, là ta!” hắn âm thanh ôn nhu lên tiếng trấn an nàng, thanh âm đã có chút khàn khàn “Không có việc gì, không có việc gì, không ai sẽ làm thương được nàng” hắn không dám đụng vào nàng, bàn tay to đặt nhẹ ở bả vai nàng.

*************

Hồi lâu sau, tiếng nói trầm thấp khàn khàn kia mới chậm rãi xuyên thấu sợ hãi trong đầu nàng. Bảo Bảo khiếp đảm chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt mông lung đẫm lệ,sợ hãi nhìn, tựa hồ nhất thời còn khó có thể nhận biết ra được bản thân đã an toàn.

Rốt cục nàng nhận ra hắn!

Bảo Bảo mở miệng khóc như mưa như gió, hướng Tề Nghiêm đánh tới.

Hắn đau lòng không thôi, vươn hai tay dự định muốn ôm kiều thê đang sợ hãi, hoảng sợ vào lòng__ai ngờ, Bảo Bảo lại một tay đẩy hắn ra!

Tề Nghiêm ngẩn người ra, vừa muốn mở miệng an ủi, chỉ thấy Bảo Bảo đã muốn ghé ra ngoài rương nôn mãnh liệt, đem đường phèn tổ yến mới vừa rồi uống xong toàn bộ nôn ra sạch.

Tuy rằng trước khi nôn nàng đã đẩy hắn ra, nhưng bởi vì khí lực quá yếu, nên toàn bộ vẫn bắn vào giày hắn.

Bảo Bảo cực kỳ khó chịu, vừa thẹn cúi đầu nức nở, sợ ngay cả nói đều nói không rõ ràng lắm

“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý…trong rương thật là khó chịu, ta lại không thở nổi,ô ô ô ô….”

Hai tay mạnh mẽ đem thân mình xụi lơ của nàng trong rương bế ra ngoài

“Không sao, không có việc gì, nàng đừng khóc” hắn vòng nhanh hai tay đem kiều thê ôm ở trước ngực. Nước mắt của nàng cơ hồ mỗi giọt lại một giọt rơi vào trong tâm của hắn.

Bảo Bảo còn đang khóc thút thít.

“Những người đó đi thật là nhanh, rương lại nghiêng ngả….” nàng tựa vào trong lòng hắn, một bên khóc một bên nói

“Bọn họ tưởng ta là nhị tỷ….tuy rằng chàng gạt ta, không còn yêu ta….nhưng là….vẫn là phải sợ không thể gặp lại chàng được nữa….ô ô ô….”

Tề Nghiêm nghe như vậy sửng sốt, nhướng mi hỏi “Ta lừa nàng? Ta khi nào thì lừa nàng?”

“Liền….liền phía trước a….”Bảo Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn còn chôn ở trong lòng của trượng phu.

“Cái gì phía trước?”

“Liền …phía trước a, chàng nói cái gì vì thân thể của ta suy nghĩ…không vội….nhất thời không vội, căn bản chính là nói dối muốn gạt ta!”

Nghe ra khẩu khí của phu quân lại hung lên, nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, lắp bắp lên án

“Người ta…vợ chồng người ta bình thường quá nhiều tháng như vậy đã sớm sinh hoạt vợ chồng…chàng, chàng lại ra sức khước từ…”

Tề Nghiêm nhìn thê tử trong lòng khóc không ngừng được, thẳng đến khi nàng mở miệng giải thích thế này mới hiểu được, trong đầu óc nhỏ bé của nàng thế nhưng lại cất giấu đầy hiểu lầm.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng là đúng như theo lời của Tiền Kim Kim đã nói, nếu hắn không đem sự tình nói hết, thì trong lòng nàng sự hiểu lầm kia vĩnh viễn không hóa giải được.

