Tế Hồn Câu

Chương 17: Trường đao tế ác hồn



Lại Xà Thôi Tú hai mắt không chớp nhìn Độc Phách, hiện giờ ác tính âm lạnh, tàn khốc của hắn, từ đôi mắt tuôn lộ ra, quả tuyệt vô tình như loại độc xà. Trong ánh mắt ngưng động lạnh lẽo, họ Thôi không phải hoàn toàn bất động, tay phải của hắn nhúc nhích, rất nhẹ. Sau đó hắn từ phía sau lưng rút ra một binh khí, một thanh côn sáng loáng như lục bích. Một thanh côn to khoảng cườm tay dài khoảng một thước, xem ra không biết do chất liệu gì tạo thành.

Sơn Sư Bùi Chiến Cửu là một tên to lớn thô thiển, không có dáng vẻ tà nguy như Thôi Tú.

Gã đưa tay lên đường đường rút ra một thanh kim đao, màu đỏ giắt lệch sau lưng, đao quang lấp lánh, hiển nhiên là một thanh bảo đao.

Độc Phách chỉ đăm đăm nhìn Tế Hồn Câu trên tay, bộ dạng chăm chú như đang nghiên cứu vết máu trên thân đao.

Lúc đầu, chàng đã không nhìn đến Thôi Tú, đương nhiên Bùi Chiến Cửu cũng giống như vậy. Thái dương đã lên cao rồi nhưng con đường thông qua Giang Đô trấn đến giờ không gặp bất cứ một lữ hành nào, giống như cả một đoạn đường này đều do bọn Thương Ba bao lấy làm Tu La điện.

Lúc này, Thương Ba đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng.

Tình thế ghìm nhau giữa song phương bất ngờ tiến hóa.

Kẻ đầu tiên triển khai công kích không phải là Thôi Tú, cũng không phải là Bùi Chiến Cửu mà là kẻ trung niên cao ốm phía sau Độc Phách.

Trung niên này sừ dụng một đôi vòng bạc một to một nhỏ. Vòng to như cái đấu, vòng nhỏ như cái bát. Mặt vòng bén ngọt không thua đao kiếm. Song hoàn này ngoài chỗ tay cầm, các phần còn lại đều sắc nhọn.

Vừa thấy binh khí người này sừ dụng, Độc Phách đã biết thân phận của người này. Hắn chính là Tử Mẫu Hoàn Dư Lương. Tên này không có những đức tính như tên gọi của hắn.

Bên ngoài Dư Lương lạnh lẽo, nghiêm túc nhưng khi xuất thủ không chút nghiêm túc.

Độc Phách cũng vung đao, trong tích tắc mà Tế Hồn Câu chạm vào sống lưng của Song hoàn, đột ngột cắt ngược lại. Ánh bạc óng ánh ngưng tụ, vẫn là huyền ảnh vì lúc thị giác của mọi người nhìn kịp ánh quang thì đao khẩu đã cắt đến yết hầu Dư Lương.

Trong dự liệu, Dư Lương tin rằng phản ứng của Độc Phách rất nhanh nhưng không thể tưởng tượng nhanh đến vậy. Hắn giậm mạnh hai chân, hai tay vung Tử Mẫu hoàn gạt Tế Hồn Câu sang bên tránh được một thế cực hiểm này.

Thôi Tú thừa cơ vọt đến. Thanh côn xanh lét bổ xuống đầu Độc Phách nhưng khi Độc Phách quay lại nửa chừng cũng đã lướt xéo bảy bước. Bích côn đập vào không khí, vang lên tiếng rít xé lại từ trong đầu côn bắn ra một điểm sáng lạnh.

Ở cự ly sát cạnh như vậy mà bắn ra, đó là một đoản tiêu nhỏ như ngón tay út. Nhưng đoản tiêu này khác với đoản tiêu bình thường. Nó đặc biệt nhỏ bó mà đầu tiêu còn có hai móc câu mỏng như sợi tơ, không nhìn kỹ rất khó nhận thấy. Sắc tiêu này màu đỏ sậm. Nó được gọi là Túy Tâm tiêu. Nó âm độc không khác gì chủ nhân của nó.

Thế đến của tiêu quá thần tốc. Thân hình Độc Phách còn hoàn toàn chưa kịp xoay chuyển lại, nó đã đến trước ngực.

Chàng uốn nửa người ra sau, mũi tiêu sượt ngang bay đi.

