Ngụy Dung hai tay vẫn che ngực vừa rút vào góc giường vừa kinh sợ hét lên :
- Lộc Khởi Khôi, mi muốn làm gì? Trừ phi mi không biết tội?
Lộc Khởi Khôi từng bước đi lên phía trước nghiến răng nói :
- Ta biết tội? Ta có tội gì? Làm trâu ngựa ở Ngụy gia bảo mười hai năm liền thân bán mạng xông vào hiểm trận. Việc nào cũng do ta gánh vác. Không sai, coi như ta đã bò lên được địa vị đại quản sự của Ngụy gia bảo. Nhưng địa vị này không phải khi không mà có, đó là cái giá khổ nạn của ta hơn mười năm. Đáng hận là nàng giả dạng mơ hồ, cố ý ngây thơ, bỡn cợt khiến ta nuôi nhiều hi vọng, giờ lại đột nhiên thoái thác Ngụy Dung, nếu muội chê ta xuất thân đê hèn cho nên ta phải phấn đấu bao nhiêu năm dành được chức vụ đại quản sự. Nếu nàng cho rằng ta không đủ trung thành thì xuất lực bán mạng hơn mười mấy năm đã đủ trải bày phế phủ. Nàng, nàng không có lý do gì mà không tiếp nhận ta. Không có bất kỳ lời nào mà cự tuyệt ta.
Mắt Ngụy Dung như phủ một lớp sương dày, ngữ khí vô cùng âm lạnh :
- Tại sao ta phải tiếp nhận mi? Tại sao ta không thể cự tuyệt mi?
Lộc Khởi Khôi hét lớn :
- Vì ta yêu nàng vô điều kiện.
Ngụy Dung cứng rắn nói :
- Nhưng mà ta không yêu mi! Lộc Khởi Khôi trong mắt ta, mi chỉ là thuộc hạ đắc lực của phụ thân ta, là một phần tử của Ngụy gia bảo, không khác gì bất kỳ một thành viên nào của Ngụy gia. Ngoài ra, ta không cho rằng mi xuất thân đê hèn vì ta không chút quan tâm đến vấn đề này. Mi xuất thân cao thấp thế nào đối với ta có can hệ gì? Đối với sự vương vấn nhiều lần của mi, không sai, là ta có ý thoái thác lẽ nào mi còn không nhìn ra thái độ của ta. Hiểu không thấu là ta đang giữ thể diện cho mi? Phản ứng của ta chính là lời đáp xác thực cho mi thế nhưng mi lại tình nguyện cam tâm làm một kẻ cuồng điên, làm một loài vật theo chân người.
Lộc Khởi Khôi sưng người một lát rồi cứng rắn nói :
- Việc đã đến nước này, điều gì ta cũng không màng đến. Ngụy Dung, nàng yêu ta hay không không quan trọng, tiếp nhận ta hay không cũng không cần thiết. Tóm lại là ta muốn nàng. Đời này, kiếp này nàng không là nữ nhân của ta không được. Làm côn trùng cũng được, làm ma đầu cũng được ta tình nguyện được làm ngọc nát còn hơn gạch nguyên. Nếu ta không được nàng, bất luận là ai cũng không mong mơ tưởng nàng.
Ngụy Dung phẫn nộ nói :
- Lộc Khởi Khôi, mi không còn thể diện nữa rồi. Mi nên hiểu rõ, ta không phải là hạng nữ tử yếu nhược có thể mặc cho mi cưỡng bức, hủy nhục. Nhưng muốn cho ta phục tùng mi, đừng có nằm mơ.
Cười đanh ác, Lộc Khởi Khôi nói :
- Ngụy Dung, ta trước gian dâm với nàng, phá thân nàng, đoạt lấy trinh tiết nàng, chờ nàng biến thành hoa tàn liễu héo đến lúc đó xem nàng có chịu theo ta không?
Giận đến toàn thân run lây bây, sắc mặt trắng xanh, thanh âm của Ngụy Dung rít lên :
- Mi dám, Lộc Khởi Khôi, mi dám?
