"Khụ khụ." Ông ho khan hai tiếng, kéo lại lực chú ý của Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng bình tĩnh liếc ông, nhìn thấy cơ thể Ôn Cố trong tay ông sắc mặt hắn mới tốt hơn một chút, "Làm chuyện của ông đi."
Bạch Tu Đại Tiên cúi đầu đáp ứng, lúc ngẩng đầu mới chợt ngớ ra: Bọn họ thành quan hệ cấp trên cấp dưới từ hồi nào vậy? Nhưng nom Trọng Thế Hoàng ngoan ngoãn luyện đỉnh, ông đành nhẫn nhịn, thầm nghĩ chờ làm xong hết sự tình ở Côn Lôn, ông phải tránh đi thật xa, gặp Trọng Thế Hoàng phải đi đường vòng.
Ông đặt cơ thể Ôn Cố sang bên cạnh, đợi cậu tỉnh lại.
Trong lúc tu luyện, dường như Ôn Cố cũng cảm nhận được, chỉ hành công đến một nửa thì tán, vừa mở mắt liền trông thấy Bạch Tu Đại Tiên đang dòm mình không chớp mắt. "Đại tiên."
"Đến thử thân thể đi." Bạch Tu Đại Tiên chuẩn bị tinh thần, nâng cơ thể Ôn Cố qua.
Ôn Cố: "..." Thử không vừa thì được đổi hả?
Bạch Tu Đại Tiên: "Ta sợ ngâm trong nước lâu quá bị trương phình."
Ôn Cố: "..." Đây không phải ngâm, mà là dìm xác mới đúng?
Cậu thò tay vào thân thể, chưa kịp điều chỉnh vị trí đã bị hút vào, mở mắt lần nữa, râu bạc của Bạch Tu Đại Tiên phất phơ trên cánh mũi khiến cậu nhịn không được hắt xì.
Bạch Tu Đại Tiên vui mừng: "Cử động được là tốt rồi."
Ôn Cố ngồi dậy, nhìn sang Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng cúi đầu, toàn tâm toàn ý luyện chế ma đỉnh, cứ như từ đầu tới cuối chẳng hề quan tâm đến bên này.
Bạch Tu Đại Tiên thấy Ôn Cố có vẻ hơn giận dỗi, vỗ vỗ vai cậu, bảo: "Chăm sóc con nít phải kiên nhẫn."
Tại góc chết nơi ông không nhìn đến, Trọng Thế Hoàng bỗng nhiên ngẩng lên, quẳng một ánh mắt lạnh lẽo qua.
Ôn Cố: "Anh ấy nhất định đã chịu rất nhiều khổ cực."
Bạch Tu Đại Tiên khó chịu mím môi: "Thực ra, ta mấy năm nay cũng rất vất vả."
Ôn Cố: "Haizz. Vậy ông càng không giúp đỡ được bao nhiêu."
Bạch Tu Đại Tiên: "..."
Ôn Cố thấy Bạch Tu Đại Tiên ngậm máu trong miệng, muốn ói nhưng không ói ra được, bật cười: "Ôn Cố vô cùng cảm kích sự dìu dắt và quan tâm của đại tiên. Ta biết, nếu không có đại tiên, anh ấy không thể phi thăng thành tiên nhanh như vậy."
"Thực ra đây không phải công lao của ta." Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Ôn Cố, Bạch Tu Đại Tiên thở dài, "Cũng là nhờ Trọng tiên hữu phúc trạch thâm hậu, trong họa gặp phúc, tình cảnh khi đó thật sự là cửu tử nhất sinh..."
Thì ra ngày ấy, Trọng Thế Hoàng chứng kiến Ôn Cố bị Kiều Mạnh đâm một đao, hai thứ cảm xúc hoảng sợ và phẫn nộ đồng thời xuất hiện, vô thức phát ra toàn bộ ma khí trong người. Nên biết, lôi kiếp là xuất phẩm của Tiên giới, mấy ma tu vượt qua lôi kiếp tám chín phần mười đều dựa vào các loại pháp khí, nào có ai dám đối kháng với Thiên Lôi như hắn, kết quả có thể đoán được, Thiên Lôi và ma khí va chạm, dẫn tới một hồi đại họa. Hồn phách Ôn Cố bị đẩy lùi, Bạch Tu Đại Tiên với Kiều Mạnh vạ lây cũng dính thương tích thì không nói, Trọng Thế Hoàng còn bị Thiên Lôi quấn thân, không thể động đậy. Vì chống lại Thiên Lôi, công pháp trong cơ thể hắn chạy càng lúc càng nhanh, muốn ngừng mà không được.
