*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối cùng, Phong tiên sinh đưa chìa khóa của mình bằng cả hai tay, rồi chở người đi ăn tối.
Trong thời đại này không có nhiều nhà hàng lắm chứ đừng nói là nhà hàng cao cấp, thị hiếu của mọi người vẫn chưa hoàn toàn thuần thục mọi mặt, nên về mặt trang trí cũng hơi tụt hậu, khó có thể tìm được hai ba nhà hàng hàng đầu trong toàn bộ An Bình.
Tuy nhiên, nhà hàng này là một trong số nơi cao cấp mà Phong Thành đưa Tiêu Ninh đi ăn tối.
Lúc họ đến đó đã đông nghịt người, may mà Phong Thành có quen biết nên quản lý chỉ định dọn ra một phòng riêng cho họ dùng bữa.
Sau khi nhìn thấy Tiêu Ninh hài lòng thưởng thức bữa tối thịnh soạn, Phong Thành cảm thấy việc hắn gây áp lực buộc người quản lý phải dọn khỏi phòng thật sự rất xứng đáng.
Tiêu Ninh dùng khăn giấy bên cạnh lau miệng, trong đầu nảy ra một ý tưởng, chưa kịp ngẫm nghĩ thì Phong Thành đi tính tiền đã quay lại.
Tiêu Ninh ăn xong, hai người họ ra khỏi nhà hàng.
Vị trí nhà hàng tuy hơi lệch và không ở trung tâm nhưng làm ăn có vẻ tốt, Tiêu Ninh tranh thủ lúc Phong Thành lái xe qua thì nhìn bao quát nhà hàng kiểu thuần Trung Quốc, rồi khẽ nheo mắt.
Phong Thành lái xe qua đoạn đó thì phát hiện anh đang nhìn lên bảng hiệu trên cửa nhà hàng, cũng không biết đang nghĩ gì.
Phong Thành mỉm cười bấm còi xe, Tiêu Ninh giật mình quay qua liếc hắn một cái.
Đường về rất yên tĩnh, Tiêu Ninh ngồi trên ghế suy nghĩ mấy chuyện, người kia thấy vậy nên không quấy rầy nữa.
Mãi đến khi xe dừng ở cổng sân, Tiêu Ninh mới hồi phục tinh thần.
Phong Thành cởi dây an toàn cho anh, hôn một cái rồi mới cho anh xuống xe, vẫy tay chào Phong Thành bên trong cửa sổ rồi bước vào nhà.
Tiêu Vũ và những người khác quả thực đã trở về, sau khi vào nhà, Tiêu Ninh thấy một mình Tần Thư đang ngồi trên ghế vừa ăn hạt hướng dương vừa xem TV, vì vậy hỏi thăm, “Tớ tưởng cậu quay về Bắc Kinh rồi chứ.”
Tần Thư đi tới ôm cổ anh, “Tớ còn chưa gặp cậu thì về kiểu gì.”
Giờ này bà cố đã ngủ rồi nên Tiêu Ninh hạ thấp giọng lại, “Khi nào cậu trở về Bắc Kinh?”
“Chắc là hai ngày nữa.
Anh ấy nói có chuyện cần giải quyết.” Tần Thư không còn kêu là anh Tần Tấn nữa mà trực tiếp lược bỏ tên gọi chuyển qua kêu là anh ấy, danh hiệu này cho thấy Tần Thư đã chấp nhận thay đổi từ anh trai thành người yêu.
Tiêu Ninh gật đầu, sau đó để Tiêu Vũ ngủ gà ngủ gật trở về phòng, anh cũng về phòng của mình.
Tần Thư theo sau, nằm trên chiếc giường lớn nhìn chằm chằm trần nhà, “A Ninh, cậu có nghiêm túc với Phong Thành không?” Giọng điệu cậu ta không che giấu được vẻ lo lắng.
Tiêu Ninh hiểu có lẽ Tần Thư cảm thấy mình còn quá trẻ, Phong Thành lại giống một con cáo già kinh nghiệm dày dặn, nếu không nắm được sẽ có hại.