Phất tay áo, thái độ của Lộc Khởi Khôi cương quyết, hung mãnh, giọng khàn đục nói :
- Ta có gì mà không dám? Luận võ công nàng không bằng ta. Nói về thể lực, khi ta cho nàng uống Song Canh Chuyển Hồn Dịch hiện giờ toàn thân nàng đã mềm nhũn, tứ chi bải hoải có muốn chạy cũng không chạy được. Hơn nữa, sự tình đã có mở đầu tất có kết thúc, Ngụy Dung, ta lên đây.
Hai tay xòe ra phía trước, khoát lia lịa như cự tuyệt Ngụy Dung kêu lên như khóc :
- Mi là cầm thú, mi là ác ma, ta thà chết chứ không để mi ô nhục.
Cười lạnh hăng hắc, Lộc Khởi Khôi nhàn tản nói :
- Ngụy nhị tiểu thư, nàng cứ kháng cự, cứ giãy giụa xem ta có thể làm nàng ô nhục được không. Ta không ngại nói với nàng toan tính của ta. Sống ta cưỡng đoạt người sống, chết ta gian dâm thi thể. Âm dương hai giới, ta đều không cho nàng giữ được chữ trinh.
Ngụy Dung bắt đầu ý thức được sự nguy hiểm cận kề. Lời nói và thái độ họ Lộc hiển nhiên không phải là hù dọa. Thấy rõ hắn trở nên sắt đá, quyết tâm đến cùng. Đáng sợ là trong lúc khẩn bách này Ngụy Dung lại không có bất kỳ phương pháp giải nạn nào.
Mùi vị của tuyệt vọng và tang thương, Ngụy Dung không nhớ được trước đây mình đã nếm qua chưa coi như giờ nàng đã nếm phải.
Lộc Khởi Khôi như đã đoán được phản ứng tâm tình lúc này của Ngụy Dung. Sắc mặt nàng thê lương, kinh hoàng khiến cho họ Lộc bừng bừng cuồng vọng, hắn nóng nảy cao giọng :
- Ngụy nhị tiểu thư, nàng tự mình cởi yếm ra hay để ta thay nàng?
Ngụy Dung hai mắt đã ẩn hiện ngấn lệ, run giọng nói :
- Lộc Khởi Khôi, mi đừng... Cầu mi vì tình nghĩa hơn mười năm chúng ta quen biết nhau, vì sự vun bồi, ưu ái của phụ thân ta trước nay cho mi mà buông tha cho ta. Ta tuyệt đối không đem chuyện đêm nay mà tiết lộ ra ngoài.
Lộc Khởi Khôi tà khí tràn đầy nói :
- Thế nào? Ngụy nhị tiểu thư? Nàng đã chịu nhún mình xuống nước rồi sao? Đã sợ rồi sao? Đừng dùng cách vậy đối với ta. Họ Lộc ta mềm cứng không nghe, người thân không nhận. Nàng nên thuận ý ta, hai bên cùng vui vẻ khoái lạc nếu không, người chịu khổ chính là nàng.
Thân người run rẩy, Ngụy Dung bi thảm nói :
- Lộc Khởi Khôi, mi tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy sao?
Họ Lộc hét to :
- Cởi!
Theo tiếng “cởi” vừa vang, đột nhiên có một luồng gió nhẹ bốc lên, âm phong lạnh lẽo quái dị chạm vào thân ngừa. Họ Lộc cảm thấy một cảm giác khó tả. Lộc Khởi Khôi thoáng ngân người, tiếp theo, hắn nhìn thấy tử biểu lộ chấn động kinh hãi của Ngụy Dung, hắn hiểu rõ đã phát sinh tình hình đặc biệt. Thế là hắn vội vã bước sang một bên, quay mạnh người lại.