Bạch Tu Đại Tiên lê thân thể đầy thương tích lên trời cầu xin Thiên Lôi Điện Mẫu, chỉ trông thấy hai gương mặt khổ qua. Hiển nhiên, lúc này lôi kiếp đã không phải do họ làm chủ.
Thời khắc mấu chốt, thần thức của Hoàng Lăng chui vào đầu Trọng Thế Hoàng, dẫn lôi điện xuống đất, chảy qua những kinh mạch cần được thư giãn, điều trị thân thể, tu tập công pháp. Hoàng Lăng vốn là kỳ tài hiếm có của Bồng Lai, hơn nữa hắn từng nghiên cứu về lôi điện, cách thức đối kháng với lôi kiếp và lợi dụng lôi điện cũng nằm trong hạng mục nghiên cứu, bởi vậy hiệu quả rất thần kỳ.
Bạch Tu Đại Tiên từ trên trời bay xuống, thấy Trọng Thế Hoàng đang dần dần khôi phục giữa lôi kiếp, vừa định thả lỏng thì bắt gặp Kiều Mạnh nhặt Mộ Hải Thương Nguyệt Kiếm lên, bắt chước dáng vẻ của Ôn Cố, chĩa kiếm lên trời, dẫn sấm sét chém về phía Trọng Thế Hoàng!
Sấm sét vốn đang dần tiêu tán một lần nữa tụ lại, triển khai một đợt bắn phá còn kịch liệt hơn!
Bạch Tu Đại Tiên gấp đến mức muốn hộc máu, tính liều mạng già xông lên, nhưng bị cơ thể Ôn Cố níu kéo.
Kiều Mạnh hướng về ông cười to một cách quỷ dị, vừa cười vừa chảy máu thất khiếu.
Bạch Tu Đại Tiên sợ ngây người.
Pháp lực Kiều Mạnh tuy cao, nhưng hắn không phải kiếm tu, miễn cưỡng xuất ra phép dẫn lôi đã tổn thương đến thân thể. Hắn biết nếu còn tiếp tục trì hoãn, thương thế sẽ ngày càng nặng, hơn nữa đợt lôi điện thứ hai còn mạnh hơn đợt trước. Mắt thấy đảo hoang bị sấm sét trùng trùng bao phủ, hắn thuận tay bắn kiếm về phía Bạch Tu Đại Tiên, còn mình quay đầu bỏ chạy.
Bạch Tu Đại Tiên vừa phải đề phòng bản thân bị sét đánh trúng, vừa ôm lấy Thanh Tiêu, ném hắn lên tầng mây cho Thiên Lôi Điện Mẫu trông nom. Tới lúc ông an trí người xong xuôi rồi đi xuống lần nữa, đảo hoang đã không còn chỗ đặt chân. Trọng Thế Hoàng bị bao bọc trong điện quang, không hề thấy bóng dáng. Ông vội vàng bói một quẻ cho Trọng Thế Hoàng, quẻ tượng cho thấy hắn gặp đại hung, nhưng có quý nhân phù trợ nên gặp dữ hóa lành, sau đó bói cho Ôn Cố, quẻ tượng biểu hiện cậu có thể chuyển nguy thành an, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Giằng co dưới sấm sét một ngày một đêm, mãi vẫn không thấy quý nhân xuất hiện, Bạch Tu Đại Tiên đưa Thanh Tiêu đi ngâm tiên đàm trở về liền đứng ngồi không yên, bèn mời Thanh Trản và Yên Hoa đến hỗ trợ. Dù bọn họ không phải tiên nhân, nhưng một người là lãnh tụ tinh thần của người tu đạo, tu vi phi phàm, còn người kia là ma tu đã trải qua hai lần lôi kiếp, kinh nghiệm đầy mình, chắc chắn có thể giúp ích phần nào.
