Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 130



Vân Phi Trần mang Tầm Mạch Mạch về Dược lâu. Mọi người nhận được tin đã sớm ra cửa đón.

Một ngàn năm không gặp, tu vi mọi người đều có biến hóa. Đại sư bá Diệp Hành Chi đã là Xuất Khiếu trung kỳ. Nhị sư huynh Quý Ý Viễn cũng là Phân Thần hậu kỳ, chỉ có Huyền Minh chân nhân vẫn dừng ở Xuất Khiếu hậu kỳ.

Người đứng ở giữa như một mạt lửa đỏ hồng khiến Tầm Mạch Mạch vừa nhìn đã đỏ hốc mắt.

"Mẫu thân."

Tầm Mạch Mạch còn chưa chờ kiếm của Vân Phi Trần dừng lại đã nhào vào ôm ấp của Tầm Ca. Tầm Ca đã lâu không gặp nữ nhi, con ngươi thu thủy ánh lệ quang nhưng tính tình đạm mạc không muốn nỉ non trước mặt mọi người, môi run run nửa ngày không nói lên lời.

"Còn ra thể thống gì nữa? Mau đi bái kiến sư tổ cùng sư bá." Rốt cục hồi lâu, Tầm Ca cũng bình tĩnh lại mở miệng trách cứ, chỉ là thanh âm lộ ra chút run rẩy khó phát hiện.

"Vâng." Tầm Mạch Mạch mỉm cười đứng dậy hành lễ với mọi người. "Gặp qua sư tổ, sư bá cùng nhị sư huynh."

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Huyền Minh chân nhân còn chưa chờ nàng hành lễ xong đã đón lấy người, lập tức nhận ra tình trạng cơ thể nàng bất thường.

"Mạch Mạch, tu vi cùng linh lực của con, sao lại thế này?"

Ánh mắt Diệp Hành Chi vốn luôn dừng trên người Tầm Ca, nghe vậy mới quay sang nhìn Tầm Mạch Mạch, vừa nhìn đã nhíu mày, túm cổ tay nàng bắt mạch.

"Sư huynh, Mạch Mạch thế nào?"

Tầm Ca lo lắng hỏi, tuy nhiều năm không ở Dược lâu nhưng nàng biết nếu không phải vấn đề nghiêm trọng thì sư tôn và sư huynh sẽ không có biểu tình như vậy.

"Mẫu thân không cần lo lắng, không phải vấn đề gì lớn." Tầm Mạch Mạch vẫn rất thoải mái.

Không phải trong cơ thể dư thừa linh khí, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma sao? Đây vốn không phải vấn đề, chỉ cần nàng qua Ma giới tìm phu quân liền có thể giải quyết dễ dàng.

Diệp Hành Chi nhìn thoáng qua Tầm Mạch Mạch, nhíu mày. "Đi vào rồi nói."

Không khí vui mừng vì đoàn tụ lập tức ngưng trọng. Mọi người cùng nhau về đại sảnh đường, Quý Ý Viễn phân phó dược đồng canh giữ không cho bất luận kẻ nào tiến vào quấy rầy. Huyền Minh chân nhân cùng Diệp Hành Chi cùng nhau thăm khám kỹ càng cho Tầm Mạch Mạch.

"Linh khí trong cơ thể con vượt quá phạm vi con có thể tiếp nhận, do đó dù tiến giai Xuất Khiếu kỳ nhưng nội phủ cực kỳ yếu ớt." Huyền Minh chân nhân nói với Tầm Mạch Mạch. "Trên người con còn có Thái Sơ Điệp, nó luôn thúc đẩy linh khí vào nội phủ khiến tình hình càng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ lập tức nổ tan xác."

Tầm Ca bên cạnh lo lắng nắm chặt tay.

"Này... nghiêm trọng như vậy sao?" Tầm Mạch Mạch nao nao.

Nàng biết trong người dư thừa linh khí nhưng cảm thấy trong thời gian ngắn không có việc gì, bất quá theo lời sư tổ nàng có thể nổ tan xác bất cứ lúc nào.

"Như vậy còn không nghiêm trọng? Nếu trong cơ thể con chỉ dư thừa linh khí có thể chậm rãi hấp thu. Cố tình còn thêm Thái Sơ Điệp, nó là linh thể không bài trừ linh khí nhưng là linh sủng của con, chịu con hạn chế nên theo bản năng rót thêm linh khí vào đan điền để con nhanh chóng cường đại."

Huyền Minh chân nhân lo lắng trùng trùng nói. "Phải mau chóng nghĩ biện pháp cân bằng linh khí mới được."

"Không có việc gì, ta đi Ma giới là tốt rồi."

Tầm Mạch Mạch vốn định nghỉ ngơi ở Dược lâu một thời gian, thuận tiện thông báo truyền tống trận Ma giới đã dựng xong cho các tông môn, nhưng nay chắc nên đi Ma giới chải vuốt linh khí trước mới được.

"Con thành cái dạng này còn muốn đi Ma giới?" Tầm Ca không nhịn được quát lớn. "Ngoan ngoãn ở Dược lâu trị tốt cho ta."