Lúc này, Thôi Tú thình lình nằm móp xuống đầu côn hướng vào Độc Phách, hơi lắc lư một cái lại vang lên mấy tiếng “phựt, phựt, phựt” ba mũi Túy Tâm tiêu phân thành ba góc độ khác nhau thần tốc bắn vào thượng, trung, hạ bộ của Độc Phách.

Độc Phách lại vươn vai uốn người. Cảnh tượng giống như trong vô ý lười nhác mà vặn lưng.

Mũi tiêu thứ nhất đã lướt ngang ngực chàng.

Cơ hồ cũng cùng một thời gian, Tế Hồn Câu của chàng cùng “xoẹt” một tiếng, một luồng ánh sáng theo tiếng vang bao bọc lấy người chàng đồng thời đánh văng hai mũi tiêu còn lại.

Cùng lúc đó, thân người Thôi Tú đang từ dưới đất vọt lên thì hai mũi Túy Tâm tiêu do chính hắn bắn ra đã phản chủ quay ngược bay đến mày của hắn.

Phản ứng của hắn cũng cực kỳ linh mẫn, thân hình bắn vọt ra ngoài. Cây côn trong tay quét ngang, “kẻng” một tiếng, đã chấn động làm rơi mũi tiêu nhưng hắn cũng bị kình lực trên mũi tiêu đẩy lui hai bước.

Trong tích tắc, thân hình của Thôi Tú còn lảo đảo chưa kịp ổn định thì ánh đao quang bao bọc quanh người Độc Phách bất ngờ túa ra, lấp lánh như ánh trăng lưỡi liềm, thần tốc chụp xuống đầu Thôi Tú. Đúng lúc, Tử Mẫu hoàn của Dư Lương loang loáng, cuồn cuộn những vòng ánh sáng lớn nhỏ không đều nhau, những vòng hoa pháo tròn như ánh trăng rằm “vù, vừ” phủ chụp trên, dưới, phải, trái bao chặt lấy Độc Phách.

Đôi mắt khép hờ của Độc Phách bất thình lình mở to ra. Thân thể xoay như chong chóng, nhưng vẫn giữ nguyên thức bất biến, đao đi như điện.

Hàn quang lạnh lẽo giao nhau. Bóng người đan chéo nhau, quyện lấy nhau loạn xạ như một bức tranh do đứa trẻ vẽ nguệch ngoạc lên đấy. Bức tranh đã thành hiện thực. Mưa máu văng tứ tung.

Thôi Tú bị đánh văng ra ngoài đến độ chẳng còn sức đâu để bò dậy. Lỗ tai trái và một mảng thịt lớn trên gò má của hắn bị cắt gọn, máu chảy ròng ròng xuống đất.

Độc Phách vì một kích này đã phải trả giá. Trên sống lưng đã bị rạch một vết thương dài hơn hai tấc. Vết máu nhuộm thấm qua làn áo in thành một vết ướt loang lổ do chàng mặc áo màu đen tuyền, vết ướt vốn màu đỏ hồng, vì thế thấm vào áo trở thành màu đỏ sậm.

Vết thương này cũng chính là công tích từ đôi Tử Mâu hoàn của Dư Lương.

Tử Mâu hoàn quả nhiên lợi hại.

Một tiếng gầm chát tai như sấm nổ chợt vang lên. Sơn Sư Bùi Chiến Cửu nhìn thấy đã đúng thời cơ, hai tay nắm chặt Tử Kim đao, thế như Thái Sơn áp đỉnh bổ vào đầu Độc Phách.

Độc Phách thẳng người. Tế Hồn Câu hãy còn nhuộm đẫm máu của Thôi Tú. “Vù” một tiếng vẽ trở lại thành nửa vòng cung.

Vòng cung thần tốc hơn động tác của Bùi Chiến Cửu cắt vào gáy của gã.

Đao phong còn cách Thiên linh cái của Độc Phách chỉ còn ba tấc, Bùi Chiến Cửu không khỏi thầm hối tiếc mà thu đao đổi thức, khom người rời bộ, binh khí trên tay vút ngược ra sau đỡ lấy phi đao đang cắt vào gáy của mình.

Lúc này, nhãn thần của Độc Phách chợt biến hóa kỳ dị, phảng phất như trong tích tắc đã biến thành hai hồ máu. Hai hồ máu trong suốt lạnh lẽo.

