Tế Phẩm Của Thôn Báo Tử

Chương 3



“A! Đến! Để ca ca nếm thử thân thể khả ái của ngươi nào! Yên tâm! yên tâm! Sẽ không đau đâu!” Rết tinh không biết từ đâu lấy ra cái lọ màu xanh, mở nắp liền đem thứ bên trong đổ lên khắp người trần trụi của Mặc Ngữ không chừa lại một giọt nào, nhất là ở chỗ mao (lông) vẫn còn chưa dài của hạ thân Mặc Ngữ.

Chất lỏng có màu đỏ, cũng không biết đó là loại thuốc gì, chỉ là sau khi bôi lên làn da trắng nõn của Mặc Ngữ không lâu liền rất nhanh mà phát huy công dụng của nó.

Mặc Ngữ rõ ràng cảm giác được những chỗ bị dính loại thuốc đó bắt đầu phát ngứa, nóng lên, còn thân thể chẳng biết tại sao mà mất đi khí lực, mềm nhũn ngã xuống đất, tóc đen nhẹ rơi trên thảm, nó khó chịu mà ở trên thảm giãy dụa. Nghĩ muốn nhờ tấm thảm lau đi cái cảm giác kỳ quái này.

“Ai! Tiểu đệ đệ khả ái à, ngươi thực sự rất mẫn cảm mê người nha! Đến~ Ca ca giúp ngươi thoải mái nào!” Rết tinh bôi thuốc vào tay, khéo léo xoa xoa hạ thân ấu nha (ý là còn nhỏ =..=) của Mặc Ngữ đồng thời nhẹ nhàng nắn bóp.

A! Cả người vô cùng kích thích khiến Mặc Ngữ im lặng mà thở dốc, đầu óc đều bị thân thể làm cho mơ hồ.

Bỗng nhiên, thân thể Mặc Ngữ như bị điện giật cong lên theo hình vòng cung, lông mày rậm rạp vì khó chịu mà nhíu chặt.

Nguyên lai là rết tinh đem ngón tay ẩm ướt luồn vào trong tiểu huyệt ở giữa hai cái đồn (mông) xinh xắn của Mặc Ngữ.

“A! Tiểu đệ, bên trong ngươi hảo chặt nha! Quả thực là cực phẩm, làm ta rất muốn ngươi!!” Rết tinh vì nhục dục của bản thân mà liếm liếm môi, dục hỏa đầy người khiến cho đôi môi cánh hoa khô nứt ra, cũng không ngừng đem loại thuốc màu đỏ đó bôi vào trong tiểu huyệt đạo mềm chặt của Mặc Ngữ.

A… Rất, cảm thấy rất kỳ quái… Làm sao… Bên trong rất ngứa… rất ngứa??

Mặc Ngữ mơ hồ cảm nhận được sự biến hóa của thân thể, nó quá khờ dại nên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì chưa có ai nói với nó về loại chuyện này! [Bình thường mà nói… Cũng chẳng có ai lại đi bàn về việc này a!]

Chính là… Không ngừng… Ngón tay kia không ngừng chen vào thân thể của nó, làm nó cảm thấy rất khó chịu, khiến cho nó rất muốn khóc.

Nó bắt đầu quơ quơ cánh tay, lần mò khắp bốn phía trên mặt đất…

“A! A! A! Ta càng lúc càng muốn ngươi! Lần này nhất định phải ăn ngươi cho đủ, bằng khôn —- A!”

Lúc rết tinh đang đắc ý vênh váo nói, Mặc Ngữ tìm được một tảng đá vừa to lại vừa cứng, nắm chặt trong tay, hung hăng mà hướng đầu của rết tinh đập một cái thật mạnh.

Rết tinh nhanh chóng ôm lấy cái trán bắt đầu chảy máu, đau đớn khẽ rên cho nên mới buông ra sự áp chế đối với Mặc Ngữ.

Nhân lúc này, Mặc Ngữ cắn răng chịu đựng cảm giác ngứa ngáy khắp người, hướng cửa động mà chạy, không có một chút chần chừ.

“Tiểu quỷ chết tiệt! Để ta bắt được ngươi — ta nhất định đem ngươi thống đến lạn(đâm đến nát vụn)!!” Vì đau nhức mà rết tinh lộ ra nguyên hình, hướng phía người vừa chạy ra khỏi hang động đã vô tung vô ảnh mà gầm rú.

—————————————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.