Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 56



Đồ Thanh dùng thần thức dò đường, tránh né yêu thú cường đại, dẫn Tầm Mạch Mạch ra khỏi Xích Vũ bí cảnh.

"Sau khi ra khỏi đây, nàng định về Dược Lâu sao?" Trên đường đi, Đồ Thanh hỏi.

"Ban đầu ta cũng định vậy." Tầm Mạch Mạch đáp.

"Ban đầu định vậy?" Đồ Thanh ngạc nhiên, "Vậy bây giờ nàng định đi đâu?"

"Tất nhiên là phu quân đi đâu, ta theo đó." Tầm Mạch Mạch đáp không chút chần chừ.

Đồ Thanh thoáng sững sờ, quay đầu nhìn nàng.

Tầm Mạch Mạch cũng dừng lại, đối diện với ánh mắt hắn, "Sao vậy?"

"Chậm chạp quá, đi nhanh lên, nếu không đến tối cũng chưa ra khỏi đây được." Đồ Thanh phàn nàn, xoay người bước đi.

Tầm Mạch Mạch chớp mắt khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm, vội theo bước chân hắn. Chỉ là sau đó, Đồ Thanh bất ngờ giảm tốc độ, khác hẳn vẻ vội vã ban đầu.

"Nàng muốn có bản mạng pháp khí như thế nào?" Đi được một đoạn, Đồ Thanh lại hỏi.

"Ta còn chưa quyết định, có lẽ sẽ hỏi ý kiến luyện khí sư khi gặp."

Kinh nghiệm chiến đấu của Tầm Mạch Mạch chưa nhiều, tạm thời nàng cũng chưa rõ mình hợp với loại pháp khí nào.

"Nếu thật sự nghĩ không ra, cứ luyện chế một thanh kiếm như ta."

Đồ Thanh liếc nhìn nàng rồi hỏi, "Nàng đã tìm được luyện khí sư để luyện chế pháp khí bản mạng chưa?"

"Xem như vậy. Cao sư đệ Khí Lâu nói sẽ nhờ sư phụ của hắn, sư tổ cũng giới thiệu một vị tiền bối Khí Lâu."

"Ồ, vậy tiền bối đó chắc là luyện khí sư cấp cao?"

"Sư tổ ta giới thiệu, ít nhất là luyện khí sư cấp tám, sư phụ của Cao sư đệ cũng vậy. Phu quân, chàng vừa tiến giai Nguyên Anh, pháp khí bản mạng cũng nên tăng phẩm cấp. Đợi ta luyện chế pháp khí bản mạng xong, có thể nhờ đại sư nâng cấp pháp khí của chàng."

Pháp khí bản mạng cần tăng phẩm cấp theo tu vi của chủ nhân để chịu được sức mạnh cường đại. Nếu không, khi chiến đấu sẽ không phát huy được tối đa thực lực.

"Không cần." Đồ Thanh lắc đầu từ chối.

"Được thôi."

Thấy Đồ Thanh kiên quyết, Tầm Mạch Mạch cũng không khuyên thêm. Dù sao sau này, nếu hắn muốn nâng cấp pháp khí bản mạng, nàng cũng có thể nhờ người bên Khí Lâu.

Hai người tiếp tục đi về phía cửa bí cảnh, đột nhiên Đồ Thanh nói, "Ta cũng là luyện khí sư."

"Ha?" Tầm Mạch Mạch ngẩn ra, có chút không hiểu.

Đồ Thanh dừng bước, thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng liền hờ hững, bỏ lại một câu, "Không cần thì thôi."

Nói xong, hắn quay người bỏ đi, không để nàng kịp phản ứng.

Tầm Mạch Mạch cuối cùng hiểu ra, luyện khí sư? Không cần thì thôi, chẳng lẽ...

"Muốn! Muốn chứ!" Tầm Mạch Mạch vội đuổi theo, ra sức nịnh nọt, "Phu quân giúp ta luyện chế pháp khí bản mạng đi."

"Hừ, ta đâu phải luyện khí sư cấp tám." Đồ Thanh hờ hững.

"Luyện khí sư cấp tám thì sao? Trong lòng ta, luyện khí tông sư cũng không bằng chàng." Tầm Mạch Mạch vội nói.

"Ta sẽ suy xét." Nói sẽ suy xét, nghĩa là đồng ý rồi.

Tầm Mạch Mạch đi theo phía sau, cười tủm tỉm. Nghĩ lại, phu quân có lẽ đã định tự mình luyện chế pháp khí cho nàng từ đầu, nếu không đã chẳng ngay lần đầu gặp mặt muốn nàng tìm Huyền Ngọc Tinh.

Hai người mất cả ngày trời mới ra khỏi Xích Vũ bí cảnh.

Trước khi ra ngoài, Tầm Mạch Mạch phát truyền tin phù cho Vạn Phi Anh, báo rằng nàng đã ra ngoài, không cần vào đón.

Vạn Phi Anh nhanh chóng đáp lại, hẹn gặp trước cửa bí cảnh.

"Mạch Mạch sư tỷ!"