Không ai có thể ngờ rằng trong lúc thế chém của chàng đang đi tới, lực đạo phát ra chưa kịp thu hồi thì chàng có thể bắn vọt người lên cao hơn ba trượng, thân hình bơi trong không khí không khác gì hồng hạc vỗ cánh. Tế Hồn Câu cũng chấp chới bơi theo thân hình của chàng, bắn tinh quang ra chung quanh theo những góc độ hết sức kỳ lạ. Vun vút, loang loáng, thực ảo lẫn lộn. Gió cuốn bụi mù. Thanh thế dũng mãnh thần quỷ khó lường.

Bùi Chiến Cửu vốn đoán định, chỉ phải đối phó một đao đang đến trước mắt, gã nằm mộng cũng không ngờ rằng lại phải nghinh tiếp cục diện thiên biến vạn hóa như vậy. Gã chỉ cảm thấy điện lạnh tung hoành đầy mắt, hàn quang đan chéo, tiếng rít chói tai hoảng loạn như tiếng kêu khóc của những oan hồn.

Lúc này, đừng nói là nhìn không rõ sự biến hóa và đường đi của chiêu thức địch phương, thậm chí ngay cả vị trí của Độc Phách ở đâu gã cũng mơ hồ.

Một đạo hào quang nghiêng nghiêng chói lòa giống như bàng long xuyên thủy. Hào quang sắc vàng dũng mãnh lướt đi. Trong chớp mắt ánh quang của Tế Hồn Câu đang hư thực bất định đó xuất ra cả thảy mười bảy lần. Trong ánh lửa tung tóe đó có chín lần vút ra ngoài không khí và chín lần thanh đao này trở lại rơi vào Bùi Chiến Cửu.

Đáng thương thay cho thân thể cao to đầu lớn của Bùi Chiến Cửu, dưới chín đao chém xuống, cả thân người đã bất thành nhân dạng giống như một bức tượng bằng băng tuyết đang nhanh chóng tan dưới ánh mặt trời mùa hạ.

Một tên đại hán khôi vĩ như vậy thoáng chốc đã hóa thành chín đống thịt nhuộm máu lâm li. Chín đống thịt nằm chín chỗ, chính giữa là ruột gan lòng thòng đang không ngừng co giật. Quang cảnh đập vào mắt khiến người nổi da gà.

Mặc cho bọn sát thủ Báo phòng Quỷ Vương kỳ đã quen với sự tử vong, mưa tanh máu tưởi, nhưng đối mặt với cảnh thê lương tàn khốc trước mắt bất giác cũng dựng tóc gáy lạnh sống lưng.

Trời ơi! Đây không chỉ là đồ sát mà còn là cảnh lăng trì phân thây.

Dư Lương đứng phỗng ra ngoài năm thước, sắc mặt xanh mét. Hai tay nắm chặt Tử Mẫu hoàn chéo nhau trước ngực. Vì sự run rẩy của hắn mà Tử Mẫu hoàn cũng run theo. Răng hắn nghiến chặt. Thù hận và sự kinh sợ cùng cực trộn lẫn nhau.

Sinh tử giang hồ, nói nghe thì dễ. Một mai bước vào đấy ai thoát ra cảnh này!

Lục Bích Nhân Mị Thương Ba lần thứ nhất biểu lộ khác hẳn bản tánh cố hữu của hắn. Bản tánh cuồng bạo lạnh lùng luôn được che đậy bằng sự nho nhã phong lưu giờ đã phơi bày.

Thương Ba mắt trợn to như hai cái chuông, da mặt co rút, gân xanh trên trán nổi lên, hình dạng như hung thần ác bá so với bộ dạng khi hắn vừa đến tựa như hai kẻ khác nhau.

Lại Xà Thôi Tú bị văng ra ngoài mấy trượng đang lập cập nửa quỳ, nửa bò trên mặt đất. Mắt hắn mở to nhìn thấy chín đống máu thịt văng tung tóe, hắn thực không dám tin đấy chính là Bùi Chiến Cửu mà khi sống lại là đại hán vai hùm lưng gấu. Những đồ vật trên người Bùi Chiến Cửu bây giờ chỉ có thanh Tử Kim đao là còn nguyên vẹn.

Tên Phương Cửu Thọ đầu khỉ, sọ khỉ càng run sợ hơn. Hắn co rút người lại như một chú khỉ con gặp hổ báo. Hắn không còn sắc mặt của con người thậm chí mục quang cũng không dám chạm vào ánh mắt Độc Phách. Giả như lúc này có ai hô một tiếng “chạy” bảo đảm Phương Cửu Thọ sẽ là người chạy nhanh nhất.