Tiêu Ninh rất cảm kích Tần Thư hết lòng quan tâm nên anh bước tới nằm bên cạnh cậu ta, thành thật trả lời, “Tớ chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.” Ngay cả Cận Phong cũng chưa từng nhận được sự đáp lại chân thành như vậy từ anh.
Bây giờ nghĩ lại, thực sự là may mắn hết sức.
“Vậy là tốt rồi, nếu tên Phong Thành đó bắt nạt cậu, cậu nhất định phải nói cho tớ biết, anh tớ sẽ ra mặt dùm cậu!” Tần Thư đấm vào không trung, trên mặt lộ ra vẻ hung tợn.
Tiêu Ninh cười gật đầu, nói tới chuyện không liên quan gì, “Tần Thư, tớ muốn kiếm tiền.”
“Hả?” Tần Thư phản ứng chưa kịp, Tiêu Ninh đành lặp lại một lần nữa.
Lúc này Tần Thư mới hiểu ra, xoay người đối mặt với anh, “Cậu hết tiền sao? Cậu cần bao nhiêu? Tớ có một kho tiền nhỏ, tớ đưa trước cho cậu.”
Tiêu Ninh lắc đầu, “Sau khi ba mẹ ra đi có để lại cho bọn tớ một khoản tiền, đủ để tớ và Tiểu Vũ tốt nghiệp đại học.
Nhưng tớ muốn kiếm nhiều tiền hơn, chuyện này tớ chỉ nói cho cậu biết”, anh dừng lại một lúc, Tần Thư tiếp tục tò mò, “Ít nhất, phải đủ để tớ quang minh chính đại đứng bên cạnh Phong Thành.”
Mặc dù tiền không phải là hoàn toàn tốt nhưng nếu không có tiền thì tuyệt đối không được.
Tiêu Ninh không muốn sống cuộc sống thế này nữa, cho nên biện pháp có thể nghĩ tới hiện tại là kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.
Không phải là giàu có trên thế giới,… ít nhất… nó phải đóng một vai trò quan trọng vào những thời điểm quan trọng.
Ví dụ, chống lại những người muốn ngăn cản anh ở bên Phong Thành, tiền sẽ là một công cụ tốt.
“A Ninh, nhưng bây giờ cậu vẫn còn là một đứa trẻ.
Cứ để chuyện này cho Phong Thành lo.
Tài sản mà Phong Thành hiện có ước tính cả đời hai người cũng tiêu chưa hết.” Tần Thư cố gắng thuyết phục anh nhưng bị Tiêu Ninh ngăn lại.
Người thanh niên ánh mắt cương nghị và vẻ mặt bình thản, như thể ý tưởng này đã ấp ủ trong lòng từ lâu, “Nếu hai người ở bên nhau, chỉ cần một bên trả giá một cách mù quáng thì mối quan hệ sẽ sớm rạn nứt.
Tớ không hoàn toàn vì Phong Thành mà còn vì bà cố và Tiểu Vũ, dù thế nào đi nữa, có tiền cũng không phải là chuyện xấu.”
Tần Thư gật đầu, ngược lại hỏi, “Cậu muốn kiếm tiền như thế nào?”
“Tớ nghĩ rồi, tớ có thể mở một nhà hàng bán thức ăn, người ta có thể một năm không mua quần áo nhưng ngày nào cũng phải ăn.
Hiện giờ, hầu hết các nhà hàng bình thường chỉ là nơi có thể ăn được, nên tớ sẽ mở nhà hàng lẩu.
Diện tích không cần quá rộng, không cần nhà bếp vì mô hình này do khách hàng tự nấu ăn tương đối mới và đơn giản.
Đối với người mới kinh doanh đây là phương pháp ít rủi ro nhất.” Tiêu Ninh nói rất bình tĩnh, giống như đang thảo luận sáng mai ăn món gì.
“Nhà hàng lẩu?” Tần Thư rõ ràng là nghi hoặc lời này.
Lẩu đã trở thành một nét văn hóa ẩm thực quan trọng ở các thành phố lớn trong hơn mười năm sau.
Ở thành phố Trùng Khánh, một thị trấn miền núi nhỏ được cho là có hơn 20.000 nhà hàng lẩu và cứ 30 người thì có ít nhất một người kinh doan lẩu.