Ôm thê tử ngồi vào ghế, hắn nâng tay lau đi lệ của nàng, thở dài nói

“Kia, không phải lời nói dối”

Nàng cũng khẳng định không tin tưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, khóc lên án “Kia, kia, chàng lại chuyển qua thư phòng ngủ! Rõ ràng, rõ ràng chín là đang trốn ta”

“Ta là sợ chính mình cầm lòng không được”

Thái dương ngăm đen nổi lên gân xanh, hắn thở sâu nhẫn nại giải thích

“ Khi đó nàng thân mình vẫn còn chưa khỏe, ta sợ nếu lại có ngoài ý muốn, nàng sẽ không chống đỡ nổi”

Bảo Bảo thế này mới hiểu được dụng tâm của phu quân, chính là trong lòng tràn đầy bất an, vẫn là làm cho nàng không dễ dàng lơi lỏng xuống.

Hôm nay nàng không thể không hỏi cho rõ ràng!

Môi đỏ mọng bậm lại, trong chốc lát sau mới lắp bắp nói “Nhưng là, nhưng là, chàng luôn tức giận với ta”

“Đúng, ta là đang tức giận!” Tề Nghiêm nhìn Bảo Bảo trong lòng vẻ mặt ưu oán, lệ làm ướt đẫm y phục, lên tiếng thẳng thắn nói “Nhưng ta tức giận không phải vì nàng, mà là chính mình. Ta giận chính mình không có thể bảo hộ thật tốt được cho nàng. Ta giận chính mình làm nàng thiếu chút nữa chết đi”

Tình hình Bảo Bảo mệnh treo sợi chỉ làm cho hắn đến nay, cứ hồi tưởng lại cả người đều đã run run. Ngay cả ở trong mộng hắn cũng không muốn nàng ở trong lòng hắn chết đi.

“Ta nói rồi, kia không phải là nàng sai” hắn lời nói thấm thía “Đó là ta sai”

Nhìn biểu tình tái nhợt của phu quân, Bảo Bảo lại đem sự tình tất cả suy nghĩ lại mới phát hiện những việc làm của hắn, nhìn như cố ý xa cách, kỳ thật đều là vì nàng suy nghĩ.

Nhưng là, chính là có một việc, như là căn bệnh vẫn bám ở trong ngực của nàng, khó có thể xua đi

Xem xét tuấn dung của phu quân, Bảo Bảo cắn môi đỏ mọng, cố lấy dũng khí hỏi “Kia,kia…chàng cùng Bạch Tiểu Điềm kia…”

“Ai?” Tề Nghiêm nhíu mày.

“Liền …chính là người kia, hoa khôi của Di Hương Uyển Bạch Tiểu Điềm a~!”

Hắn nhìn thẳng nàng, nghi hoặc cùng khó hiểu

“Hoa khôi? Cái gì hoa khôi?”

Hắn không nhớ rõ!

Bảo Bảo có chút lúng túng, còn có chút quẫn, thế mới biết bản thân hiển nhiên lại là đem sự tình tưởng tượng ra. Ở cái nhìn chăm chú của trượng phu, nàng kiên trì, sợ hãi trả lời

“Ngày đó, ta bồi nương các nàng đi ven bích hồ, nhìn thấy chàng cùng hoa khôi Bạch Tiểu Điềm, ngay tại trên thuyền chàng còn…còn …còn ôm nàng…”

Việc làm thê tử kinh ngạc như vậy Tề Nghiêm cuối cùng cũng có một chút ấn tượng.

Hắn thở dài thật sâu một hơi

Nguyên lai nàng thấy một màn kia.

“Ta không có ôm nàng” hắn nói được thực cẩn thận, không muốn làm cho nàng lại có gì hiểu lầm nữa “Ngày đó ta là cùng Mộ Dung công tử bàn chuyện làm ăn, nữ nhân kia là hồng nhan tri kỷ của hắn. Bởi vì nàng nhất thời bị vấp, lại vừa vặn ở trước mặt ta, ta mới dang tay ra đỡ nàng”

Vô tình chính là như vậy không khéo lại làm cho Bảo Bảo thấy một màn kia.

“Nhưng là chàng xem đứng lên giống như là ôm nàng a~,ta liền nghĩ đến…nghĩ đến….nghĩ đến….”

“Nghĩ đến cái gì?”

“Chàng…Đã thương người khác….”nàng nói ấp a ấp úng

Nhìn ra nàng còn chư nói hết, hắn nhẫn nại hỏi “Còn có gì?”