"Nương, con đi Ma giới tìm..." Tầm Mạch Mạch dừng một chút, nghĩ ra chuyện mình có phu quân ở Thiên Linh giới còn chưa nói với mẫu thân.

"Tìm cái gì?" Tầm Ca hỏi.

"Tìm Đồ Thanh, Đồ Thanh là..."

Nàng do dự không biết nên nói thẳng Đồ Thanh là phu quân mình hay chỉ nói là bằng hữu để mẫu thân thời gian giảm sốc.

Chỉ là Tầm Ca ngắt lời hỏi. "Không phải Đồ Thanh đã chết sao?"

"Hả?" Tầm Mạch Mạch ngẩn ra.

"Con còn chưa biết?" Tầm Ca nhìn Vân Phi Trần. "Con không nói cho Mạch Mạch?"

"Sư thúc, ta... chưa kịp nói."

Vân Phi Trần không dám nói trực tiếp với Tầm Mạch Mạch Đồ Thanh đã chết. Hắn vốn định chờ đi khu săn ma, Tầm Mạch Mạch không đợi được Linh Lung thạch phản ứng mới nói rõ. Cũng không nghĩ bọn họ bị ma tu đuổi giết, còn Tầm Mạch Mạch bị một ma tu cường đại mang đi.

Sau đó hắn không tìm được cơ hội nữa.

"Loại chuyện này gạt nàng làm cái gì?" Tầm Ca thở dài.

Lúc trước đồ đệ thứ ba của sư huynh hạ giới đưa Huyễn Linh thảo, vì khuyên nàng ấy uống thuốc mà cũng giảng qua quá trình hái thuốc. Đương nhiên không bỏ qua chuyện Đồ Thanh trước khi thần hồn tiêu tán nhờ Đoạn Minh Hiên mang thuốc về.

Nàng ấy tuy rằng chưa gặp Đồ Thanh nhưng qua lời sư tôn, sư huynh cùng mấy vị sư điệt có thể biết nữ nhi Tầm Mạch Mạch may mắn hơn mình nhiều, tìm được phu quân rất quan tâm nàng.

"Lúc các con tìm Huyễn Linh thảo có phải đã xảy ra chuyện gì bị tách ra?" Tầm Ca hỏi nữ nhi.

"Vâng, xảy ra chút chuyện. Đồ Thanh bị nhốt ở Ma giới, con một mình về Linh giới." Tầm Mạch Mạch trả lời đơn giản, nguyên nhân cụ thể lại không có nói.

"Con rời khu săn ma không lâu, Đồ Thanh đem theo Huyễn Linh thảo tìm được Đoạn Minh Hiên nhờ mang về." Tầm Ca cầm chặt tay nữ nhi, thong thả nói. "Sau đó hắn tẩu hỏa nhập ma, thần hồn tiêu tán, thân hóa tro bụi."

Dứt lời, trong đại sảnh không khí bị đè nén xuống, ngay cả Diệp sư bá bình thường đối nàng lạnh nhạt cũng hiện lên một mạt thương cảm. Càng miễn bàn hai vị sư huynh đầy mắt đều là nén bi thương.

"Không phải, mọi người hiểu lầm, Đồ Thanh không chết." Tầm Mạch Mạch dở khóc dở cười. "Chàng ấy chỉ bị thương, cho nên ở lại Ma giới tĩnh dưỡng."

"Tiểu sư muội đừng cậy mạnh." Quý Ý Viễn đau lòng nói. "Ma giới kia là chỗ nào? Linh tu chúng ta đi qua một đoạn thời gian gọi là rèn luyện, ở thời gian quá dài liền tẩu hỏa nhập ma. Đồ Thanh sao có khả năng ở Ma giới dưỡng thương cả ngàn năm, không lẽ hắn là ma tu sao?"

"Chàng ấy..." Tầm Mạch Mạch kẹt, thân phận Ám Ma của Đồ Thanh không thể nói, bằng không chuyện nàng làm tế phẩm sẽ liền bại lộ. Lấy tính cách mẫu thân, không thể nào không ném Linh Lung thạch, hiện tại khế ước còn chưa khởi động, Linh Lung thạch không thể ném.

"Vân sư huynh, huynh biết, huynh nói giúp muội."

Tầm Mạch Mạch liều mạng ám chỉ với Vân Phi Trần, trong những người ở đây chỉ có hắn biết thân phận Đồ Thanh.

Vân Phi Trần do dự một chút hỏi. "Tiểu sư muội, muội nói Đồ Thanh không chết. Vậy muội đi Ma giới có tìm được hắn không?"

"Tìm được."

"Sao hắn không về cùng muội?"

"Chàng ấy còn đang dưỡng thương."

Mọi người không nói gì nhìn chằm chằm Tầm Mạch Mạch, ánh mắt chói lọi như muốn viết "Ngươi đừng tự lừa mình dối người."

"Không phải, ta nói thật, Đồ Thanh đang dưỡng thương ở Ma giới, lần này ta qua sẽ đem chàng ấy về cùng nha."