Với ngành nghề liên quan đến lẩu, An Bình cũng đã trở thành một trong những thành phố có nhiều nhà hàng lẩu nhất cả nước sau hơn một thập kỷ.
Vì vậy Tiêu Ninh tin rằng đây là thời điểm tốt để kinh doanh.
Kiếp trước anh cũng có công ty bảo mật an ninh do anh tự điều hành.
Còn quán bar, KTV, khách sạn và những thứ tương tự do Bạch Bắc phụ trách, anh cũng chưa bao giờ can thiệp, nhưng anh vẫn có liên quan tới Bạch Bắc.
“Bây giờ dân cư ở thành phố An Bình đã đông đúc và đa số thích ăn cay không phải sao? Tớ nghĩ họ cũng sẽ thích ăn lẩu.
Nếu quản lý hợp lý, tớ có thể mở thêm các cơ sở kinh doanh phụ như nhà hàng, quán bar và KTV.”
Tần Thư nhướng mày khi nghe vậy, cảm thấy A Ninh quá tham vọng, “Nếu thua lỗ thì sao bây giờ?”
Tiêu Ninh nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn, “Tớ sẽ không làm ăn thua lỗ.”
Sự tự tin này là điều mà Tần Thư chưa từng thấy qua, Tiêu Ninh trong trí nhớ của cậu là một người cứng đầu, cho dù bị bao nhiêu người đánh cũng chưa từng kêu la.
Nhưng sự kiên quyết như thế này làm Tần Thư chưa tiếp nhận được, cậu sững sờ hồi lâu mới nói tiếp, “Cậu bây giờ còn chưa thành niên.
Sở Công Thương sẽ không cho cậu đăng ký.”
“Không phải cậu đủ 18 tuổi sao? Cho tớ mượn tên của cậu để mở cửa hàng đi.” Tiêu Ninh bình tĩnh nói, “Tớ sẽ dùng một nửa số tiền ba mẹ để lại.
Nếu không có đủ tiền cậu cứ bù vào, tớ sẽ chia thành cổ tức trả cho cậu theo từng năm.”
Tần Thư vỗ đầu một cái, “A Ninh, cậu quá xảo quyệt! Thì ra là dẫn tớ mắc câu.”
Tiêu Ninh nở nụ cười, “Bị cậu nhìn ra rồi.”
Cuối cùng, Tiêu Ninh giao quy ước, “Không được nói chuyện này cho ai ngoại trừ anh trai cậu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì, tớ không muốn người khác biết.”
“Vậy thì tại sao anh Tần Tấn lại biết được?” Tần Thư nói lầm bầm.
Tiêu Ninh nhìn thấy cậu cũng không tức giận, nhẹ giọng nói, “Có lẽ sau này sẽ còn có lúc cần anh ấy giúp đỡ.
Đương nhiên, tớ không định nợ ân tình, cậu có thế lấy thịt tớ để trừ nợ.”
“A Ninh, cậu bị tên Phong Thành kia làm hư rồi!” Tần Thư dùng câu này biểu đạt sự bất mãn, Tiêu Ninh đã trở mình đi ngủ.
Sáng hôm sau, Tần Tấn gõ cửa sân nói vé đã đặt xong sẽ rời đi ngay.
Tần Thư bị những lời này làm cho ngây người, sau đó nhớ lại tối hôm qua Tiêu Ninh đã nói cái gì, vội vàng kéo người sang một bên, “A Ninh làm sao bây giờ? Tớ hiện tại trở về Bắc Kinh, vậy chuyện nhà hàng của cậu xử lý sao bây giờ?”
Tiêu Ninh bình tĩnh vỗ vỗ bờ vai cậu, “Chọn nhà hàng cũng cần một khoảng thời gian.
Tháng chín cậu đến trường đại học An Bình, thời gian đến đó cũng đủ rồi.”
Tần Thư gật đầu, cảm thấy mình vào đại học An Bình là quyết định quá đúng.
Sau khi tiễn hai anh em nhà họ Tần rời khỏi, cuối cùng Tiêu Ninh cũng dừng lại.
Gần đây Tiêu Vũ có nhiều cơ hội chạy ra ngoài hơn, Tiêu Ninh nghĩ tuy rằng Cận Phong chỉ lớn hơn họ hai tuổi nhưng anh ấy là người đến từ nhà gia thế.