Đôi mắt long đỏ sòng sọc của hắn nhìn thấy một người đang đứng nơi đó. Một người tóc bạc, sắc mặt lạnh lẽo. Không nghe tiếng cửa sổ mở, cũng không nghe tiếng đập tường khiến họ Lộc nhất thời hoang mang, người này từ đâu vào đây? Giống như từ không khí ngưng tụ thành hoặc giả đã ẩn trong nhà tranh này từ lúc đầu. Nhìn thấy Độc Phách đột ngột xuất hiện, Ngụy Dung thậm chí không tin vào mắt mình.
Nàng không biết Độc Phách từ đâu bay đến, cũng không thấy rõ từ góc độ nào mà lướt vào. Chỉ trong cái chớp mắt, chàng như bóng u linh mà đứng đó. Nhưng không phải là quỷ mị mà chính là chàng bằng xương bằng thịt.
Trong khoảnh khắc, Ngụy Dung khó phân tích được tình cảm trong lòng mình. Sự tình đến quá nhanh lại ngoài dự liệu. Nàng chỉ thấy đầu nặng mắt mờ, tim đập nhanh hơn, khí huyết dâng trào lên ngực, hơi thở không thông. Nàng nặng nề không biết mình đang nghĩ gì, giống như không nghĩ gì cả.
Vậy mà có một cảm giác nàng khẳng định được đó là như kẻ chết đuối vừa vớ được một thân cây vừa trôi đến thân mình. Thân cây đó vừa to, vừa mạnh mẽ. Nàng tuyệt đối tin rằng sẽ không bị chìm nghỉm nữa.
Khóe miệng Độc Phách hơi nhích động. Chàng không phải cười mà như vẻ phớt đời. Dưới ánh đèn, thần sắc bất động bất biến đó càng gây ấn tượng sâu sắc.
Họ Lộc đăm đăm nhìn Độc Phách, hai mắt long lên, nhưng ánh đỏ trong mắt không phải là dục tính mà là phẫn nộ. Nghiến răng kèn kẹt, Lộc Khởi Khôi như muốn ăn tươi nuốt sống Độc Phách.
- Mi là ai?
Độc Phách ho nhẹ, chầm chậm nói :
- Ta cho rằng ta không cần báo cho mi biết ta là ai.
Lộc Khởi Khôi nhìn cửa sổ vẫn đóng chặt, rồi nhìn bức vách không khuyết một chỗ nào, rít lên :
- Được! Ta không màng mi là ai. Ta chỉ hỏi mi, mi vào đây bằng cách nào?
Hai tay khoanh trước ngực, Độc Phách nhạt nhẽo nói :
- Ta không có xông vào mà ta luôn ở trong phòng này. Hơn nữa, ta là chủ nhân của nhà tranh này.
Vừa nghe nói, Lộc Khởi Khôi không nén được kinh hoàng lẫn phẫn nộ. Hắn chỉ Độc Phách, thanh điệu khàn đục :
- Cái gì? Mi... mi luôn ở trong phòng này? Một chỗ chỉ bằng nắm tay tại sao bọn ta lại không thấy mi?
Độc Phách giơ ngón tay trỏ ra chỉ lên phía trên :
- Trên nóc có một cây xà, mi thấy chứ? Từ đầu đến cuối ta đều ở trên đó. Chỉ trách lão huynh mang nặng lòng tà, ý đục nên sức chú ý chỉ tập trung vào một việc mà quên cảnh giác chung quanh.
Chân giậm mạnh một cái, Lộc Khởi Khôi nhanh chóng trở nên bình tĩnh :
- Nói như vậy, việc của ta từ đầu đến cuối mi đã thấy rồi?
Độc Phách gật đầu, thần thái tự nhiên :
- Không sai! Không những việc của mi làm ta đều thấy rõ. Ngay cả những lời mi nói một chữ cũng không ta ngoài tai. Dựa vào cả đời kinh nghiệm của ta mà phán đoán căn gốc ra sao ta hiểu rõ.