Nàng rất nhanh nhìn hắn một cái, mắt hồng hồng, lại lùi vào trong lòng hắn

“Ta nghĩ đến chàng chán ghét ta….muốn kết hôn với người khác….” âm thanh rầu rĩ theo trước ngực hắn truyền ra.

Một giọt lệ nóng bỏng của nàng rơi xuống cánh tay hắn.

Tề Nghiêm vạn vạn thật không ngờ, trong lòng nàng luôn luôn ghi nhớ chuyện ở hồ này. Chỉ nghe nàng nghẹn ngào tiếp tục nói

“Phụ thân chàng cưới hai mươi tư thê thiếp ta không biết là chàng không phải__có phải hay không__”

Bàn tay to ngăm đen nâng cằm của nàng lên, làm cho nàng rốt cuộc không thể trốn được nữa, môi phấn hồng run run, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống.

“Thực xin lỗi, tâm của ta không thể giống như nhóm bà bà hiểu được rõ mọi việc__Ta không có, không có cách nào cùng nữ nhân khác cùng nhau…”

Tiếng khóc thút thít nghẹn ngào vang lên, nàng rốt cuộc không nói được, chính là liên tiếp khóc.

Tề Nghiêm hai tay lại lau đi nước mắt không ngừng trào ra kia

“Đừng khóc”

Nàng không nghe chính là không ngừng rơi lệ được.

Hắn chỉ có thể lại lần nữa thở dài, tuy rằng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại là thủy chung nghĩ đến nàng tự nhiên mà như vậy sẽ hiểu được tâm ý của hắn. Nhưng không có nghĩ đến, hắn lặng yên lại đổi lấy làm nàng suy nghĩ miên man, cùng với nhiều như vậy hiểu lầm, làm hại vợ chồng hai người bị ngăn cách lâu ngày.

Chậm rãi Tề Nghiêm cho tay vào trong ngực lấy ra một túi gấm “Còn nhớ rõ cái này không?” hắn hỏi

Bảo Bảo gật đầu

Nàng đương nhiên nhớ rõ bên trong túi gấm là vật thủa nhỏ trước khi tiễn nàng đi, hắn đã đưa cho nàng làm vật đính ước. Theo ngày ấy, hôn sự của bọn họ đã được định đoạt.

Bàn tay to dày rộng nhẹ nhàng đem túi gấm kia bỏ vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, lại ôn nhu lấy bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên ngực hắn.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Tề Nghiêm nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt nhiệt liệt mà ôn nhu, hắn mở miệng nói

“Dĩ vãng, lòng ta chỉ có một mình nàng!”

Nước mắt đột nhiên lại dâng lên, ở trong nước mắt mông lung nàng chỉ nhìn thấy hắn thâm tình ngóng nhìn, bạc môi lại lần nữa hé mở.

“Về sau, trong lòng của ta cũng sẽ không có nữ nhân nào khác” hắn hứa hẹn.

Từ lúc trào đời đến nay, Tề Nghiêm chưa bao giờ phải kiên nhẫn giải thích như thế. Nhưng là ông trời ở trên cao, hắn thật sự yêu tiểu nữ nhân này, không thể không thừa nhận nhìn nàng như thế hắn thật sự đau lòng.

Nước mắt như trân châu bởi vì hắn thận trọng hứa hẹn mà không ngừng cuồn cuồn rơi xuống, nàng hít vào một hơi, lại khịt khịt mũi, lại vẫn là áp lực không được, nội tâm kích động cảm xúc.

Sau đó Bảo Bảo liền bổ nhào vào trong lòng của hắn, lớn tiếng khóc.

“Phu quân, thực xin lỗi, ta…”

“Hư, đừng khóc nữa”

Tề Nghiêm hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay ôm trong lòng trân bảo, âm thầm thề cả đời này tuyệt đối sẽ không lại làm cho nàng rời hắn đi

“Được, được ….ô ô ô ô…” nàng một bên đáp ứng, lại vẫn là khóc không ngừng.

