Tế Phẩm Phu Nhân - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 92



"Ngươi vừa rồi làm cái gì?" Đồ Thanh mắt đỏ rực, chằm chằm nhìn Trần Tuyết Dung.

"Đã bao nhiêu năm..."

Trần Tuyết Dung chăm chú nhìn đoàn nguyên thần Ám Ma trong trạng thái viên cầu, trong mắt thậm chí ánh lên chút hoài niệm.

"Ta gần như quên, lần đầu tiên ta thấy Khê Cốc cũng là dạng này. Trước khi vào Đại Thừa kỳ, Ám Ma không thể đồng bộ nguyên thần với tu vi thân thể, thoát ly nguyên thần chỉ là một đoàn sương đen cực kỳ giống ma tu."

Đồ Thanh không nói tiếp, chỉ dùng nguyên thần che chở Tầm Mạch Mạch ở phía sau.

"Ngươi hiện tại tu vi gì? Nguyên Anh kỳ? Phân Thần kỳ?" Trần Tuyết Dung hỏi Đồ Thanh. "Ngươi cảm thấy có thể là đối thủ của ta sao?"

"Phải thử mới biết." Dứt lời, Đồ Thanh tỏa ra uy lực nguyên thần.

"Ám Ma tộc các ngươi tu luyện chính là nguyên thần, cường đại nhất cũng là nguyên thần. Chỉ cần nguyên thần bất diệt, dù bị trọng thương đến đâu cũng có thể khôi phục." Trần Tuyết Dung nói. "Cho nên ta mới luyện chế riêng Phá Ma cầm này."

Đồ Thanh nhìn cây đàn cổ, cảm nhận rõ ràng lực lượng thuộc về Khê Cốc.

"Muốn chiến, thì đến." Khi nói, cầu béo huyễn hóa thành hình người, tạo dáng chuẩn bị chiến đấu.

"Ngươi xác định sao?" Trần Tuyết Dung nhìn Tầm Mạch Mạch được Ám Ma bảo vệ phía sau. "Pháp khí bản mạng của nàng có hơi thở của ngươi, ngươi dùng ám thạch luyện chế pháp khí cho nàng chứng tỏ nàng là tế phẩm cuối cùng của ngươi. Chúng ta đánh một trận, cho dù ngươi thắng cũng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say lâu dài, ngươi xác định khi tỉnh lại nàng còn ở đây? Hoặc là... còn chân thành như vậy sao?"

"Ta chỉ muốn truyền thừa trong thức hải của nàng, ngươi để nàng mở rộng thức hải cho ta sao chép một phần, ta sẽ không tổn thương nàng, ngươi thấy sao?"

Trần Tuyết Dung quay sang nói với Tầm Mạch Mạch: "Ngươi trước đây không phải nói nguyện ý đem truyền thừa trả lại ta sao? Ngươi chỉ lo lắng ta tổn thương thức hải của ngươi, bây giờ chủ nhân ngươi tới, có hắn bảo vệ, ta tất nhiên không dám làm tổn thương ngươi. Thế nào, nếu ngươi đồng ý, ta và chủ nhân ngươi có thể tránh được một trận chiến. Làm một tế phẩm trung thành, ngươi sẽ không muốn chủ nhân mình chiến đấu trọng thương rồi ngủ say đi.

Vẫn là nói... Ngươi hy vọng hắn ngủ say rồi làm gì?"

Trần Tuyết Dung nói với âm điệu ám chỉ.

"Tỷ như khiến Vân Phi Trần Chu Tước môn giúp ngươi giải trừ khế ước?"

"Ngươi..." Tầm Mạch Mạch chán nản. "Ngươi căn bản là châm ngòi ly gián."

"Châm ngòi ly gián? Ta chỉ trần thuật sự thật, hay ngươi có lựa chọn thứ ba?" Trần Tuyết Dung cười khẽ.

Tầm Mạch Mạch ngơ ngẩn, xác thực trong tình trạng hiện tại không có lựa chọn thứ ba. Như lời Trần Tuyết Dung vừa nói, Đồ Thanh chọn vì nàng đánh một trận để lâm vào ngủ say thì dường như nàng đang lợi dụng để làm gì đó. Nếu hắn chọn để Trần Tuyết Dung tiến vào thức hải của nàng thì chính là vì bảo vệ bản thân mà hy sinh nàng. Dù chọn thế nào giữa bọn họ cũng đều cắm vào một cái gai.

