Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 126



Tốc độ rút ra nguyên thần của Hạo Uyên quá nhanh, khiến Tầm Mạch Mạch chưa kịp chuẩn bị đã bị hắn ném thẳng vào trong cấm chế.

Ngay lập tức, một cỗ áp lực tựa như Thái Sơn đè xuống khiến nàng hít thở không thông. Ngay lúc đó, một đoàn nguyên thần đen tuyền quen thuộc liền bao quanh, vây chặt lấy nàng.

"Phu quân." Cảm giác thân thuộc này, ngoài Đồ Thanh ra, không thể là ai khác.

"Hành sự lỗ mãng." Đồ Thanh trách nhẹ.

"Phu quân, dù đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau sau ngàn năm xa cách, nhưng lại là lần đầu trực tiếp đối thoại, sao chàng mở miệng liền mắng ta?" Tầm Mạch Mạch tỏ vẻ ủy khuất.

"Ai bảo nàng lỗ mãng xông vào, có biết bên trong là gì không?" Đồ Thanh chẳng những không suy xét đến sự khổ tâm của nàng, mà còn nghiêm khắc trách mắng thêm.

"Bên trong cấm chế là chàng chứ còn ai." Tầm Mạch Mạch đáp không cần suy nghĩ.

"..."

Một đống lời giáo huấn trong đầu Đồ Thanh phút chốc nghẹn lại, không thốt nên lời.

Nha đầu này chuyên nói lời ngọt ngào, cách ngàn năm cũng không hề thay đổi.

"Ôi." Giọng của Hạo Uyên bỗng truyền xuống từ trên đỉnh đầu hai người. "Ngươi bảo hộ chặt chẽ như vậy, nguyên thần nàng còn tăng lên thế nào?"

Hạo Uyên thực lòng không muốn quấy rầy hai người đoàn tụ, nhưng tốc độ tăng tiến nguyên thần của Tầm Mạch Mạch liên quan trực tiếp đến tốc độ khôi phục mỹ mạo của hắn, không thể chờ được.

"Phu quân?" Tầm Mạch Mạch ngờ ngợ.

"Cấm chế của Hạo Uyên thông qua việc rèn luyện để tăng cường nguyên thần, phương pháp này cực kỳ thô bạo, dùng ngoại lực mạnh mẽ để mài, ép, thậm chí xé rách nguyên thần rồi hợp lại. Quá trình tuần hoàn đó khiến nguyên thần không ngừng hủy diệt rồi tái sinh mà tăng trưởng." Đồ Thanh giải thích.

"Xé rách nguyên thần?" Giọng của Tầm Mạch Mạch có chút run rẩy.

"Bây giờ mới biết sợ? Ai bảo nàng lỗ mãng xông vào?" Nếu có tay, hẳn Đồ Thanh đã muốn xoa đầu nàng đến rối tung lên.

"Vậy phu quân... bao năm qua... vẫn luôn phải chịu như vậy sao?"

Nỗi đau từ việc nguyên thần bị xé rách chỉ nghĩ đến đã khiến nàng dựng cả lông tóc. Tưởng tượng cảnh Đồ Thanh bị cấm chế của Hạo Uyên tra tấn không ngừng suốt cả ngàn năm khiến lòng nàng đau đớn khôn nguôi.

"Nàng nghĩ gì thế? Cấm chế của Hạo Uyên tuy mạnh, nhưng không thể xé rách nguyên thần của ta." Đồ Thanh giải thích, "Ta đang nói nàng đó, nguyên thần của nàng so với cấm chế này, quá yếu."

"Dạ." Tầm Mạch Mạch thở phào nhẹ nhõm.

"Sao nào, còn muốn tăng cường nguyên thần chứ?" Đồ Thanh hỏi.

"Muốn." Tầm Mạch Mạch đáp, giọng dứt khoát. "Phu quân, ta muốn trở nên mạnh mẽ."

Dù sợ hãi trước nỗi thống khổ của việc xé rách nguyên thần, nhưng cơ hội tăng cường nguyên thần là duyên phận bao tu sĩ mơ ước. Nàng khao khát trở nên mạnh mẽ hơn, để tu vi của Đồ Thanh không còn bị giới hạn vì nàng.

