Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 116



Đứng trước truyền tống trận, Trần Tuyết Dung nhìn chằm chằm năm vị linh trận sư đang cẩn thận bảo vệ trận pháp, trong mắt lóe lên một tia phẫn nộ. Nàng không ngờ Tầm Mạch Mạch lại hiểu trận đồ truyền tống nhanh như vậy. Rõ ràng, chỉ cần nàng bảo vệ chặt chẽ truyền tống trận của Lưu Quang tông thì Tầm Mạch Mạch không thể tự ý mở ra truyền thừa.

Đột nhiên, Trần Tuyết Dung như chợt nhận ra điều gì đó. Trận truyền tống này không khác gì với của Lưu Quang tông, chỉ khác mỗi phần trận đồ phong ma khí mà nàng đã tự tay cải biến.

"Các ngươi..." Trần Tuyết Dung gằn giọng, ánh mắt sắc bén, đã hiểu ra sự thật. Chính những tông môn này đã liên thủ hoàn thành truyền tống trận.

Lưu Quang tông đã xây dựng truyền tống trận mấy vạn năm qua, và để ngăn chặn các tông môn khác sao chép, họ đã âm thầm khắc một trận đồ cấp chín trên lệnh bài. Trận đồ này không ảnh hưởng đến chức năng của lệnh bài, nhưng nó khiến người ngoài tin rằng chỉ cửu phẩm linh trận sư của Lưu Quang tông mới có thể chế tác được. Bao nhiêu tài nguyên và nhân tài đều tập trung đổ về Lưu Quang tông, khiến họ ngày càng lớn mạnh, không ai dám mạo phạm.

Trần Tuyết Dung từng nghĩ các tông môn khác đã từ bỏ từ lâu, nhưng không ngờ họ vẫn âm thầm cảnh giác và kiên trì nghiên cứu. Năm đại tông môn vẫn luôn âm thầm canh chừng Lưu Quang tông, và giờ đây họ đã thực sự tạo ra một trận truyền tống.

"Trần tông chủ vừa tới đã lập tức ra tay với đệ tử Thập Phương lâu của ta là có ý gì?" Hà Đôn lạnh lùng chất vấn.

Trần Tuyết Dung không thể quên người này; năm, sáu trăm năm trước, khi nàng chiêu mộ đệ tử vào Lưu Quang tông, Hà Đôn từng nịnh bợ nàng không khác gì một con chó. Nhưng giờ đây, chỉ vì họ đã tạo được một trận truyền tống mà năm đại tông môn không còn coi nàng ra gì nữa. Nếu Tầm Mạch Mạch tiếp tục tu luyện, mở ra truyền thừa, rồi tìm được cách hóa giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, thì Thiên Linh giới này liệu còn chỗ cho Lưu Quang tông hay không?

Tầm Mạch Mạch nhất định phải chết!

"Hạ sát thủ? Đệ tử Thập Phương lâu ngươi đã trộm Vô Tướng linh trận của Lưu Quang tông ta, ta còn chưa tính sổ đấy!" Trần Tuyết Dung lạnh lùng hừ một tiếng.

Hà Đôn nhíu mày, "Tông chủ có chứng cứ không?"

"Truyền tống trận phía sau các ngươi chính là chứng cứ." Trần Tuyết Dung nói, "Mấy vạn năm qua, Lưu Quang tông luôn nỗ lực giảm độ khó trong việc tạo trận truyền tống và chế tác lệnh bài. Vừa mới có chút tiến triển đã bị Tầm Mạch Mạch trộm đi."

"Trần tông chủ," Ngạc Xuân lên tiếng, "truyền tống trận này là nhờ Tầm tiểu hữu nhận được truyền thừa từ thời Thái Cổ mới nghiên cứu được."

"Truyền thừa?" Trần Tuyết Dung cười khẩy, giọng điệu khinh bỉ, "Trận pháp truyền tống này là công sức của bao đời linh trận sư Lưu Quang tông ta. Mấy vạn năm qua chưa từng có ai khác nghiên cứu ra nổi, sao một tiểu bối từ Huyền Linh giới lại làm được? Lại còn đúng ngay khi ta muốn thu nàng làm đồ đệ?"

Mọi người thoáng sững lại, đúng là tình huống có phần trùng hợp kỳ lạ.

"Trần tông chủ, lệnh bài này rõ ràng chỉ cần linh trận sư cấp bảy là có thể chế tác, vì sao quý tông môn chưa từng nói ra?" Hà Đôn hỏi thẳng.

"Vì muốn tạo điều kiện cho nhiều tu sĩ hơn được vào Ma giới rèn luyện, Lưu Quang tông ta đã đổ bao tâm huyết để đơn giản hóa cấu trúc lệnh bài," Trần Tuyết Dung đáp, "Chúng ta chỉ vừa có được thành quả, còn chưa kịp công bố thì Tầm Mạch Mạch đã trộm đi."