"Phu quân." Tầm Mạch Mạch cắn chặt răng nói. "Nếu không, chúng ta đem truyền thừa cho nàng ta."

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có làm như vậy hai người mới tổn thất nhỏ nhất. Đối với quan hệ của hai người, Đồ Thanh luôn mẫn cảm đa nghi, nàng không thể để hắn mang theo khả năng nàng phản bội mà lâm vào ngủ say.

Đồ Thanh luôn tập trung đề phòng Trần Tuyết Dung, nghe vậy liền xoay người, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tầm Mạch Mạch.

"Nàng nói gì? Lặp lại lần nữa?"

"Phu... phu quân." Chỉ nghe tiếng Tầm Mạch Mạch đã biết Đồ Thanh tức giận. "Nhưng ta... không muốn chàng bị thương, chuyện này vốn vì ta mà ra."

Nếu trước đây nàng không lấy truyền thừa linh châu thì cũng sẽ không có chuyện này.

"Vận may của ngươi cũng thật tốt, có tế phẩm trung thành như vậy, trách sao lại giúp nàng luyện chế pháp khí." Trần Tuyết Dung nói thêm. "Nàng nói rất đúng, các ngươi đem truyền thừa cho ta, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nữa."

"..."

Đồ Thanh cười lạnh quay đầu lại. "Ngươi từng là tế phẩm Ám Ma, ta cho rằng ngươi cũng hiểu biết, giờ xem ra bất quá chỉ như vậy. Trách sao Khê Cốc không giúp ngươi luyện chế pháp khí."

Trần Tuyết Dung vốn đang cười, ánh mắt lập tức sắc bén như thể bị chạm vào chỗ đau.

"Đối với Ám Ma chúng ta, tế phẩm của chúng ta trừ bỏ chính mình, ai cũng không thể động đến. Đừng nói ngươi muốn động vào thức hải của nàng, dù ngươi chỉ động đến một cọng tóc của nàng cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không." Đồ Thanh lạnh lùng nói. "Còn chuyện ta ngủ say hay không, trả giá lớn bao nhiêu, nàng có phản bội hay không đều là vấn đề sau khi giết ngươi, ta mới suy xét."

Nói cách khác, nàng ta cho hắn hai con đường mà hắn không cần chọn. Chỉ cần nàng ta động đến Tầm Mạch Mạch chính là tuyên chiến với hắn.

"Giết ta? Không nói ngươi có bản lĩnh này không, cho dù giết được ta, tiểu tế phẩm của ngươi cùng Dược lâu cũng không thể thoát khỏi liên hệ." Trần Tuyết Dung lôi kéo mọi người vào. "Ngươi cảm thấy nếu vì ngươi mà Dược lâu bị hủy, tiểu tế phẩm còn có thể cùng ngươi ân ái bên nhau sao? Còn sẽ trung thành như một với ngươi hàng trăm năm, hàng ngàn năm sau?"

"Dược lâu!" Tầm Mạch Mạch khẽ kinh hoảng, không thể để nàng bị liên lụy đến sư tổ bọn họ.

"Ngươi quay đầu xem một chút, sắc mặt tiểu tế phẩm của ngươi thay đổi kìa." Trần Tuyết Dung cười ha hả.

Đồ Thanh quay đầu, quả nhiên thấy sắc mặt Tầm Mạch Mạch trắng bệch, trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Phu quân... ta không phải... ta sẽ không..." Tầm Mạch Mạch muốn giải thích nhưng không biết phải nói sao, nàng không thể thốt ra rằng mình sẽ không phản bội, hay dù Dược lâu có xảy ra chuyện, mình cũng không thay đổi. Nhưng thật sự, nàng không mong Dược lâu xảy ra chuyện.

"Tầm Mạch Mạch, ngươi không cần quá mức cẩn thận. Hắn đã chế ám thạch thành pháp khí cho ngươi, đó là đã nhận định ngươi làm đạo lữ. Ám Ma tộc bọn họ nếu muốn phi thăng, trước Đại Thừa kỳ yêu cầu tế phẩm, sau Đại Thừa kỳ yêu cầu đạo lữ, cho nên dù ngươi làm gì, hắn cũng sẽ không động đến ngươi. Bởi vì động đến ngươi chính là động đến tiên đồ của hắn." Trần Tuyết Dung tri kỷ nhắc nhở Tầm Mạch Mạch. "Những điều này chủ nhân ngươi không nói cho ngươi à?"

"Ngươi câm miệng!" Tầm Mạch Mạch không nhịn được rống giận với Trần Tuyết Dung.