Tầm Mạch Mạch nóng nảy, đều là người thân, nóng lòng nhìn nàng làm quả phụ như vậy?

"Linh khí trong cơ thể con không khống chế được, đâu cũng không cho đi." Huyền Minh chân nhân quay đầu phân phó Quý Ý Viễn. "Ý Viễn, giám sát sư muội con mỗi ngày ngâm hai canh giờ."

"Vâng." Quý Ý Viễn vội vàng đáp ứng.

Tầm Mạch Mạch vài lần muốn giải thích nhưng đều bị trấn áp, tất cả mọi người đều cho là nàng đang lừa mình dối người. Nhưng ngẫm lại nàng cũng hiểu được suy nghĩ của bọn họ, một linh tu sao có thể dưỡng thương ở ma giới ngàn năm?

Quên đi, chờ nàng đem phu quân về, bọn họ sẽ hiểu.

Buổi tối, Tầm Ca cùng nữ nhi ngâm dược trì.

"Mấy năm nay mẫu thân ở Xích Ninh phong ổn không?"

"Con không ở, không ai chọc phiền toái cho ta, ta có gì không ổn." Tầm Ca sẵng giọng.

Có lẽ liên quan đến tâm ma được giải trừ, lần này gặp lại, Tầm Mạch Mạch phát hiện mẫu thân bớt đi phiền muộn, tăng thêm phần anh khí, cả người đều sáng sủa lên.

"Mẫu thân." Tầm Mạch Mạch nắm tay mẫu thân xoa nhẹ lên mặt mình. "Vân sư huynh nói người nghe con bị khi dễ mới phi thăng lên. Quả nhiên người thương con nhất."

Tầm Ca giật mình, mất tự nhiên rút tay về mới lạnh mặt mắng. "Có phải ta đem con chiều hư mới để con nơi nơi chọc phiền toái?"

Ở Huyền Linh giới, nàng ấy coi như là người đứng đầu, đương nhiên Tầm Mạch Mạch không cần sợ ai. Thời gian qua, Tầm Ca luôn nghĩ có phải vì mình dung túng mới dưỡng Tầm Mạch Mạch thành thói không sợ trời không sợ đất, cả Lưu Quang tông cũng dám chọc.

Tầm Mạch Mạch bị mắng nhưng không hề sợ hãi, vẫn mỉm cười tủm tỉm. Trước kia ở Huyền Linh giới cũng như vậy, dù nàng chọc phiền toái thế nào, mẫu thân sau khi mắng nàng liền đem người chọc nàng cho một trận.

"Sư thúc, tiểu sư muội." Bỗng thanh âm Quý Ý Viễn truyền đến từ bên ngoài.

"Nhị sư huynh?"

"Chuyện gì?" Tầm Ca xoay người hỏi.

"Tổng lâu chủ đến Dược lâu, sư tổ gọi người cùng tiểu sư muội qua."

Tầm Ca rời khỏi dược trì, trực tiếp đối mặt Quý Ý Viễn hỏi. "Sao tổng lâu chủ lại muốn gặp Mạch Mạch?"

"Hẳn là vì truyền thừa." Quý Ý Viễn đoán. "Gần đây Lưu Quang tông bịa đặt khắp nơi nói tiểu sư muội trộm đồ của bọn họ. Đại sư huynh nói hôm nay ở biên giới Linh Ma, Lưu Quang tông muốn tổng lâu chủ ra ý kiến, ta đoán tổng lâu chủ đến vì chuyện này."

"Chẳng lẽ Lưu Quang tông tính toán dùng cái cớ gượng ép này giá họa Mạch Mạch?" Tầm Ca tức giận nói. "Năm đại tông môn đâu, họ có ý gì? Mạch Mạch không phải đã giúp đỡ tạo truyền tống trận sao?"

"Là vì đã tạo xong bọn họ mới suy nghĩ có nên ra tay không." Quý Ý Viễn nói. "Lưu Quang tông thực lực sâu không lường được, chỉ tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng phải mười mấy người, còn một vị trưởng lão sắp phi thăng. Muốn đối phó cần năm đại tông môn liên thủ, nhưng trước khi Lưu Quang tông yếu xuống, họ sẽ không dễ đối đầu trực diện."

Lúc này, Tầm Mạch Mạch thay xong quần áo ra ngoài cũng nghe được một nửa.

"Chúng ta đi thôi mẫu thân."

"Nhưng là..." Tầm Ca chần chờ, ở Huyền Linh giới, nàng không sợ nhưng đây là Thiên Linh giới, thực lực nàng hữu hạn. Lần đầu tiên nàng hận bản thân phí hoài năm tháng ở Huyền Linh giới.

"Mẫu thân, không có chuyện gì. Ta có biện pháp." Tầm Mạch Mạch cười an ủi nói.

Năm đại tông môn sẽ không vì nàng công khai trận đồ truyền tống trận mà khai chiến cùng Lưu Quang tông, nhưng sẽ vì lợi ích của mình mà toàn lực bảo hộ nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.