Nàng tiếp lời, giọng điệu ngạo mạn, "Nếu không phải vì nàng ta, Lưu Quang tông đã sớm đưa ra bên ngoài để giúp ích cho tu chân giới."

"Dựa theo lời của Trần tông chủ, một ngàn năm trước, Tầm tiểu hữu đã trộm đi vô tướng linh trận của tông môn, vậy có nghĩa là phương pháp đơn giản hóa lệnh bài đã được hoàn thiện từ lâu. Tại sao đến bây giờ mới công bố?" Hà Đôn nhanh chóng nắm lấy điểm sơ hở trong lời nói của Trần Tuyết Dung.

"Không sai." Mọi người đồng tình, nếu Trần Tuyết Dung sớm công khai, lời nói này sẽ không bị nghi ngờ, thậm chí họ có thể còn giúp nàng đối phó với Tầm Mạch Mạch.

"Ta đã nói rồi, lúc đó chỉ mới đạt chút thành tựu, chưa phải là hoàn thiện. Tầm Mạch Mạch cũng có thể đã công bố từ một ngàn năm trước, sao giờ mới công bố? Đó là vì nàng cũng cần thời gian để hoàn thiện trận đồ." Trần Tuyết Dung bình thản đáp lại.

Hà Đôn nhận ra rằng, Trần Tuyết Dung đang muốn chụp lên đầu Tầm Mạch Mạch cái danh trộm đồ.

"Trần tông chủ, lời ngươi nói chỉ là từ một phía, không có chứng cứ rõ ràng." Hà Đôn nhắc nhở.

"Ta không có chứng cứ, nhưng Tầm Mạch Mạch trộm đồ của Lưu Quang tông là sự thật, ta sẽ không bỏ qua chuyện này." Nàng ta dừng lại một chút rồi tiếp tục, "Dù rằng nàng có học phương pháp chế tạo cùng trận đồ, nhưng đó chỉ là bản sao chép. Lát nữa, ta sẽ cho người mang bản thật đến để mọi người xem xét, để tránh xảy ra sự cố. Dù sao, truyền tống trận chỉ cần sai sót nhỏ cũng có thể khiến người dùng bị không gian xoắn nát."

Mọi người kinh ngạc, không ngờ rằng Trần Tuyết Dung lại dám đưa ra trận đồ nguyên bản.

"Hà lâu chủ, xin chuyển lời về tông môn, khi Tầm Mạch Mạch trở về, ta sẽ đích thân đến đòi người." Nói xong, không đợi Hà Đôn trả lời, Trần Tuyết Dung liền dẫn đệ tử rời đi.

Bay xa một đoạn, Phương Mạn Nhi không nhịn được hỏi.

"Sư tôn thực sự muốn trao trận đồ cùng phương pháp chế tác lệnh bài cho bọn họ?"

"Hiện giờ bọn họ đã biết cách làm, nếu chúng ta không giao ra, họ sẽ cho rằng chúng ta cố ý làm khó để hạn chế tu sĩ tu luyện." Trần Tuyết Dung nói, "Chuyện này nhất định không được phép xảy ra."

"Nhưng dù chúng ta có giao ra, chưa chắc họ đã tin tưởng?"

"Ít nhất là không có chứng cứ." Trần Tuyết Dung đáp, "Chỉ thêm một cái truyền tống trận thôi, linh trận sư cấp bảy rất hiếm, không thể thỏa mãn nhu cầu của đại đa số tu sĩ. Chỉ cần Càn Khôn Lưỡng Nghi trận còn, Lưu Quang tông sẽ không suy tàn. Nhưng Tầm Mạch Mạch nhất định phải bị tiêu diệt."

Phương Mạn Nhi hiểu rõ rằng mọi người đều mong muốn hủy bỏ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận để hai giới linh ma có thể thông thương. Lưu Quang tông do đệ tử Quá Diễn chân nhân sáng lập, không ai hiểu rõ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận bằng họ, ngoại trừ Tầm Mạch Mạch có được truyền thừa.

"Ngươi hãy tự mình đến khu săn ma tìm Võ Thương ma quân, bảo hắn diệt trừ Tầm Mạch Mạch, tuyệt đối không để nàng trở về." Tầm Mạch Mạch mà chết trong khu săn ma thì tốt nhất, nếu trở về Thập Phương lâu, Khê Cốc cũng sẽ không đứng yên nhìn nàng ta bị giết.

"Vâng." Phương Mạn Nhi lập tức lĩnh mệnh.

Ma giới.

Tầm Mạch Mạch cùng Vân Phi Trần đi suốt nửa ngày vẫn chưa ra khỏi ngọn núi ban đầu. Không phải vì dãy núi quá rộng mà do bọn họ là linh tu, nếu sử dụng pháp khí phi hành sẽ dễ bị ma tu phát hiện, gây ra phiền toái.

