Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 152: Ngoại truyện



Càn Khôn Lưỡng Nghi trận sụp đổ, linh khí cùng ma khí bùng nổ lan tỏa.

Chỉ trong nháy mắt, Thiên Linh giới như thay đổi hẳn.

Linh tu đang rèn luyện ở Ma giới không còn bị ma khí áp chế, mà ma tu ở Linh giới cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Hài đồng dẫn khí nhập thể phát hiện, tuy linh khí không còn tinh thuần, nhưng tạp chất này khiến kinh mạch trở nên vững chắc, đạo tâm kiên cố hơn. Một loạt đại năng Xuất Khiếu kỳ bế quan.

Huyền Minh chân nhân trở về Dược lâu và cũng bế quan đầu tiên.

"Sư huynh, sư tôn rốt cuộc đã đột phá." Tầm Ca đứng trước cửa động phủ Huyền Minh chân nhân, cảm khái nói.

"Ân, ít nhiều nhờ có Mạch Mạch." Diệp Hành Chi gật đầu, nếu không có đợt linh khí bùng nổ này, Huyền Minh chân nhân có lẽ cả đời không thể đột phá.

"Sư huynh cũng có thu hoạch chứ, sao không bế quan?" Trong lần phi thăng đại điển này, những người tham gia đều tăng tiến về cả tâm cảnh lẫn tu vi.

"Quả thực, ta đã nghĩ thông một số chuyện."

"Chúc mừng sư huynh."

Diệp Hành Chi nhìn nàng, nhẹ nhàng nâng tay phủ bên tai Tầm Ca. Nàng ngẩn ra, theo bản năng lùi lại một bước.

Diệp Hành Chi cười, "Sư muội kế tiếp muốn dốc lòng tu luyện?"

Tầm Ca không rõ vì sao Diệp Hành Chi hỏi vậy nhưng vẫn gật đầu, "Phải, Mạch Mạch nói nàng chờ ta ở Tiên giới."

"Còn nhớ rõ bộ dáng lần đầu chúng ta gặp nhau không? Muội nhỏ nhắn đáng yêu, phấn điêu ngọc trác, ta đã nói sẽ bảo hộ muội cả đời." Diệp Hành Chi cười ấm áp, "Khi đó ta vẫn chưa thích muội."

"Sư huynh, lúc đó ta mới năm tuổi." Tầm Ca nhắc nhở.

"Đúng vậy, cho nên muội nhớ kỹ những lời này, chuyện khác thì quên đi." Diệp Hành Chi nói.

Tầm Ca giật mình hoảng hốt, tựa như hiểu ra điều gì, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Tại Huyền Thiên môn, Đồng Văn Tuyên đang ngồi trong đình ngắm trăng.

Một đạo bóng đen bay đến, dừng lại trước mặt nàng.

"Ngắm trăng sao?" Khê Cốc tiến đến, tự nhiên hỏi thăm, như thể trăm năm trước mỗi lần hắn ra ngoài trở về.

Đồng Văn Tuyên yên lặng nhìn hắn, không đáp.

"Khụ... Nàng về nhà mẹ đẻ lâu như vậy, khi nào mới trở về?" Khê Cốc hỏi.

Tay cầm chén trà của Đồng Văn Tuyên run rẩy, "Ngươi có ý gì?"

"Lúc trước nàng nói, một câu đùa của ta đã trở thành chấp niệm cả đời nàng. Cho nên ta muốn cùng nàng làm một đôi vợ chồng bình thường ở thế gian, hóa giải phần chấp niệm này."

Khê Cốc nhìn Đồng Văn Tuyên, ôn nhu kể.

"Nàng cùng ta sớm chiều bên nhau trăm năm, ta không biết nàng đã hóa giải chấp niệm chưa, nhưng ta hình như đã thích nàng."

Trong mắt Đồng Văn Tuyên toát lên thần sắc không thể tin.

"Ta từng phát thệ, cả đời này sẽ không tin nữ nhân nữa, nhưng..." Khê Cốc chậm rãi vươn tay, lộ ra một khối đá màu đen.

Đó là Linh Lung thạch mà Đồng Văn Tuyên đã trả lại cho Khê Cốc khi kết thúc ước hẹn trăm năm.

"Tiểu Thanh phi thăng, cho ta khả năng ký lại khế ước." Khê Cốc nói, "Đại giới sẽ hóa thành ám thạch, ngủ say trăm năm. Nếu nàng muốn sử dụng, hãy ước nguyện với nó; nếu không cần thì ném đi, coi như ta chưa từng đến."

Khê Cốc đặt khối đá vào lòng bàn tay Đồng Văn Tuyên, rồi rời đi tự nhiên như khi đến.

Đây là cơ hội thành tiên duy nhất của hắn. Khê Cốc giao nó cho Đồng Văn Tuyên; nếu nàng nguyện ý, hắn sẽ làm lại một lần. Đổi người khác, hắn không cần.

Chúc Ngôn trở lại tộc địa Ám ma tộc, hắn không biết những linh thú có bị đói không sau khi rời đi mấy ngày.

Chờ đút ăn cho linh thú trong viện xong, Chúc Ngôn ngồi dưới tàng cây ngẩn người. Thời điểm không làm gì, hắn thích nhất là ngồi ngẩn ra, chẳng nghĩ gì cả, như một khối đá bình thường.

Bên tai vang lên tiếng nỉ non của đám linh thú.

"Gió thật thoải mái."

"Linh khí bỗng dưng đậm hơn..."