Từ tâm tư đến hành động, anh ấy trưởng thành hơn Tiêu Vũ rất nhiều nên anh không lo lắm.
Khi chỉ có một mình, anh cộng lại tất cả số tiền trong tay, chắc là dư dả để mở một nhà hàng lẩu.
Dù sao mọi chi phí lúc này cũng đơn giản và rẻ hơn rất nhiều so với hơn mười năm sau.
Tiêu Ninh chạy đi xem thử vài dãy phố để thuê nhà.
Vừa so sánh diện tích cửa hàng, vừa xem xét môi trường xung quanh và giấy chứng nhận bất động sản của cửa hàng, cuối cùng chọn một cửa hàng rộng 120m2 gần trung tâm mua sắm.
Có lẽ vì thời buổi này ít người có óc kinh doanh hơn, cái quảng cáo cho thuê cửa hàng được treo ở đó ba tháng không cho thuê được.
Nên khi thấy một thanh niên đến gần cửa, ông chủ liền nhảy vào cho thuê không thèm nhìn tới chứng minh thư.
Tất nhiên, tính khí Tiêu Ninh sâu sắc âm trầm cũng cộng thêm rất nhiều điểm ấn tượng.
Tuy Tiêu Ninh không phải thiên tài kinh doanh nhưng hai đời vẫn biết chút thương lượng, cuối cùng cũng thuê được cửa hàng với giá bình dân.
Tuy nhiên hợp đồng còn chưa được ký kết ngay chỉ là nói miệng.
Ông chủ thấy anh lịch sự lễ phép nên cũng không hờn giận gì, vì làm ăn còn nằm ở cái nhân nghĩa.
Nhà hàng lẩu không cần người nấu nướng, nhưng nước lẩu thì cần người làm, anh đương nhiên không làm được.
Lúc đầu lẩu Trùng Khánh chỉ là lẩu sách bò* có nước súp màu đỏ.
Tiêu Ninh cảm thấy như muốn một lần thành danh, anh phải làm được món đặc sản.
Vì vậy anh ấy quyết định đi đến Trùng Khánh và tìm một người nấu lẩu chánh tông về cho nhà hàng của mình.
*Sách bò: Dạ dày bò có cấu tạo khá phức tạp, gồm 4 bộ phận: dạ cỏ, dạ tổ ong, dạ lá sách và dạ múi khế.
Vậy lá sách chính là một trong 4 túi nằm trong dạ dày của một con bò.
Vì lá sách ngon, dai và đậm vị nên được rất nhiều người yêu thích.
Phong Thành ngày thường rất bận rộn, cho dù bây giờ hai người là tình nhân, cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Cũng may Tiêu Ninh cũng là loại không cần ở bên nhau mỗi ngày, cho nên từ ngày gặp đến hiện giờ, cả hai người đều sống rất tốt.
Hôm nay Tiêu Ninh từ bên ngoài trở về, từ xa đã nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đậu ở cổng sân, chắc là đang nói chuyện phiếm với lão phu nhân bên trong.
Sau khi Tiêu Ninh vào nhà, quả nhiên nghe thấy tiếng cười từ phòng chính.
“Tiểu Thành, con tới chơi là được rồi, mang nhiều đồ như vậy thật sự là quá khách khí.” Tiếng cười sang sảng của bà cố vang vọng trong phòng.
Tiêu Ninh rất muốn cười, làm sao bà biết Phong Thành có rắp tâm khác.
Phong Thành đang nói chuyện với bà cố của mình, Tiêu Ninh vừa bước chân vào nhà, Phong Thành đã nhìn thấy ngay lập tức nhìn anh chằm chằm, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười dịu dàng, “Lại đây lau mồ hôi đi, coi chừng bị say nắng.”
“Tiểu Ninh, con ăn cơm chiều chưa?” Bà cụ nhìn cháu trai, nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Ninh nói ăn rồi, lão phu nhân lại tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Phong Thành vẫn lễ phép trả lời nhưng ánh mắt không khỏi nhìn theo bóng dáng của Tiêu Ninh.
