Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 100



Đoạn Minh Hiên đánh dấu vị trí thứ hai ở phía tây khu săn ma, nơi giáp ranh biên giới. Đứng tại đó, đôi lúc còn thấy các ma tu cưỡi pháp khí bay qua, toát lên vẻ huyền bí.

Hai người bọn họ đi suốt nửa ngày, mãi đến khi trời chạng vạng mới tới nơi. Lúc này, mặt trời đã gần lặn xuống, ánh sáng chiếu lên mặt sông tạo thành một dải ánh vàng rực rỡ như khung cảnh thần tiên.

Đồ Thanh thu ánh mắt từ mặt sông, nguyên thần lập tức tỏa ra, thăm dò quanh khu vực xung quanh. Chừng một khắc sau, hắn mở mắt, nhìn về hướng tây nam.

"Sao vậy?" Tầm Mạch Mạch nhận thấy biểu hiện khác thường của Đồ Thanh, liền hỏi.

"Bên đó có gì đó kỳ lạ." Đồ Thanh chỉ tay về phía trước. "Ta qua đó xem thử, nàng chờ ở đây."

"Được." Tầm Mạch Mạch gật đầu đồng ý.

Thấy nàng đáp ứng, Đồ Thanh liền ngưng tụ nguyên thần, trong khoảnh khắc một cầu nhỏ nguyên thần bay ra khỏi cơ thể, tiến thẳng về hướng tây nam. Chẳng mấy chốc, hắn đã đến khu vực mà linh cảm mách bảo có điều bất thường.

Cụ thể kỳ quái ở đâu?

Từ khi dò xét, hắn nhận ra toàn bộ khu rừng rậm này tràn đầy sức sống, nhưng khu vực này lại tĩnh lặng như mặt hồ, thảm thực vật tuy bừng bừng sinh khí, nhưng lại đem đến cảm giác bất an cho hắn.

Cảm giác này tựa như có một mối uy hiếp ẩn giấu; dường như nơi đây có thứ gì đó khiến các sinh linh khác không dám bén mảng tới.

Đồ Thanh đang ở trạng thái nguyên thần nên không lo sợ ma thú, nhưng trước những ảo cảnh của Huyễn Linh thảo thì...

Mặc dù không rõ dược tính của Huyễn Linh thảo có tác động đến nguyên thần hay không, nhưng nếu bị vây khốn trong ảo cảnh, một mình Mạch Mạch ở ngoài sẽ gặp nguy hiểm.

"Mạch Mạch." Nghĩ đến tình huống này, Đồ Thanh thông qua Linh Lung thạch để nói chuyện với Tầm Mạch Mạch.

"Phu quân, đó có phải Huyễn Linh thảo không?" Tầm Mạch Mạch canh giữ bên cạnh thân xác của Đồ Thanh, không dám rời nửa bước.

"Ta chưa xác định được, cần vào xem kỹ hơn." Đồ Thanh dặn dò, "Nếu ta còn chưa ra sau một khắc, nàng hãy dùng Linh Lung thạch đánh thức ta."

"Vâng." Tầm Mạch Mạch ngoan ngoãn đáp lời.

Dặn dò xong, cầu nguyên thần màu đen bay vào khu vực bí ẩn. Đồ Thanh cẩn trọng đề phòng, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

Khu rừng dường như vẫn như vậy, ngoài thảm thực vật ra thì chẳng có sinh vật nào khác. Dù đã loanh quanh mấy vòng nhưng Đồ Thanh vẫn không thấy thực vật nào giống Huyễn Linh thảo. Thấy thời gian đã khá trễ, hắn chuẩn bị quay về bản thể.

Ý niệm vừa động, hắn quay về bên cạnh thân xác. Lúc này, Tầm Mạch Mạch đang ở tư thế phòng thủ, xung quanh là máu và xác của đám ma thú.

Đồ Thanh thấy nàng dường như đã tiêu hao nhiều linh lực, chợt nghĩ đến nơi này là Ma giới, việc hồi phục của linh tu chậm hơn, liền vừa dung hợp với bản thể vừa nói:

"Nàng lui ra, để ta."

Phanh!

Cầu nguyên thần vừa tiếp cận bản thể liền bị một lực đẩy mạnh văng ra ngoài, khiến hắn trượt dài bảy, tám trượng mới dừng lại được.

"Sao lại như vậy?" Đồ Thanh nhìn bản thể gần đó, rõ ràng cảm nhận được liên kết nhưng không thể dung hợp?

