Văn Vũ suy nghĩ đến khả năng có thể nhổ một sợi tóc từ trên đầu Ứng Thần, cười không nói nên lời.
Cậu nín thở, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của hơi thở xung quanh.
Linh hồn hẳn vẫn còn ở đây.
Nó tựa hồ vô cùng yếu ớt, yếu đến mức ngay cả hình thái phiêu du cũng không có.
Thiếu niên ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hoàng Hạ, nói:
"Có một linh hồn nữ sinh xung quanh bồn hoa trường tôi, nhưng rất yếu, hầu như không nhận ra sự tồn tại của cô ấy, ông có biết như thế này là thế nào không?"
"Trường học của cậu? Ta chưa bao giờ nghe nói về sự kiện thần quái nào trong trường cậu cả.
”
Hoàng Hạ suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ chỉ là một linh hồn nhỏ sót chút tàn niệm vô hại.
Mặc kệ nó cũng không sao, nhưng xua tán nó cũng coi như giải thoát cho nó."
Nếu có thể giải thoát cho linh hồn nữ sinh, còn có thể tìm lại chút ký ức của mình.
Văn Vũ sờ tấm bùa vàng trong túi quần, nói: "Tôi không phát hiện được nó cụ thể ở đâu, có thể tiêu tán nó không? ”
Hoàng Hạ: "Cái này không được, bùa vàng nếu không tìm được mục tiêu muốn trừ bỏ thì hoàn toàn vô dụng, như vậy đi, ngày mai ta đi qua chỗ cậu xem”
"Được, vậy ngày mai"
Văn Vũ cầm điện thoại di động nói một nửa, đột nhiên nhìn thấy giáo chủ nhiệm vừa rồi rời đi lại trở về.
Còn mắng cậu: "Văn Vũ! Lại đây! ”
"Không phải nói tìm đồ sao? Tại sao vẫn còn nghịch điện thoại ở đây! Giao điện thoại di động ra đây!"
Văn Vũ cả kinh, vội vàng tắt điện thoại di động: "Thầy, em có việc gấp cần liên lạc với người ta.
”
Giáo viên chủ nhiệm lạnh mặt: "Gấp làm sao, có gấp bằng thi đại học không? ”
"Nhà trường nói bao nhiêu lần không được mang theo điện thoại di động, nhất là các em thí sinh lớp 12.
Em thì hay rồi, ngồi ở ngay dưới toà nhà giảng dạy quang minh chính đại chơi! Em để cho các bạn học khác đang vùi đầu trong phòng học nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào!"
"Giao điện thoại đây! Ngoài ra hôm nay viết kiểm điểm một ngàn từ cho tôi.
”
Trường học quả thật có quy định không thể cầm điện thoại di động, nhưng bình thường cậu nhận đơn hàng kiếm tiền sinh hoạt đều cần liên hệ với Từ Thành, không mang theo thì không được.
Hơn nữa, hiện tại lại phải giữ liên lạc với Hoàng Hạ.
Càng không thể bỏ điện thoại.
Thiếu niên thử nhận sai: "Thầy ơi, em chỉ có một lần như vậy, về sau sẽ không cầm theo điện thoại nữa, được không ạ? ”
"Không được, đưa đây!"
Giáo viên chủ nhiệm không có tình cảm chút nào: "Quy tắc chính là quy tắc, em cũng không thể ngoại lệ.
”
Văn Vũ không còn cách nào khác, bất đắc dĩ giao điện thoại.
Chỉ là, giáo viên chủ nhiệm còn chưa nhận được tới tay, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua giữa hai người họ.
Chiếc áo sơ mi ngắn tay sọc trắng xám đã sờn nửa màu trên người giáo viên chủ nhiệm bị thổi bay một góc.
Sau đó một giọng nữ vang lên xung quanh: "Thầy Quách, xin chào.
”
m u mờ ảo, sởn gai ốc.
Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên lùi lại, nhìn xung quanh: "Ai, ai đang gọi tôi?" ”
Trả lời ông, là tiếng khóc của nữ sinh đứt quãng, huhu khóc.