Tiêu Ninh vào phòng tắm rửa mặt đi ra thì gặp Phong Thành đang chờ ở ngoài, không biết mình đã đợi từ lúc nào.
Trời cũng đã tối rồi, may mà trong sân đã sáng đèn.
Phong Thành đang đứng ngược sáng, đôi mắt đen láy khiến lòng Tiêu Ninh rung động, cũng bất chấp tất cả anh lao đến và cắn lên bờ môi của hắn.
Phong Thành hợp tác ôm người đó vào lòng, cúi đầu hôn sâu hơn.
Những nhớ nhung mấy ngày không gặp đã tan biến trong nụ hôn này khiến hai người khó thở.
Không biết đã bao lâu rồi, Phong Thành rốt cục lui ra nhưng vẫn lưu luyến trên mặt đối phương, thấp giọng cất lên trong gió đêm mùa hè, “Ăn cơm tối chưa?”
Tiêu Ninh gật đầu, “Em ăn rồi.”
“Em ăn cái gì?” Phong Thành hỏi cặn kẽ.
Tiêu Ninh mỉm cười, “Anh kiểm soát cũng rộng quá ha?”
Phong Thành ôm người chặt hơn, “Anh không thích em bạc đãi bản thân, cái gì cũng là của anh mà.”
“Ừm, em biết rồi.” Tiêu Ninh vươn tay ôm lấy vai hắn, nụ cười trên môi vừa mãn nguyện vừa yên bình.
Hai người cọ xát một lúc mới vào nhà, bà cố ngồi trên ghế xem TV nên Tiêu Ninh nói chuyện với bà một lúc.
Lát sau bà cụ cảm thấy hơi mệt nên nói với Phong Thành, “Tiểu Thành a, trời đã muộn rồi, con cứ ở lại ngủ một đêm, sáng mai lại đi.”
Phong Thành cầu còn không được nhưng nét mặt vẫn khiêm tốn như trước, “Như vậy có phiền phức không bà?”
“Sao lại làm phiền, chẳng qua thiệt thòi con và Tiểu Ninh ở cùng một phòng.” Bà cụ vội vàng xua tay, không ngờ chính tay mình đã tống cháu trai vào miệng cọp.
Tiêu Ninh im lặng nhìn qua Phong Thành, nghĩ rằng có lẽ lòng người kia đã nở hoa từ lâu, đành nói, “Bà cố, không sao đâu, bà đi ngủ sớm đi.”
Chờ bà cố vào phòng ngủ, Tiêu Ninh trừng mắt nhìn Phong Thành, “Phong tiên sinh, anh tính trước rồi đúng không?”
Phong Thành không phủ nhận, mà tựa đầu gối lên vai anh, “Anh muốn xem phòng ngủ của em như thế nào.”
Lời nói này đen tối đến vô cùng, mà Phong Thành nói với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
Điều này khiến Tiêu Ninh không tự chủ được động đậy.
Thực ra lúc này còn sớm nhưng Tiêu Ninh đã mệt mỏi sau khi chạy bên ngoài một ngày dài.
Đành dẫn Phong Thành bước vào trong phòng ngủ, anh hỏi hắn, “Anh có muốn tắm không?”
Phong Thành cười nhìn qua, “Em mời anh?”
Tiêu Ninh lấy ra bộ đồ ngủ sạch sẽ, “Xem ra anh không cần tắm, vậy anh đi ngủ trước đi.” Nói xong anh bước ra ngoài, Phong Thành nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của anh biến mất ở cửa, hắn mới cởi giày rồi nằm xuống giường trải chiếu mùa hè.
Gối vẫn còn thơm mùi Tiêu Ninh, trên đó có vài sợi tóc ố vàng rơi xuống, hẳn là của Tần Thư đã ngủ từ trước.
Lúc này, Phong tiên sinh đã làm một chuyện rất không phúc hậu.
Hắn đưa tay kéo chiếc gối mà Tần Thư đã ngủ đặt lên ghế bên cạnh giường, sau đó hắn lấy chiếc gối mà Tiêu Ninh đã ngủ nằm lên, rồi nhắm mắt lại.
Tiêu Ninh lau mái tóc ướt sũng bước vào thấy Phong Thành đã nhắm mắt lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phong Thành khi đang ngủ, không còn sự sắc sảo khi tỉnh, lông mi mọc rất rậm, đen và dày, nhìn rất đẹp.
