Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 125



Ma giới đã chờ đợi truyền tống trận đi Linh giới từ rất lâu, nên vừa thương lượng xong, nhóm ma trận sư lập tức bắt tay vào xây dựng. Tầm Mạch Mạch liên tục nhắc nhở rằng ma khí và linh khí vận hành khác nhau, cần dự phòng nhiều phương án để tránh lãng phí tài nguyên. Nhưng nhóm ma trận sư không mấy quan tâm, Trâu Vạn còn nói, "Chúng ta đã chuẩn bị xây dựng truyền tống trận suốt ba vạn năm, không chỉ lãng phí vài cái, lãng phí mười cái cũng chẳng thành vấn đề."

Thấy Ma giới hào phóng như vậy, Tầm Mạch Mạch không nói gì thêm, thực hành vẫn là cách kiểm nghiệm nhanh nhất. Trong quá trình xây dựng, nàng chỉ có thể đứng ngoài chỉ đạo, bởi tu vi không đủ để tham gia vẽ trận pháp, nhưng với Thái Sơ Điệp, nàng có thể kiểm tra từng phần hoàn thành, nhanh chóng phát hiện những nơi vận hành chưa ổn định.

Sau ba ngày hợp tác, truyền tống trận đầu tiên cuối cùng cũng hoàn tất. Người thử nghiệm đầu tiên là một đệ tử của Trâu Vạn. Ban đầu Trâu Vạn định tự mình thử, nhưng bị mọi người phản đối, vì hắn có trình độ cao nhất trong nhóm. Trận pháp mới có khả năng gặp nhiều vấn đề, để hắn thử trước mà xảy ra chuyện gì thì sẽ thiệt hại không nhỏ.

"Cầm lấy." Tầm Mạch Mạch đưa lệnh bài hình bươm bướm cho đệ tử kia. "Đây là lệnh bài truyền tống, nếu trận pháp thành công, qua được Linh giới, ngươi chỉ cần bóp nát là sẽ trở về Ma giới."

"Vâng." Đệ tử nhận lệnh bài, lòng hưng phấn, chặt chẽ cầm trong tay.

"Bắt đầu đi." Trâu Vạn ra lệnh, mọi người lập tức kích hoạt trận pháp.

Ma khí trong trận pháp bắt đầu vận chuyển, từng tia năng lượng dần thắp sáng lên, và không gian lực cũng xuất hiện.

"Thành công rồi sao?" Có người không kìm được hô lên.

Nhưng khi lời còn chưa dứt, không gian lực bất ngờ tiêu tán, trận pháp nhanh chóng ảm đạm trở lại.

Mọi người có vẻ thất vọng, nhưng nhờ đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên họ nhanh chóng bình tĩnh lại, cùng nhau thảo luận nguyên nhân thất bại.

"Sao lại thế này, rõ ràng vừa rồi đã thấy không gian lực xuất hiện."

"Đúng vậy, khó khăn nhất là chuyển hóa năng lượng thành không gian lực, nhưng không gian lực vừa rồi thực sự đã hiện ra."

"Hay là năng lượng không đủ?"

"Không thể nào, lượng năng lượng đó chắc chắn đủ để di chuyển một người."

"Nếu không gian lực đã đủ, tại sao lại không thể truyền tống ra ngoài?"

"Tầm tiểu hữu, ngươi có nhận ra điều gì không?" Trâu Vạn quay sang hỏi.

Tầm Mạch Mạch là người duy nhất từng dùng qua truyền tống trận, nên nếu có gì khác thường, khả năng cao nàng sẽ phát hiện ra.

Tầm Mạch Mạch cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Chần chừ một chút, nàng đáp: "Quá trình khởi động trận pháp hoàn toàn bình thường, không gian lực cũng không có gì sai khác, nhưng dường như còn thiếu một chút gì đó."

"Thiếu gì cơ?" Mọi người đồng loạt hỏi.

"Ta cũng không chắc." Tầm Mạch Mạch cười khổ, lắc đầu, "Ta đã cố gắng nhớ lại toàn bộ quá trình khởi động, nhưng không tìm ra điểm nào khác biệt."

"Vậy cứ thử lại vài lần, có lẽ sẽ tìm được nguyên nhân." Trâu Vạn tự mình khởi động lại trận pháp.

