*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm nay ngủ cũng không ngon, trong mơ luôn có điều vướng víu, miệng dường như bị vật gì đó chặn lại, khó thở.
Khi định mở mắt ra thì môi lại đột nhiên được cứu trợ, anh trở mình, hoảng hốt nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ, rồi nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy đã thấy bên cạnh không có bóng dáng Tiêu Vũ.
Tiêu Ninh lo lắng từ trên giường nhảy lên, liền nghe thấy một tiếng cười trầm thấp dễ chịu.
Anh đang tìm kiếm theo tiếng nói thì thấy Phong Thành mặc một bộ vest màu xám, đang ngồi trên ghế sô pha đối diện giường, trên tay cầm một cuốn sách có vài trang, tách trà ngọc lưu ly* buổi sáng đang bốc hơi trên bàn kính trước mặt anh, Tiêu Ninh lòng ngẩn ra, chính mình lại ngủ say như chết vậy, đối phương vào phòng từ lúc nào cũng không biết.
*Ngọc lưu ly: hay ngọc lapis, là một đá biến chất màu xanh lam được sử dụng như một viên đá bán quý được đánh giá cao từ thời cổ đại vì màu sắc rực rỡ của nó.
Ngọc lưu ly được nhiều người biết đến vì vẻ đẹp đến từ màu xanh đậm với những chấm vàng li ti, trong suốt, là loại đá ngọc đục.
Đá Lapis chính là kết quả của sự biến dạng của đá cẩm thạch thông qua các quá trình địa chất tiếp xúc biến chất.
Hình ảnh minh hoạ
“Thực xin lỗi, có phải tôi đã làm cho cậu sợ?” Phong Thành là ai, liếc mắt liền nhìn thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt anh.
Tiêu Ninh vén mái tóc rối tung xuống giường, “Em của tôi đâu?”
“Tôi kêu Hàn Úc đưa cậu ấy và Cận Phong đi ăn sáng.
Tôi ở đây đợi cậu tỉnh lại.” Phong Thành nhấp một ngụm trà, giọng nói dịu dàng, không hung hăng xâm lược.
Tiêu Ninh gật đầu, xoay người nhặt áo khoác trên tủ lên mặc vào, nhưng Phong Thành đột nhiên đứng dậy đi tới nửa quỳ xuống, cầm lấy dép bên hông, xỏ vào chân trần cho cậu.
Chân là bộ phận mẫn cảm nhất của con người, bị ngón tay hơi mát đó nắm trong tay, tất cả nhiệt độ và tri giác đều tập trung vào chỗ này, một cỗ tê dại từ lòng bàn chân dâng lên, lan đến tứ chi, Tiêu Ninh chỉ cảm thấy rằng ngay cả nhịp tim cũng bị đập hụt.
Người đàn ông tên Phong Thành này dễ dàng phá vỡ sự bình tĩnh tốt đẹp của anh, nhưng hắn chỉ cúi xuống và mang giày cho anh, động tác chỉ vậy mà thôi.
“Không hỏi tôi tới khi nào sao?” Phong Thành ngẩng đầu lên, trên môi vẫn là nụ cười ôn nhu.
Tiêu Ninh trầm mặc nhìn hắn, lần đầu tiên nhìn người đàn ông sát phạt quả quyết trong truyền thuyết này.
Hắn có khuôn mặt đẹp trai, nhưng nụ cười lại ấm áp như gió xuân, có thân phận đáng sợ nhưng cách cư xử luôn khiến người khác cảm thấy dễ chịu, hắn ta tên là Phong Thành.
Buổi sáng, ánh nắng ấm áp hắt vào sau tấm rèm vải, ánh sáng dịu nhẹ bao trùm mọi thứ trong phòng, có một dòng suối nhẹ nhàng và lặng lẽ chầm chậm lướt qua.
Anh đứng, không biết làm sao, hắn nửa quỳ, trên mặt vẻ tươi cười, không khí lập tức ngưng trệ, như tiếng trống buổi sáng, tiếng chuông buổi tối, thanh âm réo rắt.
“Anh trai, thức dậy đi!” Đột nhiên, giọng nói của Tiêu Vũ từ ngoài cửa truyền đến, tiếp theo là một tiếng “rầm” và cánh cửa bị đẩy ra.
Trong nháy mắt, Tiêu Vũ bộ dáng vui vẻ đã chạy vào rồi.
Tiêu Ninh không kịp ngăn cản, nhìn thấy người đàn ông đang nửa quỳ trên mặt đất đột nhiên đứng dậy bình tĩnh đứng bên cạnh anh, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác, mỉm cười nhìn Tiêu Vũ vội vàng chạy tới, “Tiểu Vũ, ăn sáng có ngon không?”
Tiêu Vũ gật đầu, “Cảm ơn Phong tiên sinh, bữa sáng ăn rất ngon.”
Hàn Úc và Cận Phong cũng đi vào ngay sau đó, căn phòng đầy mơ hồ bị phá vỡ.
Tiêu Ninh nghe thấy giọng nói trầm lặng của Phong Thành quanh quẩn trong mọi ngóc ngách trong phòng, nhưng không dám liếc nhìn anh, Tiêu Vũ thấy anh không nói chuyện, vì vậy lôi kéo góc quần áo của anh, “Anh ơi, bữa sáng ở dưới lầu ăn rất ngon, em phải học, về nhà nấu cho anh ăn.”
Tiêu Ninh sờ sờ gò má trắng nõn của cậu, cười, “Được.”
Phong Thành nói với Hàn Úc đang ở bên cạnh, “Nếu kế tiếp không có chuyện gì, cậu đưa nhóm Tiêu Ninh trở về An Bình.”
Hàn Úc nghe theo lời hắn 100% đồng ý không chút do dự, anh ta cũng không hỏi Phong Thành tại sao không cùng bọn họ trở về An Bình, nói vài câu liền dẫn nhóm người Tiêu Ninh rời đi.
Khi bước ra khỏi phòng, Tiêu Ninh quỷ thần xui khiến quay đầu lại, Phong Thành vẫn còn đứng ở chỗ nữa quỳ lúc nãy, nhìn anh với nụ cười trên môi, giọng nói khéo léo, “Tôi đã chuẩn bị bữa sáng ở trong xe.
Trên đường trở về ăn một chút.
Gần đây, hãy cẩn thận đừng để nước chạm vào vết thương.
Ở An Bình sẽ có người đến thay băng cho cậu thường xuyên.”
Tiêu Ninh tiến lên một bước, đang muốn nói, nhưng đột nhiên không biết nên nói cái gì, Phong Thành bị dáng vẻ anh chọc cười, nhẹ giọng nói, “Mau đi đi, đám người Tiểu Vũ đang chờ cậu.”
Mọi suy nghĩ của anh đều bị đánh bay trong chốc lát, Tiêu Ninh dừng lại, xoay người rời đi.
Người đàn ông trong phòng nghe thấy tiếng cảm ơn bị bỏ lại trong hành lang trống trải, ánh mắt lấp lánh.
✧.