Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 146



"Cái gọi là tẩu hỏa nhập ma kỳ thực chỉ là một loại trạng thái, là quá trình chuyển giao giữa linh tu và ma tu. Tu sĩ rơi vào tẩu hỏa nhập ma khi dục vọng bị phóng đại, cảm xúc không thể kiểm soát, nhưng trong lòng họ vẫn biết điều đó là sai, từ đó sinh ra mâu thuẫn sâu sắc, dẫn đến những hành vi điên rồ." Thái Diễn chân nhân nghiêm túc dặn dò Tầm Mạch Mạch. "Nhưng thực chất, giữa ma tu và linh tu không có quá nhiều khác biệt. Ma tu cũng có người tốt, linh tu cũng có người xấu. Vậy nên ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều..."

"Thủ vững chủ tâm, nhớ vì sao mình nhập ma, đừng để ma khí điều khiển khiến ngươi hành động thiếu kiểm soát."

"Vâng."

Tầm Mạch Mạch đã từng thấy bộ dạng của mẫu thân khi tẩu hỏa nhập ma, nhưng nàng khác, nàng biết mình nhập ma là vì lý do gì.

"Đi, chúng ta bắt đầu thôi." Dứt lời, không gian quanh họ trở nên vặn vẹo, từ nơi tràn đầy linh khí biến thành một không gian ngập tràn ma khí.

Xung quanh trống rỗng, chỉ có những ký hiệu màu vàng kim và một viên cầu màu đen giống như linh châu. Cảnh tượng này trông quen mắt, Tầm Mạch Mạch buột miệng nói, "Đây là ma châu sao? Cảm giác thật thân thiết."

"Thân thiết?" Đồ Thanh ngạc nhiên. Lúc này nàng vẫn là linh tu, làm sao lại cảm thấy thân thiết với một đoàn ma khí khổng lồ như vậy.

"Đúng, thân thiết, dễ gần." Nàng cười khẽ, nhẹ nhàng chạm tay vào ma châu. "Thêm đôi mắt đỏ nữa là giống hệt phu quân."

Không sai, ma châu này khiến nàng nhớ lại hình ảnh phu quân khi họ lần đầu gặp mặt: tròn trịa và dễ thương.

"Nha đầu kia sợ đến phát run hay sao mà cái gì cũng thấy giống phu quân ngươi." Thái Diễn chân nhân nhíu mày.

"Thật mà sư tổ, lúc ta gặp phu quân, chàng cũng tròn trịa, đáng yêu, có đôi mắt đỏ thẫm..." Tầm Mạch Mạch khoa tay múa chân giải thích.

Tròn trịa, mắt đỏ, còn đáng yêu? Thái Diễn chân nhân tưởng tượng một chút, thật khó mà kết nối hình ảnh ấy với Đồ Thanh.

"Thì ra trước kia ta trong mắt nàng như vậy, đáng yêu?" Đồ Thanh liếc nàng một cái.

Phu quân không phải vậy sao? Lúc tức giận chàng phồng to lên, khi qua cửa sổ còn kéo dài ra, thật linh động.

"Không phải là đáng yêu, mà là thân thiết. Từ lần đầu gặp, ta đã cảm thấy gần gũi." Tầm Mạch Mạch nịnh nọt, cố gắng dỗ dành.

Dù đã quen với cách nói ngọt ngào của nàng, nhưng mỗi lần nghe Đồ Thanh vẫn rất vui vẻ!

"Khụ khụ..." Thái Diễn chân nhân không nhịn được phải lên tiếng, để kéo họ trở lại thực tại.

Tầm Mạch Mạch bừng tỉnh, nhận ra mình vừa lỡ lời trước mặt sư tổ, liền đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn ai.

Thái Diễn chân nhân lắc đầu, trong lòng nghĩ: Cái đồ chân chó tự nhiên thế này, nếu không phải không còn ai khác, ai lại muốn nhận ngươi làm đồ tôn!

"Được rồi, bắt đầu đi." Thái Diễn chân nhân đặt tay lên ma châu, nói.

Nghe vậy, Tầm Mạch Mạch lập tức đi tới, khoanh chân ngồi trước ma châu. Đồ Thanh bước tới đứng phía sau nàng hộ pháp, sẵn sàng hỗ trợ. Trong quá trình ma hóa, chỉ cần nàng có dấu hiệu bất thường, hắn sẽ hút đi ma khí trên người nàng, cắt đứt quá trình.

Đối với Đồ Thanh, không cần phi thăng hay giải trừ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, chỉ cần Tầm Mạch Mạch an toàn là đủ.

"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Thái Diễn chân nhân hỏi.

"Vâng." Cả hai gật đầu.

Ngón tay Thái Diễn chân nhân cong nhẹ, dẫn dòng ma khí tinh khiết rót vào mi tâm Tầm Mạch Mạch.

Lúc đầu, nàng không có phản ứng gì, nhưng theo thời gian ma khí rót vào càng nhiều, mặt nàng càng nhợt nhạt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, trông cực kỳ đau đớn.