Đồ Thanh trầm mặc giây lát rồi nói, "Được, ta sẽ bên cạnh nàng."

Lời vừa dứt, Tầm Mạch Mạch cảm thấy nguyên thần của Đồ Thanh chậm rãi rút bớt, và cỗ áp bách như Thái Sơn đè xuống lúc vào cấm chế lập tức lại hiện rõ. Nàng hiểu ngay rằng, từ khoảnh khắc tiến vào, cấm chế đã bắt đầu vận hành, và Đồ Thanh vẫn luôn giúp nàng chịu đựng áp lực.

Tầm Mạch Mạch cảm giác mình như một con kiến bị áp xuống mặt đất, chỉ có thể tự khích lệ bản thân, rằng nguyên thần sẽ hồi phục sau mỗi lần bị xé rách, chỉ cần chịu đau một chút thôi.

Nhưng khi cơn đau thấu tận linh hồn lan tỏa, Tầm Mạch Mạch không kìm được hét lên. Nàng chứng kiến nguyên thần của mình bị nghiền nát thành những mảnh nhỏ, rồi chầm chậm trôi nổi lên.

Mỗi một mảnh nhỏ nguyên thần đều có một tia đen tuyền theo sát.

Phu quân!

Dù đã cạn kiệt khí lực, Tầm Mạch Mạch vẫn nhận ra từng mảnh nguyên thần của Đồ Thanh bám theo bảo vệ mình.

"Còn có thể phân thần, xem ra vẫn ổn." Giọng Đồ Thanh bỗng vang lên.

Cơn đau kéo dài tưởng chừng vô tận, phảng phất như đã qua vạn năm. Nàng cố gắng gọi "Phu quân" một tiếng trước khi nguyên thần lại bị phân tán thành vô số mảnh.

"Đừng sợ, ta luôn bên nàng." Giọng của Đồ Thanh trầm ổn, mang theo sức mạnh trấn an, khiến Tầm Mạch Mạch đang đau đớn đến không thể suy nghĩ cũng cảm thấy yên lòng đôi chút.

Nàng không hề sợ hãi, có phu quân bảo vệ, từ trước đến nay nàng chưa từng gặp nguy hiểm.

Bên ngoài cấm chế, Hạo Uyên luôn theo dõi tình huống của Tầm Mạch Mạch. Pháp tắc này của hắn vốn được nghiên cứu dành riêng cho Ám ma, bởi nguyên thần của Ám ma vốn trời sinh cường đại. Nhưng loại tu sĩ Phân Thần kỳ như Tầm Mạch Mạch thì khác, hắn cũng không chắc chắn cấm chế này có gây tổn hại quá mức hay không, nên luôn đứng cạnh quan sát. Tuy nhiên, nhìn một lúc, khóe mắt hắn bất giác giật giật, không chỉ lo lắng dư thừa mà còn phải chứng kiến một bài học luyến ái đầy tình cảm.

"Không phải khổ nhục kế sao?" Hạo Uyên chậc lưỡi, "Lão tử nguyên thần mạnh quá, nếu không cũng có thể áp dụng cách này. Quả nhiên, cường đại quá mức cũng là một loại phiền muộn."

Con người đích thị là giống loài có khả năng thích ứng mạnh nhất. Trong quá trình tuần hoàn đau đớn lặp đi lặp lại, dần dần Tầm Mạch Mạch không còn thấy đau đớn như lúc ban đầu. Đến cuối cùng, nàng thậm chí có thể nhìn nguyên thần của mình bị xé rách mà vẫn tán gẫu với Đồ Thanh vài câu.

Nàng không biết đây chính là biểu hiện của việc nguyên thần ngày càng cường đại.

Thấy nguyên thần nàng đã mạnh lên không ít, Đồ Thanh liền dùng nguyên thần của mình bao bọc nàng, chặn lại áp lực từ cấm chế.

"Nàng thử xem có thể mở ra truyền thừa không?"