Loại lòng tin này, vốn không cách nào chứng minh, cho dù nàng cho Đồ Thanh tiến vào thức hải, chỉ hỏi được đáp án nhất thời, nàng căn bản không thể nào chứng minh suốt cuộc đời nàng sẽ không phản bội.

Trần Tuyết Dung bắt được điểm này, không ngừng châm ngòi quan hệ của nàng và Đồ Thanh.

"Bị ta nói trúng tâm tư?" Trần Tuyết Dung lộ ra nụ cười đắc ý.

"Không phải nói đừng để tiểu mười hai tiếp xúc nữ nhân này, mỗi lần nói ngươi đều không nghe." Theo âm thanh nói chuyện, một dáng người khoác áo lông chồn thong dong đi đến.

"Khê Cốc tiền bối."

Nhìn người đến, Tầm Mạch Mạch vô cùng vui mừng. Có Khê Cốc tiền bối, Trần Tuyết Dung cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng ta dù lợi hại cũng không thể lấy một địch hai.

"Khê Cốc." Trần Tuyết Dung biểu tình có chút mê mang, kinh ngạc khi thấy Khê Cốc xuất hiện. "Không nghĩ tới, ngươi cư nhiên sẽ đến."

Khê Cốc không để ý đến nàng ta, chỉ lo nói chuyện với Đồ Thanh.

"Mang tiểu mười hai đi thôi."

Đồ Thanh chần chừ, nhìn về phía Trần Tuyết Dung.

"Yên tâm, ta sẽ không để ngươi thay ta thu thập cục diện rối rắm, mau đi thôi." Khê Cốc thúc giục.

"Ánh mắt ngươi thật kém!" Đồ Thanh bỗng nhiên nói.

"Ngươi..." Khê Cốc vung quạt, giả vờ tức giận. "Ngươi một người bị phản bội mười một lần mà không biết xấu hổ nói ta ánh mắt kém?"

Nói xong, Khê Cốc cảm thấy lời này của mình tuy đả kích Đồ Thanh nhưng lại giống như cố gắng nâng Trần Tuyết Dung, vì thế lại nói: "Được rồi, hai chúng ta tám lạng nửa cân, ánh mắt kém như nhau."

"Hừ!" Đồ Thanh không nói thêm gì nữa, liếc mắt nhìn Tầm Mạch Mạch ý bảo cùng mình rời đi.

Tầm Mạch Mạch không yên tâm nhìn qua Khê Cốc, thấy Khê Cốc thong dong cười mới theo sau Đồ Thanh.

Trần Tuyết Dung không lên tiếng ngăn cản, từ lúc Khê Cốc xuất hiện, ánh mắt nàng ta toàn bộ định trụ trên người Khê Cốc. Đến khi Đồ Thanh mang Tầm Mạch Mạch rời khỏi, hắn mới nhìn nàng ta một cái.

"Trần Tuyết Dung, ngươi cách hai người bọn họ xa một chút." Khê Cốc nói.

"Ta nếu không thì sao?" Trần Tuyết Dung hỏi lại.

"Không?" Khê Cốc cười, ánh mắt dừng trên Phá Ma cầm xanh biếc. "Ngươi hẳn biết chỉ cần ta muốn, có thể hủy diệt cây cầm này."

Trần Tuyết Dung ánh mắt sắc bén. "Vậy vì sao năm đó ngươi không phá hủy? Sau khi vết thương lành cũng không tìm ta báo thù?"

"Báo thù? Ngươi?" Khê Cốc cười lắc đầu.

"Ngươi cười cái gì? Không phải ngươi nói, chỉ cần phản bội sẽ vạn kiếp bất phục sao?" Trần Tuyết Dung hỏi.

"Không phải nhiều năm như vậy ngươi vẫn đợi ta đến báo thù sao." Khê Cốc như thể phát hiện một chuyện cực kỳ có ý nghĩa. "Ngươi nói không sai, đối với Ám Ma, tế phẩm phản bội nhất định sẽ chết, nhưng ngươi... không phải tế phẩm của ta."

Đồng tử Trần Tuyết Dung đột nhiên co rút.

"Giết ngươi quá lao lực, có công phu đó không bằng đi du hí nhân gian. Nếu đem toàn bộ thời gian cân nhắc đối phó ngươi, thế nào cũng quá để mắt đến ngươi." Khê Cốc nói.

"Nói như vậy, ngươi tha thứ ta?" Trần Tuyết Dung hỏi.