Giọng khóc tinh tế, ẩn nhẫn, như thể đang trút đi nỗi đau trong lòng.
Lần này, Văn Vũ nghe rõ ràng, cũng cảm nhận được linh lực vốn yếu ớt chợt bốc lên, bao quanh cậu
Nhưng không có lệ khí, chỉ có nhẹ nhàng bay bay.
Giống như Hoàng Hạ nói, là linh hồn còn sót chút ý niệm vô hại.
Giáo viên chủ nhiệm tay chân luống cuống.
Ông nhìn xung quanh bồn hoa trống trải, nghe tiếng khóc nức nở từ hư không, sắc mặt tái nhợt, run rẩy, hỏi: "Văn Vũ, em, em có nghe thấy gì không?" ”
Văn Vũ nhìn về một hướng, cười nói: "Thầy ơi, em không nghe thấy gì cả.
Sao vậy ạ? ”
"Em thật sự, không nghe thấy gì à?"
Giáo viên chủ nhiệm nào còn muốn tịch thu điện thoại di động của Văn Vũ nữa.
Tin đồn xung quanh bồn hoa mà học sinh nói, ông cũng ít nhiều nghe qua.
Nhưng căn bản không coi trọng, cảm thấy đó đều là học sinh nhàm chán bịa đặt đùa giỡn.
Nhưng bây giờ ông cũng nghe thấy tiếng khóc của nữ sinh.
Thật kinh khủng!
Tóc tai dựng đứng, ông hoảng sợ lôi kéo Văn Vũ lui về phía sau: "Không, không sao đâu, đi, em cũng mau trở lại lớp học đi.
”
Văn Vũ ngoan ngoãn đáp ứng: "Vâng, thầy.
Thầy về văn phòng trước đi, em sẽ quay lại ngay.
”
Sau đó, cậu nhìn về một nơi trên bồn hoa thì thầm: "Cảm ơn chị"
Ý niệm của linh hồn vốn rất yếu, lại vô hại.
Đột nhiên tập hợp sức mạnh để dọa giáo viên, có lẽ là để giúp cậu không bị tịch thu điện thoại.
Tuy nhiên, linh khí tụ lại đang dần trở thành sương mù vì nó quá yếu.
Trước khi tan biến hoàn toàn, một câu hỏi mỏng manh vang lên: "Cậu sẽ giúp tôi, phải không?"
Văn Vũ giật mình một chút gật đầu: "Sẽ." ”——
Sau giờ học, cậu vừa ra khỏi trường đã bị Từ Thành chặn lại, cho cậu một cái ôm nhiệt tình: "Tiểu Vũ, anh đến đón em đây”
"Anh Từ."
Văn Vũ đẩy anh ra, hỏi: "Phòng làm việc lại có đơn đặt hàng mới ạ? ”
Từ Thành: "Chậc, anh tìm em chỉ vì đơn hàng thôi à? Tối nay, ông chủ của chúng ta mời em ăn tối, dưới lầu công ty mở tiệc nướng, đi thôi! Anh trai lái xe đưa em đến."
Văn Vũ: "Hôm nay á? ”
Tay Từ Thành vòng quanh cổ cậu nói: "Mai là cuối tuần rồi, đêm nay có thể uống nhiều."
Văn Vũ nghĩ đến Ứng Thần bảo cậu tan học nhớ về nhà, do dự: "Nhưng em, hôm nay em còn có việc.
”
Từ Thành kéo cậu nhét vào trong xe: "Đến nơi rồi em sẽ biết không có gì quan trọng bằng món thịt nướng.
Hôm nay, mọi người tới để tổ chức lễ trưởng thành, tiện thể mở tiệc sinh nhật cho em"
"Mặc dù muộn vài ngày"
Sau khi Từ Thành ấn Văn Vũ lên ghế xe, lấy ra một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt đưa cho cậu: "Chúc Tiểu Vũ sinh nhật lần thứ mười tám vui vẻ, chúc mừng em trưởng thành.
”
"Em"
Văn Vũ giật mình, cậu nhận lấy quà, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh Từ.
”
“ Còn khách sáo với anh làm gì!"