"Mạch Mạch..." Đồ Thanh lo lắng, biết rõ đây mới chỉ là bắt đầu.

Ma khí trong ma châu khác hoàn toàn với ma khí hắn rót vào nàng. Ma khí này đối lập với linh khí trong cơ thể nàng, không ngừng truy đuổi, cắn nuốt cho đến khi một bên thắng thế.

Cơ thể nàng là chiến trường, nhưng hắn không thể hỗ trợ gì, chỉ có thể đứng bên cạnh bảo vệ, mỗi khắc trôi qua đều là sự giày vò.

Không biết qua bao lâu, ma khí dần chiếm ưu thế, bắt đầu ăn mòn linh lực trong cơ thể nàng. Khuôn mặt nàng cũng dần bình thản lại.

Đồ Thanh nhận ra, ma hóa đã thành công.

Tầm Mạch Mạch chậm rãi mở mắt, chưa kịp mỉm cười đã bị đưa ra ngoài.

"Mạch Mạch!" Đồ Thanh kinh hãi, khi phát hiện không thể rời khỏi, liền giận dữ quay lại nhìn Thái Diễn chân nhân.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Đưa nàng ra ngoài để độ kiếp! Nàng chuyển từ linh đạo sang ma đạo cần độ kiếp để củng cố tu vi."

"Ngươi..." Đồ Thanh biết Thái Diễn chân nhân nói đúng, nhưng thật sự không cần gấp như vậy. Mạch Mạch chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì cả.

Quả nhiên, lo lắng của hắn không sai. Tầm Mạch Mạch bỗng bị đưa đến ma giới, còn đang ngỡ ngàng, thì thiên lôi đã giáng xuống.

Tầm Mạch Mạch chỉ biết khóc thét, lòng tự hỏi bản thân đã tạo nghiệt gì mà lại nhận một sư tổ như vậy, hai lần gặp hai lần bị sét đánh!

Sau khi Tầm Mạch Mạch ma hóa thành công, hai người lưu lại trong Càn Khôn Lưỡng Nghi trận để tu hành. Đồ Thanh vào trong linh châu để dưỡng thương, còn Tầm Mạch Mạch tu luyện bên cạnh ma châu.

Càn Khôn Lưỡng Nghi trận quả không hổ danh là trận pháp có thể dưỡng thần thức Thái Diễn chân nhân, Đồ Thanh ở trong linh châu dưỡng thương vài chục năm, vết thương lành hơn phân nửa, hiệu quả vượt xa bên ngoài.

Vài chục năm trôi qua, Tầm Mạch Mạch cũng thích ứng dần với thân phận ma tu của mình.

"Đi thôi." Đồ Thanh kéo tay Tầm Mạch Mạch, chuẩn bị rời khỏi Càn Khôn Lưỡng Nghi trận.

"Khê Cốc tiền bối thật sự muốn thành thân sao?"

Ba ngày trước, họ nhận được phù truyền tin từ Khê Cốc, mời đến tham dự hôn lễ của hắn. Nhận được tin này, Tầm Mạch Mạch rất bất ngờ. Khê Cốc tiền bối nổi danh là kẻ đào hoa, tận sức đổi nữ tu như thay áo, sao bỗng nhiên lại muốn thành thân?

"Không giống đùa." Đồ Thanh đáp.

"Nhưng... Khê Cốc tiền bối không phải tu vô tình đạo sao?" Tầm Mạch Mạch thắc mắc.

"Tu vô tình đạo không có nghĩa là không thể thành thân."

"Nhưng..." Tu vô tình đạo không cấm thành thân, nhưng không có tình thì sao lại thành thân? Với tính cách của Khê Cốc, không có tình ắt không muốn kết hôn mới đúng.

"Đi rồi sẽ rõ." Đồ Thanh nói, rồi mở thông đạo ra ngoài.

Hai người ngự kiếm bay tới một vùng có linh khí mỏng manh, một thôn xóm bình thường.

"Người mà Khê Cốc tiền bối thành thân là phàm nhân?" Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên. Đây là một thôn xóm thế gian.

Đến nơi, họ thấy một trạch viện mộc mạc đeo khăn đỏ báo hiệu nhà có việc vui.

Khê Cốc mặc áo choàng lông cừu hoa lệ ra đón, nói, "Vào đi."

"Khê Cốc tiền bối."

"Hai người các ngươi đến từ bí cảnh nào mà truyền tin được nhưng lại không cảm nhận được vị trí?" Khê Cốc tò mò.

"Là do ngươi tu vi quá thấp." Đồ Thanh đáp thản nhiên.

"Hừ, không muốn nói thì thôi." Khê Cốc không ép.

"Khê Cốc tiền bối, tân nương là ai? Sao tự dưng ngài lại muốn thành thân?" Tầm Mạch Mạch vội vàng hỏi.