Xoa xoa Long đầu trượng trong tay, Thương Ba tằng hắng một tiếng, gắng lấy giọng tự nhiên nhưng vẫn khàn đặc nói :

- Tài nghệ Độc huynh quả nhiên danh bất hư truyền nhất là tuyệt độc của đao pháp càng khiến bọn ta được khai nhãn giới.

Độc Phách lạnh lẽo nói :

- Đây vốn không phải là sự đùa cợt. Thương đầu nhi trước nay cũng minh bạch, giữa bọn ta vĩnh viễn không có sự đùa cợt.

Thương Ba hít một hơi dài rồi nói :

- Độc huynh nói như vậy e rằng không có con đường khác rồi.

Nghe đến lời này, Độc Phách vốn không muốn cười, cũng không nén được cười lớn lên.

Thương Ba thấy vậy phẫn nộ hỏi :

- Việc gì khiến Độc huynh cao hứng như vậy?

Độc Phách thẳng vai nói :

- Lời của Đầu nhi khiến ta cảm thấy tức cười. Món nợ của bọn ta đã bắt đầu từ ngày đó, nhất định không còn con đường nào khác. Các vị quyết không thể tha cho ta, ta cũng không dễ tha cho các vị. Sự thật đã bày ra trước mắt, nói dài dòng đâu có ích gì.

Nhìn Độc Phách một hồi, Thương Ba mới chậm rãi nói :

- Độc huynh, báo cho huynh biết một bí mật nhỏ Bọn ta vốn thừa hành vụ lệnh là muốn bắt sống huynh.

Độc Phách cười cười :

- Hiện giờ Đầu nhi thay đổi chủ ý rồi sao?

Thương Ba nhích động khóe mép, thanh âm cứng cỏi :

- Trước khi vây công huynh, ta tự tin có thể bắt sống huynh nhưng tình hình diễn biến khiến ta chẳng thể không thay đổi kế hoạch. Muốn bắt sống huynh thật không dễ. Hơn nữa, ta phải vì thuộc hạ mà báo thù.

Gật đầu, Độc Phách “à” một tiếng nói :

- Thảo nào huynh đã nói câu vừa rồi. Nhưng mà, Thương đầu nhi, Độc Phách sống hay Độc Phách chết thì không có gì khác biệt, vì chỉ cần một mai rời vào tay quí phương, các vị quyết chẳng cho ta con đường sống. Sớm muộn gì, rõ ràng cũng là cái chết, cho nên có con đường khác hay không, chung cuộc cũng là như thế.

Thương Ba nói :

- Huynh nhìn thấy tương đối chính xác.

Độc Phách đáp :

- Vì vậy ta chỉ có một con đường để đi là quyết sát đến cùng. Bất luận các vị thu được “hoạt khẩu” hay là “tan thi” tuyệt đối đều vì muốn được tưởng thưởng. Thương thủ lĩnh, tại hạ hy vọng các vị sẽ đạt được.

Thương Ba cười nhưng giọng cười sao gượng gạo :

- Độc huynh nói hay lắm, nhưng không biết có được như lời huynh nói không.

Độc Phách mỉm cười nói :

- Thương đầu nhi, dốc hết sức ra làm. Nhưng điều quan trọng là phải nghĩ cách thế nào để bảo toàn tính mạng.

Nghiến răng, Thương Ba nói :

- Tốt lắm! Chỉ mong được huynh chỉ điểm.

Độc Phách nói :

- Hiện giờ còn bốn vị. Thương đầu nhi, theo ta các vị nên nhất tề xông lên nhằm tránh khỏi sự tiêu hao nhân lực hơn nữa cũng để tỏ rõ tài năng đáng hâm mộ của Thương đầu lĩnh.

Thương Ba biết Độc Phách ngầm mai mỉa mình. Trước sau, hai lần xuất chiêu tương trợ Nguyễn Vô Ảnh và Bùi Chiến Cửu mà cả hai lần ra tay đều không hiệu quả. Nhắc đến không khỏi khiến hắn nhục nhã.

- Độc huynh, tại hạ cũng chính có ý này. Tốt xấu cũng lên làm một lần cho kết liễu.

Tế Hồn Câu của Độc Phách chúc xuống. Vết máu loang lổ trên lưỡi đao từng giọt nhỏ xuống chầm chậm phảng phất như âm thanh rên rỉ bi thương của kẻ tử vong.

Thương Ba chậm rãi tiến lên phía trước đứng đối mặt với Độc Phách. Thanh Long đầu trượng của hắn giắt nghiêng trên vai. Miệng rồng điêu khắc tinh xảo há to như đang chờ đợi nuốt một vật gì.

