Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 147



Ma giới gần ngàn năm không có tu sĩ Đại Thừa kỳ, cho nên khi thiên kiếp Đại Thừa xuất hiện, nó đã kinh động toàn bộ tu sĩ cấp cao.

Phạm vi lôi kiếp vừa vặn trong lãnh thổ của Võ Thương ma quân. Hắn nghe tin liền đến hiện trường, muốn thu nhận vị ma tu này về dưới trướng. Dù hiện giờ Ma giới đã có truyền tống trận, nhưng số lượng ma tu Đại Thừa kỳ vẫn thưa thớt như cũ, mỗi vị đều là chiến lực hiếm có của Ma giới. Nếu hắn có thể thu phục càng nhiều người thì địa vị của Võ Thương thành càng được nâng cao. Quan trọng hơn, Ma giới có thể đuổi kịp Linh giới với truyền tống trận từ mấy vạn năm trước.

Võ Thương ma quân đuổi tới nơi, lôi kiếp đã gần kết thúc, lôi điện phủ kín phạm vi trăm dặm, không một ma thú nào dám tới gần.

"Lôi kiếp thật cường đại." Nhìn cảnh tượng này, Võ Thương ma quân càng kiên định muốn thu nhận vị ma tu này về dưới trướng. Một lát nữa, dù vị ma tu này đưa ra yêu cầu gì, hắn cũng muốn nàng treo danh ở Võ Thương thành.

Oanh ầm ầm!

Tiếng gầm rú nhỏ dần, điện quang màu tím cũng nhạt đi, lộ ra thân ảnh màu phấn lam, tóc dài không gió tự động, vạt váy phiêu phiêu, bộ dáng bình tĩnh như thể không phải vừa trải qua lôi kiếp mà là vừa du lịch trở về. Vậy mà lại là một vị nữ tu.

"Đạo hữu, ta là Võ Thương thành... Tầm Mạch Mạch!"

Thấy mặt nữ tu, Võ Thương kêu lên, trên mặt tràn đầy khiếp sợ. Sao có thể là Tầm Mạch Mạch? Nàng không phải là linh tu sao? Nhưng vừa rồi rõ ràng là lôi kiếp của ma tu.

"Võ Thương ma quân." Tầm Mạch Mạch biết lúc mình độ kiếp có người đứng xem nhưng không ngờ lại là người quen.

"Ngươi... sao... sao lại thế này?"

"Cái gì thế này?"

"Làm sao ngươi độ kiếp ở Ma giới? Ngươi không phải linh tu sao?" Giờ lại mang một thân ma khí.

"Dạ, ta đã chuyển sang tu ma." Tầm Mạch Mạch giải thích.

"Ngươi... đã chuyển sang tu ma?" Võ Thương ma quân tạm thời tiếp nhận giả thuyết này. "Chúng ta mới gặp nhau không lâu... sao ngươi đã độ lôi kiếp Đại Thừa kỳ?"

Hắn nhớ rõ lần trước gặp Tầm Mạch Mạch, nàng mới Xuất Khiếu sơ kỳ, mà giờ đã Đại Thừa kỳ chỉ sau vài trăm năm?

"Tự nhiên là kết quả do ta khổ luyện."

Tu chân giới, tu sĩ nào không khổ luyện? Hắn năm đó để đột phá Đại Thừa kỳ đã bế quan hai ngàn năm. Nếu có bản lĩnh, hãy nói rõ ràng, rốt cuộc ngươi đã tu luyện thế nào chỉ trong hai trăm năm?

Võ Thương ma quân chịu đựng xúc động muốn châm chọc, chợt nhớ đến vị phu quân kia của nàng.

"Tầm tiểu... đạo hữu, phu quân ngươi cùng tộc với Hạo Uyên ma quân?"

Tầm Mạch Mạch giờ đã tu vi Đại Thừa kỳ, không thể gọi là tiểu hữu nữa.

"Phải." Tầm Mạch Mạch gật đầu.

"Nga..." Võ Thương ma quân cảm thấy mình đã phá án thành công. Hạo Uyên ma quân tuy chưa từng nói với bên ngoài hắn thuộc chủng tộc gì, nhưng tất cả mọi người ở Ma giới đều biết chủng tộc đó cường đại dị thường. Nguyên thần lực lại càng không thể địch. Có thể tăng tu vi nhanh chóng trong vòng hai trăm năm như vậy chỉ có phương pháp truyền công. Cho nên khẳng định vị phu quân kia của Tầm Mạch Mạch đã truyền công cho nàng. Quả nhiên, nỗ lực tu luyện không bằng gả cho một phu quân tốt.

"Võ Thương ma quân sao lại đến đây?" Tầm Mạch Mạch hỏi hắn.

