Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 19



Hoa kỳ ngàn linh hoa tổng cộng kéo dài hơn hai tháng.

Khi Tầm Mạch Mạch đến Hương An thành đã qua một tháng, nên thời gian hoa kỳ còn lại cũng không dài.

Khi xác định mình có thể thu được Linh Chất Tử, Tầm Mạch Mạch liền tính toán cẩn thận, hy vọng có thể thu được càng nhiều Linh Chất Tử càng tốt.

Hôm nay, hai người vừa rời khỏi Quân Lai khách điếm, Đồ Thanh liền nói với nàng một việc.

"Hôm nay ngươi cứ vào thu thập phấn hoa bình thường đi."

"Vì sao?"

Tầm Mạch Mạch khó hiểu, linh lực của nàng chỉ đủ thu hai bình phấn hoa. Nếu chỉ thu thập phấn hoa bình thường, chẳng phải là lãng phí sao?

"Chúng ta thu thập rất nhiều phấn hoa nhưng không tiến hành đo lường kiểm tra, hôm qua ngươi ra ngoài đã bị thủ vệ chú ý."

Đồ Thanh giải thích.

"Ngài muốn ta lấy hai bình phấn hoa bình thường để đo lường, để bọn họ không nghi ngờ?"

Tầm Mạch Mạch hiểu được lo lắng của Đồ Thanh, nhưng trong lòng nàng lại có chút không muốn.

"Thật lãng phí a, một lọ một vạn linh thạch thượng phẩm mà."

Trong mắt Đồ Thanh hiện lên một mạt nghi hoặc. Túi càn khôn của Tầm Mạch Mạch có những gì hắn rõ ràng, có thể coi là tương đối giàu có.

Càng đừng nói đến số lượng Linh Chất Tử nàng có được, sao có thể so đo linh thạch?

"Ngươi thực sự thiếu linh thạch sao?"

Đồ Thanh hỏi.

"Thiếu." Tầm Mạch Mạch gật đầu. "Ngươi muốn linh thạch làm gì?"

"Tu luyện."

"Ngươi tu luyện?"

Đồ Thanh nhíu mày.

"Lấy tình huống của ngươi, dùng linh thạch hiệu quả tu luyện cũng không lớn."

Trước khi chữa trị kinh mạch hư tổn, Tầm Mạch Mạch đừng nói là lấy linh thạch tu luyện, dù có người đem linh lực trực tiếp độ cho nàng, nàng cũng không giữ được.

"Không phải ta, ta chuẩn bị cho phu quân."

Tầm Mạch Mạch lắc đầu. Tình huống của mình thế nào, nàng rất rõ ràng, sao có thể đem linh thạch lãng phí trên người mình?

Đồ Thanh ngẩn ra, cho hắn? Hắn gần đây không có lấy trạng thái nguyên thần đi tìm Tầm Mạch Mạch, càng không nói đến việc muốn linh thạch.

Lần trước rõ ràng nàng chỉ cho hắn hai phần ba, sao bây giờ lại muốn chuẩn bị linh thạch cho hắn?

"Ngươi vì sao..."

Đồ Thanh nghi hoặc, nhịn không được muốn hỏi ra, nhưng kịp thời nhớ đến thân phận bây giờ không phù hợp. Quyết định sẽ đổi thân phận để hỏi khi có dịp.

"Vì cái gì?"

Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu truy vấn.

"Không có gì."

Đồ Thanh quay đầu, tự nhủ rằng chờ buổi tối sẽ hỏi sẽ biết.

"Cái kia... sao không vào trong kết giới, tiền bối có thể thu thập một chút phấn hoa?"

Tầm Mạch Mạch cẩn thận nắm góc áo Đồ Thanh thương lượng.

"Dù sao cũng nhiều hơn một khối linh thạch, huống chi hai vạn khối linh thạch thượng phẩm."

Gần đây, hai người ở chung, nói chuyện cũng không câu nệ như trước. Có ý tưởng gì, Tầm Mạch Mạch đều sẽ chủ động nói ra.