Phía đằng kia, Thôi Tú từ từ bò dậy không màng đến vết thương máu chảy ròng ròng trên má trái, nén đau khom người nắm chặt cây côn màu bích lục, gắng gượng bước đi định phối hợp với thế công của Thương Ba, đánh được chiêu nào đỡ chiêu nấy.

Ánh mắt của Thương Ba lướt về hướng Phương Cửu Thọ lạnh như đao bén.

Phương Cửu Thọ bất giác ớn lạnh, không tự chủ thở dài một tiếng, miễn cưỡng bước lên, thanh đoản đao trong tay không ngừng run run.

Lúc này, Tử Mẫu Hoàn Dư Lương đã đi vòng đến sau lưng Độc Phách. Song hoàn phân tả hữu cử lên. Trên mặt xanh mét. Mồ hôi nhỏ giọt, hơi thở cũng trở lên gấp rút.

Độc Phách, mắt không chớp nhìn Thương Ba :

- Thương đầu nhi, nghe một lời thực của ta. Đầu nhi phải nhanh lẹ hơn bình thường mới được.

Thương Ba miễn cưỡng cười :

- Ta nhớ lời của huynh.

Thanh âm cuối câu còn chưa ra khỏi miệng thì Long đầu trượng giắt nghiêng trên vai “vù” một tiếng đã rút ra rồi. Đao trầm, chiêu mãnh, chiêu thế bài sơn đảo hải.

Tế Hồn Câu của Độc Phách đã vút ra như gió, tay trái của Thương Ba như điện, đầu rông sáng loáng xé gió kích đến phát ra tiếng “vù, vù” quái dị, thanh thế cực kỳ uy mãnh.

Mặt đao của Tế Hồn Câu đón thẳng Long đầu trượng của địch nhân. Sợi xích bạc dưới cán đao đột ngột bắn ra ngoài như một sợi roi điện dũng mãnh vút vào thân Long đầu trượng, hoa lửa bắn tung tóe. Hai người đều bị chấn động thoái lui ba bốn bước.

Đôi Tử Mẫu hoàn như hai vầng trăng sáng ẩn hiện bất định không nghe tiếng động mà bay vào phía sau gáy của Độc Phách. Mặt hoàn lấp loáng ánh sáng lạnh lẽo cơ hồ không thể phân biệt trước sau.

Long đầu trượng rung lên trùng trùng điệp điệp bóng trượng vàng ánh như rồng vàng uốn khúc đuổi gió bạt mây, tứ phương tám hướng phủ chụp lên Độc Phách.

Thân hình lóe lên, Độc Phách đã lui ra bảy bước, Tế Hồn Câu hốt nhiên hất ngược lại, bóng đao phong như hàng ngàn vạn bóng trăng lưỡi kiếm, điện lạnh tinh quang bắn ra tung tóe phủ mờ mịt từng tấc không gian.

Trong chớp mắt tiếng binh khí chạm nhau đinh tai nhức óc, cát bay đá chạy, bóng người giao nhau, hư không huyền ảo.

Thương Ba thình lình đằng không lên cao. Miệng rồng của Long đầu trượng “phựt” một tiếng phun ra một luồng lửa sáng. Ánh lửa không phải màu đỏ mà là một màn trắng xanh, hơi cay sặc sụa, mang theo kình đạo thấm vào phế phủ.

Độc Phách lập tức hiểu rằng loại lửa này không phải loại bình thường, mà chính là bột lửa lân tinh.

Phàm chất của bột lửa lân tinh, bất kể là lân xanh hay lân trắng đều có tính giống nhau là kỳ độc hơn nữa chỉ cần tiếp xúc không khí tức khắc như củi khô gặp lửa sẽ cháy bùng lên.

Tế Hồn Câu vốn có thể ngăn cản thiên quân vạn mã nhưng không ngăn được màn lửa độc này, chàng vội phong tỏa hô hấp, bay vọt người ra phía trái. Nhưng chàng di chuyển chưa được ba thước thì đã bị hai mũi Túy Tâm tiêu đang nắm chắc thời cơ mà bay đến. Không cần đoán, chàng tức thời hiểu rằng đây chính là kiệt tác của Lại Xà.

Kẻ bẩm tính tà ma giống như chó quen ăn bẩn, vốn không thể nào thay đổi dù đã bị Độc Phách cảnh cáo khi nãy.

Sợi xích bạc bên sườn của chàng mang theo ánh hàn quang vút ra.