Tiêu Ninh ngồi lên giường, vươn tay chọc vào mặt Phong Thành, sau đó dùng tay véo mũi hắn.
Phong Thành hơi nhăn lại, cau mày, Tiêu Ninh đứng dậy muốn hôn lên đôi môi mỏng kia.
Vừa mới đứng dậy, cổ tay đã bị người kéo mạnh, Tiêu Ninh không kịp phản ứng ngã xuống giường bị người ngủ say kia ôm lấy đầy cõi lòng.
“Anh chưa ngủ!” Tiêu Ninh bị ôm chặt nghiến răng nghiến lợi.
Tiếng cười của Phong Thành vang vọng bên tai anh, “Anh chỉ nhắm mắt lại đâu nói rằng anh đã ngủ.” Sau đó, nhìn thấy mái tóc rũ xuống của Tiêu Ninh, hắn vội vàng kéo người lên, “Nếu tóc chưa khô thì chưa ngủ được.
Cái khăn đâu?”
Tiêu Ninh đưa khăn khô trong tay cho hắn, Phong Thành nhận lấy, lấy khăn lau tóc cẩn thận còn Tiêu Ninh ngồi xếp bằng trên giường.
Động tác trên đầu nhẹ nhàng chuyển động, lưng dán vào lòng ngực dối phương, Tiêu Ninh cười đến híp mắt, nhẹ giọng nói, “Phong Thành.”
“Ừ?”
“Từ nay về sau, anh chỉ được phép lau tóc cho một mình em.” Giọng cậu trai hơi khàn, vừa độc đoán vừa thâm thúy tuyên bố.
Người đàn ông phía sau hơi cong môi, mãn nguyện đáp, “Tuân mệnh.”
Sau khi tóc khô, hai người tắt đèn đi ngủ, Phong Thành tự nhiên sẽ không làm gì.
Chỉ có một cánh tay dài duỗi ra ôm một người vào lòng cũng có thể sinh ra thỏa mãn vô hạn.
Tiêu Ninh trở mình trong bóng tối, sau khi xoay người, vùi mặt vào ngực Phong Thành.
Ánh trăng yên tĩnh từ sau tấm rèm cửa khép hờ chiếu vào hai người bọn họ, Phong Thành vươn tay xoa xoa lưng anh qua lại, giọng nói của hắn nhẹ nhàng dịu dàng như ánh trăng, “Tiểu Ninh, anh hi vọng em có thể dốc toàn lực học hành, giao lại cho anh kiếm tiền.”
Hắn nói như vậy nghĩa là đã biết, nhưng không đồng ý với phương pháp này.
Tiêu Ninh đổi một tư thế thoải mái hơn trong vòng tay hắn rồi mới chậm rãi nói, “Từ khi em quyết định ở bên anh, tức là em muốn lâu dài với anh.
Đừng quên rằng em cũng là một người đàn ông và em có trách nhiệm của riêng mình.
Em hy vọng anh đừng ngăn cản em với những lý do như thế.
Hơn nữa, em biết rõ những gì em đang làm.”
“Của anh cũng là của em.” Phong Thành nói.
Tiêu Ninh không thể phủ nhận gật đầu, “Đây là đương nhiên, nhưng em cũng hy vọng của em cũng là của anh, tuy rằng hiện tại em không có gì.”
Phong Thành cúi đầu hôn lên trán anh, giọng nói nhỏ nhẹ như nước, “Đối với anh, em chính là tất cả.”
Nghe vậy, Tiêu Ninh ngẩng đầu khỏi vòng tay hắn, hôn lên chiếc cằm nhẵn nhụi của người đàn ông, sau đó di chuyển môi xuống, hàm răng nhẹ nhàng cắn vào hầu kết của hắn.
Một sự cám dỗ xấu xa nào đó trong đêm khuya thanh vắng, “Chưa phải là của anh hết.”
Phong Thành nhận lấy loại cám dỗ này, dùng tay ôm người ta chặt hơn, khẽ thì thầm, “Một ngày nào đó, tất cả sẽ là của anh, nhưng không phải bây giờ.”.