Đồ Thanh liếc nhìn ngón tay trắng nõn đang nắm góc áo hắn, không nói gì.

"Dù sao tiền bối cũng vào trong kết giới, ngồi bên trong lại không thể tu luyện, ngài thuận tay thu hai bình phấn hoa đi."

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Đồ Thanh cùng Tầm Mạch Mạch đều vào trong kết giới, nhưng mỗi lần chỉ ngồi ở cửa chờ Tầm Mạch Mạch thu thập xong phấn hoa rồi rời đi.

Nếu thu thập Linh Chất Tử cần tu sĩ có linh lực Thân Hòa Độ ưu tú thì thu phấn hoa bình thường lại không cần.

Đồ Thanh vẫn không nói gì, nhưng Tầm Mạch Mạch biết, với tính cách của người này, sự im lặng chính là đồng ý.

Vì thế, sau khi vào kết giới, Tầm Mạch Mạch nhét hai cái bình vào tay Đồ Thanh, sau đó cười hắc hắc chạy đi.

Đồ Thanh mím môi, chần chờ một lát, cuối cùng nâng bước vào biển hoa ngàn linh lần đầu tiên.

Đối với việc tìm kiếm Linh Chất Tử, Tầm Mạch Mạch đã rất thuần thục. Tiến vào bụi hoa không lâu đã chọn được một đóa ngàn linh hoa, còn thấy bướm đuôi phượng gần đó.

Ban đầu nàng còn tưởng con bướm đuôi phượng này cũng có cảm ứng với Linh Chất Tử, nhưng sau đó phát hiện, bướm lam này có rất nhiều con, chỉ vì màu sắc giống màu cánh hoa nên khó phát hiện.

Tầm Mạch Mạch thật sự rất thích con bướm này, không phải vì nàng thêu thùa không tốt mà cũng muốn thêu lên quần áo hình bướm đuôi phượng.

"Tiểu bảo bối, tránh ra một chút, tỷ tỷ muốn thu thập phấn hoa nha."

Tầm Mạch Mạch nhẹ nhàng động cánh bướm một chút. Mọi lần chỉ cần nàng động một chút thì con bướm sẽ bay đi, nhưng lần này không biết vì sao nó vẫn im lặng đậu trên cánh hoa không nhúc nhích.

Tầm Mạch Mạch "di" nhẹ một tiếng, nhịn không được quơ quơ cánh hoa, muốn đuổi bướm nhỏ bay đi nhưng nó vẫn đậu nguyên như cũ.

Nàng đang muốn cầm cánh bướm nhỏ nhấc lên thì bên cạnh bụi hoa chui ra một nữ hài.

Tầm Mạch Mạch biết tiểu nữ hài này, hình như tên là Tâm Tâm. Lần đầu tiên nàng vào kết giới đã gặp huynh muội bọn họ ở cửa. Trong thời gian nàng ở biển hoa, thỉnh thoảng cũng gặp nữ hài ngồi xổm thu thập phấn hoa.

"Tỷ tỷ, lại là tỷ nha."

Nữ hài nhấp miệng, nhụt chí ngồi trên mặt đất. Thanh âm mềm mại khiến người yêu thích.

Cái gì gọi là "lại là ta"? Tầm Mạch Mạch kinh ngạc.

"Muội biết ta?"

"Ta gặp tỷ rất nhiều lần, mỗi lần tỷ đều cướp hoa mà Tâm Tâm thích."

Tiểu nữ hài nói, trên mặt càng thêm vẻ ủy khuất.

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, sau mới hiểu ra. Nữ hài này cũng có linh lực Thân Hòa Độ rất cao nên có thể tìm được Linh Chất Tử, nhưng có lẽ không cao bằng nàng nên mới chậm hơn.

Dù rằng chuyện này không thể trách nàng, nhưng tưởng tượng mỗi lần mình đều cướp trước đồ vật của trẻ con bốn, năm tuổi khiến nàng có chút cảm giác bắt nạt trẻ nhỏ.