Theo lệnh, đệ tử phụ trách thử nghiệm đứng vào vị trí. Khởi động, năng lượng bao trùm trận đồ, trận pháp lại sáng lên, không gian lực xuất hiện rồi tiêu tan... Lặp đi lặp lại như vậy bảy, tám lần, cuối cùng Tầm Mạch Mạch cũng tìm ra vấn đề.

"Ta đã biết nguyên nhân rồi!" Nàng phấn khởi lên tiếng.

"Nguyên nhân là gì?" Mọi người lập tức quay qua chờ đợi câu trả lời.

"Không phải vấn đề của truyền tống trận, mà là vấn đề của Càn Khôn Lưỡng Nghi trận."

Tầm Mạch Mạch giải thích, "Truyền tống trận tuy đã sinh ra không gian lực, nhưng không thể kết nối với Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, nên không thể xuyên qua được. Giống như Hạo Uyên tiền bối dù nắm giữ pháp tắc không gian nhưng cũng không thể xuyên qua Càn Khôn Lưỡng Nghi trận để đến Linh giới."

Mọi người nghe xong đều sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhíu mày.

"Đây chẳng phải chính là chỗ khó khăn nhất sao?" Trâu Vạn thất vọng thở dài, "Trên đời này, khó có trận pháp nào có thể phá được Càn Khôn Lưỡng Nghi trận."

"Nhất định sẽ có cách." Tầm Mạch Mạch nhìn lên những ký hiệu trên vách tường, "Mấy ngày nay ta quan sát các ký hiệu ở đây, thấy rằng chúng khác hẳn bên Linh giới, chắc hẳn có liên hệ mật thiết với Càn Khôn Lưỡng Nghi trận."

"Nhưng chúng ta đâu biết được cách thức liên hệ với các ký hiệu này?" Có người lên tiếng.

Tầm Mạch Mạch nhìn các ký hiệu trận đồ rồi lại nhìn truyền tống trận, trong lòng mơ hồ cảm thấy cách thức kết nối không hề phức tạp. Càn Khôn Lưỡng Nghi trận giống như hai cực âm dương của Thái Cực, một bên là linh khí, một bên là ma khí, tuy khác biệt nhưng bản chất đều là năng lượng.

Thái Diễn chân nhân khi vẽ trận pháp không thể nào dùng nguyên lý hoàn toàn khác biệt để tạo ra hai mặt trận pháp, cho nên hai bên chắc chắn có liên hệ với nhau, chỉ là nàng vẫn chưa nắm bắt được.

Nếu nguyên thần lực của ta mạnh mẽ hơn một chút thì thật tốt, có thể mở ra truyền thừa phía sau. Dù không có trận đồ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận thì vẫn còn nguyên lý trận pháp thời kỳ thái cổ, hỗ trợ rất nhiều.

"Xem ra chỉ có thể chờ tông chủ Lưu Quang tông đến." Trâu Vạn nói, "Bọn họ là hậu nhân của Thái Diễn chân nhân, chắc chắn sẽ biết về mối liên hệ đó."

Nghe đến ba từ "Lưu Quang tông," Tầm Mạch Mạch đang trầm tư liền ngẩng đầu lên.

Không được, không thể chờ Trần Tuyết Dung đến.

Những ma trận sư này sở dĩ khách khí với ta là vì nể mặt truyền tống trận. Nếu việc xây dựng truyền tống trận vẫn phải dựa vào Lưu Quang tông, đến lúc Trần Tuyết Dung đưa ra yêu cầu muốn giết mình, có lẽ bọn họ sẽ lập tức phản bội.

Dù sao so với cơ hội chứng đạo, một tu sĩ vô danh thì đáng là gì?

Còn có Hạo Uyên tiền bối, dù cùng tộc với phu quân và cũng là Ám ma nhưng hành động của hắn tùy ý. Giờ đây tâm niệm của hắn là tới Linh giới chỉnh dung. Nếu Trần Tuyết Dung đưa ra yêu cầu giết mình để đổi lấy sự hợp tác xây dựng truyền tống trận, rất có khả năng hắn sẽ đồng ý.

Chúc Ngôn tiền bối từng nói, Hạo Uyên là kẻ mạnh nhất dưới thiên đạo, nếu hắn muốn giết mình, ta thật sự chỉ có thể chờ chết.