Tầm Mạch Mạch chỉ cần mở ra phương pháp liên hệ với Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, không cần phải giải phóng toàn bộ truyền thừa, nên chỉ cần nguyên thần đủ mạnh là có thể thử xem.

Nàng mở truyền thừa đến phần sau và thật sự có thể đọc thêm vài trang nữa. Nhanh chóng lướt qua một lần, nàng tìm thấy phần ghi chép về trận pháp và ký hiệu, liền nắm bắt được phương pháp.

Không ngờ lại tìm thấy dễ dàng như vậy?

Tầm Mạch Mạch vừa kinh ngạc vừa vui mừng, càng thêm tin tưởng vào suy đoán của Chúc Ngôn. Vô Tướng Linh Trận thật sự có thể chứa đựng trận đồ của Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, bởi phần sau của truyền thừa ghi chép rất nhiều thông tin liên quan đến trận pháp này.

Giống như có người từng bước dẫn dắt nàng học hỏi tri thức về Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.

"Tìm được rồi." Tầm Mạch Mạch mừng rỡ chia sẻ với Đồ Thanh, "Phu quân, ta tìm thấy phương pháp."

"Vậy là tốt rồi." Đồ Thanh mỉm cười, "Ta sẽ nhờ Hạo Uyên đưa nàng ra ngoài."

Không đợi Đồ Thanh nói thêm, Hạo Uyên luôn theo dõi bên này thấy hắn vừa dứt lời liền lập tức rút nguyên thần của Tầm Mạch Mạch ra ngoài.

"Tìm được phương pháp rồi sao? Ta sẽ đưa ngươi đến ngay."

Tầm Mạch Mạch ở trong cấm chế suốt một tháng, bên kia Võ Thương ma quân có phần sốt ruột, vài lần cho người qua dò hỏi xem nàng có thật sự dựng được truyền tống trận hay không.

Hạo Uyên biết Võ Thương ma quân đã chuẩn bị cho cả hai khả năng, nếu bên Tầm Mạch Mạch không thành công, ông ta sẽ quay sang nhờ đến Lưu Quang tông.

"Phu quân, ta qua bên đó, nhiều nhất ba ngày sẽ trở lại. Chàng chờ ta."

Nói xong, Tầm Mạch Mạch theo Hạo Uyên đi qua cái khe trở về biên giới.

Tại biên giới Linh Ma, Trâu Vạn và nhóm ma trận sư vẫn đang nghiên cứu truyền tống trận. Tuy rằng không thể tạo ra liên hệ với Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, nhưng nó vốn là một trận pháp cao cấp nên không thể bỏ qua. Thời gian qua, họ không ngừng nghiên cứu, và trình độ trận pháp của họ cũng tiến bộ rõ rệt.

Mọi người cảm giác được sự hiện diện của lực lượng không gian liền quay đầu, thấy Tầm Mạch Mạch bước ra từ cái khe liền vui mừng không kìm nổi, thậm chí quên cả hành lễ với Hạo Uyên đi cùng.

Họ liền vây quanh nàng hỏi dồn.

"Tầm tiểu hữu, có tìm được phương pháp không?"

Tầm Mạch Mạch đã đi vắng cả tháng không có tin tức, giờ trở về chắc chắn là đã có kết quả.

"Dạ." Tầm Mạch Mạch cười gật đầu, "Chúng ta còn thiếu một đạo ký hiệu."

"Ký hiệu?"

Tầm Mạch Mạch đem tri thức trong truyền thừa thuật lại một lượt. Năm vị ma trận sư ở đây trình độ không kém gì nàng, nàng hiểu thì đương nhiên họ cũng hiểu.

"Ngươi chắc chắn đạo phù văn này có thể liên kết truyền tống trận với Càn Khôn Lưỡng Nghi trận?" Trâu Vạn ngờ vực hỏi.

Dù ký hiệu trên Càn Khôn Lưỡng Nghi trận biến hóa muôn hình vạn trạng, nhưng nhờ có Thái Sơ Điệp chạy qua lại trong trận suốt mấy ngày, Tầm Mạch Mạch nhận thấy bản chất chúng đều bắt đầu từ một dạng cơ bản giống nhau.