Tầm Mạch Mạch vừa bước ra đã nghe tiếng gọi. Theo hướng âm thanh, nàng thấy ba sư đệ cùng Vân Phi Trần đang mỉm cười chào đón.

Sau khi hỏi thăm ba vị sư đệ, Tầm Mạch Mạch quay sang Vân Phi Trần.

"Vân sư huynh, ngại quá, khiến huynh phải mất công chạy một chuyến."

"Không sao, chỉ cần sư tỷ bình an là tốt rồi."

Vân Phi Trần mỉm cười, quay sang Đồ Thanh với vẻ biết ơn.

"Đồ Thanh đạo hữu, lần này thật sự phiền ngươi."

"Không có gì." Đồ Thanh gật đầu, xem như đáp lại.

"Đồ Thanh đạo hữu cũng vào Xích Vũ bí cảnh để tìm khoáng thạch?" Vân Phi Trần hỏi bâng quơ.

"Không phải, ta tới để tìm Mạch Mạch." Đồ Thanh nói thẳng.

"..."

Vân Phi Trần sững người.

Vạn Phi Anh cùng ba sư đệ cũng ngạc nhiên, ánh mắt cả bốn người đồng loạt nhìn qua lại giữa Tầm Mạch Mạch và Đồ Thanh.

"Chuyện là thế này. Ta muốn luyện chế pháp khí bản mạng, Đồ Thanh tiền bối là luyện khí sư, ta nhờ hắn tư vấn về tài liệu luyện chế. Đúng lúc Đồ Thanh tiền bối ở gần đây, nên đặc biệt qua giúp ta tìm khoáng thạch."

Tầm Mạch Mạch vội vàng giải thích.

"Thì ra là vậy."

Bốn người tỏ vẻ hiểu ra, Vân Phi Trần lại cảm tạ Đồ Thanh một lần nữa.

Đồ Thanh im lặng, khẽ nhíu mày nhìn Tầm Mạch Mạch, trong ánh mắt có chút lạnh lùng.

Tại sao lại giấu giếm quan hệ của mình với Vân Phi Trần? Chẳng lẽ trong hơn trăm năm mình ngủ say, hai người đã xảy ra điều gì?

"Ra khỏi Xích Vũ bí cảnh chắc chắn tiêu hao nhiều sức lực. Chúng ta nghỉ lại ở trấn gần đây một đêm, mai sẽ về Thập Phương lâu."

Vân Phi Trần đưa ra ý kiến.

Mọi người đều không phản đối, Đồ Thanh chỉ im lặng nhìn Tầm Mạch Mạch, không nói thêm gì.

Sáu người cùng cưỡi pháp khí phi hành đến một trấn gần đó, chọn một khách điếm tươm tất.

Tầm Mạch Mạch đã bế quan hơn trăm năm, vừa phá quan đã vào Xích Vũ bí cảnh. Lâu lắm rồi nàng mới lại có dịp ngủ trên giường êm.

Nàng nằm lăn một vòng, cuộn mình trong chăn như con nhộng. Dù tu sĩ không nên ham hưởng lạc, nhưng cảm giác thoải mái quả thực khiến tâm trạng nàng vui vẻ.

Cốc cốc!

Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên.

Tầm Mạch Mạch ngẩn người, nhanh chóng ngồi dậy, ra mở cửa thì thấy Đồ Thanh đứng đó, nhìn nàng chăm chú.

"Phu quân?" Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên, gọi nhỏ.

Đồ Thanh không nói gì, chỉ bước vào phòng.

Tầm Mạch Mạch đóng cửa lại, xoay người hỏi, "Sao chàng lại đến đây?"

"Lại đây." Đồ Thanh vẫy tay.

Dù cảm thấy có chút bất thường, Tầm Mạch Mạch vẫn tiến lại gần.

"Ta đến để viên phòng."

Khi Tầm Mạch Mạch đến gần, Đồ Thanh thản nhiên tuyên bố.

Tầm Mạch Mạch trợn tròn mắt, đứng ngây người.

Cái gì? Vì sao? Viên phòng?

"Cũng... cũng không cần gấp vậy chứ."

Tầm Mạch Mạch không phải không tiếp nhận chuyện viên phòng, nhưng nếu nàng mất nguyên âm, Vân sư huynh chắc chắn sẽ nhìn ra. Chỉ nghĩ đến ánh mắt của huynh ấy sáng mai, nàng đã muốn đào một cái lỗ để trốn.

"Tối qua nàng nói hôm nay lại đổi ý sao?" Đồ Thanh hơi nheo mắt, chất vấn.

"Ta không đổi ý, chỉ là các sư huynh sư đệ đều ở đây, chúng ta làm vậy không được tốt lắm." Tầm Mạch Mạch ngượng ngùng, lòng tràn ngập xấu hổ. Nếu sáng mai mọi người biết nàng đã làm gì đêm qua, thật quá mất mặt.

"Nếu ta nhất định muốn thì sao?" Đồ Thanh lạnh lùng nói.

Ngay từ khi vào phòng, Tầm Mạch Mạch đã cảm nhận Đồ Thanh có gì đó không ổn. Giờ đây nàng mới chắc chắn, hắn đang giận dữ. Nhưng tại sao?

