Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 133



Ngày thứ ba kể từ khi tiến vào Huyền Thiên môn, Tầm Mạch Mạch đã gửi phù truyền tin cho Khê Cốc, nhưng nửa tháng trôi qua vẫn không thấy hồi âm, khiến nàng không khỏi bực bội.

Chẳng lẽ Khê Cốc đã gặp chuyện gì?

Sau khi trăn trở suy nghĩ, Tầm Mạch Mạch quyết định gửi thêm một phù truyền tin, và lần này cuối cùng cũng nhận được hồi âm. Vào ban đêm, nguyên thần của Khê Cốc đột nhập cấm địa Huyền Thiên môn, tìm gặp Tầm Mạch Mạch.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Khê Cốc có vẻ hơi khẩn trương. "Cấm chế ở đây uy lực không nhỏ, ta không thể ở lại lâu, nói ngắn gọn thôi."

"Dạ, được." Tầm Mạch Mạch vội đáp. "Ta muốn phiền ngài đi Ma giới tìm phu quân, bảo chàng ấy về Linh giới."

Khê Cốc giật mình, lúc này mới đánh giá kỹ lưỡng Tầm Mạch Mạch. "Ngươi và Đồ Thanh chưa kích hoạt khế ước? Đồ Thanh vẫn còn ở Ma giới sao?"

"Vâng." Tầm Mạch Mạch gật đầu xác nhận.

"Vậy các ngươi làm gì mà không cùng nhau trở về khi đã gặp mặt?" Khê Cốc tỏ vẻ không hiểu.

"Chuyện này nói ra có chút dài dòng..."

"Dài dòng thì khỏi nói, Ma giới ta không đi." Khê Cốc dứt khoát từ chối.

"!" Tầm Mạch Mạch giật mình, kinh ngạc hỏi, "Vì sao? Ngài có chuyện gấp sao? Không phiền gì đâu, lệnh bài và truyền tống trận đều sẵn sàng, chỉ tốn của ngài vài canh giờ thôi."

"Không phải vấn đề thời gian, mà là vấn đề nằm ở chính ngươi." Khê Cốc đáp. "Ngươi có nghĩ rằng chỉ cần dựng xong truyền tống trận mới, đưa lệnh bài qua là Đồ Thanh có thể dễ dàng quay về qua truyền tống trận đó?"

Tầm Mạch Mạch quả thật nghĩ vậy. "Không được sao?"

"Đương nhiên không được." Khê Cốc bất đắc dĩ nói. "Đồ Thanh hiện đang ở trạng thái ngủ say, hắn cần biến hóa ở nơi tràn ngập linh khí mới có thể lựa chọn tu linh đạo. Nếu biến hóa ở Ma giới, hắn sẽ vì hấp thụ quá nhiều ma khí mà thành ma tu. Thời điểm hắn biến hóa cần có ngươi bên cạnh để kích hoạt khế ước, khống chế quá trình ma hóa."

"Vậy thì... ta phải qua Ma giới mới được." Tầm Mạch Mạch sững người.

"Không sai. Hiện tại tu vi ngươi tăng nhanh, linh khí nhiều đến mức tràn ra ngoài, đây là thời điểm tốt nhất. Mau qua đi."

"Sư tổ nói với trạng thái hiện tại, ta không thể dùng truyền tống trận. Một khi tiến vào Ma giới, linh khí thất hành sẽ khiến ta tự bạo."

Tầm Mạch Mạch cảm thấy thất vọng, bản thân không thể đi, còn phu quân lại không thể về, chẳng lẽ mọi cố gắng suốt ngàn năm lại trở về điểm xuất phát?

"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi tiến vào Ma giới để Đồ Thanh cảm ứng được, có hắn ở bên cạnh, ngươi sẽ không gặp nguy hiểm." Khê Cốc an ủi.

"Thật vậy sao?" Có nghĩa là trời không tuyệt đường người, nàng vẫn có thể đi Ma giới.

"Được rồi, không nói nữa." Khê Cốc không nhịn được oán hận, "Về sau không có việc gì đừng gọi ta, có chuyện cũng tận lực đừng gọi, nhất là khi ngươi còn ở Huyền Thiên môn."

Nói xong, Khê Cốc hưu một tiếng biến mất.

"..."