“Đáp ứng ta, từ nay về sau đừng suy nghĩ miên man nữa”

“Được”

“Bất luận trong lòng nghĩ sự tình gì, đều phải nói cho ta biết, đừng giấu ở trong lòng”

“Được”

“Không cần chưa chứng thực liền hiểu lầm lung tung, lại càng không được rời nhà trốn đi”

“Được”

Bảo Bảo oa oa ở trong lòng hắn, nghe được nhịp tim đập của hắn. Được hắn ôm ấp, nhiệt độ cơ thể hắn thủy chung là vẫn làm nàng quyến luyến không muốn rời.

Hai người ôm nhau thâm tình khó nói lên lời. Hồi lâu sau Bảo Bảo nắm vạt áo của Tề Nghiêm, nhẹ giọng nói

“Phu quân!”

“Ân?”

“Như vậy, từ nay về sau chàng chuyện gì cũng đều phải nói cho ta biết, không được giấu diếm nha!”

Nàng yêu cầu, không bao giờ hi vọng nữa hắn trong lòng tính toán cái gì cũng đều không nói ra.

Tề Nghiêm cúi đầu hôn môi nàng, đồng thời ôm nàng cùng với đứa nhỏ của bọn họ

“Được” hắn lại một lần nữa hứa hẹn, bạc môi nóng bỏng tìm thấy nhuyễn môi đỏ mọng. Ngoài cửa sổ sắc thu hợp lòng người.

Vợ chồng ân ái theo gió thu, một trận lại một trận quanh quẩn ở trong sảnh đường.

Hắn cùng với nàng không bao giờ nữa cách xa.

********************

Kết thúc

Bốn tháng sau!

Từng làm cho nàng đau nhức như chết đi sống lại, một lần nữa lại xuất hiện. Theo thời gian trôi qua, chẳng những không có chậm lại xu thế, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt. Nàng cắn răng cố nén, lại đánh không lại,l iên tiếp không ngừng đau đớn lại lần nữa đánh úp lại.

“A!”

Đau hô khàn cả giọng truyền khắp Nam Cung gia.

Từ đêm hôm qua Bảo Bảo đã bị đau bụng muốn sinh, Tề Nghiêm sắc mặt tái nhợt, chân tay luống cuống, thẳng đến khi Nam Cung Viễn nhắc tới mới tỉnh ngộ, vội vàng sai người suốt đêm đi tìm bà mụ tới.

Tính tính ngày, nàng mang thai đã đủ tháng, nhưng là nghĩ đến thời điểm nàng lâm bồn, hắn vẫn là sợ hãi không thôi.

Bóng ma mất đi nàng vẫn thủy chung vẫn là nấn ná không đi. Ngay từ đầu hắn còn bị ngăn cản ở lại ngoài cửa, nói là phòng sinh nam nhân không thích hợp đi vào, chỉ nghe được Bảo Bảo một tiếng lại một tiếng hô đau. Không đầy nửa khắc, hắn đã thấy không chịu nổi, đẩy cửa liền xông vào.

Hắn vừa vào cửa đã thấy Bảo Bảo đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm,tâm của hắn giống như bị ai bóp chặt, hắn cơ hồ không thể hô hấp.Thấy hắn xông vào bà mụ nhướng mi

“Tề gia, ngài không thể___”

Lời của bà mụ còn chưa dứt, chỉ nghe thấy Bảo Bảo kêu lên đau đớn.

“A, a đau quá…”

Tề Nghiêm vội vàng chạy tới bên giường,gắt gao nắm tay kiều thê “Ta ở trong này, nàng đừng sợ, không có việc gì, không có việc gì!”

Chính hắn cũng không rõ ràng lắm, những lời này là nói cho ai nghe.

Nghe được thanh âm của Tề Nghiêm, Bảo Bảo mở mắt ra,còn tưởng chính mình thấy được ảo giác

“Phu …Phu quân?”

“Ta ở đây, ta ở đây! Nàng đừng sợ, ta ở đây!”

Hắn cầm khăn ở một bên, tay run run thay nàng lau đi mồ hôi trên trán.

Thấy trượng phu, Bảo Bảo cuối cùng an tâm một chút, nàng liên tục thở hổn hển liền mấy hơi, cố nén đau đớn, gắt gao cầm tay hắn.