Vì mình không đồng ý viên phòng? Phải rồi, Đồ Thanh từng nói, trong tộc hắn, khế ước rất quan trọng.

"Được." Nghĩ đến đây, Tầm Mạch Mạch cắn răng đồng ý.

Thế nhưng Đồ Thanh không vì thế mà dịu lại. Hắn nắm lấy eo nàng, kéo nàng nằm xuống giường, thân thể hai người áp sát nhau, như lần trước trong vỏ linh bạng vạn năm, chỉ khác lần này là ánh đèn sáng tỏ, nhìn rõ từng nét mặt của nhau.

Tầm Mạch Mạch có chút hoảng hốt. Đôi mắt Đồ Thanh lạnh băng, tay hắn chậm rãi tháo áo ngoài của nàng. Nàng biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, dù đây là chuyện nàng đã đồng ý, nhưng không hiểu sao lòng bỗng dâng lên chút uất ức.

Phu quân từng nói thích mình, cớ sao giờ lại nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy?

"Nhắm mắt lại, không được khóc." Đồ Thanh không chịu nổi ánh mắt ủy khuất của Tầm Mạch Mạch, bực bội quát lên.

"Chàng đáp ứng ta!" Tầm Mạch Mạch không định khóc, nhưng bị Đồ Thanh mắng như vậy, nước mắt không kìm được, đôi mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói, "Nếu có điều gì ta khiến chàng tức giận, hãy để ta giải thích."

Nếu là khi mới gặp nhau, Đồ Thanh yêu cầu, nàng sẽ không hỏi han gì mà chấp nhận. Nhưng nay hai người đã quen biết lâu, nàng hiểu tính tình hắn, tuy có phần nóng nảy, đa nghi, nhưng cũng không phải người vô duyên vô cớ sinh sự.

Hơi thở quanh Đồ Thanh khựng lại, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Tầm Mạch Mạch một lúc rồi thả nàng ra.

Thấy hắn chịu lắng nghe, Tầm Mạch Mạch ngồi dậy, bình tĩnh nói.

"Nàng giải thích đi." Đồ Thanh quay mặt đi, không nhìn nàng.

"Vậy... chàng có thể nói cho ta biết, ta đã làm gì khiến chàng giận dữ?" Tầm Mạch Mạch vô tội hỏi.

Đồ Thanh đột nhiên xoay người, nhìn vẻ mặt bối rối của nàng mà nhận ra nàng thật sự không biết điều gì đã khiến hắn phật lòng.

"Tại sao khi giới thiệu trước mặt Vân Phi Trần, nàng không nói ta là phu quân của nàng?" Đồ Thanh chất vấn.

Rõ ràng khi biết thân phận hắn, nàng luôn gọi hắn là phu quân, vậy mà vừa rời khỏi Xích Vũ bí cảnh, nàng lại lập tức đổi cách xưng hô, gọi hắn là "Đồ Thanh tiền bối."

"Bởi vì chuyện này sao?" Tầm Mạch Mạch ngạc nhiên hỏi lại, dường như không tin nổi.

"Giải thích đi." Đồ Thanh giục, ánh mắt không rời nàng.

"Ta sợ gây phiền phức cho chàng." Tầm Mạch Mạch đáp.

"Gây phiền phức cho ta?" Đồ Thanh lộ vẻ không tin, chuyện này thì có thể gây ra phiền toái gì chứ? Chẳng lẽ nàng đang nói dối?

"Ta là đệ tử Dược Lâu, dù chưa ở lâu nhưng sư tổ và sư bá đều rất quan tâm ta." Tầm Mạch Mạch giải thích.

"Nếu họ biết ta đã đồng ý làm thị thiếp của chàng, chắc chắn sẽ yêu cầu chúng ta tổ chức đại điển song tu. Ta tin chàng sau này sẽ rất mạnh mẽ, nhưng hiện tại chàng chỉ mới Nguyên Anh kỳ, không thể đối đầu với sư tổ, nên ta nghĩ nên giấu trước."

Nghe xong, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt Đồ Thanh dần tan biến.

"Chỉ vì lý do này thôi sao?"

"Đúng." Tầm Mạch Mạch gật đầu.

Đồ Thanh cúi đầu, dường như suy ngẫm điều gì, hồi lâu mới lên tiếng.

"Hiện tại ta chưa thể cùng nàng lập khế ước song tu, phải đợi ta đạt đến Đại Thừa kỳ."

Tầm Mạch Mạch thoáng ngạc nhiên, đây là lời hứa hẹn muốn cưới nàng sao?

"Vậy còn những tế phẩm khác thì sao?" Tầm Mạch Mạch vẫn nhớ rõ rằng mình chỉ là một trong số tế phẩm mà thôi.

"Nàng ngốc sao? Nếu có nhiều tế phẩm như vậy, ta còn đợi nàng hơn trăm năm à?" Đồ Thanh bực bội đáp.

"..."

Vậy nghĩa là nàng đã thăng cấp, từ một trong số tế phẩm thành tế phẩm duy nhất, giờ lại trở thành vị hôn thê sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.