Tầm Mạch Mạch nghi hoặc nháy mắt vài cái, "Khê Cốc tiền bối sao trông có vẻ túng quẫn, chẳng lẽ cấm chế của Huyền Thiên môn thực sự mạnh đến vậy?"

Xác định bản thân phải đi Ma giới, Tầm Mạch Mạch đến gặp dì Tần, thể hiện quyết tâm muốn tới Ma giới.

"Chuyện này cháu không nói, Đồng Uy cũng đang chuẩn bị rồi." Dì Tần cười đáp.

"Thật sao? Vậy khi nào cháu có thể đi Ma giới?"

"Chờ thương thế của cháu khỏi đã..."

"Ta..." Tầm Mạch Mạch nóng nảy. Chờ thương thế nàng hồi phục từ từ, tiêu hao hết linh khí cũng không biết đến năm tháng nào.

"Ta biết cháu sốt ruột, chúng ta cũng đang sốt ruột." Dì Tần đè Tầm Mạch Mạch lại, chậm rãi nói, "Cháu có thể không biết, nhưng Linh giới đã lục tục xuất hiện ma tu."

Điều này không ngoài dự đoán, Tầm Mạch Mạch không hề bất ngờ. Ma giới đợi mấy vạn năm mới có thể hoàn thành truyền tống trận, tất nhiên sẽ gấp rút qua bên này.

"Bọn họ đột nhiên xuất hiện, phong cách hành xử khác hẳn chúng ta, trong thời gian qua đã xảy ra vô số xung đột."

"Cái gì? Xung đột có nghiêm trọng không?" Tầm Mạch Mạch lập tức khẩn trương. Nếu xung đột quá lớn sẽ ảnh hưởng đến cuộc đàm phán giữa hai giới sắp tới.

"Còn trong vòng kiểm soát." Dì Tần trấn an, "Vì thế, đàm phán giữa Linh và Ma giới cần phải được tiến hành nhanh chóng. Mạch Mạch, cháu cần nhanh chóng quay lại Ma giới."

"Cháu đi, hiện tại liền đi." Tầm Mạch Mạch hận không thể lập tức bay sang Ma giới.

"Đứa nhỏ này..." Dì Tần thở dài, kéo tay nàng lại, "Vừa rồi đã nói, thương thế của cháu chưa khỏi, đâu thể tùy tiện đi được."

"Dì Tần, thương thế của cháu đâu dễ chữa như vậy." Muốn khỏi hẳn cũng phải đến Ma giới gặp phu quân mới có cách.

"Trị không hết thì cũng phải khống chế trước đã. Với tình trạng hiện tại, cháu vừa bước vào Ma giới là nguy cơ nổ tan xác." Dì Tần nhíu mày, "Tốt nhất là để người Ma giới qua bên này, cháu cũng không cần đi."

"Không, không, cháu đi qua thì tốt hơn." Không đi qua làm sao nàng có thể tìm phu quân.

"Đúng vậy, ma tu rất đề phòng chúng ta. Truyền tống trận chỉ vừa hoàn thành, họ chưa hiểu rõ về Linh giới nên cũng chưa vội đi qua. Tốt nhất vẫn là cháu qua đó."

Tầm Mạch Mạch thở phào nhẹ nhõm, có thể đi là được.

"Kỳ thực dì Tần không cần lo lắng quá mức, thương thế của cháu nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thực ra không tệ đến vậy, đi Ma giới không có vấn đề gì lớn." Được Khê Cốc cam đoan, Tầm Mạch Mạch cảm thấy yên tâm hơn.

"Dì Tần biết cháu muốn thúc đẩy đàm phán hai giới Linh và Ma, nhưng thương thế của cháu không thể không trị. Dì Tần cùng sư tổ của cháu đã thương nghị ra một phương án điều trị, chỉ không biết cháu có nguyện ý hay không."

Trong lời nói của dì Tần có chút chần chừ, nhưng ánh mắt lại đầy hy vọng.

"Phương pháp gì? Chỉ cần có thể giúp cháu đến Ma giới, cháu đều đồng ý."

Tầm Mạch Mạch nghe xong vui vẻ, cảm thấy sư tổ quả thật đáng tin, nhanh như vậy đã tìm ra phương pháp trị liệu thương thế của nàng.

"Phương pháp này... vẫn nên để Tầm Ca nói với cháu thì hơn." Dì Tần vỗ nhẹ tay Tầm Mạch Mạch, đứng lên rời khỏi giường.