"Chủ nhân lại ngẩn người."

"Chủ nhân thật đẹp mắt."

"Khi nào ta mới biến hóa?"

"Rất muốn ăn một mảnh móng tay của chủ nhân."

Chúc Ngôn không để ý nghe cho đến khi Phệ Kim thử to gan lớn mật bò lên bàn đá liếm móng tay hắn.

Nghĩ đến việc vừa nghe được "tiếng lòng" của nó, tâm trạng Chúc Ngôn hôm nay không tệ, liền từ bi cắt một đoạn móng tay cho nó. Hai mắt Phệ Kim thử tỏa ra kim quang nuốt xuống.

Đột nhiên, Chúc Ngôn cảm nhận được liên hệ, ánh mắt biến đổi, gắt gao nhìn chằm chằm con chuột đã ăn xong rồi ngủ trên ngón tay mình.

Bản thân hoàn thành tâm nguyện của nó, ký kết tế phẩm khế ước!

Chúc Ngôn nhấc đuôi Phệ Kim thử, lần đầu tiên có xúc động muốn ngược đãi linh thú.

Thèm ăn mà thôi, thành tâm hứa nguyện như vậy làm gì?

Còn có Đồ Thanh, ta lại không muốn khôi phục năng lực khế ước, ngươi nhiều chuyện cái gì?

Trong Ma giới, Hạo Uyên có được năng lực khế ước nhưng bỗng nhiên do dự. Nguyên nhân là hắn phải hóa thành ám thạch trong năm trăm năm, bắt đầu tu luyện lại từ đầu.

Tuy hắn rất muốn có dung nhan tuấn mỹ nhưng kẻ thù của hắn rất nhiều; bỗng nhiên biến thành phế vật, thật nguy hiểm.

Muốn mạng hay muốn đẹp, Hạo Uyên về Ma uyên, suy nghĩ cẩn thận một phen.

Bởi vì ma khí bùng nổ, ma khí trong ma uyên dày hơn bình thường không ít, nhưng kỳ quái là tất cả lại tập trung về một hướng. Hạo Uyên tò mò đi qua, thấy trứng phượng hoàng đang hấp thu ma khí.

"Trứng phượng hoàng đúng là còn sống?" Hạo Uyên cầm lấy trứng xem xét, "Xem ra Chúc Ngôn nói đúng, ma khí không đủ."

Ca!

Một tiếng giòn vang, quả trứng vỡ vỏ.

Tay Hạo Uyên run lên, xém chút vứt luôn quả trứng ra ngoài, tiếp theo một cái móng vuốt màu vàng thò ra cùng lông tơ non mềm.

"Ta đi, đen như vậy? Là quạ sao?" Hạo Uyên khiếp sợ.

Móng vuốt tiểu phượng hoàng run lên, đầu còn chưa lộ đã ủy khuất "Nương hư, nương cho ta hấp thu ma khí, ta mới biến đen."

"Ai là mẹ ngươi?" Hạo Uyên gầm lên.

Vỏ trứng vỡ ra, tiểu hắc phượng hoàng lộ ra, ngồi trong lòng bàn tay Hạo Uyên, thân thiết cọ cọ.

Hạo Uyên: Thật đáng yêu!

Vân Phi Trần trở về Chu Tước môn bế quan, dưới linh khí bùng nổ, lửa Chu Tước sinh ra dị biến, có được năng lực niết bàn; chỉ cần còn một hơi thở, hắn cũng có thể không chết.

Mười năm sau, Cổ Ngọc Thành phi thăng đến Thiên Linh giới, Đoạn Minh Hiên đón hắn.

"Sư phụ, theo ta về Thái Hư tông đi."

Tuy bây giờ thực lực Đoạn Minh Hiên đã hơn xa Cổ Ngọc Thành nhưng vẫn xưng hô cung kính.

"Được."

Trên đường đi, Cổ Ngọc Thành hỏi tình hình hai nữ nhi.

"Thanh Linh hiện giờ tu vi có tiến bộ không?"

"Cổ sư muội đã là Phân Thần kỳ." Đoạn Minh Hiên đáp.

"Xem ra mấy năm nay không có lười biếng." Cổ Ngọc Thành vui mừng, "Còn Mạch Mạch thì sao? Nghe nói kinh mạch nàng đã trị khỏi?"

"Ân, đã khỏi." Đoạn Minh Hiên thần sắc phức tạp gật đầu.

"Tu vi thì sao? Hẳn cũng Nguyên Anh đi, ta nhớ kinh căn nàng không tệ, hiện giờ nàng ở cùng nương tại Dược lâu."

"Không có." Đoạn Minh Hiên lắc đầu.

"Không ở? Bái sư môn khác sao?"

"Sư phụ, Tầm sư muội nàng... mười năm trước đã chứng đạo phi thăng." Đoạn Minh Hiên nói.

"Cái gì?"

"Nàng phi thăng, là một trong hai vị tiên giả duy nhất trong mấy vạn năm qua. Một vị khác là phu quân của nàng, Đồ Thanh."

Nhiều năm sau, Cổ Ngọc Thành gặp lại Tầm Ca ở Vạn Pháp đại hội. Lúc đó, hắn là đệ tử phổ thông của Thái Hư tông, còn nàng là trưởng lão Dược lâu, mẫu thân tiên giả, tư thế oai hùng hiên ngang, trong mắt không nhiễm một hạt bụi.

Cao cao tại thượng, hắn không thể nào với tới.

—HOÀN TOÀN VĂN —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.