Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 107



Lưu Quang tông.

Lúc thanh kiếm xuyên thủng ngực, Tầm Mạch Mạch vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra.

Chẳng phải Khê Cốc tiền bối chỉ muốn dọa Trần Tuyết Dung thôi sao? Cớ sao lại xuất hiện bảy, tám cao thủ Đại Thừa kỳ? Trần Tuyết Dung không phải định lấy truyền thừa trong thức hải của nàng sao? Nếu nàng chết, truyền thừa ấy chẳng phải cũng sẽ tan biển?

Chẳng lẽ... cứ thế mà chết? Một chút cảm giác chân thật cũng không có, nhưng thân thể nặng trĩu, đã không còn chút sức lực nào.

Thân thể Tầm Mạch Mạch như bị rút cạn sức sống, ngã xuống mà không còn chút sinh khí.

Khê Cốc kinh hoàng nhìn nàng ngã xuống, linh lực trong người bùng nổ, khiến mấy vị

Đại Thừa kỳ cũng không kịp phản ứng, đành nhìn hắn lao qua.

"Tiểu mười hai.." Khê Cốc quỳ rạp xuống, nâng Tầm Mạch Mạch dậy.

"Tiền... tiền bối.." Tầm Mạch Mạch cảm nhận được thần hồn mình đang tan rã, thần trí dần mờ nhạt.

"Tiểu mười hai, đừng sợ." Khê Cốc an ủi, không ngừng truyền linh lực vào cơ thể nàng để cố giữ lại thần hồn đang tiêu tán.

"Ta chết... phu quân sẽ biết không?" Tầm Mạch Mạch yếu ớt hỏi. Nếu là trước kia, Đồ Thanh ắt sẽ biết ngay, nhưng giờ khế ước đã bị Càn Khôn Lưỡng Nghi trận che chắn, nàng không dám chắc nữa.

Khê Cốc lặng đi, muốn an ủi nàng nhưng bản thân hắn cũng hiểu, một kích của tu sĩ

Đại Thừa kỳ, dù chỉ tùy ý ra tay với tu sĩ Kim Đan kỳ cũng gần như là hủy diệt. Vết thương của Tầm Mạch Mạch, hắn không có cách nào chữa lành.

"Tiểu Thanh sẽ biết." Hắn chỉ có thể đáp lời nàng như thế.

Tầm Mạch Mạch là tế phẩm cuối cùng của Đồ Thanh, nếu nàng chết, tiên đồ của Đồ Thanh sẽ bị chặt đứt, hắn sẽ ma hóa. Dù không muốn, hắn vẫn sẽ biết.

"Vậy... cũng tốt... khụ... khụ." Cổ họng nàng nóng rát, phun ra một ngụm máu tươi.

"Như vậy... phu quân... có thể... tu ma."

Hốc mắt Khê Cốc đỏ lên.

"Yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi."

"Không cần.." Tầm Mạch Mạch lắc đầu yếu ớt. "Tiền bối, ngài đi đi... ngài... không đánh lại bọn họ... đừng..."

Nàng đã sắp chết, nếu nàng qua đời, Đồ Thanh sẽ không còn cơ hội trở lại Linh giới.

Trong tình thế không thể cứu vãn này, việc để Khê Cốc tiền bối phải hy sinh mạng sống là không đáng. Giết Trần Tuyết Dung cũng không thay đổi được gì.

"Ngươi có lời gì muốn để lại cho Tiểu Thanh không?"

Linh lực của hắn chỉ có thể kéo dài sinh mệnh nàng đôi chút, nhưng không thể thay đổi cái kết. Hơi thở của Tầm Mạch Mạch ngày càng yếu, nàng khó mà trụ được lâu hơn nữa.

"Nếu... phu quân..." Tầm Mạch Mạch hé môi nhưng không thể phát ra tiếng.

Nàng biết mình sắp chết.

Nàng không cam lòng, linh mạch của nàng vừa được chữa lành, có thể tu luyện.

Nàng còn tìm được Huyễn Linh thảo để chữa tâm ma cho mẫu thân. Chỉ cần chờ cửa vị diện mở ra, nàng sẽ đưa mẫu thân trở về. Nàng vốn định lúc đó sẽ giới thiệu phu

quan voi mลิน than.