"Sư huynh, ma tộc có thái độ gì đối với chuyện linh tu qua đây rèn luyện?" Tầm Mạch Mạch hỏi.

"Ta cũng không rõ lắm." Vân Phi Trần đáp, "Nghe nói khi truyền tống trận vừa lập, các tiền bối từng có một trận xung đột lớn với ma tộc, sau đó hai bên đàm phán và cuối cùng ma tộc đồng ý phân một khu vực thành khu săn ma. Chỉ cần chúng ta không ra khỏi khu vực đó, ma tộc sẽ không chủ động khiêu khích."

"Chắc chắn có người đã ra ngoài."

"Tất nhiên rồi." Vân Phi Trần nói, "Thật sự giúp tu sĩ đột phá là chiến đấu chứ không phải chỉ ngồi một chỗ hấp thụ ma khí. Trong khu săn ma có ma thú, nhưng phần lớn các tiền bối Xuất Khiếu kỳ đều chọn ra ngoài rèn luyện."

"Vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?"

Nơi này là Ma giới, tốc độ hồi phục chậm, nếu vận khí không tốt, gặp phải người đuổi giết thì có khi không kịp chờ viện trợ.

"Đúng thế, hàng năm số tu sĩ ngã xuống ở Ma giới không ít, nhưng kẻ trước ngã xuống lại có người sau tiến lên. Thực ra, lần này không có muội, ta cũng đã định đi qua."

"Về Linh giới, ta sẽ làm cho huynh thêm lệnh bài. Một khi bị thương huynh chỉ cần bóp nát lệnh bài là có thể trở về."

Chỉ cần quay về Linh giới, ma tu dù mạnh đến đâu cũng không thể đuổi qua được.

"Vậy cảm tạ sư muội." Vân Phi Trần vui vẻ nhận lời.

Có thêm lệnh bài bảo hộ, khi gặp nguy hiểm cũng không cần phải trốn tránh quá nhiều. Một sáng kiến này của tiểu sư muội đã giúp giảm bớt thương vong, được vô số tu sĩ, đặc biệt là tu sĩ cao giai, cảm kích.

Đến một chỗ rẽ, Vân Phi Trần quay lại định hỏi ý tiểu sư muội muốn đi đường nào thì thấy nàng đang cúi đầu nhìn Linh Lung thạch trong tay.

"Hắn chưa liên hệ muội?" Vân Phi Trần hỏi.

"Chưa." Tầm Mạch Mạch lắc đầu, từ lúc đến Ma giới, Linh Lung thạch vẫn chưa có phản ứng gì.

"Chúng ta mới qua nửa ngày, có lẽ chưa kịp đâu, hãy chờ thêm vài ngày." Vân Phi Trần an ủi.

"Phải, có khi phu quân vẫn còn đang ngủ." Tầm Mạch Mạch suy nghĩ, Khê Cốc tiền bối chỉ nói Đồ Thanh phải ngủ ngàn năm, đâu có nói là đúng ngàn năm, nàng cũng không nên quá lo lắng.

"Đi hướng nào?" Vân Phi Trần chỉ hai con đường phía trước.

"Bên này." Tầm Mạch Mạch chọn đường bên phải.

Hai người vừa chuyển hướng, chưa kịp đi sâu vào thì bầu trời bỗng rực sáng, một luồng độn quang mạnh mẽ áp xuống.

"Sư huynh." Tầm Mạch Mạch kinh hãi, nhận ra đây là gặp phải ma tu.

"Muội mau ẩn thân."

Nếu chỉ có một người thì Vân Phi Trần không ngại, nhưng đếm số độn quang thấy ít nhất có bốn người.

Ầm!

Vân Phi Trần kéo Tầm Mạch Mạch nép vào sau đại thụ, ẩn giấu khí tức. Nhưng vừa lúc đó, một chưởng mạnh mẽ đánh xuống, cây đại thụ bị ngọn lửa ma màu xanh thiêu rụi thành tro tàn.

Bị phát hiện rồi?

Không kịp suy nghĩ thêm, vài luồng kiếm quang đã xé gió lao tới. Vân Phi Trần rút Chu Tước kiếm, kéo Tầm Mạch Mạch bay lên không trung, linh lực bùng phát, lửa Chu Tước tỏa sáng như đốt cháy cả đồng cỏ.

"Lùi lại!" Một tiếng quát lớn vang lên, các độn quang nhanh chóng tản ra, nhưng vẫn giữ hai người trong vòng vây.

"Sức mạnh thật lớn, lại khắc chế ma tu chúng ta. Ngươi là người của Chu Tước môn?" Một ma tu khoác áo choàng đen đứng đối diện lên tiếng hỏi.