Mang theo nghi hoặc, hắn tiến lại gần lần nữa nhưng vẫn bị đẩy ra ngoài.

"Mạch Mạch!" Đồ Thanh kinh ngạc gọi, nhưng Tầm Mạch Mạch không phản ứng, nàng chỉ tập trung chiến đấu với đám ma thú, thân thể trầy xước khắp nơi.

"Phu quân tỉnh lại đi, đã qua một khắc rồi!" Tầm Mạch Mạch lo lắng quay đầu lại, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Đồ Thanh nhìn nàng, lòng dâng lên một nỗi nghi hoặc. Liệu mình đang bị vây trong ảo cảnh?

Ý thức được điều này, hắn nhanh chóng xem xét lại tình hình. Từ khi tiến vào khu vực này, mọi thứ đều bình thường, nhưng bây giờ lại kỳ lạ đến mức khó hiểu. Có phải ngay khi bước vào, hắn đã bị Huyễn Linh thảo khống chế rồi chăng?

Cũng may trước khi vào, hắn đã dặn Mạch Mạch đánh thức mình sau một khắc, điều đó khiến Đồ Thanh yên tâm phần nào, chờ đợi nàng gọi mình.

Dù đã xác định là ảo cảnh, nhưng thấy Mạch Mạch bị thương khi bảo vệ bản thể, Đồ Thanh khó chịu không ít. Tâm niệm muốn tăng cường sức mạnh cho nàng lại trỗi dậy, nghĩ rằng sau khi tìm được Huyễn Linh thảo sẽ mang nàng bế quan tu luyện.

Ý niệm vừa nảy sinh, đột nhiên hắn cảm thấy một sự nguy hiểm ập tới, nguyên thần bất giác run rẩy.

Đồ Thanh nhìn Mạch Mạch giữa màn mưa máu, nhất thời không rõ đây là thật hay ảo. Có thể đây chỉ là phản ứng từ ảo cảnh, nhưng sao đã qua một khắc mà Mạch Mạch vẫn chưa gọi tỉnh mình?

"Tầm sư muội!" Lúc này, một luồng kiếm quang xẹt qua, ngăn chặn đợt công kích của ma thú.

"Đoạn sư huynh!" Tầm Mạch Mạch vui mừng nhìn Đoạn Minh Hiên.

Đồ Thanh cau mày, trong lòng không khỏi khó chịu. Vì sao ảo cảnh lại hiện ra hình ảnh Đoạn Minh Hiên? Có phải vì trong tiềm thức, hắn không ưa gì người này?

"Hắn sao rồi?" Đoạn Minh Hiên trong ảo cảnh nhìn Đồ Thanh đang ngồi khoanh chân trên đất.

"Phu quân nguyên thần ly thể tìm Huyễn Linh thảo, ta gọi nhiều lần vẫn không đáp, lo là chàng đã bị ảo cảnh vây khốn." Tầm Mạch Mạch nhanh chóng giải thích.

Đoạn Minh Hiên liếc nhìn xung quanh, lo lắng nói: "Chúng ta cần rời khỏi đây mau, nếu không sẽ bị ma thú bao vây."

"Vì sao ma thú lại đột ngột tấn công chúng ta như thế?" Tầm Mạch Mạch thắc mắc.

"Linh tu chúng ta hấp thụ ma khí để đột phá bình cảnh, ma thú cũng vậy, hấp thu linh khí để đột phá. Nàng nghĩ vì sao ma tu lại cho phép chúng ta lập khu săn ma ở đây? Đó là vì chúng ta chính là cơ duyên cho bọn họ đột phá, cơ thể linh tu là đại bổ với ma thú."

Tầm Mạch Mạch tròn mắt nhìn Đoạn Minh Hiên.

"Phiền sư huynh chặn giúp một lát, ta sẽ đưa phu quân rời khỏi nơi này."

Đoạn Minh Hiên lạnh lùng nhìn Đồ Thanh. "Sao không để hắn lại cho ma thú làm mồi?"

Đồ Thanh nhướng mày, chờ đợi phản ứng của Tầm Mạch Mạch.

"Không được, ta không thể bỏ lại phu quân." Tầm Mạch Mạch trong ảo cảnh lập tức cự tuyệt không chút do dự.

Dù là ảo cảnh, Đồ Thanh cũng thấy lòng vui vẻ khi nghe câu trả lời của nàng. Điều này cho thấy tiềm thức đã dành cho nàng một niềm tin sâu đậm.

"Vì khế ước sao?" Đoạn Minh Hiên hỏi.