"Muội là... thích đóa hoa này?"

Tầm Mạch Mạch chỉ vào đóa hoa có bướm đuôi phượng đang đậu.

"Ân." Tiểu hài tử được dạy dỗ rất tốt, dù muốn cũng không mở miệng yêu cầu Tầm Mạch Mạch nhường cho nàng.

"Vậy ta nhường cho muội."

Tầm Mạch Mạch hào phóng nói.

"Thật vậy chăng?"

Tiểu nữ hài đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt kinh hỷ.

"Thật sự, tỷ tỷ sẽ đi nơi khác tìm."

Xoa nhẹ đầu hài tử, Tầm Mạch Mạch xoay người sang chỗ bụi hoa khác. Nàng không chú ý, con bướm lúc nãy nàng đuổi cũng không đi, vừa thấy nữ hài đến gần đã vỗ cánh bay mất.

Bởi vì nhường đóa hoa cho tiểu nữ hài, Tầm Mạch Mạch mất thêm khá nhiều thời gian mới tìm được đóa hoa khác, nên ra ngoài chậm hơn mọi hôm.

"Sao lâu vậy?" Đồ Thanh lập tức hỏi.

"Thời gian tìm hoa có chút lâu nên chậm một chút." Tầm Mạch Mạch giải thích.

Đồ Thanh nghĩ đến khoảng thời gian này Tầm Mạch Mạch hái nhiều hoa như vậy, hoa chứa Linh Chất Tử chẳng còn bao nhiêu, tìm lâu cũng hợp lý nên không nói gì thêm.

"Đi thôi." Hai người liền ra khỏi kết giới.

"Ca ca, chính là vị tỷ tỷ kia."

Lúc này, đằng sau vang lên thanh âm của tiểu hài tử. Tầm Mạch Mạch xoay người thì thấy một nam tử toàn thân quý khí, chi lan ngọc thụ ôm một tiểu nữ hài. Chính là Tâm Tâm và huynh trưởng nàng.

"Tỷ tỷ, chờ ta một chút."

Nữ hài thấy Tầm Mạch Mạch nhìn lại liền gọi nàng.

"Ngươi quen?" Đồ Thanh hỏi.

"Ân." Tầm Mạch Mạch gật đầu, đứng chờ tại chỗ.

Chỉ lát sau, tiểu nữ hài được ca ca ôm đến đưa cho nàng một túi càn khôn.

"Tỷ tỷ, đây là một ngàn linh thạch thượng phẩm."

Tầm Mạch Mạch không cầm, kỳ quái hỏi.

"Vì sao muốn cho ta linh thạch?"

"Cảm ơn đạo hữu vừa rồi đã nhường hoa cho xá muội." Ca ca của nữ hài trả lời thay.

"Không cần, lại không nhất định có Linh Chất Tử."

Tuy trong lòng nàng biết hoa kia nhất định có, nhưng ngoài mặt không thể thừa nhận.

Ca ca của tiểu nữ hài nghe vậy, ánh mắt chợt lóe.

"Tại hạ Đồng Thanh Việt, thuộc Huyền Thiên môn."

"Nga, ta là..."

"Tìm chúng ta có chuyện gì?"

Đồ Thanh ngắt lời Tầm Mạch Mạch chuẩn bị giới thiệu, tiến lên đứng trước mặt nàng.

Bởi vì mang mặt nạ, Đồng Thanh Việt không thấy được thần sắc Đồ Thanh nhưng có thể cảm nhận được đối phương mang địch ý.

Hắn mỗi ngày cùng muội muội tới, tất nhiên đã gặp qua Đồ Thanh. Người này xem chừng giống như hắn, đi theo bên cạnh nữ tu kia.

"Ta muốn tìm vị tiên tử này thương lượng một việc."

Đồng Thanh Việt cũng không tức giận, ánh mắt lướt qua Đồ Thanh, dừng trên người Tầm Mạch Mạch.