“Kẻng, kẻng” hai tiếng, Túy Tâm tiêu vừa bắn tới đã bị văng ra ngoài. Nhưng chỉ cần tích tắc này cũng đủ cho Thương Ba một cơ hội tuyệt hảo. Long đầu trượng lại phun ra một luồng diêm hỏa. Do cự ly rất gần, diêm hỏa lại bùng bùng cháy.

Độc Phách vọt người tránh né nhưng đã chậm một bước. “Phụp” một tiếng cả hai mảnh vai sau lưng chàng hứng trọn một luồng lửa xanh. Khói trắng pha lẫn đen bay tỏa giữa không trung. Lập tức, người chung quanh ngửi thấy mùi thịt khét.

Dư Lương nắm lấy thời cơ, Tử Mẫu hoàn quật khởi Cả người hắn như mũi tên rời cung lao vào Độc Phách.

Thần sắc Độc Phách vẫn bình tĩnh lãnh đạm. Bình tĩnh như không cảm thấy sự đau đớn nào. Lạnh nhạt như diêm hỏa đang đốt trên thịt của kẻ khác vậy.

Lúc Dư Lương như hổ dữ lao đến, chàng hơi xoay người. Chỉ xoay nửa bước, Tế Hồn Câu từ vị trí sau lưng vụt cắt một mảng da thịt vừa bị đốt cháy. Rồi xích bạc lướt trên đỉnh đầu mà cắt xuống. Như đã tính toán thật chính xác, xích bạc thẳng cứng như đao bén cắt ngọt bàn tay đang cầm đơn hoàn giơ cao của Dư Lương.

Dư Lương hét thảm một tiếng, đúng lúc sợi xích của Tế Hồn Câu vừa hạ xuống rung một cái bắn vọt lên. Lần bắn vọt này đã ghìm sâu vào bụng của Dư Lương, đây hắn văng xa xa mấy trượng.

Thương Ba đột nhiên gầm lên như hổ dữ nhanh như gió cuốn lướt đến Long đầu trượng tung hoành, liều mạng hung hãn tấn công Độc Phách.

Đồng thời, Thôi Tú cũng cử thanh côn bích lục phóng người lao đến.

Tế Hồn Câu của Độc Phách loang loáng hoàn kích, tả xung hữu đột chống trả.

Thương Ba sầm mặt hét to :

- Phương Cửu Thọ...

Phương Cửu Thọ đang đứng co rút một bên, nghe hét giật mình sởn gáy. Hắn còn chưa kịp có phản ứng thì bên sườn núi đã xảy ra biến hóa.

Một bóng người bất ngờ như bóng đại điểu từ bên sườn núi cao ba trượng lao xuống, nhanh như nhạn, mạnh như báo. Cự ly hơn ba trượng chớp mắt đã đến trước mặt. Mục tiêu của kẻ vừa bay đến chính là Lại Xà Thôi Tú.

Cây côn của Thôi Tú đang chuẩn bị đập lên người Độc Phách, chợt cảm thấy cuồng phong ào ào từ trên đầu chụp xuống, hắn kinh hồn lập tức lộn người vọt ra sau.

Không sai, người mới đến chính là Nam Cung Vũ.

Thân Nam Cung Vũ còn lơ lửng trên không, ngân thương trên tay đã vươn dài ra. Vì động tác tung thương quá nhanh nên nhìn giống như có hằng mấy đạo hàn quang từ giữa tay lão tuôn ra, lại giống như vô số mũi tên từ trong tay lão bắn ra.

Thôi Tú không kịp đề phòng, đành phải nhanh nhẹn tránh né nhưng toàn thân không tránh kịp. Chỉ thấy hàn quang nhoáng lên, dưới sườn hắn một dòng máu tươi búng ra. Hắn lảo đảo thoái lui mấy bước rồi té bệch xuống đất.

Thương Ba cũng cảm thấy bất ngờ, không nén được vừa kinh sợ, vừa phẫn nộ. Long đầu trượng càng gia tăng sức mạnh. Hắn hét lớn :

- Độc Phách, không ngờ mi gian giảo như vậy đã an bày trợ thủ mai phục ám trợ.

Đao phong của Độc Phách vẫn tung hoành ngang dọc, dây xích bạc “vù, vù” như những quả cầu bạc lấp lánh. Chàng nói lớn :

- Thương đầu nhi thật lạ, phải chăng chỉ muốn quan chậu phóng hỏa chứ không cho bá tánh đốt đèn. Quỷ Vương kỳ các ngươi có thể bày trí, sao ta không thể phục binh.