"Ta vốn là... quên đi, ngươi cứ coi như ta đi ngang qua." Võ Thương ma quân chán nản nói. Lấy quan hệ của Tầm Mạch Mạch cùng Hạo Uyên, nàng cùng phu quân tất nhiên đều là người bên Hạo Uyên, hắn còn tranh thủ cái gì.

"Mấy năm nay, truyền tống trận Ma giới có vấn đề gì không?" Tầm Mạch Mạch thuận miệng hỏi.

"Không có." Võ Thương ma quân lắc đầu, lúc trước Tầm Mạch Mạch đem trận đồ cho nhóm ma trận sư, nên dù có vấn đề họ cũng tự chữa trị.

"Vậy là tốt rồi." Tầm Mạch Mạch gật đầu, nàng cùng Võ Thương ma quân cũng không thân thuộc, hàn huyên vài câu liền chuẩn bị rời đi. "Ta còn có việc, cáo từ, sau này gặp lại."

"Ôi, Tầm đạo hữu chờ đã." Võ Thương ma quân gọi nàng lại, "Mấy năm nay tu vi Tầm đạo hữu tiến bộ nhanh chóng, không biết nghiên cứu Càn Khôn Lưỡng Nghi trận có tiến triển gì không?"

Tầm Mạch Mạch không đáp mà hỏi lại: "Mấy năm nay, nhóm ma trận sư không nghiên cứu ra chút gì sao?"

Năm đó nàng công bố trận đồ, cho năm đại tông môn một phần, đương nhiên cũng cho Ma giới một phần.

"Trận đồ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận thực phức tạp, ma trận sư cao cấp nhất Ma giới cũng chỉ hiểu một phần, hơn nữa hao phí thật lớn tâm sức." Võ Thương ma quân nhíu mày nói.

"Thượng cổ trận đồ, phức tạp là điều hiển nhiên."

"Chuyện này ta biết, nhưng ta sốt ruột." Vẻ mặt Võ Thương ma quân sầu lo. "Vốn ta cho rằng chỉ cần tạo xong truyền tống trận, những ma tu đình trệ ở Xuất Khiếu hậu kỳ sẽ đột phá. Nhưng hai trăm năm qua... không có một người đột phá Đại Thừa kỳ, chỉ có hai vị cảnh giới hơi buông lỏng mà thôi. Những người khác dù lịch lãm Linh giới cũng không có dấu hiệu đột phá."

Tầm Mạch Mạch nghĩ tới tình huống sư tổ cũng như vậy.

"Đây là do ma khí suy kiệt tạo thành." Võ Thương ma quân nói. "Ta sợ... không nhanh chóng giải trừ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, chờ ma khí ngày càng suy kiệt, tu sĩ có thiên phú cũng không thể tăng tiến tu vi. Hiện giờ chúng ta còn vài Đại Thừa kỳ, qua một thời gian, tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng không còn. Đến lúc đó dù tìm ra phương pháp cũng không còn năng lực phá giải."

Lời này của Võ Thương ma quân khiến Tầm Mạch Mạch kinh hãi không thôi. Nếu nàng không có biện pháp giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, lúc này ước chừng cũng khủng hoảng.

"Ma quân yên tâm, biện pháp ta đã có." Tầm Mạch Mạch nói.

"Thật sự?" Võ Thương ma quân nhìn Tầm Mạch Mạch không giấu được kinh hỷ.

"Thực không dám giấu diếm, ta tu ma cũng vì giải trừ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận."

"Vậy... thật sự quá tốt. Đúng rồi, Tầm đạo hữu vừa nhập ma đạo, nếu có gì không hiểu, cần trợ giúp cứ tìm ta. Công pháp, pháp khí chỗ ta đều có. Tuy tu vi Hạo Uyên ma quân cao thâm, nhưng hắn nhờ thiên phú chủng tộc, trời sinh lực lượng cường hãn. Bàn về tu hành ta lợi hại hơn nhiều lắm."

"Cám ơn ma quân, có gì ta sẽ không khách khí. Cởi bỏ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận là mong muốn của toàn bộ tu sĩ, ta sẽ tận lực."

"Được, được."

Biết Càn Khôn Lưỡng Nghi trận có thể phá giải, Võ Thương ma quân vui mừng hận không thể đem trân bảo tích góp mấy ngàn năm đều chuyển cho Tầm Mạch Mạch. Nếu ma khí khôi phục, hắn cũng có thể chứng đạo, Ma giới đã mấy vạn năm không có tu sĩ phi thăng.

Nghĩ đến đây, Võ Thương ma quân kích động rời đi.

Trở lại Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, Tầm Mạch Mạch trực tiếp đi vào không gian linh châu.

"Đã trở lại." Thái Diễn chân nhân cảm giác được Tầm Mạch Mạch, lập tức hiện thân.