"Không không không, cái này gọi là làm lơ." Khê Cốc sửa lại.

"Ngươi làm lơ ta? Ngươi đã quên năm đó thiếu chút nữa bị ta luyện thành khí linh sao?" Theo lời Trần Tuyết Dung nói, Phá Ma cầm ánh lên một trận cường quang.

Khê Cốc cũng không vì lời Trần Tuyết Dung nói mà tức giận, như thể hoàn toàn làm lơ nàng ta.

Phá Ma cầm tuy hắn có thể hủy diệt nhưng hắn và Trần Tuyết Dung thực lực ngang nhau, lại không còn tế phẩm khế ước, pháp khí cũng không phải hắn luyện, hắn muốn phá hủy cũng phải trả giá không nhỏ, nếu không đã chẳng kéo dài nhiều năm như vậy.

"Đừng động tâm tư không nên động, ta sẽ tiếp tục làm lơ ngươi." Cảnh cáo xong, Khê Cốc không nghĩ dây dưa với đối phương, lập tức xoay người rời đi không lưu luyến.

Trong động, âm thanh của Phá Ma cầm ong ong, quang mang cũng từ đó mà tỏa ra, mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, bị tâm trạng của chủ nhân ảnh hưởng, phát ra từng đợt âm vang rộn ràng.

"Khê Cốc, lúc trước ta nên giết ngươi.""Khê Cốc, lúc trước ta nên giết ngươi."

Rời khỏi Thái Hư Tông, Tầm Mạch Mạch không lập tức về Dược lâu mà dừng lại ở một ngọn núi cách đó không xa.

"Ngừng ở nơi này làm gì?" Đồ Thanh nghi hoặc hỏi.

"Khê Cốc tiền bối... sẽ không có việc gì chứ." Tầm Mạch Mạch quay đầu nhìn thoáng qua hướng Thái Hư Tông.

"Sẽ không, bọn họ không đánh lên." Đồ Thanh nói.

"Vì cái gì?" Tầm Mạch Mạch hỏi, vẻ mặt nghi hoặc.

"Nếu Khê Cốc muốn giết Trần Tuyết Dung, sẽ không chờ đến bây giờ. Còn Trần Tuyết Dung giết Khê Cốc thì chẳng có lợi." Đồ Thanh giải thích. "Pháp khí bản mạng của Trần Tuyết Dung là dùng ám thạch mà Khê Cốc chế thành, nàng ta đương nhiên có thể đả thương Khê Cốc, nhưng Khê Cốc nếu dùng toàn lực thì cũng có thể hủy hoại pháp khí đó. Khê Cốc tu vô tình đạo, cuộc đời này không thể phi thăng, nhưng Trần Tuyết Dung không giống vậy; pháp khí bản mạng bị hủy sẽ chặt đứt tiên đồ của nàng ta."

"Haiz." Tầm Mạch Mạch nhẹ thở dài, chần chừ một chút rồi nói, "Vừa rồi ở Thái Hư Tông, Trần Tuyết Dung đã nói những lời đó..."

Tầm Mạch Mạch dừng lại, trong lúc nhất thời nàng không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Nàng muốn nói cái gì?" Đồ Thanh hỏi.

"Ta..." Tầm Mạch Mạch vẻ mặt buồn rầu vội vàng nói. "Trần Tuyết Dung luôn châm ngòi ly gián, ta... ta sẽ không vì là tế phẩm cuối cùng của chàng mà không sợ hãi, cũng không vì chàng sẽ không giết ta mà... Ta không biết làm thế nào để chứng minh cho chàng rằng ta sẽ không phản bội."

"Nàng cái gì cũng không cần làm, bởi vì nàng không chứng minh được." Đồ Thanh nói.

Tầm Mạch Mạch cúi đầu, sự thật đúng như vậy, nàng không thể chứng minh được. Trần Tuyết Dung bại lộ nhiều nhược điểm của Ám Ma cho nàng như vậy chỉ vì muốn khiến giữa bọn họ xuất hiện hiềm khích. Hơn nữa, Đồ Thanh vốn đã không có cảm giác an toàn, hiện giờ việc bại lộ nhược điểm càng khiến hắn thêm đa nghi.

"Bất quá không quan trọng." Đồ Thanh bỗng nhiên nói. "Lúc trước khi quyết định chọn nàng làm tế phẩm, ta đã chuẩn bị sẵn rằng nàng sẽ phản bội."

Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu nhìn Đồ Thanh, không thể tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.