Hít mạnh một hơi, Lộc Khởi Khôi nói :
- Ta trước nay không quen mi, cũng không biết mi là thần thánh phương nào. Nhưng ta muốn nói một lời xin lỗi với mi, vì mi nhìn thấy những việc không đáng thấy, nghe những lời không nên nghe, cho nên ta không thể tha cho mi được.
Độc Phách cười cười :
- Đã hiểu được tiếng xin lỗi thế tất cũng là người hiểu lễ nghĩa. Ý của lão huynh là muốn giết ta diệt khẩu?
Lộc Khởi Khôi nói :
- Ta quả có ý này!
Độc Phách an nhàn nói :
- Người thế nào thì thói quen làm thế đó. Dựa vào thủ đoạn mà huynh đối với Ngụy gia bảo Ngụy tiểu thư mà nói thì khởi lên tâm niệm giết người diệt khẩu cũng không lấy gì làm lạ. Nhưng mà nếu huynh có chủ ý này, ta khuyên huynh nên gọi người bạn đang đứng hứng gió rét bên ngoài vào đây, hai người cùng hợp lực mới có chút hy vọng.
Lúc này Ngụy Dung đang co rút trong tấm nệm lên tiếng cảnh báo :
- Mi đừng nên khinh địch. Lộc Khởi Khôi là đại quản sự của Ngụy gia bảo biệt hiệu là Quyết Tử Côn, mình đầy bản lĩnh là sự thật. Tên đồng mưu với hắn là Triệu Bảo là bạn sinh tử với hắn, cũng là đại đầu mục cấp chữ “thiên” của Ngụy gia bảo, thiện nghệ dùng đao luân, mọi người đều gọi là Bán Vô Thường.
- Bán đứng mi chính là mi. Lộc Khởi Khôi, mi là một tên phản nghịch, gian tế, là loại bất nghĩa, bất kể cương thường đạo lý.
Họ Lộc âm trầm nói :
- Chỉ trước sau một khắc, khẩu khí đã không giống rồi, mi cho rằng tên này cứu được mi sao?
Trên gương mặt trắng bệch của Ngụy Dung đã lộ ra mấy phần hồng hào, nàng nhường mày nói :
- Đương nhiên, ta tuyệt đối tin tưởng hắn cứu được ta. Ta cũng khẳng định mi không phải là đối thủ của hắn. E rằng thêm cả Triệu Bảo hai người bốn cánh tay cũng không phải là đối thủ của hắn.
Ánh sáng chớp động trong đôi mắt. Lộc Khởi Khôi kinh nghi bất động, nói :
- Không chỉ biết hắn mà còn rất quen thuộc. Kỳ thực chỉ cần mi để tâm một chút mi có thể phát hiện ra hắn không hoàn toàn xa lạ với mi. “Tên của người, bóng của cây”, không thấy qua cũng phải nghe qua chứ?
Họ Lộc mặt đầy nghi ngờ. Một lần nữa ngắm nghía Độc Phách từ trên xuống dưới. Trong đầu mau chóng truy tìm hồi ức. Chợt hắn thoái lui hai, ba bước, kinh hãi kêu lên :
- Độc Nhất Đao!
Độc Phách ngẩng đầu cười nói :
- Có ta đây, lão huynh!
Ngồi trên giường, Ngụy Dung chen lời :
- Lộc Khởi Khôi, ký ức ngươi không tốt lắm, cũng không đến nỗi tồi, cuối cùng cũng nghĩ ra hắn là ai. Không sai! Hắn chính là Độc Phách. Độc Nhất Đao Độc Phách.
Nộ khí bừng bừng trên đầu lập tức biến thành một luồng lãnh khí từ dưới sống lưng chạy dọc lên. Sắc mặt trắng trẻo vốn có của Lộc Khởi Khôi cũng lập tức biến thành xanh lục Hắn há hốc miệng, líu lưỡi, nói không thành tiếng :
- A! Độc Phách... Ta không mời mi... phiền mi... hà khổ gì nhúng tay vào việc này?