Lúc này Nam Cung Vũ cầm thẳng ngân thương, chẳng nói một lời đâm vào Thương Ba. Biệt hiệu của lão là Thất Xảo Thương, đương nhiên thương pháp của lão tinh xảo, lão luyện, vừa lợi hại, vừa chuẩn xác biến hóa vô cùng.

Thương Ba mới ứng phó vài chiêu đã cảm thấy áp lực nặng nề. Hắn thất kinh hoảng vía.

Độc Phách từng bước bức lên. Tế Hồn Câu vung lên hạ xuống như hàn ngàn bóng trăng nhảy múa, tung bay như ngàn cánh bằng rợp trời. Mỗi đao xuất ra đều hung hiểm vô cùng.

Thương Ba khổ chiến không được mười chiêu trên trán đã bị Tế Hồn Câu lướt ngang. Tuy là vết thương cạn nhưng cũng làm rách toạc một đường hơn một tấc. Long đầu trượng gắng gượng chống đỡ. Thương Ba dần dần thoái lui Vừa lui vừa nghiến răng kêu :

- Phương Cửu Thọ! Mi ở đây lâm trận mà lại co đầu rút cổ lẽ nào còn mong trở về được toàn mạng.

Phương Cửu Thọ đang run rẩy, đột ngột dậm chân, trong miệng phát ra tiếng kêu còn khó nghe hơn tiếng quỷ khóc. Hắn nắm chặt đoản đao vung khỏi đầu mà lao đến.

Nhưng Cửu Thọ vừa nhập trận mới đỡ được mấy chiêu. Thương Ba đã băng mình lui khỏi trận. Chỉ thấy hắn nhấp nhô mấy cái nhanh như điện xẹt, hắn còn không quên buông ra mấy câu lạnh lẽo :

- Phương Cửu Thọ! Mi lần này xả mạng vì ta, coi như đoái công chuộc tội.

Độc Phách đằng không truy sát, thanh âm như sấm nổ :

- Chạy rồi sao, Thương đầu nhi? Danh dự của Quỷ Vương kỳ và tôn giá ngày sau có còn không?

Thân pháp của Thương Ba bình nhật cực kỳ thần tốc huống hồ lúc này là đang đào mạng, thân pháp càng như sao băng. Trong chớp mắt đã chạy xa hơn mười trượng.

Độc Phách khởi bước hơi chậm nên đã bị rơi lại sau khá xa.

Nam Cung Vũ chúc trường thương xuống đất kêu lớn :

- Độc Phách, oan có đầu nợ có chủ. Trước tên thanh toán tên họ Thôi đã.

Độc Phách vội vã quay về mục quang quét nhìn khắp nơi nhưng nào thấy bóng của Thôi Tú, chỉ thấy nơi Thôi Tú vừa té xuống, vết máu còn loang lổ. Từng giọt nhiều ven đường, chàng bèn men theo vết máu truy tìm. Đi đến một đám hoa cỏ dại ùn tùm ven lộ, vết máu đứt đoạn không thể nào tiếp tục truy tìm tông tích của Thôi Tú được nữa.

Phương Cửu Thọ đang đấu với Nam Cung Vũ thình lình buông rơi đoản đao đang múa tít trong tay. Hai tay khoanh trước ngực, hắn ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn là tư thế của kẻ thúc thủ chịu trói, chém giết tùy ý.

Nam Cung Vũ bất giác ngơ ngẩn, rồi trường thương “vụt” một tiếng, mũi thương kê sát yết hầu Phương Cửu Thọ. Lão sầm mắt, rít lên :

- Mẹ nó, dựa vào khổ nhục kế hạ lưu này, mi hy vọng ta thả cho mi à. Hảo bằng hữu, lão tử trước nay mềm không chịu cứng không tha, lực thân không màng, mi nhận lấy số kiếp của mình đi.

Phương Cửu Thọ vẫn ngồi bệt dưới đất, ngẩng đầu thẳng cổ, hai mắt bình thản, thần sắc vô cùng ổn định, không phải biểu hiện của sự thản nhiên coi thường sự chết sống mà là sự thản nhiên chờ đợi một điều gì khác.

Nam Cung Vũ nộ hỏa càng tăng, lão cao giọng :

- Mi còn thản nhiên như vậy, đừng cho rằng mi buông tay chịu trói là ta không giết được mi. Loại tàn ác như bang hội các mi không cần phải nói đạo nghĩa giang hồ.