Từ Thành đấm một quyền lên vai cậu, cười nói: "Thắt dây an toàn, đi thôi! ”
Đến tiệm thịt nướng Văn Vũ mới phát hiện, đêm nay đúng là một bữa tiệc sinh nhật do mọi người trong phòng làm việc tổ chức cho cậu.
Phòng riêng được trang trí cẩn thận rất ấm áp, trên tường dán giấy màu rực rỡ: Chúc mừng sinh nhật Văn Vũ.
Mọi người dường như đang muốn tạo bất ngờ cho cậu, ngay khi cậu bước vào cùng nhau kéo pháo nhỏ trong tay, đồng thanh hoan hô: "Chúc mừng sinh nhật Tiểu Vũ.
”
Dải ruy băng đầy màu sắc từ không trung bay tới, bay bay trước mặt cậu, đáp xuống vai cậu một cách dịu dàng.
Màu sắc rực rỡ chiếu vào tầm mắt, bên tai vang lên tiếng hoan hô chúc mừng, trong lòng Văn Vũ ấm áp không thôi.
Từ lúc Từ Thành giới thiệu cậu vào phòng làm việc này đến bây giờ, cậu đã làm việc ở đây ba năm.
Cậu là học sinh, ông chủ sẽ sắp xếp các đơn hàng theo thời gian rảnh của cậu.
Những lúc rảnh rỗi, mọi người sẽ ưu tiên đơn hàng cho cậu, để cậu có tiền.
Trong ba năm, cậu dựa vào việc nhận đơn đặt hàng của studio này trang trải cuộc sống.
Từ Thành và tất cả mọi người ở đây đang âm thầm giúp đỡ cậu.
Văn Vũ nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn mọi người”
Một chị gái ngồi vào chỗ, nói: "Cảm ơn cái gì, mau đến thổi nến trước, ước nguyện đi nào."
Ngoại trừ Văn Vũ, tất cả mọi người đều là thanh niên hai mươi mấy tuổi, sau khi mở màn có chút ấm cúng bắt đầu vui vẻ.
Ăn thịt nướng uống bia, tán gẫu về đủ đề tài thú vị hiện nay, Văn Vũ cũng cùng mọi người uống vài ly bia.
Dần dần ngà say, quên cả thời gian.
Bởi vì ngày mai là cuối tuần, ông chủ mời mọi người ăn thịt nướng xong lại đề nghị đi hát, đợi đến khi tan cuộc đã là hơn mười một giờ đêm.
Từ Thành say đến loạng choạng được Văn Vũ đỡ đi ra ngoài, lè lưỡi nói: "Em lén chuyển nhà còn không nói cho anh biết, tới giờ vẫn không coi anh là anh em đúng không ”
"Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ tới lớn, thời gian lâu như vậy, em còn coi anh là người ngoài, đau lòng lắm đấy."
"Đi, hôm nay anh đây nhất định phải đưa em về nhà, xem em chuyển đi đâu rồi? Lỡ như mấy người gần nhà bắt nạt em thì sao? Ôi, mẹ kiếp! ”
Từ Thành chỉ lo trách móc Văn Vũ, không ổn định trọng tâm thân thể "rầm" đập đầu vào tường trước cửa tiệm karaoke.
Văn Vũ dứt khoát kéo cánh tay anh đặt lên vai mình, đỡ đi.
Cạn lời: " Anh uống say thành như này, để em đưa anh về nhà trước, đợi dì nhìn thấy lại ăn mắng một trận.
”
Từ Thành như nghe được chuyện gì đó rất đáng sợ, lập tức nói: "Không được, không thể để mẹ anh nhìn thấy anh uống rượu, Tiểu Vũ em phải thu nhận anh, để anh đến nhà em ở đi.
”
Văn Vũ: "Không được.
”
Từ Thành quấn lấy cổ cậu, lắc lắc năn nỉ: "Tiểu Vũ, em để anh đến nhà em ở một đêm, chỉ một đêm thôi"
Căn bản là anh được Văn Vũ vác đi, trọng lượng toàn thân đều đè lên người thiếu niên.
Mà động tác này, nhìn qua càng giống như ôm Văn Vũ, trông vô cùng thân mật.