Đôi tay khoanh trước ngực, Độc Phách chấp ra sau lưng, như cười không phải cười, chàng nói :
- Đúng lắm! Ta vốn không muốn nhúng tay vào việc này. Huống hồ ta và Ngụy nhị tiểu thư của các người không thân không thù vả chăng ta và nàng trước kia có chút hiểu lầm. Chiếu theo thường tình mà nói, ta không nên nhúng tay vào chuyện phiếm này.
Lộc Khởi Khôi vội vã tiếp lời :
- Thì ra như vậy, thì ra như vậy. Độc Phách, huynh còn chưa biết, từ lần ở bên ngoài tửu quán Túy Thiên Nguyệt, Tam Hợp huyện sau khi phát sinh xung đột thì huynh muội họ Ngụy hận huynh tận xương cốt. Lúc nào cũng đòi lột da, ăn thịt huynh. Thề nguyền nợ, máu đền nợ máu...
Ngụy Dung giận đến nỗi từ trên nệm nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng hét lớn :
- Lộc Khởi Khôi, mi không cần cho dầu thêm lửa, cố tình ly gián. Những lời ta nói báo thù là không sai, nhưng ta nói ăn thịt, lột da Độc Phách là khi nào? Mi rõ ràng từ không nói có Vọng tưởng kích lên mối cừu hận cũ giữa ta và Độc Phách mưu cầu thoát thân. Lộc Khởi Khôi mi đúng là kẻ gian tà không còn nhân cách.
Lộc Khởi Khôi hét lớn :
- Lời ta nói là sự thật, Ngụy Dung, mi đừng nằm mộng ở đây cho rằng Độc Phách giúp mi. Không ai có thể giúp kẻ cừu địch của mình.
- Lộc lão huynh, đừng tranh chấp nữa. Có một việc ta không thể không nhắc lão huynh.
Lộc Khởi Khôi cười nịnh nói :
- Không biết có gì xin chỉ bảo.
Độc Phách bình tĩnh nói :
- Giữa người và người hoặc kết thiện duyên hoặc tạo ác nghiệp, nhưng đấy chỉ là vấn đề quan hệ. Lấy ta mà nói, ta và Ngụy tiểu thư có oán không ân, có thù không bạn, như vậy cũng không ảnh hưởng đến nguyên tắc vì người hành sự của ta. Cho nên, hành động của tôn giá, lẽ ra ta không can thiệp nhưng đạo làm người không thể buông tay đứng nhìn, cho dù đối tượng đó là Ngụy tiểu thư, cũng không thay đổi được.
Lộc Khởi Khôi ngơ ngác không hiểu, ấp úng nói :
- Mi... ấy... Cuối cùng mi muốn gì vậy?
Độc Phách nói :
- Ý của ta là lão huynh mưu đồ cưỡng dâm con gái của cựu chủ, không màng đạo lý luân thường bất trung bất nghĩa bất đức đều có đủ. Cách làm như vậy thoát được lưới trời sao?
Lộc Khởi Khôi tức thời biến sắc nhưng vẫn cố tranh biện :
- Độc Phách! Huynh không thể nghe lời một phía. Sự thật không phải như vậy, Ngụy Dung tiên nhân này ngoài mặt ra vẻ con nhà nề nếp đoan trang, trinh nguyên nhưng trong xương cốt mang chất dâm loạn, mắt liếc mày đưa khiến những nam nhân trẻ tuổi trong Ngụy gia bảo đều điêu đứng. Cũng vì ả nhiều lần quyến rũ mê hoặc ám hiệu nhiều lần khiến ta nhất thời cầm lòng không được mới dẫn đến việc này.
Một luồng nộ khí xông thẳng lên đầu, huyết quản căng ra. Ngụy Dung thấy trước mắt tối đen, hô hấp nghịch đảo, chỉ biết dùng sức vỗ vào tấm nệm, kêu như bị cắt tiết :
- Trời tru đất diệt Lộc Khởi Khôi. Chết không toàn thây Lộc Khởi Khôi. Cái lưỡi tàn độc dơ bẩn của ngươi quá khó ngửi. Mi dám đổ oan cho ta, sỉ nhục ta, mi nói ta quyến rũ, mê hoặc ai? Mi không biết xấu hổ còn ngậm máu phun người, gian trá, âm hiểm đến cực điểm.