Nói với mẫu thân rằng nàng đã tìm được một phu quân tốt, sẽ mãi mãi không phản bội nàng.

Sau đó nàng sẽ thực hiện lời hứa, theo phu quân rời xa thế sự, để hắn tìm một nơi che giấu nàng, không cần để ý chuyện bên ngoài, toàn tâm toàn ý tu luyện cho đến khi khế ước hoàn thành.

Nàng còn biết bao việc chưa làm, tế phẩm khế ước vẫn chưa hoàn tất, nàng không muốn chết.

Phu quân, thật xin lỗi, thiếp không thể hoàn thành khế ước...

Ngay khi ánh sáng cuối cùng trong mắt nàng sắp tan biến, một đoàn nguyên thần đen tuyền đột ngột xuyên qua trăm tầng trận pháp Lưu Quang tông, phá tan phòng bị của bảy, tám vị Đại Thừa kỳ, thuấn di đến trước mặt nàng.

"Tiểu Thanh!" Khê Cốc vừa thấy liền nhận ra Đồ Thanh, không kìm được niềm vui sướng.

Đúng rồi, Tiểu Thanh còn một lần hiến tế chi lực, chỉ có hiến tế lực của tộc hắn mới có thể phá tan mọi giới hạn, đưa hắn từ khu săn ma trở về Linh giới.

Sự xuất hiện của Đồ Thanh khiến tất cả những người ở đây, ngoại trừ Khê Cốc, đều bàng hoàng. Đây là Lưu Quang tông, có tới hơn trăm tầng trận pháp, cùng chín vị tu sĩ Đại Thừa kỳ, thế mà hắn có thể vượt qua tất cả để xuất hiện ngay trước mặt họ.

"Không thể nào, sao hắn có thể trở về?" Trần Tuyết Dung nhìn Đồ Thanh, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Ám Ma không thể vượt qua Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, nàng ta vô cùng chắc chắn điều đó. Năm đó Khê Cốc mang tỷ tỷ của nàng đến khu săn ma, đã dùng lệnh bài của Lưu Quang tông, đích thân thừa nhận rằng Ám Ma không thể dựa vào sức mạnh cá nhân để vượt qua trận pháp này, nên nàng mới dám lập ra kế hoạch này.

Đồ Thanh không hỏi Khê Cốc chuyện gì đã xảy ra. Theo tiếng gọi của Tầm Mạch Mạch mà đến, hắn chỉ cần nhìn nàng cũng đủ để hiểu mọi chuyện. Ánh mắt hắn hướng đến Tầm Mạch Mạch đang trắng bệch, không còn nhịp thờ, Linh Lung thạch trên cổ nàng tự động quay lại trong tay hắn.

"Ta sẽ chữa khỏi cho nàng, ngươi hãy mang nàng đi." Tình trạng của Tầm Mạch Mạch đã rất kém, chần chờ thêm chút nữa e là không kịp.

"Hiến tế lực!" Trần Tuyết Dung cuối cùng cũng hiểu ra.

Khung cảnh này quá đỗi quen thuộc. Năm xưa nàng cùng tỷ tỷ Trần Tuyết Đồng, nhờ thiên phú trận pháp xuất chúng, đã lọt vào mắt xanh của một trường lão nội môn. Chỉ cần vượt qua tuyển chọn, họ sẽ trở thành đệ tử nội môn.

Nhưng số lượng danh ngạch từ ngoại môn vào nội môn chỉ có ba, nàng cùng tỷ tỷ chiểm hai khiến người khác ghen ghét. Dù đề phòng kỹ lưỡng, họ vẫn bị ám toán, tồn thương tâm mạch.

Lúc đó, Khê Cốc cũng xuất hiện, chỉ qua một chén trà nhỏ đã chữa lành cho hai người.

Đây là sức mạnh hiến tế của tộc Ám Ma, mang quyền năng nghịch thiên, chỉ cần còn một hơi thờ sẽ có thể hồi sinh. Hơn nữa, không chỉ hồi sinh, mà toàn bộ thương tồn cũng được chữa lành, dù là tâm mạch, đan điền hay thần hồn.