Mà đạo phù văn trong truyền thừa này chính là cơ sở đó, điểm khởi nguồn cho sự biến hóa của các ký hiệu.

"Chúng ta thử xem sẽ biết." So với giải thích, thực hành mới là cách kiểm chứng hiệu quả nhất.

Dưới tình huống không chắc chắn, các vị ma trận sư trước đó còn dám thử, huống hồ lúc này thấy Tầm Mạch Mạch tự tin hơn nhiều.

Thậm chí, họ không tự mình ra tay mà mời người chuyên nghiên cứu phù chú từ Võ Thương thành đến.

Vị ma tu chuyên về ký hiệu xem qua phù văn của Tầm Mạch Mạch, đầu tiên là tấm tắc khen ngợi, sau đó khẩn trương bắt tay vào vẽ.

Đạo phù văn tuy phức tạp nhưng có thể vẽ được, hoàn toàn phù hợp với truyền tống trận. Tuy nhiên, khi thử dung hợp với trận đồ, lại không thể nào đạt đến sự hòa hợp hoàn hảo.

Họ thử đi thử lại nhiều lần nhưng không thành công, ai nấy đều dần dần sinh ra cảm giác thất bại.

"Tại sao ngươi mãi không điều chỉnh được sự biến hóa này?" Trâu Vạn nhụt chí hỏi.

"Ta đã cố hết sức." Ma tu phụ trách vẽ ký hiệu ủ rũ đáp, "Độ thân hòa ma khí của ta là mãn cấp, nếu ta không làm được, e là người khác cũng không dễ gì thành công."

Nghe đến độ thân hòa ma khí của hắn là mãn cấp, mọi người càng thêm tuyệt vọng. Người có khả năng này còn không nắm chắc được, vậy ai có thể?

"Để ta thử xem." Tầm Mạch Mạch bỗng nhiên lên tiếng.

Mọi người ngẩn ra.

"Độ thân hòa linh lực của ta cũng là mãn cấp. Hơn nữa, ta rất quen thuộc với kết cấu trận pháp và ký hiệu." Quan trọng nhất là nàng còn có Thái Sơ Điệp. "Để ta thử, tuy nhiên ký hiệu vẫn cần vị tiền bối này vẽ giúp."

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng Trâu Vạn dẫn đầu đồng ý.

"Có thể."

Họ đã thất bại nhiều lần, Tầm Mạch Mạch chủ động xung phong là thêm một cơ hội. Thời gian qua, Trâu Vạn nhận ra dù tu vi nàng không cao nhưng khả năng khống chế linh khí của nàng vượt xa mọi người ở đây.

"Được." Mọi người đều đồng tình.

Vị ma tu lại bắt đầu vẽ ký hiệu, Trâu Vạn kích hoạt truyền tống trận, các điểm liên thông dần dần sáng lên.

Ngay khi điểm liên thông đầu tiên sáng, Tầm Mạch Mạch đã cho Thái Sơ Điệp bay vào ký hiệu, giống như một thợ may khéo léo khâu nối ký hiệu với trận đồ, khiến mỗi điểm liên thông đều hoàn hảo khớp nối, cho đến khi toàn bộ trận đồ sáng rực.

Lực lượng không gian hiện lên, vị đệ tử đứng gần nhất còn chưa kịp phản ứng đã biến mất.

Đây là... thành công?

Tầm Mạch Mạch mừng rỡ, vừa định thu hồi Thái Sơ Điệp thì bất ngờ thấy con bướm đen nhỏ qua kết nối trực tiếp lao vào Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.

Thái Sơ Điệp từng bay vào đó trước đây nên nàng không nghĩ nhiều, định thông báo với Hạo Uyên rằng đã hoàn tất truyền tống trận. Bất ngờ một cỗ lực hút mạnh mẽ từ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận đột ngột cuốn lấy nàng, kéo vào bên trong.

"!..." Tầm Mạch Mạch chưa kịp thốt ra lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.