Lộc Khởi Khôi không màng đến lời kêu mắng của Ngụy Dung chỉ lo lắc đầu, vung tay cười khổ hình dạng như hết cách rồi.
Độc Phách cũng lắc đầu theo, thở dài nói :
- Lộc lão huynh, miệng tôn quý của huynh có thể tráo trở. Nhưng lão huynh cho rằng ta sẽ tin lời huynh thì sai càng thêm sai.
Lộc Khởi Khôi giật mình :
- Độc Phách, muốn ta chứng minh thế nào ta mới tin.
Độc Phách lạnh lẽo nói :
- Lộc lão huynh, ta chỉ tin việc mà ta mắt thấy tai nghe, tất cả nhân quả trước sau huynh đã đều biểu diễn cho ta xem rồi.
Lộc Khởi Khôi nghiến răng nói :
- Độc Phách, lời thật ta nói quá nhiều rồi, mi còn bức người tuyệt lộ.
Độc Phách thản nhiên nói :
- Lộc Khởi Khôi, loại giang hồ bại hoại như mi lưu lại trên thế gian này thật quá thừa.
Ngụy Dung vỗ tay ca ngợi :
- Mắng hay lắm, Độc Phách. Đây mới khiến cho lòng người sảng khoái.
- Cho mi thạch cấp mi không chịu xuống. Họ Độc kia, tốt xấu hiện giờ nói còn quá sớm. Nói không chừng kẻ bại là mi.
Độc Phách nói :
- Bọn ta thử xem!
Bên trái nhà tranh chỉ có một cái cửa sổ. Lúc này đột ngột bung ra, theo tiếng vang gãy vỡ một bóng người cuộn lại như bóng hàn quang, đâm đầu vào Độc Phách đang tựa lưng vào cửa sổ mà đứng.
Độc Phách không di động cũng không có một động tác tránh né nào, thậm chí không thấy chàng khom lưng, nhắc tay, chớp mắt. Chỉ trong chớp mắt, Tế Hồn Câu đã không biết từ lúc nào từ trong túi da nằm gọn trong tay chàng. Ánh đao lạnh lẽo lấp lóe thốc về phía yết hầu đối phương. Tên vừa đến quá bất ngờ, “á” một tiếng lộn ngược ra sau, đầu suýt quất vào tường.
- Độc Phách! Tên ám toán chính là Triệu Bảo.
Độc Phách cười cười nói :
- Ta biết hắn là Triệu Bảo. Trước khi nàng còn chưa tỉnh ta đã gặp qua người này.
Triệu Bảo thở hổn hển dựa vào tường, thanh Quỷ đầu đao trong tay theo hơi thở khó khăn của hắn mà rung động. Tên Bán Vô Thường này hai mắt không dám nhìn thẳng vào Độc Phách chỉ mới qua một chiêu cũng đủ hồn siêu phách lạc.
Lộc Khởi Khôi giậm giậm chân ra vẻ hối hận. Triệu Bảo một kích không trúng khiến hắn nổi giận. Nuốt nước bọt Triệu Bảo cầm đao chỉ vào Độc Phách nói :
- Lộc ca, tên này có việc gì?
Họ Lộc tức giận nói :
- Họ Độc đến đây gây sự. Bọn ta trong này gây sự lâu như vậy lẽ nào mi không phát giác?
Triệu Bảo vội nói :
- Đệ cảm thấy tình hình bất ổn. Sau khi lắng nghe được bên trong có sự tranh chấp mới xông vào hạ thủ. Ai ngờ tên này thân thủ bất phàm ngay cả sợi lông cũng không chạm được hắn.