"Mẫu thân đến đây?" Tầm Mạch Mạch kinh ngạc. Không phải đã nói để bảo vệ hành tung của nàng, người Dược lâu sẽ không ai được đến Huyền Thiên môn sao?

Dì Tần lắc đầu, phất tay một cái, xuất hiện một mặt kính cổ xưa.

"Đây là Hồng Quang kính, có thể vượt qua tu vi và khoảng cách không gian để liên hệ với người mà cháu muốn gặp."

Dì Tần điểm một cái lên Hồng Quang kính rồi đưa cho Tầm Mạch Mạch.

"Ta ra ngoài trước, cháu cứ chậm rãi nói chuyện với mẫu thân."

Nói xong, dì Tần rời khỏi phòng.

Tầm Mạch Mạch bị hành động thần thần bí bí này làm cho hơi bực mình, chẳng phải chỉ là trị bệnh thôi sao, sao lại phải để mẫu thân đích thân nói?

"Mạch Mạch." Lúc này thanh âm của Tầm Ca truyền ra từ trong kính.

"Nương." Tầm Mạch Mạch mừng rỡ khi được gặp lại mẫu thân.

"Con dạo này thế nào?"

"Tốt ạ, dì Tần rất tốt với con, coi con như nữ nhi ruột thịt."

"Vậy là được rồi."

Tầm Ca luôn hiểu rõ tính tình người bạn này, lương thiện, ôn nhu và dịu dàng.

"Đúng rồi, nương, dì Tần nói người có chuyện muốn nói với con?"

"Phải."

Tầm Ca nhìn thoáng qua nữ nhi của mình, biết rằng những lời sắp nói có thể khiến nàng không vui, nhưng vì để trị thương, tránh bị Lưu Quang tông truy sát, chỉ có thể làm như vậy.

"Trong thời gian qua, sư tổ và sư bá của con đã lật hết sách thuốc của Dược lâu mà không tìm được phương pháp nào hữu hiệu."

Tầm Mạch Mạch nhíu mày, nàng nhớ dì Tần có nói đã tìm được phương pháp chữa trị.

"Hiện tại cách duy nhất là tìm một người chia sẻ linh khí với con..."

Lời này nghe có chút quen tai? Mí mắt Tầm Mạch Mạch giật giật, linh cảm rằng điều sắp nghe không hề dễ chịu.

"Tìm một người song tu là biện pháp duy nhất, chỗ ta có mấy nhân tuyển..."

"Không được!"

Tầm Mạch Mạch thốt lên, mặt đỏ bừng. Nàng vừa nghe thấy gì? Còn mấy người để chọn?

"Nương, người đang làm gì vậy? Con đã có phu quân." Tầm Mạch Mạch tức đến dậm chân.

"Mạch Mạch, ta biết con không muốn tin rằng Đồ Thanh đã chết, nhưng không có linh tu nào có thể ở Ma giới dưỡng thương suốt ngàn năm. Dù hắn còn sống, giờ đây cũng là ma tu, không thể trị thương thế cho con." Tầm Ca nhẫn nại khuyên nhủ, "Nhưng con không thể gặp chuyện, ta không thể nhìn con chết."

"Nương, con không sao cả, con cam đoan với người."

"Con nói vô ích, ta chỉ tin vào phán đoán của sư tổ con." Tầm Ca thở dài, "Mạch Mạch, mẫu thân thực sự không muốn ép con. Dù con ở Dược lâu cả đời không gả đi, mẫu thân cũng không ép. Nhưng tình thế hiện tại không cho phép, Lưu Quang tông như hổ rình mồi. Hai tòa truyền tống trận thông sang Ma giới đều có người của họ canh giữ. Trần Tuyết Dung đã ra lệnh, chỉ cần tiêu diệt con hoặc cung cấp thông tin nơi ẩn náu của con sẽ được ban pháp khí cửu phẩm.

Chỉ cần Lưu Quang tông còn là mối uy hiếp, con không thể an yên, mẫu thân cũng không, và toàn bộ Thập Phương lâu càng không. Đồng thời, Đồng môn chủ nói con có cách phá giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, con có biết điều này đại diện cho điều gì không?