"Huynh... sao huynh biết được?" Tầm Mạch Mạch trong ảo cảnh nhìn Đoạn Minh Hiên, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa kinh ngạc.

Đồ Thanh trong lòng nghĩ, bởi vì đây là ảo cảnh của ta, những gì ta muốn hắn biết, hắn tự nhiên sẽ biết.

"Việc Đồ Thanh là Ám Ma, và muội là tế phẩm của hắn, Trần tông chủ đã nói cho ta." Đoạn Minh Hiên cất lời, "Tầm sư muội, đây chính là cơ hội tốt nhất để thoát khỏi khế ước này."

Nha, Đồ Thanh âm thầm cười khẩy, dù chỉ là ảo cảnh, nhưng quả thật có phần hợp lý đến đáng ngờ.

"Không được, ta đã thề sẽ không phản bội khế ước." Tầm Mạch Mạch lắc đầu, ánh mắt kiên định.

Không hổ danh là tế phẩm mà hắn đã lựa chọn, quả nhiên trung thành và nghe lời.

"Muội không cần phản bội khế ước," Đoạn Minh Hiên kiên nhẫn giải thích, "chỉ cần lấy lệnh bài của hắn, bóp nát nó. Khi đó, hắn không thể rời khỏi Ma giới. Chúng ta rời đi, nơi đây ma khí tràn ngập, không có muội phụng dưỡng linh lực, hắn sẽ mất kiểm soát ma khí. Đến khi ấy, vì tự vệ hắn sẽ tự mình giải trừ khế ước. Ám Ma có thể hủy bỏ khế ước mà không cần phải giữ lời hứa."

"Sao có thể? Làm vậy chẳng phải cũng coi như phản bội khế ước sao?" Tầm Mạch Mạch lên tiếng, giọng đầy do dự.

"Không tính là phản bội đâu. Trần tông chủ cũng từng bị Khê Cốc tự động giải khế ước, mà Đồ Thanh đâu có báo thù ngài ấy. Tộc Ám Ma rất coi trọng lời hứa, chỉ cần là quy ước do chính họ đặt ra, họ nhất định sẽ tuân thủ."

"Thật sao?" Tầm Mạch Mạch trong ảo cảnh thoáng dao động, ánh mắt hiện lên chút lưỡng lự.

Nhìn thấy cảnh này, toàn thân nguyên thần của Đồ Thanh như muốn bùng nổ, cảm giác bị phản bội tràn ngập.

"Thử xem là biết, dù không thành công muội cũng chẳng tổn thất gì. Đưa lệnh bài đây, ta sẽ giúp muội đánh nát nó. Nếu Đồ Thanh về được Linh giới, muội cứ nói là ta ép buộc muội."

Lời nói của Đoạn Minh Hiên như một nhát đao cuối cùng đâm vào lòng Tầm Mạch Mạch, khiến nàng chần chừ thêm vài giây.

"Không được đồng ý!"

Dù biết đây chỉ là ảo cảnh, nhưng Đồ Thanh vẫn không kìm nén nổi cơn giận dữ, muốn lao lên ngăn cản. Song lúc này, hắn chỉ là một hồn phách lơ lửng, không ai thấy được, cũng không thể chạm vào bất kỳ thứ gì.

"Tới đây, ta sẽ giúp muội đánh nát lệnh bài."

Đoạn Minh Hiên tiến tới, cầm một hòn đá nhỏ giơ lên chuẩn bị đập vào lệnh bài trên tay Tầm Mạch Mạch.

Đồ Thanh nhìn thấy Tầm Mạch Mạch vẫn không hề cử động, cơn giận dâng trào, cả người như muốn nổ tung, tâm trí hắn vang lên một tiếng "ong" đầy đau đớn.

"Tầm Mạch Mạch, ngươi dám!"

Giận dữ vì cảm giác bị phản bội áp đảo tất cả. Hắn muốn tiêu diệt nữ nhân này, kẻ mà hắn đã trao trọn niềm tin, nhưng rốt cuộc lại phản bội hắn.

Hắn muốn thu hồi Linh Lung thạch, hủy đi toàn bộ tu vi của nàng, khiến gia đình nàng chịu đựng cơn cuồng nộ, khiến mẫu thân nàng sống trong tâm ma đến già mà không bao giờ có thể siêu thoát khỏi.

Linh Lung thạch cảm nhận được lời kêu gọi của Đồ Thanh, từ tay Tầm Mạch Mạch bay thẳng về phía hắn, nằm gọn trong tay hắn. Đồ Thanh chuẩn bị siết chặt tay để nghiền nát nó, nhưng một cảm giác ẩm ướt lạ lùng làm hắn khựng lại.