Phương Cửu Thọ cười hắc hắc, lớn tiếng nói :

- Không phải lão huynh ta mạng mà tha mạng cho ta chính là người khác.

Nam Cung Vũ ngạc nhiên, khàn giọng hỏi :

- Ai? Người nào có thể ngăn ta đoạt mạng mi?

Phía bên kia, Độc Phách dung mạo ủ dột, buồn bã trở về. Vừa thấy mũi thương Nam Cung Vũ đè chặt lên yết hầu Phương Cửu Thọ, chàng vội kêu lớn :

- Nam Cung huynh, đừng giết hắn, người này là bằng hữu.

Nam Cung Vũ ngẩn người, ngạc nhiên hỏi :

- Bằng hữu? Trong đám gian ác của Quỷ Vương kỳ mà đệ có bằng hữu sao?

Bước đến gần, Độc Phách cười khổ nói :

- Nhớ lại lời đệ đã nói với huynh, có người ở Quỷ Vương kỳ đã từng thổ lộ cho đệ một chút tin tức. Dựa vào tin tức này, bọn ta mới có thể tập kích Thôi Tú và Diêm Tứ Cô. Bất luận là người đưa tin tức tình nguyện hay không dù gì cũng là người giúp đỡ đệ. Nam Cung, lấy oán báo ân bọn ta không làm.

Nam Cung Vũ thu ngân thương, chỉ chỉ Phương Cửu Thọ :

- Lẽ nào kẻ thổ lộ tin tức chính là tên này?

Gật gật đầu, Độc Phách nói :

- Chính hắn, Phương Cửu Thọ.

Nam Cung Vũ cười hỏi :

- Mi là Phương Cửu Thọ? Suýt chút nữa là ta đã đoản thọ mi rồi.

Phương Cửu Thọ sắc mặt không đổi mới :

- Ta sớm biết Độc huynh sẽ không giết ta. Chủ yếu là ta nắm chắc thời cơ nhưng chính xác hơn bảo toàn được mạng này là do đất trời phù hộ cho ta vượt qua kiếp nạn.

Nam Cung Vũ suy nghĩ nói :

- Thảo nào ta ẩn phục trên núi nhìn xuống, thấy mi không nhiệt tình tham gia trận đấu này. Đồng bọn của mi, từng đứa, từng đứa xung trận còn mi vẫn đứng yên bất động.

Phương Cửu Thọ thở dài một tiếng :

- Nếu ta xung trận giống như bọn chúng, nằm dưới đất kia không thiếu phần của ta. Người phải thức thời. Sống trên giang hồ chỉ có tự cầu đa phúc mới được trường cửu.

Nam Cung Vũ nói :

- Đứng ở lập trường mi mà nói như vậy thì không sai nhưng mà đồng bọn mi nhất là Thương Ba bất mãn mi rất nhiều.

Phương Cửu Thọ chau mày, trầm giọng nói :

- Vị đại huynh này còn chưa hiểu rõ cá tánh của Thương đầu nhi bọn ta. Hắn ác độc nguy quân tử thế gian hiếm có. Giữa lúc cười nói, ra tay giết người không hay, bất cứ ai chạm vào hắn cũng chỉ có một con đường chết. Tình hình hôm này, hắn không chỉ bất mãn với ta mà hắn nhất định muốn lầy mạng ta.

Độc Phách tiếp lời :

- Nói như vậy, mi đã không thể trở về Quỷ Vương kỳ?

Thấp giọng, Phương Cửu Thọ nói :

- Ta đã không tận lực, sao còn dám quay về. Ta dám bảo đảm, chỉ cần chân trước của ta bước vào, chân sau đã có người cắt lấy đầu ta.

Nhìn Độc Phách, Nam Cung Vũ nói :

- Chuyện của Phương Cửu Thọ về sau hãy nói. Nơi đây chẳng phải đất lành, theo huynh ta mau rời khỏi chốn này.

Độc Phách nói với Phương Cửu Thọ :

- Thế nào? Hay tạm thời đi với bọn ta hai ngày.

Phương Cửu Thọ nhặt binh khí từ dưới đất đứng dậy rồi uể oải nói :

- Cũng được! Đi theo nhị vị lòng ta cũng có chút an tâm.

Thế là ba người vội vã vượt đồng mà đi, còn những thi thể nằm đầy dưới đất không ai quan tâm đến.

Giữa trưa ánh mặt trời hừng hực chiếu xuống, nhưng nơi này lại âm u lạnh lẽo vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.