Linh khí hồi phục, tiên đồ đúc lại. Từ lúc con nói ra điều này, con đã rơi vào tình thế không còn tự do nữa. Hiện tại dù con muốn chết, năm đại tông môn và thiên hạ tu sĩ cũng không cho phép con chết. Cho nên, thương thế của con trị được thì phải trị, mà không trị được cũng phải trị."

"..."

Lúc này, Tầm Mạch Mạch đã tròn mắt không nói nên lời.

"Trần Tuyết Dung muốn con chết, năm đại tông môn lại muốn con sống. Con khiến cả năm đại tông môn phải hợp lực, đẩy mình vào tình cảnh không thể quay đầu, nên thương thế của con nhất định phải trị."

Tầm Ca tràn đầy vẻ không cam lòng.

"Mạch Mạch, điều duy nhất mẫu thân có thể làm là để con tự chọn người song tu. Chỉ cần con đồng ý, toàn bộ thanh niên tài tuấn, tu sĩ thiên tài trong Linh giới..."

"Chỉ cần con nguyện ý, bọn họ không có quyền lựa chọn, phải không?" Tầm Mạch Mạch cười khổ.

Tầm Ca im lặng một lúc. Nàng có thể hiểu sự không cam lòng của nữ nhi, nhưng giờ phút này, không còn lựa chọn nào khác.

"Vì vậy ta đề nghị con chọn Thanh Việt. Hôm qua, Thanh Việt đã cầu hôn. Hơn nữa, tình cảm giữa ta và dì Tần con rất tốt. Thanh Việt đã đồng ý rằng chỉ cần con không muốn, cậu ấy sẽ không làm gì khác, chỉ cần một đạo song tu khế ước để chia sẻ linh khí cho con. Sau này nếu không muốn, cũng có thể giải ước..."

"Mẫu thân, với tu sĩ, song tu khế ước còn thân mật hơn cả tiếp xúc thân thể."

Tầm Mạch Mạch cảm thấy mẫu thân nàng xem nàng như một tiểu cô nương ngây thơ, chỉ cần kết hôn là xong, không thích nữa thì hòa ly là được. Nhưng song tu khế ước cần sự cẩn trọng, bởi nó là khế ước liên kết thần hồn, khiến hai bên như một thể. Nàng sau lưng phu quân mà dám cùng người khác ký khế ước, không cần Lưu Quang truy sát, nàng cũng sống không nổi.

"Con... hãy suy nghĩ kỹ một chút."

Tầm Ca thấy đã nói xong thì không muốn gây áp lực thêm cho nàng, liền kết thúc cuộc trò chuyện.

Suy nghĩ? Nàng căn bản không cần suy nghĩ gì cả. Chờ Hồng Quang kính tối lại, nàng học theo pháp quyết của dì Tần vừa rồi để liên hệ Khê Cốc.

"Khê Cốc tiền bối, cứu mạng!" Tầm Mạch Mạch hô lớn.

"Làm gì?" Tâm tình Khê Cốc có vẻ không tốt, thiếu kiên nhẫn.

"Ngài có thể tới Huyền Thiên môn một chuyến, trộm ta ra ngoài không?"

"Huyền Thiên môn... ha ha... không đi." Khê Cốc thẳng thừng từ chối.

"Vì sao?" Tầm Mạch Mạch nóng nảy, "Nương ta muốn ép ta gả cho người khác, ta thực sự gấp a."

"Xứng đáng!" Khê Cốc giận dữ, "Tầm Mạch Mạch, ta đối với ngươi luôn tận tâm tận lực, cầu gì đều đáp ứng. Kết quả là ngươi đối xử với ta ra sao? Ngươi đem phù truyền tin của ta cho Đồng Văn Tuyên!"

Đồng Văn Tuyên? Tầm Mạch Mạch sửng sốt hồi lâu mới nhớ ra.

Người này chẳng phải là cô tổ nãi nãi của Đồng Thanh Việt, một trong những tế phẩm của Khê Cốc sao?

"Nàng... nàng không phải là tế phẩm của ngài sao?"

"Ngươi biết? Vậy tức là ngươi cố ý!" Khê Cốc càng giận hơn, "Ta nói cho ngươi biết, ta không rảnh đi cứu ngươi, có rảnh cũng không đi."

Nói xong, Khê Cốc đơn phương ngưng trò chuyện.

Tầm Mạch Mạch triệt để trợn tròn mắt, Khê Cốc tiền bối không chịu giúp, nàng căn bản không thể rời khỏi nơi này. Phải làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.