"Phải." Vân Phi Trần ôm quyền đáp, "Sư huynh muội chúng ta vô tình lạc ra khỏi khu săn ma, đi nhầm vào đây, không muốn gây xung đột, mong chư vị nhường đường."

Vân Phi Trần không muốn xung đột với ma tu ở đây, hắn mới vào Ma giới, linh lực bị áp chế chỉ còn sáu phần, dù có lửa Chu Tước thì chiến đấu cũng không dễ dàng.

Hy vọng duy nhất bây giờ là đối phương sẽ kiêng dè mà thả bọn họ đi.

Ma tu kia cười lạnh, "Không ngờ Ma quân lại đích thân bảo ta đến, thì ra là có người của Chu Tước môn."

Đồng tử Vân Phi Trần co lại, chẳng lẽ đây không phải là trùng hợp mà là có người cố ý chặn họ?

"Nữ tu đứng sau ngươi là Tầm Mạch Mạch phải không?"

Tầm Mạch Mạch nắm chặt Thanh Long bút, bị nhắc tên trực tiếp cũng khiến nàng bất ngờ. Nàng từng đến Ma giới một lần nhưng không quen biết ai ở đây.

"Mục tiêu của chúng ta là nàng. Nàng ở lại, ngươi có thể đi." Ma tu lạnh lùng nói.

"Không thể nào!" Vân Phi Trần tức giận, lửa Chu Tước từ trong cơ thể bùng lên bao quanh Tầm Mạch Mạch để bảo vệ.

"Không bỏ được sao? Xem ra không phải sư muội mà là tình nhân rồi?" Ma tu cười chế giễu.

"Có phải Trần Tuyết Dung sai các ngươi đến giết ta?" Tầm Mạch Mạch nghĩ tới nghĩ lui, người duy nhất hận không thể giết chết nàng chỉ có Trần Tuyết Dung.

"A, quả nhiên rất tự tin về bản thân."

Vân Phi Trần vừa cảnh giác vừa lặng lẽ lấy ra lệnh bài bươm bướm, Tầm Mạch Mạch cũng làm theo, nhưng khi bóp nát thì lại không có gì xảy ra.

"Sao lại như vậy?" Vân Phi Trần hoảng hốt, lệnh bài có vấn đề sao?

"Đừng phí sức vô ích." Ma tu đã sớm nhận ra động tác của hai người, lạnh lùng nói, "Chỉ cần ma khí của ta còn tồn tại, lệnh bài của các ngươi không thể hoạt động."

Tầm Mạch Mạch lập tức hiểu rõ vấn đề.

"Bốn người bọn họ đã tạo thành một trường ma khí, nếu chúng ta bóp nát lệnh bài ở đây thì sẽ mang cả bốn người họ theo, ma khí quá tải nên lệnh bài không thể phát huy tác dụng."

Vân Phi Trần nhìn tình thế trước mắt, biết rằng cả hai người cùng thoát thân là điều không thể.

"Mạch Mạch, lát nữa ta sẽ ngăn cản bọn chúng, muội hãy nhanh chóng rời khỏi đây và bóp nát lệnh bài trở về."

"Nhưng ta..."

"Nghe lời!" Vân Phi Trần không cho nàng phản kháng, "Ta có huyết mạch Chu Tước, không dễ chết như vậy. Muội ở lại chỉ càng vướng víu."

Tầm Mạch Mạch hiểu rằng Vân Phi Trần nói có lý. Dù không cam lòng nhưng nàng nhận ra cả bốn tên ma tu này đều có tu vi vượt trội, kẻ đứng đầu thậm chí đã đạt tới Đại Thừa kỳ. Nàng ở lại chỉ là gánh nặng mà thôi.

"Vâng." Tầm Mạch Mạch khẽ gật đầu.

Thấy nàng đồng ý, lửa Chu Tước quanh người Vân Phi Trần càng bùng cháy dữ dội hơn, uy thế kinh người.

"Cẩn thận!" Ma tu cầm đầu nhắc nhở. Hắn bất ngờ trước uy lực lửa Chu Tước của Vân Phi Trần, dù chỉ là Xuất Khiếu kỳ nhưng hỏa lực mạnh mẽ hơn bất kỳ đệ tử Chu Tước môn nào hắn từng gặp, khiến hắn cũng phải dè chừng.

Chính là lúc này! Vân Phi Trần mạnh mẽ đẩy Tầm Mạch Mạch ra khỏi trường ma khí. "Mạch Mạch, mau bóp nát lệnh bài!"

Vừa thoát ra, Tầm Mạch Mạch định bóp nát lệnh bài thì một bàn tay bỗng từ hư không vươn ra nắm lấy bàn tay nàng.

"Tìm được rồi, thê tử của hậu bối tộc ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.