Khoát tay, Lộc Khởi Khôi rít lên :
- Không cần nói nữa.
Ngụy Dung giận dữ nhìn Triệu Bảo hét lên :
- Triệu Bảo mi đã lầm đường, giờ này biết hối còn chưa muộn. Mi còn không nhận tội với ta sao?
Sững sờ, Triệu Bảo lập cập nói :
- Điều này... Nhị tiểu thư... Điều này...
Lộc Khởi Khôi lên tiếng khống chế :
- Triệu Bảo, đừng nghe lời ả. Nhận tội, nhận tội gì? Việc đã đến nước này lẽ nào mi còn chưa minh bạch. Ngẩng đầu cũng một đao, rút đầu cũng một đao. Mi cho rằng ả tiện nhân này tha cho ta? Lão Bảo chủ là phụ thân của ả, đến lúc đó trắng đen hắc bạch đều do ả mặc tình xé ra bọn ta còn tìm được đường sống sao?
Triệu Bảo gật đầu :
- Lộc ca an tâm, đệ không thể mắc độc kế của ả.
Độc Phách chậm rãi chen lời, nói :
- Kỳ thực các vị tranh biện một hồi đều vì việc này. Ngụy tiểu thư cũng không cần bảo bọn chúng nhận tội. Còn nhị vị bất tất âu lo trở về Ngụy gia bảo chịu sự trừng phạt. Sự tình rất đơn giản. Bọn ta lúc này, nơi đây giải quyết mọi vấn đề, mọi người không cần phải đi nơi khác.
Triệu Bảo trợn mắt nhìn Độc Phách nói :
- Mẹ nó! Mi lại tính chuyện gì? Dám ở đây khoác lác?
Độc Phách nói :
- Ta đến đây để tống tiễn mi. Triệu Bảo, vừa rồi mi ám toán ta, coi như mi đã đi trước một bước. Nhớ kỹ đường xuống hoàng tuyền chân nên chậm bước, chờ Lộc Khởi Khôi theo kịp mi để làm bạn.
Hét to một tiếng, Triệu Bảo chỉ hét một tiếng :
- Đi con mẹ mày!
Quỷ đầu đao đã nghiêng nghiêng mà bay ra. Tế Hồn Câu của Độc Phách nghinh đón đường đao của đối phương.
Trong tích tắc, trước khi hai đao chạm nhau thì Tế Hồn Câu đã dán chặt vào sống đao sau đó trượt đi trên sống đao nhanh như điện chớp. Triệu Bảo không kịp chuyển đao biến thức đành buông đao lộn người ra sau.
“Kẻng, kẻng!” Quỷ đầu đao của hắn đã rơi xuống đất. Chỉ một chiêu, quỷ đầu mục của Ngụy gia bảo biệt hiệu là Bán Vô Thường đã bị đánh rơi vũ khí.
Đột nhiên một đôi đoản côn như độc xà giao nhau cùng phóng ra một lượt.
Đoản côn bằng đồng, dài chưa đến một thước, màu sắc vàng rực. Xem ra cực kỳ cứng rắn, trầm trọng. Côn vừa tung ra gió cuốn ào ạt.
Thanh thế cực kỳ lợi hại. Độc Phách hơi uốn nửa người, Tế Hồn Câu trong tay không thi triển mà sợi xích bạc dưới cán câu, đồng thời theo thế uốn người của chàng hốt nhiên bắn ra hình vòng cung giống như cầu vồng trên trời, lướt giữa không trung. Đoản côn tấn công còn chưa đến vị trí đã bị phong tỏa không nhúc nhích được. Triệu Bảo lặng lẽ từ sau lưng gấp rút bước lên. Song chưởng đè ra, đập mạnh vào sống lưng Độc Phách. Xuất thủ vừa nhanh vừa ác như căm hận không thể tức khắc chôn sống địch nhân.