Nhắc đến tân nương, ánh mắt Khê Cốc nhìn Tầm Mạch Mạch đầy u oán.

"Ngài... nhìn ta như vậy làm chi?" Tầm Mạch Mạch bị ánh mắt của hắn nhìn đến mạc danh kỳ diệu.

"Khê Cốc, có phải Tầm tiểu hữu cùng đạo lữ của nàng đến?"

Một giọng nữ từ trong phòng truyền ra, cửa phòng mở, thân ảnh màu đỏ vui mừng xuất hiện.

"Đồng... Đồng tiền bối..."

Tầm Mạch Mạch nhận ra vị trước mắt này chính là cô tổ nãi nãi của Đồng Thanh Việt, tế phẩm trước kia của Khê Cốc tiền bối, trưởng lão Huyền Thiên môn, Đồng Văn Tuyên.

Trên người tân nương mặc giá y, tuy chưa đội mũ phượng nhưng trang điểm tinh xảo, xinh đẹp.

"Cảm ơn các ngươi đã đến tham dự hôn lễ của chúng ta." Đồng Văn Tuyên đứng bên cạnh Khê Cốc, tự nhiên ôm cánh tay hắn.

"Không phải là... Khê Cốc tiền bối... các vị..."

"Giờ lành sắp tới, hai vị vào trong trước đi." Đồng Văn Tuyên nói.

Đồ Thanh cùng Tầm Mạch Mạch theo hai người vào trong đã thấy bên trong có hai vị khách khác: Chúc Ngôn cùng Hạo Uyên.

Chúc Ngôn tiền bối ở chỗ này thì Tầm Mạch Mạch không kinh ngạc, nhưng Hạo Uyên tiền bối cũng ở đây thì nàng có chút ngạc nhiên.

"Hạo Uyên tiền bối sao cũng ở đây?" Tầm Mạch Mạch trực tiếp hỏi.

"Ta ở đây có gì kỳ lạ... Di, sao ngươi bỗng nhiên biến thành ma tu?" Hạo Uyên liếc nhìn Tầm Mạch Mạch, nghi hoặc.

"Đúng vậy, vừa rồi ta cũng muốn hỏi, sao ngươi bỗng dưng biến thành ma tu?" Khê Cốc cũng hỏi.

Tầm mắt Chúc Ngôn đảo qua hai người, nói: "Tế phẩm khế ước vẫn còn, bỗng nhiên sửa tu ma là vì muốn giúp Đồ Thanh phi thăng?"

"Vâng." Tầm Mạch Mạch gật đầu.

Chúc Ngôn không nghĩ bản thân lại đoán đúng, ánh mắt hắn nhìn Đồ Thanh không nén được hâm mộ. Xem ra Ám ma tộc bọn họ chắc hẳn đã lâu mới có một vị phi thăng.

"Được rồi, ngồi xuống đi, một khắc nữa sẽ bái đường." Khê Cốc tiếp đón hai người.

"Bái đường? Không phải kết khế ước song tu?" Tầm Mạch Mạch mẫn cảm bắt được từ ngữ.

"Không, chỉ bái đường giống như vợ chồng thế gian." Khê Cốc cười nói.

Giống như vợ chồng thế gian? Nhưng trong tu chân giới, không ký kết song tu khế ước thì không xem như vợ chồng. Tầm Mạch Mạch nhìn Đồng Văn Tuyên đứng sau lưng Đồ Thanh, luôn thấy có chỗ nào đó không đúng.

Đường đường trưởng lão Huyền Thiên môn lại kết hôn ở một thôn xóm bình thường, còn không ký kết song tu khế ước.

Đồ Thanh dẫn Tầm Mạch Mạch ngồi bên trái Chúc Ngôn.

"Ta vào trong chuẩn bị." Đồng Văn Tuyên nói xong, quay người vào buồng trong.

Khê Cốc ngồi phe phẩy quạt nói chuyện, không có ý tứ muốn đi chuẩn bị.

Đến gần giờ lành, Tầm Mạch Mạch không nhịn được thúc giục.

"Khê Cốc tiền bối, ngài không đi thay đồ sao?"

"Thay đồ?" Khê Cốc ngẩn ra, bộ hồ cừu này hắn mặc mấy ngàn năm, sao phải đổi.

"Bái đường phải mặc hôn phục, cho dù không có cũng không thể mặc màu trắng không chút liên quan đến tân nương." Tầm Mạch Mạch nhắc nhở.

"Phải không?" Nhưng Đồng Văn Tuyên cũng không yêu cầu hắn thay quần áo.

"Đã đồng ý thành thân thì nên đổi quần áo." Chúc Ngôn cũng khuyên.

Khê Cốc chớp mắt, như thể hiểu ra điều gì, cởi bỏ áo choàng hồ cừu, thay hôn phục vào.

Chờ đến giờ lành, Đồng Văn Tuyên từ buồng trong bước ra thấy Khê Cốc cả người màu đỏ không khỏi sững sờ, sau đó nở nụ cười nhợt nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.