Tế Thủy Trường Lưu

Chương 16: Thử Người Là Chuyện Ngu Ngốc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần thứ hai, hai anh em nhà họ Tiêu lên chiếc Audi khiêm tốn của Phong Thành, tốc độ lái xe của Phong Thành vẫn như trước không nhanh không chậm.

Lái xe vững vàng trên con đường sạch sẽ, xe đi đến vòng xoay, Phong Thành đột nhiên hỏi, “Sáng sớm hai cậu ra ngoài có chuyện gì không?”

Tiêu Vũ cắn răng trả lời, “Em muốn mua quà, bởi vì em không biết mua gì nên nhờ anh trai đi cùng.”

“Ồ?” Trong gương chiếu hậu không khó nhìn ra đôi mày nhướng lên, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi tràn đầy ý cười, “Tiểu Vũ mua cho bạn gái à?”

Khuôn mặt của Tiêu Vũ lại đỏ lên, vết ửng đỏ lan đến tận mang tai, nói như muỗi kêu, “Không phải, chỉ là bạn học thôi.”

Phong Thành gật đầu và không nói gì.

Xe nhanh chóng dừng lại trước một nhà hàng, Tiêu Ninh xuống xe, nhìn tấm biển treo như chiếu thư trước nhà hàng, không khỏi mỉm cười, trên đó viết  —— Cháo Dương.

“Cái tên này đặc biệt ghê.” Tiêu Vũ vừa bước xuống xe liền đứng sau lưng anh trai cười lớn, “Anh hai, anh đoán tên cửa hàng này có dựa theo họ của chủ nhân không? Ông chủ họ Dương có thể nấu cháo, vì vậy nên được gọi là Cháo Dương.”

Tiêu Ninh còn chưa trả lời, Phong Thành đã đóng cửa xe đi tới, phụ hoạ nói, “Tiểu Vũ rất thông minh, có thể đoán được.”

Bây giờ là giờ cao điểm ăn sáng, ba người bước vào quán, sảnh trước chật ních người.

Trước giờ họ lại không hề phát hiện, thì ra An Bình đã có rất nhiều người dành thời gian thức dậy sớm để thưởng thức một tô cháo.

Người phục vụ có lẽ biết Phong Thành, anh ta lập tức dẫn họ đến phòng riêng ở bên hành lang.

Phòng riêng không lớn nhưng thắng chỗ tinh túy, quá dư dả cho ba người.

Phong Thành ý bảo Tiêu Ninh và Tiêu Vũ ngồi xuống, sau đó chính mình cũng ngồi xuống.

Anh ta cởi chiếc áo khoác đen và treo nó lên lưng ghế.

Lúc này, một số người phục vụ đã đến.

Trên chiếc khay là nhiều đĩa nhỏ tinh tế gồm nhiều món ăn nhẹ khác nhau, chẳng hạn như tiểu lung bao*1, salad rong biển*2, đậu hà lan, dưa chua, đậu phụ ướp khô*3, bánh sủi cảo thịt bò*4 và một số món ăn nhỏ mà Tiêu Vũ không thể gọi tên, vì cậu đã chóng mặt.

Nhìn các món ăn trên bàn, Tiêu Vũ vội vã nuốt nước miếng.

Những món ăn này rất dễ khơi dậy cảm giác thèm ăn của mọi người.

Không biết ăn vào trong miệng có mỹ vị như thế nào.

*1 Bánh bao súp/ tiểu lung bao/ bánh bao kiểu thượng hải/ bánh bao nước: Thang bao được làm từ những nguyên liệu giống như bánh bao thông thường nhưng thêm một thành phần rất đặc biệt, đó là “thạch da lợn”.

Để làm thành phần này, đầu bếp sẽ đun nóng nước với da lợn, gừng và hành, sau đó để đông thành thạch, trộn chung với các thành phần còn lại và ngồi vào nhân bánh.

Khi hấp ở nhiệt độ cao, thạch sẽ tan ra, tạo thành một dung dịch nóng sốt, vừa miệng và ngon tuyệt hảo.

Chiếc bánh sau khi hấp cũng sẽ “béo” hơn nhiều so với bánh bao thông thường.



*2: Salad rong biển:



*3: Đậu phụ ướp khô



*4Bánh sủi cảo nhân thịt bò:



Món cuối cùng xuất hiện là một nồi cháo thịt nạc trứng muối bắc thảo* được ninh nhừ.

Mùi thơm của trứng và thịt nạc băm trộn với hành lá đậm đà lập tức tràn ngập căn phòng.

Lần này ngay cả Tiêu Ninh cũng cảm thấy mình chảy nước miếng rồi.

Dù cậu có chút kén ăn cũng không thể xoi mói, nhìn là biết có thể cho vào bụng.

Lúc này nhìn thấy trên bàn đầy những món ăn tinh xảo, không khỏi bắt đầu cảm thấy đói.

*Cháo thịt nạc trứng bắc thảo



Phong Thành múc đầy cháo nóng hổi cho hai anh em, sau đó đẩy bát cháo đến trước mặt họ, dịu dàng cười, “Cháo mới bắt đầu nấu, còn rất nóng.

Trước tiên ăn một chút món khai vị đã.”