Xích bạc như vòng cung lướt ra. Lúc này linh hoạt vòng trở lại. Chỉ nghe tiếng xé gió, thanh âm như tiếng khóc. Trước mắt Triệu Bảo sáng lóe lên. Song chưởng tung ra đã bị xích bạc quấn chặt. Tốc độ của sợi xích nhanh không thể tả, cơ hồ chưa đến một cái chớp mắt đã đạt hiệu quả cực cao.
Lộc Khởi Khôi thấy tình hình, lòng thấy không xong. Đôi đoản côn quét ngang, miệng la lớn :
- Triệu Bảo, mau nghiêng người lăn ra.
Triệu Bảo không kịp hồi đáp, hai cổ tay dính chặt cả cơ thể như bị nam châm hút về phía trước. Dưới tình hình đó, đừng nói lăn ra ngoài, ngay cả co rút người lại cũng không thể. Hắn chỉ còn cách nghiến răng, hai chân thừa thế bị lôi về phía trước mà gia tăng tốc độ, ý đồ lầy thủ thành công mà hóa giải.
Nhưng Tế Hồn Câu hốt nhiên giữa hư không xuất hiện, mà vị trí xuất hiện đó chính là đôi chân tung ra của Triệu Bảo. Tiếng kêu thét của Triệu Bảo đồng thời với máu đỏ bắn vọt ra. Hai chân bị đoạn gãy quái dị bay đi, máu văng tung tóe. Đoản côn của Lộc Khởi Khôi lúc này đã gõ đến trên người Độc Phách, thân hình chàng như gió lướt trên lá sen. Đầu côn đánh vào khoảng không. Lộc Khởi Khôi vội vã thừa thế điểm đầu côn xuống đất, “vù” một tiếng lộn người ra sau ba thước rồi hắn đứng thẳng lưng, quay ngoắt lại thì trước mắt hắn chính là Tế Hồn Câu vút vào ngực hắn.
Lộc Khởi Khôi không kêu lên, cũng không kinh hãi, hắn chỉ mở to mắt, chưa kịp tin điều hắn nhìn thấy, cương đao đã đi về ngực hắn. Hắn vẫn trân trân nhìn lưỡi đao bay đến. Tiếp đó, Tế Hồn Câu trở về tay chủ nhân còn mang theo phế phủ tan nát, máu tươi còn nóng hổi mà Lộc Khởi Khôi vẫn còn đứng sững, mắt mở trừng trừng.
Cùng lúc đó, đao phóng trở về với Độc Phách không rơi vào tay chàng mà rơi vào sống lưng của Triệu Bảo.
Triệu Bảo đang bò lê tấm thân tàn phế, vết máu kéo dài ra phía cửa. Tế Hồn Câu từ phía sau xuyên ra trước ngực, đóng chặt hắn vào cửa.
Nhà tranh vốn không lớn, hiện giờ có thêm hai thi thể, không khí tràn đầy mùi máu tanh càng cảm thấy ngột ngạt, khó thở không chịu nổi. Sự u nhã, thanh tao trước đây giờ đã biến mất. Trước sau một khoảnh khắc đã biến thành hai cảnh tượng khác nhau, “nhân gian và địa phủ”. Độc Phách nhìn Ngụy Dung đang ở trên tấm nệm cỏ hơi mỉm cười. Ngụy Dung rất muốn tặng Độc Phách một nụ cười ôn nhu và ngọt ngào, nhưng thực tại, nàng lại cười không ra.
Loáng thoáng có tiếng bước chân chậm rãi đến gần. Tiếng chân nhàn tản dội vào nghe rất quen thuộc, Độc Phách biết Nam Cung Vũ đã trở lại. Chàng nghĩ thầm Nam Cung Vũ bất kể hữu ý hay vô tình thật biết cách để kéo dài thời gian. Ngụy Dung cũng nghe được tiếng bước chân, không nén được kinh sợ, nàng như con chim đã từng trúng tên, mở to đôi mắt kinh hoàng nhìn Độc Phách. Điều nàng không ngờ là Độc Phách đáp lại nàng bằng một nụ cười.