"Chuyện gì?" Tầm Mạch Mạch hỏi theo bản năng.

"Hoa kỳ hoa ngàn linh còn khoảng hai ngày, tu vi của tiên tử có thể thu được bốn bình phấn hoa." Đồng Thanh Việt dừng lại một lát, "Một bình phấn hoa cầm đi nhà đấu giá có thể bán được một ngàn linh thạch thượng phẩm, bốn bình là bốn ngàn. Ta nguyện trả mười vạn linh thạch thượng phẩm, trong hai ngày này tiên tử có thể không đến biển hoa?"

Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, khó hiểu nhìn Đồng Thanh Việt. Hắn cho mình nhiều linh thạch như vậy chỉ để hai ngày sau mình không đến nơi này?

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng chuyện này tính thế nào đều là nàng có lời. Đối phương nói không sai, mình tối đa chỉ có thể kiếm được bốn bình phấn hoa, tinh luyện xong cũng chỉ có bốn vạn linh thạch thượng phẩm, vậy là kiếm không tới sáu vạn nha.

Chẳng lẽ hắn chỉ vì mình không cướp trước muội muội, dùng nhiều linh thạch như vậy dỗ muội muội vui vẻ?

"Không được." Đồ Thanh trực tiếp cự tuyệt.

Còn chưa nghĩ xong, Tầm Mạch Mạch lập tức đau lòng. Nhưng nàng không phải người keo kiệt, không thể ở bên ngoài làm mất mặt Đồ Thanh.

"Đạo hữu nếu đồng ý, Huyền Thiên môn chúng ta sẽ nhớ kỹ ân tình này."

Huyền Thiên môn là một trong năm đại tông môn lớn nhất Huyền Linh giới, lời này của Đồng Thanh Việt tức là dùng danh nghĩa Huyền Thiên môn thiếu Tầm Mạch Mạch một ân tình.

"Không được." Đồ Thanh ngữ khí không thay đổi.

"Xin hỏi đạo hữu thuộc tông môn nào?" Đồng Thanh Việt thấy đối phương không coi Huyền Thiên môn ra gì, thanh âm lạnh xuống.

"Đồ Thanh, một tán tu mà thôi." Đồ Thanh không kiêng kỵ báo ra tên thật.

Đồng Thanh Việt sửng sốt, thấy khí thế của người này, hắn tưởng là người của tông môn lớn, không ngờ chỉ là một tán tu cũng dám không xem Huyền Thiên môn ra gì. Đồng Thanh Việt trong lòng không vui, đang muốn phát hỏa thì một tiếng mềm mại vang lên giữa hai người.

"Ca ca đừng tức giận, Tâm Tâm không thích huynh nhíu mày." Thanh âm tiểu hài tử mềm mại.

Đồng Thanh Việt trong lòng mềm nhũn, nhìn khuôn mặt nhỏ của muội muội, thanh âm nhu hòa.

"Được, ca ca không nhíu mày."

"Ca ca đừng bắt nạt tỷ tỷ, tỷ tỷ vừa rồi còn nhường hoa cho muội." Tiểu nữ hài nói thêm.

"Ca ca không có, ca ca chỉ thương lượng cùng tỷ tỷ."

"Chính là tỷ tỷ không muốn."

Tuy tiểu nữ hài còn nhỏ nhưng tâm tư thông thấu. Nàng nghe rõ ràng bằng hữu tỷ tỷ nói không muốn.

Đồng Thanh Việt nhìn muội muội, lại nhìn Tầm Mạch Mạch một lát, liền nói,

"Vậy được, nếu các người không muốn thì thôi."

"Đi."

Đồ Thanh thấy Đồng Thanh Việt không có ý muốn đánh lập tức không nói gì nữa, lôi kéo Tầm Mạch Mạch rời khỏi.

Ngay cả việc đo lường phấn hoa đã thương lượng cũng không làm, trực tiếp về Hương An thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.