Tiêu Vũ cầm lấy chiếc đũa, cẩn thận mà gắp một đũa rong biển đưa vào miệng, trong mắt to hiện lên một tia nước, quay đầu lại nhìn anh trai, “Anh hai, ăn rất ngon.”

Tiêu Ninh cười nhạo cậu không có tiền đồ, chỉ là nhẹ nhàng xoa xoa tóc đen của cậu, cười nói, “Nếu như ngon thì em ăn nhiều một chút.”

“Ừ!” Tiêu Vũ gật đầu hài lòng, Phong Thành đặt đĩa salad rong biển trước mặt cậu, nhẹ giọng nói, “Ăn từ từ, thiếu kêu nữa.”

Tiêu Ninh ngước mắt lên, nhìn thấy nụ cười cưng chiều trên mặt hắn như bị người hung hăng đấm vào ngực, trong lòng hoảng sợ.

Trên thực tế, Cận Phong nói không sai.

Từ khi còn nhỏ, anh đã thích giật đồ của Tiêu Vũ, sự ưu ái của bố mẹ, những món đồ chơi vui nhộn, sự thân thiện của bạn học và người anh thích.

Vì vậy anh không bao giờ phủ nhận rằng mình là một kẻ xấu, nhưng kẻ xấu này không bao giờ cướp đi những điều đó.

Cha mẹ thích Tiêu Vũ hơn chính bản thân họ, những món đồ chơi mà Tiêu Vũ cho anh sẽ bị ném trả lại vào ngày hôm sau.

Bạn cùng lớp thực ra chỉ là một ngọn tường vi* đầu tường, có gió thổi chúng liền rơi xuống bất cứ nơi nào.

Về phần người anh thích, anh dường như đã lấy được nhưng lại mất đi không thể giải thích được.

*Hoa tường vi:



Anh không muốn giành lấy bất cứ thứ gì từ Tiêu Vũ nữa trong cuộc sống này.

Vì vậy anh cúi đầu nghiêm túc bắt đầu ăn cháo, kỳ quái, mùi cháo rất thơm, tại sao trong miệng lại vô vị? Ngoài ra còn có những món ăn kèm, bánh bao súp và đậu phụ ướp khô, tất cả đều vô vị trong miệng, khó chịu như đang nhai sáp.

Cuối cùng, Tiêu Vũ đặt đũa xuống đầy tiếng nấc, “Hức… Ngon quá, hức… Anh ơi, em sẽ học làm… hức…” Sau vài tiếng nấc, Tiêu Ninh bị chọc cười.

Phong Thành ở một bên cũng mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười vui vẻ của Tiêu Ninh, đôi mắt đen càng thêm thâm thuý chìm đắm.

Phong Thành trả tiền, ba người bước ra cửa Cháo Dương.

Tiêu Vũ hình như đã ăn nhiều rồi, động tác đi lại có chút chậm chạp, Tiêu Ninh sờ sờ bụng cậu cười, “Tiểu Vũ, bụng của em lớn rồi.

Trở thành một phụ nữ có thai.”

Tiêu Vũ quái gở liếc nhìn anh trai của mình, làm ra vẻ yểu điệu, “Thật là ngon.”

Phong Thành đã cho xe chạy tới trước cửa, đang vẫy tay với hai anh em.

Trên mặt Tiêu Ninh có chút do dự, quay sang Tiêu Vũ nói, “Phong Thành chọn quà rất giỏi, không bằng để anh ấy đi với em đi, anh đột nhiên quên chút việc.” Bịa ra cái cớ vụng về như vậy, chỉ có ngốc Tiêu Vũ mới tin.

Cậu chớp đôi mắt to nhìn anh, “Anh à, anh quên mất làm gì đó à? Rất gấp hay sao?”

“Ừm, có chút gấp.” Tiêu Ninh tự nhấm nháp trong lòng, ngoài miệng lại nói, “Là chuyện của trường học.

Em biết đó gần đây giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta yêu cầu anh ứng cử vào hội học sinh.

Anh phải nhanh chóng chuẩn bị.

Đừng lo, anh sẽ xong sớm mà.

Em và Phong Thành cứ đi chọn trước đi, nếu không tìm được đồ thích hợp, anh sẽ đi cùng em vào ngày mai, được không?” Vừa nói vừa dẫn Tiêu Vũ tới bên cạnh xe Phong Thành.

Tiêu Vũ vẫn đang lo lắng, quay đầu nhìn anh, “Anh hai, hôm nay em không mua quà,ngày mai mới đi mua.”

“Em xem, anh Phong đang đợi trong xe, đừng để người ta đợi lâu.” Tiêu Ninh chỉ Phong Thành, Tiêu Vũ thật sự ngậm miệng lại.

Tiêu Ninh nhân cơ hội đẩy người lên rồi đóng cửa xe lại, mỉm cười trong ánh mắt khó hiểu của Phong Thành, “Phong tiên sinh, tôi tạm thời có việc nên để Tiểu Vũ lại cho anh.

Sau khi chọn quà anh hãy gửi nó lại cho tôi, làm phiền anh quá.”

Phong Thành ánh mắt vẫn ôn nhu, không cần nhíu mày đã đồng ý.

Tiêu Ninh cười vẫy tay với Tiêu Vũ trên xe, quay người đi về hướng cũ.

✧.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.