"Trâu Vạn tiền bối." Tầm Mạch Mạch nói với Trâu Vạn, "Ta có chút ý tưởng nhưng cần về tra thêm tư liệu. Ngài và mọi người cứ tiếp tục nghiên cứu, ta sẽ trở lại ngay."

"Ngươi có ý tưởng?" Trâu Vạn vui mừng, kích động hỏi, "Ngươi muốn đi đâu? Ta đi cùng."

"Ta muốn đến ma uyên." Tầm Mạch Mạch đáp.

"Ách..." Ma uyên là ổ của Hạo Uyên ma quân, ai dám đi tới đó? "Ha ha, Tầm tiểu hữu, ngươi cứ đi sớm về sớm, chúng ta sẽ ở đây đợi."

Tầm Mạch Mạch mỉm cười, lấy ra phù truyền tin của Hạo Uyên ma quân và truyền tin đi.

Một lát sau, một cái khe quen thuộc hiện ra trước mắt, Hạo Uyên từ trong khe thò đầu ra hỏi.

"Truyền tống trận nhanh vậy đã dựng xong rồi sao?"

"Ma quân!" Chúng ma tu thấy cái khe mở ra liền lập tức hành lễ.

Hạo Uyên ừ một tiếng, nhìn Tầm Mạch Mạch chờ câu trả lời.

"Còn chưa xong, có vấn đề cần tìm phu quân hỗ trợ." Tầm Mạch Mạch đáp.

"Tìm Đồ Thanh hỗ trợ?" Tuy rằng Hạo Uyên thấy lạ nhưng không hỏi nhiều mà thu đầu về, mở rộng cái khe cho Tầm Mạch Mạch đi qua. "Vào đi."

Tầm Mạch Mạch gật đầu chào đám người Trâu Vạn rồi bước qua cái khe trở về ma uyên.

Vừa tới ma uyên, nàng chạy đến bên Đồ Thanh, nhìn trái nhìn phải không thấy Chúc Ngôn liền tò mò hỏi, "Chúc Ngôn tiền bối đâu?"

"Hắn nói lâu rồi chưa đến Ma giới, muốn đi dạo một chút." Hạo Uyên đáp.

"Dạ, vậy nhờ Hạo Uyên tiền bối truyền đạt lại lời phu quân giúp ta." Tầm Mạch Mạch cười.

"Đi đi." Vì đại nghiệp chỉnh dung của bản thân, Hạo Uyên tỏ vẻ dễ nói chuyện một cách lạ thường. "Ta cũng muốn biết ngươi cần Đồ Thanh hỗ trợ điều gì."

Đồ Thanh hơi dịch chuyển thân thể, tỏ vẻ bản thân cũng hiếu kỳ.

"Phu quân." Tầm Mạch Mạch ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào tảng đá nơi nàng đoán là đôi mắt của Đồ Thanh, chậm rãi nói, "Truyền tống trận Ma giới không thể tạo liên hệ với Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, vì thế không thể xuyên qua trận đó để tiến vào Linh giới. Trong thức hải ta có truyền thừa có thể giải đáp vấn đề này nên ta muốn mở phần phía sau."

Nghe xong, Đồ Thanh đã hiểu ý định của nàng, liền cự tuyệt.

"Tại sao ngươi không đồng ý?" Hạo Uyên thấy Đồ Thanh từ chối cũng không truyền đạt mà chất vấn, "Chỉ là mở ra truyền thừa thôi, không có gì hại cả."

"Đúng vậy, đúng vậy, chỉ là mở truyền thừa thôi. Phu quân, dùng nguyên thần lực của chàng giúp ta mở phần phía sau ra đi."

Từ lời Hạo Uyên, Tầm Mạch Mạch đoán được câu trả lời của Đồ Thanh.

[Không được!]

Nếu Đồ Thanh có biểu cảm, chắc chắn lúc này sẽ là phẫn nộ.

[Chúng ta hiện giờ chưa ký kết song tu khế ước, nguyên thần ta tiến vào thức hải của nàng là việc nguy hiểm. Mỗi lần tăng cường nguyên thần, ta đều chú ý cẩn thận không dám tiến sâu. Truyền thừa linh châu nằm ở chỗ sâu nhất trong thức hải, nếu mượn nguyên thần để mở ra khó tránh khỏi gây tổn thương cho nàng. Ta không thể đồng ý.]