Văn Vũ cau mày, đang muốn từ chối một cách bất lực, đột nhiên một luồng hơi thở âm trầm lạnh mạnh mẽ xông thẳng về phía cậu.
Cậu giật mình ngẩng đầu, thấy từ xa một người đàn ông đang đứng dưới ngọn đèn đường.
Ứng Thần.
Quần áo đen, bóng dáng bị đèn đường ban đêm chiếu xuống cũng là màu đen.
m u đến mức giống như là mây đen bọc trong bão tuyết, mang theo áp lực xông tới.
Họ cách nhau 10 mét, nhưng Văn Vũ có thể thấy rõ ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, nhìn chằm chằm cánh tay đang quấn quanh cổ của Từ Thành đang quấn quanh cổ cậu, có tia sáng lạnh lẽo ảm đạm.
Buổi sáng, lúc Ứng Thần lần đầu tiên cười với cậu.
Làm cho cậu cảm thấy nếu cả hai sống hoà thuận, Ứng Thần có lẽ sẽ là một người đàn ông hiền hoà.
Mà giờ đây, lại như trở lại lần gặp mặt đầu tiên, cảm giác nghẹt thở, âm u mà chán nản.
Văn Vũ hoảng hốt, cơ thể như cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng đẩy Từ Thành ra khỏi người mình.
Từ Thành lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, miệng lẩm bẩm: "Ôi chao, Tiểu Vũ, sao em lại vứt bỏ anh đi? ”
Khi thân thể đang đung đưa sắp vòng tay qua vai Văn Vũ lần nữa, anh đột nhiên tỉnh rượu, đứng thẳng người, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Vũ, sao vậy, chuyện gì vậy? ”
Vẻ mặt say khướt của Từ Thành biến mất, kinh hãi nhìn xung quanh.
Rõ ràng là chẳng có gì, anh lại cảm thấy được vô số con dao vô hình, những lưỡi dao sắc lạnh ấn chặt vào từng bộ phận trên cơ thể.
Chỉ cần anh động đậy, lưỡi dao sắc bén có thể ngay lập tức xuyên qua da, đâm nát máu thịt của anh.
Trong cái nóng oi bức của đêm đầu hạ, Từ Thành run lên vì lạnh, run giọng hỏi: "Tiểu Vũ, hình như có thứ gì muốn đến giết anh, sao lại đáng sợ như vậy chứ."
Văn Vũ siết chặt tay, liếc mắt nhìn người đàn ông khuất bóng phía xa.
Đứng yên nhìn bọn họ, trong đôi mắt thâm sâu hiện lên một tia sáng chói mắt khiếp người, giống như một thứ tà khí tồn đọng nặng nề, giống như lần đầu tiên gặp mặt, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Văn Vũ càng cảm thấy bất an.
Cậu không dám để cho bạn bè bên cạnh biết về sự tồn tại của Ứng Thần, vì cậu sợ bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
Mà nỗi sợ hãi của Từ Thành bây giờ, rõ ràng là Ứng Thần đã làm gì đó.
Nếu ở lại lâu hơn, không biết Từ Thành sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Cậu giả vờ bình tĩnh lôi kéo Từ Thành nhanh chóng rời đi: "Anh Từ, anh say quá rồi, em gọi xe đưa anh về nhà.
”
Ứng Thần đứng dưới ánh đèn đường, lẳng lặng nhìn phía đó.
Nhìn thiếu niên đỡ người đàn ông lung lay sắp đổ đi đến ven đường giơ tay gọi xe, nhìn cậu mở cửa xe dìu người kia ngồi vào.
Nhìn cậu trả tiền cho tài xế, và cho địa chỉ nhà người kia.
Nhìn thiếu niên làm xong hết thảy, vẫn đứng ở cách xa hắn, cảnh giác nhìn hắn, không dám đến gần.
Một tia u ám khó tả phủ lên đáy mắt nhuốm màu tức giận của hắn.
Hắn đi về phía thiếu niên, giữ chặt bàn tay đang gần kề vì căng thẳng mà cảnh giác của cậu, trầm giọng nói: "Về nhà.
”.