Yên Hoa thấy lôi kiếp thì hai mắt sáng rỡ: "Không khác lôi kiếp lần thứ hai của ta lắm. Việc này người bên ngoài không được nhúng tay. Nhưng tình huống hiện tại của hắn không tồi, tới lúc nỏ mạnh hết đà, lôi sẽ giảm bớt."
Nghe hắn nói thế, Bạch Tu Đại Tiên đành phải tiếp tục quan sát.
Thêm chín ngày chín đêm trôi qua, lôi điện rốt cuộc có xu thế yếu đi.
Nhóm Bạch Tu Đại Tiên vui mừng khôn xiết.
Yên Hoa nhìn một lát, sắc mặt không tốt: "Không đúng, vẫn còn đợt thứ ba nữa."
"Cái gì?!"
Không riêng gì Bạch Tu Đại Tiên, ngay cả Thanh Trản cũng tỏ ra kinh ngạc.
Rađa của Bạch Tu Đại Tiên lập tức càn quét khắp nơi, tìm kiếm dấu chân Kiều Mạnh. Xảy ra chuyện như này thì đừng nghĩ nhiều làm gì, cứ đổ hết lên đầu Kiều Mạnh là được rồi, dù sao khả năng trúng thưởng vẫn là tám chín trên mười.
Nhưng lần này lại trật lất.
Người dẫn đợt sấm sét thứ ba tới không phải ai khác mà chính là Trọng Thế Hoàng.
Việc này sau đó Bạch Tu Đại Tiên mới biết được. Thần thức của Hoàng Lăng giúp Trọng Thế Hoàng chịu qua đợt lôi kiếp thứ hai liền biết mình tuyệt đối không chống đỡ được tới lúc luyện thành Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh, hắn lập tức thay đổi kế hoạch, quyết định truyền toàn bộ kiến thức liên quan tới luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh cho Trọng Thế Hoàng. Về phần kiến thức trụ cột, hắn chỉ đành nhờ các luyện chế sư khác truyền thụ.
Đối với "di vật" của hắn, Trọng Thế Hoàng không từ chối, mà trịnh trọng tiếp nhận.
Hoàng Lăng không vì vậy mà vui mừng. Hắn phát hiện cảm xúc của Trọng Thế Hoàng không ổn định, tuy rằng hai lần lôi kiếp có thể khống chế hoàn toàn ma khí trong người Trọng Thế Hoàng, nhưng lôi kiếp có thể gột rửa ma khí, lại không thể gột rửa tâm linh. Hoàng Lăng ở chung thân thể với Trọng Thế Hoàng nên vô cùng rõ ràng, Trọng Thế Hoàng đang khổ sở kiềm nén cơn nóng giận và lệ khí trong nội tâm, một khi lôi kiếp chấm dứt, hắn rất có khả năng sẽ nhập ma trở thành Kiều Mạnh thứ hai.
Nếu không thể khống chế ma khí, thứ hắn luyện ra sẽ không phải là Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh, mà là Càn Khôn Tạo Ma Đỉnh. Để ngăn chặn tai hoạ ngầm, Hoàng Lăng đề xuất dẫn kiếp. Việc này không khó đối với tu luyện giả lão luyện. Dù sao lôi kiếp cũng là trăm năm một đợt nhỏ, ngàn năm một đợt lớn, để tránh lôi kiếp xuất hiện tại thời gian và địa điểm xấu hổ, rất nhiều người tu đạo biết sử dụng chút pháp khí để chủ động dẫn lôi.
Tuy Hoàng Lăng không chuẩn bị pháp khí, nhưng mây sấm sét vẫn còn, có Mộ Hải Thương Nguyệt Kiếm của Ôn Cố là đủ.
Khí thế của đợt thứ ba còn hung hãn hơn hai đợt trước, liên tục bổ xuống tầm một trăm ngày, biểu hiện thượng thiên rất bất mãn đối với việc ma tu phi thăng.