Nghe xong, Hạo Uyên không truyền đạt ngay mà vuốt cằm trầm tư.

"Hạo Uyên tiền bối, phu quân nói gì vậy?" Vừa rồi Ám thạch rung động, nàng biết Đồ Thanh đang nói gì đó.

Đồ Thanh cũng không lo Hạo Uyên truyền đạt sai. Nếu muốn dùng nguyên thần của hắn để mở truyền thừa thì phải gỡ bỏ cấm chế, lúc đó hắn sẽ trực tiếp nói chuyện với Tầm Mạch Mạch.

"Đồ Thanh không đồng ý." Hạo Uyên truyền đạt ý chính.

"Nhưng... như vậy trong thời gian ngắn không cách nào mở ra truyền thừa." Tầm Mạch Mạch vội la lên. "Không dựng được truyền tống trận, Võ Thương ma quân sẽ tiếp tục giết ta."

[Có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ đến việc động đến nàng.]

Đồ Thanh lại bắt đầu giãy giụa.

[Hạo Uyên, ngươi thả ta ra ngoài.]

"Gấp gáp cái gì?" Hạo Uyên khó chịu liếc Đồ Thanh rồi nhìn về phía Tầm Mạch Mạch. "Ngươi nói là truyền thừa trong thức hải có cách xây dựng truyền tống trận, nhưng nguyên thần ngươi không đủ mạnh để mở ra, đúng không?"

"Phải." Tầm Mạch Mạch gật đầu.

"Chuyện này đơn giản." Hạo Uyên nói, "Dễ giải quyết thôi."

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, không hiểu Hạo Uyên định làm gì, nhưng Đồ Thanh ở bên cạnh lại bắt đầu bồn chồn.

[Hạo Uyên, ta không cho phép ngươi động đến nàng.]

"Rống cái gì mà rống, để yên cho ta nói hết lời." Hạo Uyên bực bội nói.

Người này chắc chắn nghĩ hắn định sưu hồn Tầm Mạch Mạch để mạnh mẽ mở truyền thừa, nhưng hắn đâu phải loại người đó?

Thôi được, nếu hắn là ma trận sư, có lẽ thật sự có lý do để lo lắng. Nhưng thực tế hắn chẳng có hứng thú với trận pháp. Tự mình tốn công xây dựng, nào bằng để người khác xây dựng cho mà dùng?

"Nguyên thần lực không đủ mạnh thì tăng cường là được." Hạo Uyên nói nhẹ nhàng.

"Nguyên thần lực nào dễ tăng cường đến thế." Nàng cũng muốn, nhưng không phải thời gian không cho phép sao?

"Người khác không có cách, nhưng ta thì có. Đừng quên, ta đã tu luyện nguyên thần lực hơn mười vạn năm."

Hạo Uyên cười và chỉ về phía Đồ Thanh.

"Cấm chế trên người hắn chính là để tu luyện nguyên thần. Nguyên thần hắn mạnh hơn ngươi, ta còn giúp được, huống hồ ngươi yếu như vậy, muốn tăng càng dễ."

"Tiền bối!" Tầm Mạch Mạch không ngờ đến cách này, trong lòng vừa kinh hỷ vừa bất ngờ. "Đây không phải là phương pháp tu luyện đặc biệt của Ám ma sao?"

"Đương nhiên không phải, đây là pháp tắc ta tự ngộ ra. Tuy nhiên, nguyên thần ngươi quá yếu, dưới cấm chế mà tăng nguyên thần sẽ rất thống khổ." Hạo Uyên nhắc nhở.

"Ta không sợ." Chỉ cần có thể mở ra truyền thừa, làm suy yếu Lưu Quang tông, ta chẳng sợ gì cả.

"Vậy thì được." Hạo Uyên nói với Đồ Thanh, "Một lát nữa ta sẽ đưa nguyên thần của Tầm Mạch Mạch vào, nàng là thê tử ngươi, tự ngươi tiếp nhận đi."

Nói xong, không chờ Đồ Thanh phản ứng, Hạo Uyên nâng ngón tay kéo nguyên thần của Tầm Mạch Mạch đặt vào trong cấm chế cùng với nguyên thần của Đồ Thanh.

Đồ Thanh gần như ngay lập tức dùng nguyên thần của mình bao bọc nàng kín mít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.