"Phu quân thế nào?" Tầm Mạch Mạch lo lắng nhìn bên trong linh châu.

Đồ Thanh theo Thái Diễn chân nhân gợi ý vào bên trong linh châu gia tăng tốc độ tu hành.

"Hắn không có việc gì." Thái Diễn chân nhân nhíu mày đánh giá Tầm Mạch Mạch. "Uy lực thiên kiếp thế nào?"

"Không cường đại như ta nghĩ."

Lần này nàng độ thiên kiếp Đại Thừa kỳ, cảm giác lại không quá khó khăn, còn thoải mái hơn những thiên kiếp trước đây.

"Tuy lôi kiếp thanh thế to lớn, nhưng uy lực không cường đại như biểu hiện."

"Xem ra ma khí suy kiệt đã thể hiện ra." Thái Diễn chân nhân sầu lo.

"Sư tổ có phải đã nhận ra cái gì nên mới muốn phu quân vào bên trong linh châu tu luyện?"

"Phải." Thái Diễn chân nhân gật đầu. "Linh ma song châu tồn tại hấp thu thiên địa linh khí, ảnh hưởng đến linh khí cùng ma khí bên ngoài. Ước chừng trăm năm trước, ta cảm nhận được ma châu có biến hóa, gần đây linh châu cũng bị ảnh hưởng."

"Biến hóa? Con luôn tu hành cạnh ma châu mà không cảm giác được." Tầm Mạch Mạch kinh ngạc.

"Linh ma song châu tồn tại hơn mười vạn năm, mỗi ngày đều hấp thu năng lượng, yếu đi cũng không rõ ràng. Nếu không phải ta hòa hợp một thể với Càn Khôn Lưỡng Nghi trận, cũng chưa chắc nhận thấy được."

"Sư tổ không cần sầu lo, ma khí suy kiệt cũng không phải chuyện xấu. Người xem, uy lực thiên kiếp nhỏ đi thì tu sĩ độ kiếp càng dễ dàng." Tầm Mạch Mạch an ủi nói.

Tu sĩ độ kiếp có sáu phần chết dưới lôi kiếp. Uy lực lôi kiếp nhỏ đi thì độ kiếp cũng dễ dàng hơn. Tầm Mạch Mạch nghĩ đây cũng là một loại thiên đạo cân bằng.

"Ngươi biết cái gì." Thái Diễn chân nhân mắng. "Ngươi cho là lôi kiếp yếu đi là chuyện tốt?"

Tầm Mạch Mạch bị mắng ngơ ngẩn.

"Lôi kiếp là khảo hạch thiên đạo đối với tu sĩ giống như sĩ tử đọc sách đi thi cử, thông qua mới có thể đến học phủ tiến tu, đào tạo sâu. Nếu có một ngày phụ trách học phủ phát hiện hắn không thể ra đề cho ngươi thi cử, hắn còn nhận ngươi sao?" Thái Diễn chân nhân nói. "Thiên đạo không giáng lôi kiếp, tu sĩ liền không thể đột phá..."

"Nói cách khác, về sau Thiên Linh giới thật sự có thể không còn tu sĩ Đại Thừa kỳ." Tầm Mạch Mạch hoảng sợ.

Võ Thương ma quân vừa nói với nàng lo lắng chuyện này, nhưng Tầm Mạch Mạch luôn cảm thấy đó là chuyện thật lâu sau, không ngờ đã gần ngay trước mắt.

"Kia... lôi kiếp phi thăng?" Lôi kiếp Đại Thừa cũng đã bắt đầu yếu bớt, lực lượng Thiên Linh giới còn có thể dẫn xuống lôi kiếp phi thăng không?

"Cho nên trước khi thiên đạo bỏ rơi Thiên Linh giới, chúng ta cần nhanh chóng cởi bỏ Càn Khôn Lưỡng Nghi trận."

Đúng lúc này, linh châu bỗng chấn động, thân ảnh Đồ Thanh chầm chậm xuất hiện bên cạnh.

"Phu quân xuất quan." Tầm Mạch Mạch vui vẻ gọi.

Đồ Thanh gật đầu, thuấn di đến bên người nàng.

"Phu quân." Tầm Mạch Mạch lập tức nhào qua ôm cánh tay hắn.

"Thật có lỗi, không đuổi kịp lôi kiếp của nàng."

"Không có việc gì, không có việc gì. Lôi kiếp lần này một chút cũng không nguy hiểm. Chỉ là không phải chuyện tốt gì."

"Không có việc gì." Đồ Thanh nắm tay nhỏ của nàng, nói với Thái Diễn chân nhân, "Chân nhân, nếu cần, ta có thể thử phi thăng."

Thái Diễn chân nhân cùng Tầm Mạch Mạch nói chuyện vừa rồi hắn cũng nghe được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.