Nhìn thấy bộ dáng tình thâm của vợ chồng này, bà mụ phán đoán có Tề gia ở đây, có thể trấn an được phu nhân,t hế này mới không hề mở miệng đuổi người nữa.

Hắn ngồi ở bên giường, một tấc cũng không rời, nắm chặt tay nhỏ bé của ái thê, sắc mặt thậm chí so với nàng còn muốn tái nhợt hơn.

Bảo Bảo mới thở hổn hển mấy hơi thở, đau bụng sinh bỗng nhiên tái khởi. Nàng vừa mới bắt đầu còn có thể nhịn xuống, sau lại đau đến chỉ có thể nắm chặt tay hắn,đau đến hô lên tiếng

“A, đau quá, đau quá” thân thể của nàng bởi vì đau đớn mà run run, mồ hôi sớm đã tẩm ướt y phục, tóc dính bết ở hai má phấn hồng.

“Tề phu nhân thỉnh thả lỏng chút” bà mụ nói, vỗ nhẹ đùi của nàng.

Thả lỏng?

Đau như vậy, muốn nàng như thế nào thả lỏng?

Bảo Bảo lại một lần nữa phát ra một tiếng hô đau.

Bàn tay to dày rộng nắm chặt bàn tay nàng, làm chỗ dựa duy nhất cho nàng khi đang ở sự đau đớn cũng phát run.

“Nàng vì sao đau như vậy?” Tề Nghiêm lòng nóng như lửa đốt lo lắng hỏi. Thân mình cao lớn tinh tráng nhưng lại cũng run run không thôi.

Bà mụ thực cố gắng mới không cười ra tiếng khi nghe được câu hỏi ngớ ngẩn này. Nàng biết nam nhân trước mắt này thân phận phi thường so với người tầm thường, cũng nhìn ra được thâm tình của hắn đối với thê tử (NN: soái ca đôi lúc cũng hơi ngớ ngẩn, nhất là về chuyện này =)))

“Nàng ở lúc sinh đứa nhỏ, đau là chuyện bình thường”

“Nàng còn muốn đau bao lâu?” hắn vội vã nóng lòng hỏi thẳng

Bà mụ kiểm tra một chút rồi đáp “Mau thôi, sản đạo đã muốn mở, đợi chút a~, được rồi. Đến phu nhân dùng phương pháp ta mới vừa nói, một, hai dùng sức”

Bảo Bảo nghe lời chỉ thị của bà mụ, hơi thở dùng sức, lại đau đến cơ hồ không thể chịu đựng được

“Đến. lại đến. một, hai dùng sức!”

“A__”

Nghe tiếng kêu khóc gần như thét chói tai của Bảo Bảo, Tề Nghiêm cơ hồ như bị bức điên, sắc mặt hắn xanh mét, bắt đầu đối với bà mụ rít gào.

“Rốt cuộc còn muốn bao lâu?”

“Sắp sinh rồi, sắp sinh rồi” bà mụ liên mồm nói, cầm vải trắng sạch, ngay cả nhìn đều không có liếc nhìn hắn một cái.

“Tốt,phu nhân lại đến a, một, hai dùng sức__” (NN: ed cái đoạn này mà cũng cảm thấy oát mồ hôi *lau lau trán*)

“Phu quân!” Bảo Bảo lại dùng sức, cầm lấy tay hắn, thét ra tiếng chói tai.

Lúc này đây nàng ngồng lưng lên, tay nhỏ bé lực đạo cơ hồ muốn vặn gãy tay hắn.

“Ta ở đây, ta ở đây!”

Bảo Bảo đổ trở về trên giường, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Nếu không thấy nàng còn thở, Tề Nghiêm thực sẽ nghĩ đến nàng đã chết. Hắn nắm chặt tay nàng, hôn bàn tay ẩm ướt mồ hôi, lẩm bẩm nói gần như cầu khẩn “Nàng nghe, ta yêu nàng….ta yêu nàng….nàng đừng sinh nữa, cả đời đời đừng sinh, van cầu nàng chống đỡ đi….”