Trọng Thế Hoàng mấy lần hôn mê bất tỉnh giữa lôi kiếp, tại thời khắc quan trọng nhất, toàn phải nhờ thần thức của Hoàng Lăng chống đỡ thay, bọn họ thay phiên nhau, ấy thế mà cũng gắng gượng vượt qua được lôi kiếp.
Thấy hào quang phi thăng rơi xuống người Trọng Thế Hoàng, Hoàng Lăng thỏa mãn. Mặc kệ trong lòng Trọng Thế Hoàng âm u cỡ nào, chỉ cần tu thành tiên thể, cho dù hắn muốn nhập ma cũng không được, tiên thể sẽ tự giác tiêu trừ ma khí.
Trước khi thần thức tiêu tán, Hoàng Lăng lưu lại nhiệm vụ cuối cùng: "Phải tìm được phu nhân về."
Dạ dày Trọng Thế Hoàng như bị nện một cú cực mạnh, hắn cực kỳ cáu kỉnh: "Cậu ấy là của ta!"
Hoàng Lăng cười nhạo một tiếng, tan thành mây khói.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, trong lòng Ôn Cố pha trộn đủ loại mùi vị, vừa đau lòng Trọng Thế Hoàng, vừa cảm kích Hoàng Lăng, kìm lòng không đậu cầm tay Bạch Tu Đại Tiên: "Đa tạ."
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Nói ra thật xấu hổ. Để sớm ngày luyện thành tân Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh, Trọng tiên hữu hoàn toàn tập trung tinh thần, ngày đêm không nghỉ, nhiệm vụ tìm kiếm ngươi do ta chịu phụ trách..."
"Đừng bảo tìm kiếm của ông là bấm đốt ngón tay tính toán đó nhé?" Chiêu này trước khi Trọng Thế Hoàng mất tích, Ôn Cố đã kiến thức qua.
Bạch Tu Đại Tiên đáp: "Không không không, lần này tính xong, ta còn mời các Thổ Địa trên mỗi con đường truy tìm tung tích ngươi, nhưng mãi vẫn không có tin tức."
"Cũng khó trách," Ôn Cố áp sát qua, nói khẽ, "kỳ thật lần này ta..."
"Rắc" một tiếng, một bên quai đỉnh bị Trọng Thế Hoàng bẻ gãy.
Bạch Tu Đại Tiên: "..." A! Đây là thượng cổ thần vật đó nha!
Ôn Cố: "..." Ách, thứ này nom có vẻ cứng, không biết tay có đau không.
Đối diện với ánh nhìn kỳ dị của hai người, Trọng Thế Hoàng bình tĩnh lấy keo dán vạn năng bôi lên vị trí gãy, sau đó dán lại quai đỉnh, rồi quấn vài vòng băng keo bên ngoài.
Khóe miệng Bạch Tu Đại Tiên giật giật, giải thích: "Tuy Trọng tiên hữu đã phi thăng, nhưng vẫn giữ lại rất nhiều thói quen ở thế gian. Ừm, đề xuất rất nhiều ý kiến mới mẻ cho việc luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh." A, a, a! Bề ngoài rách nát như vậy, bảo ông làm sao giải thích với mọi người đây chính là thần vật đã cần cù duy hộ nhân giới hơn vạn năm chứ! Từ lúc thành tiên tới nay, đây là lần đầu tiên ông chỉ muốn ngủm quách đi cho xong!
Áp suất thấp tỏa ra từ Bạch Tu Đại Tiên khiến Ôn Cố không cách nào xem nhẹ. Cậu cất lời an ủi: "Không phải còn có tân đỉnh sao?"
"To hơn cái này."
"Chắc có thể che khuất mà?"
Ôn Cố thấy tâm trạng Bạch Tu Đại Tiên vẫn suy sụp, đề nghị: "Thế gian thích bọc này nọ lên đồ vật, hay cũng làm một cái cho Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh đi."
Bạch Tu Đại Tiên vỗ tay: "Ý kiến hay! Khụ, ý ta là một công thần như Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh sớm nên có phần thưởng từ lâu, không thể cứ bắt nó trần truồng dầm mưa dãi nắng mãi được." Ôn Cố trở về thật quá tốt, cuối cùng cũng có người lau mông* cho Trọng Thế Hoàng.