"Tầm Mạch Mạch, nguyện ý lại trở thành tế phẩm của ta không?" Đồ Thanh nắm chặt Linh Lung thạch, thì thầm hỏi nàng đã mất đi thần trí.

Sinh hồn của Tầm Mạch Mạch gần như đã tan rã hoàn toàn, suy nghĩ phân tán thành muôn mảnh, mỗi mảnh là một phần ký ức không thể tụ lại. Dù không nghe rõ lời hắn, nhưng bản năng nàng vẫn gần gũi với nguồn sức mạnh ấy.

Không chờ đợi câu trả lời, hiến tế lực từ Linh Lung thạch bùng phát, hóa thành một cái kén lớn bao bọc lấy nàng, kéo từng mảnh thần hồn tán loạn trở về.

Thấy Tầm Mạch Mạch sắp được cứu sống, Trần Tuyết Dung nào cam chịu nhìn truyền thừa có nguy cơ bị người khác cướp mất.

"giết bọn họ."

Vài trưởng lão nghe thấy liền kích hoạt pháp khí, lập tức công kích về phía Khê Cốc.

"Tiểu Thanh!" Khê Cốc kinh hoàng, ngầng đầu nhìn Đồ Thanh.

"Bảo nàng đến tìm ta." Đồ Thanh nhanh chóng nói năm chữ.

"Ùm." Khê Cốc gật đầu, ôm lấy Tầm Mạch Mạch rồi hô lớn vào hư không, "Chúc Ngôn!"

Lập tức, một lực không gian xuất hiện trước mặt Khê Cốc, một đôi tay thon dài tái nhợt từ bên trong vươn ra, mở ra một khe hở vừa đủ để chui qua.

"Không gian lực!" Trần Tuyết Dung cùng các trưởng lão Lưu Quang tông kinh sợ nhìn cảnh tượng xé mở không gian, không dám tiến lên.

"Ki ki!"

Lúc này, một con chuột mập lông mượt từ trong khe thò đầu ra nhìn thoáng qua, nhưng chưa kịp bước hằn ra ngoài đã bị một bàn tay tóm trở lại, để lại một tiếng kêu kinh hoàng.

Khê Cốc lập tức ôm Tầm Mạch Mạch chui qua khe hở, ngay khi họ đi qua, khe hở lập tức đóng lại như chưa từng tồn tại.

Trần Tuyết Dung kinh hoàng nhìn khoảng không nơi khe hở vừa biển mất. Năng lực

không gian, trên đời này vẫn còn tu sĩ có sức mạnh đáng sợ như vậy sao? Cũng là

Ám Ma sao?

"Trần Tuyết Dung..."

Đây là lần đầu tiên Đồ Thanh thực sự nhìn nàng sau khi xuất hiện. Nguyên thần hắn vẫn bình tĩnh, không còn bộc lộ sự phẫn nộ như trước.

Trần Tuyết Dung nhìn Đồ Thanh trong hình dạng nguyên thần, vẫn không e sợ. Hiến tế lực tuy nghịch thiên, nhưng chỉ có thể hoàn thành tâm nguyện của tế phẩm. Khi tâm nguyện hoàn thành, Ám Ma buộc phải trở về bản thể, mà bản thể của Đồ Thanh hiện đang bị vây chặt ở khu săn ma.

"Đợi ta trở về, đó chính là ngày ngươi phải trả giá." Đồ Thanh lạnh lùng tuyên bố.

Trong lòng Trần Tuyết Dung trầm xuống. Nàng hiểu Ám Ma đã thề, thì nhất định sẽ thực hiện. Nhưng giờ nàng là tông chủ Lưu Quang tông, cường giả đỉnh cấp của tu chân giới, muốn giết nàng đâu phải chuyện dễ. Huống chi...

"Cứ chờ đến lúc ngươi thoát khỏi khu săn ma rồi nói tiếp." Trần Tuyết Dung cười lạnh.

"Tông chủ, chúng ta nên lập trận vây bắt nguyên thần hắn lại. Ngươi có thể dùng Phá Ma cầm đánh tan hắn."

Các trưởng lão vừa nghe người này dám công khai uy hiếp tông chủ, không thể để hắn rời đi, lập tức triển khai trận pháp.