Lâu như vậy giống như qua vĩnh hằng, Bảo Bảo rốt cục mở to hai mắt, nàng nhìn trượng phu cười yếu ớt

“Nhưng là ….đứa nhỏ đã được sinh ra rồi”

Tề Nghiêm sắc mặt trắng bệch, thế này mới quay đầu lại, chỉ thấy trong lòng bà mụ đã ôm một oa nhi mặt nhăn nhăn, trong tay còn cầm một cái kéo đầm đìa máu tươi.

Nha hoàn vội vàng bưng nước ấm tới để bà mụ đem đứa nhỏ tẩy trừ sạch sẽ.

Hắn đứng lên, nhìn hai tay bà mụ tràn đầy máu tươi, cùng với oa nhi đang đạp chân tay lung tung, oa oa khóc lớn, còn có cái kéo kia đang nhỏ từng giọt máu tươi.

Tiếp theo hai mắt hắn tối sầm lại

Đông!

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng đổ lớn, cúi đầu vừa nhìn thấy, rõ ràng phát hiện Tề đại đương gia liền như vậy ngã thẳng tắp xuống mặt đất ngất đi. Bảo Bảo suy yếu không thôi, sợ tới mức vội vàng la lên “Phu quân, phu quân?” (NN: lần thứ hai anh té xỉu =)))

“Yên tâm hắn không có việc gì! Nam nhân đều là như vậy, ứ để cho hắn nằm, đỡ phải vướng bận” bà mụ ôm oa nhi nhìn nhưng không thể không lắc đầu, kêu to gọi nha hoàn một bên tới hỗ trợ.

“Đến, trước hỗ trợ phu nhân lau người thay quần áo, trong chốc lát sửa sang lại sau. Lấy trong bọc ta mang đến một cái lọ màu trắng, mở nắp ra để gần mũi Tề gia, hắn lập tức sẽ tỉnh”

Ở sự hỗ trợ của bà mụ cùng nha hoàn, Bảo Bảo tịnh thân, thay đổi y phục. Bà mụ đem đứa nhỏ giao cho nàng ôm, lại mở cửa gọi thêm người đến giúp đỡ đem Tề Nghiêm nâng lên giường.

Qủa nhiên chỉ chốc lát sau, sau khi nha hoàn để chiếc lọ trắng gần mũi Tề Nghiêm, hắn liền tỉnh dậy.

“Phu quân, chàng có khỏe không?” nàng hỏi

Tề Nghiêm rên rỉ mở mắt ra đã thấy trong lòng thê tử ôm một cái trù bố bao trọn tiểu oa nhi. Cảnh tượng kia làm cho rung động thâm tâm hắn, làm cho hắn một lúc lâu sau vẫn nói không nên lời “Phu quân?”

Rốt cục hắn phục hồi lại tinh thần, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của thê tử, hắn quỳ gối trước mặt nàng, bàn tay to nâng mặt của nàng vừa hôn thật sâu, vừa cầu khẩn nói “Một đứa là đủ rồi, chúng ta đừng sinh nữa được không?!”

Bảo Bảo nghe vậy không khỏi bật cười

Tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn ở trong phòng, mà oa nhi ở trong lòng nàng sớm không hề khóc nữa, ỉ ôi ở trong ngực của nàng,ngọt ngào ngủ.

Nhìn thê tử tươi cười không làm cho Tề Nghiêm lơi lỏng xuống được, ngược lại làm cho hắn càng thêm khẩn trương. Bởi vì Bảo Bảo chính là cười đến thật ngọt ngào, nhưng thủy chung không có đáp ứng yêu cầu của hắn.

Chẳng lẽ, nàng còn muốn sinh thêm sao?

Ông trời a, hắn có biện pháp gì nhịn xuống chịu đựng một lần nữa đây.

Tề Nghiêm lo sợ ôm lấy thê tử cùng với đứa nhỏ vừa mới sinh ra, nhìn thê tử sinh đẹp, bạc môi nhếch lên nở ra một nụ cười run run.

“Chúng ta lại thương lượng được không?” hắn hỏi

Nàng cười, nụ cười còn đẹp hơn so với hoa nở mùa xuân

“Được!”

-Toàn văn hoàn-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.