Cảm giác này không đúng... thứ này không phải là Linh Lung thạch!

Đồ Thanh ngẩn người, cúi xuống nhìn kỹ Linh Lung thạch trong tay, hắn có thể xác nhận đó là Linh Lung thạch, nhưng vì sao trên đó lại có vết máu?

"Phu quân!" Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai hắn. "Chàng tỉnh rồi sao?"

Đồ Thanh ngơ ngác ngẩng đầu, phát hiện chung quanh không còn bóng dáng của ma thú hay Đoạn Minh Hiên, chỉ còn lại Tầm Mạch Mạch đứng đó, tay trái nàng nhuốm đầy máu. Cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn khác với những gì hắn vừa trải qua trong ảo cảnh.

"Tầm Mạch Mạch." Đồ Thanh chăm chú nhìn nàng, ánh mắt không chút dao động.

"Phu quân, chàng đã tỉnh rồi." Tầm Mạch Mạch nhìn thấy hắn tỉnh lại, vẻ mặt mừng rỡ, gần như nhảy lên vì vui sướng. "Vừa rồi ta gọi chàng rất lâu mà chàng không tỉnh, làm ta sợ đến muốn chết."

"Ta nếu không tỉnh, ngươi có định bỏ ta lại mà trở về một mình không?" Đồ Thanh cất tiếng, giọng nói lạnh lùng khiến Tầm Mạch Mạch thoáng giật mình.

Tầm Mạch Mạch sững người, sau đó tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, nàng cúi đầu, lấy từ trong tay áo ra một lệnh bài màu xanh lục, rồi đưa đến trước mặt hắn.

"Cho chàng."

Lệnh bài của khu săn ma?

Đồ Thanh híp mắt, bản năng muốn nghiền nát lệnh bài trỗi dậy trong lòng. Nếu nàng muốn bỏ rơi hắn ở đây, thì hắn cũng sẽ không cho nàng trở về dễ dàng.

Tí tách~~~

Một giọt máu từ Linh Lung thạch nhỏ xuống, rơi trên mặt đất, linh lực dịu dàng truyền từ lòng bàn tay hắn, làm dịu đi cảm xúc phẫn nộ đang trào dâng.

"Cho ta giữ làm gì?" Đồ Thanh nhìn lệnh bài, cơn xúc động phá hủy nó dần phai nhạt.

"Chàng giữ lấy," Tầm Mạch Mạch nói khẽ, "như vậy không có sự cho phép của chàng, ta sẽ không thể rời khỏi nơi này."

Trước mắt hắn hiện lên hai cảnh tượng ảo cảnh với hai lựa chọn khác nhau. Đồ Thanh trầm ngâm, hắn không biết trong hiện thực, Tầm Mạch Mạch sẽ chọn như thế nào, nhưng nàng vẫn là tế phẩm của hắn, chỉ cần nàng không thật sự phản bội, hắn nên thử tin tưởng.

"Ta cho nàng cơ hội tự chọn." Đồ Thanh cuối cùng không cầm lấy lệnh bài, thay vào đó, hắn quyết định rời khỏi ảo cảnh, để Tầm Mạch Mạch trong hiện thực tự mình quyết định.

Chỉ là hắn không rõ ảo cảnh này sẽ còn kéo dài bao lâu, hay có khi giờ đây mới là ảo cảnh, và hắn thực sự đã bị nhốt lại ở Ma giới.

"Phu quân, chàng có phải vẫn còn trong ảo cảnh không?" Tầm Mạch Mạch ngập ngừng hỏi, đôi mắt lộ vẻ lo lắng.

Đồ Thanh giật mình. Ảo cảnh của Huyễn Linh thảo thường khiến người trong đó không phân biệt được thật giả, làm cho tu sĩ hoàn toàn tin rằng cảnh vật xung quanh là thật. Vậy mà Tầm Mạch Mạch lại nghi ngờ đây là ảo cảnh, điều này chẳng phải là một dấu hiệu?

Đồ Thanh nhắm mắt lại, vận chuyển thanh quang, thần thức tựa như được một đao sắc bén chém tan màn sương mù mờ ảo, và trong khoảnh khắc đó, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn mở mắt, cảnh tượng trước mặt không có bất kỳ thay đổi nào.

Tầm Mạch Mạch với vẻ mặt lo lắng cùng Linh Lung thạch còn vương máu...

Cảnh vật vẫn nguyên vẹn. Phải chăng mình đã ra khỏi ảo cảnh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.