Đồ Thanh không đáp lời, hiến tế lực đã dùng trên người Tầm Mạch Mạch hoàn tất, giờ hắn phải quay lại bản thể.

Ngay khi các trường lão hoàn thành trận pháp, đoàn nguyên thần đang bị vây chặt đột nhiên biến mất.

Người đâu?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy kinh hãi. Trước đó sự xuất hiện của người có năng lực không gian đã khiến họ khiếp vía, nhưng ít nhất họ còn cảm nhận được dao động không gian.

Vậy mà lần này, nguyên thần kia biến mất không hề có chút dao động, hắn rốt cuộc đã làm cách nào để trốn thoát?

"Tông chủ, rốt cuộc họ là ai?" Một trường lão hỏi.

"Họ là ma." Trần Tuyết Dung đáp.

"Cái gì? Chẳng lẽ Ma giới đã tìm ra cách vượt qua Càn Khôn Lưỡng Nghi trận?" Mọi người hoảng sợ nhìn nhau.

Tran Tuyet Dung im lang, khong giai thich them, chi lang le chap nhan.

Khu săn ma.

Các đệ tử Thái Hư tông đang dìu đỡ đệ tử Lưu Quang tông về biệt viện, nửa đường đột nhiên một trận ma khí quét tới. Còn chưa kịp phản ứng, Đoạn Minh Hiên đã bị cuốn đi.

"Sư huynh!" Cổ Thanh Linh kinh hoàng gọi, muốn đuổi theo nhưng không thể tìm thấy dấu vết.

Lúc bị ma khí bao trùm, Đoạn Minh Hiên biết phản kháng cũng vô dụng vì thực lực đối phương vượt xa hắn, thậm chí còn mạnh hơn cả thái thượng trưởng lão của Thái Hư tông.

Phanh!

Cho đến khi bị ném xuống đất, Đoạn Minh Hiên ổn định lại thân mình, nhìn thấy bóng dáng người trước mặt liền kinh ngạc kêu lên.

"Là ngươi... thực lực của ngươi..."

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thực lực của người này đã đạt đến mức độ đáng sợ như vậy? Rõ ràng trước đó vẫn chỉ ở Nguyên Anh kỳ...

"Này, đem cái này về cho Mạch Mạch." Đồ Thanh nâng tay, quăng cho Đoạn Minh Hiên một chiếc hộp.

"Cái gì?"

Đoạn Minh Hiên ngẩn người, theo phản xạ đón lấy chiếc hộp rồi mở ra. Bên trong là một cây dược thảo màu tím, dính đầy bùn đất, dường như vừa được đào lên không lâu.

"Huyễn Linh thảo?" Đoạn Minh Hiên nhìn kỹ, mặt đầy kinh ngạc.

"Giao cho nàng, nhanh lên." Đồ Thanh nói, "Chiếc hộp này chỉ bảo quản được ba ngày."

Ba ngày?

Trong lòng Đoạn Minh Hiên trầm xuống, muốn lập tức bóp nát lệnh bài để quay về, nhưng lại giật mình nhìn về phía Đồ Thanh.

"Ngươi... đã tẩu hỏa nhập ma?"

Nếu linh tu tẩu hỏa nhập ma, e rằng không còn cách nào quay lại Linh giới.

"Chuyện của ta..." Đồ Thanh chưa kịp nói hết lời, cánh tay hắn đã rơi xuống đất, "đùng" một tiếng, nháy mắt tan rã thành bụi đất.

Không ổn rồi, hiến tế lực đã khiến hắn rơi vào trạng thái ngủ say, cơ thể bắt đầu tan rã.

"Giao cho Mạch Mạch."

Nói xong câu cuối cùng, thân hình Đồ Thanh cùng với luồng hơi thở mạnh mẽ tan biến dần, hóa thành tro bụi.

Đoạn Minh Hiên hoảng sợ, lùi lại mười trượng mới dừng lại, mắt trân trân nhìn nam nhân cường đại vừa nãy, người khiến ai cũng không dám nhìn thẳng, giờ đây hóa thành tro bụi, không để lại chút thần thức nào.

Một cơn gió thổi qua, cuốn sạch tro tàn trên mặt đất, không còn dấu tích.

Thế là... đã chết?

Phu quân của Tầm sư muội đã chết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.