Tế Thủy Trường Lưu

Chương 7: Phong Tiên Sinh Tuấn Tú Lịch Sự



Tầm vóc của Tiêu Ninh phát triển nhanh hơn Tiêu Vũ, tuy mới mười bốn tuổi nhưng anh đã cao khoảng 1,7m, giống với cha mình, đầu của Tiêu Vũ chỉ cao tới chóp mũi của anh trai, cậu nhóc thường rất buồn, “Tại sao em không còn cao nữa vậy?”

Tiêu Ninh thích thú vỗ vỗ mặt em trai, “Em ăn nhiều đi, tự nhiên sẽ cao thêm.”

Tiêu Vũ một mặt cay đắng, nghiến răng ăn đầy bát cơm thứ 3.

Tiêu Ninh suýt phun cơm ra, chưa bao giờ anh thấy Tiêu Vũ có thể ăn được như vậy a.

Sự ra đi của cha mẹ dường như không có nhiều tác động tiêu cực đến Tiêu Vũ, có lẽ vì tình yêu và sự quan tâm của anh trai dành cho cậu đã bù đắp cho sự thiếu hụt này.

Nên Tiêu Vũ đã hồi phục sau nỗi đau về cái chết của cha mẹ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Thời gian qua đi, hai anh em thay nhau làm bữa sáng và bữa tối rồi cùng nhau đi học, buổi trưa dù ăn ở căng tin cũng như hình với bóng.

Thế là cả trường sơ trung Anh Lan đều lan truyền một tin, hai anh em nhà họ Tiêu không có vẻ gì là không hợp nhau như lời đồn, họ gắn bó với nhau như keo sơn cả ngày, tình cảm cực kỳ tốt đẹp.

Họ gặp lại Cận Phong ở trường, anh ấy là một chàng trai xuất thân từ một gia đình giàu có, sở hữu sự lịch lãm và phong thái của một công tử thế gia trong từng cử chỉ nhưng cũng sở hữu nụ cười thuần khiết nhất.

Vì vậy Tiêu Ninh luôn cảm thấy rằng Cận Phong giống như một loại trái cây có tên là thanh long, bề ngoài trông sáng đẹp phần thịt bên trong lại càng tươi ngon thanh mát.

Tiêu Vũ là một đứa trẻ tốt bụng, những người như vậy thường rất nhút nhát, vì vậy khi Cận Phong ngồi ở bàn ăn đối diện với anh ấy, khuôn mặt nhỏ ngay lập tức đỏ lên.

Tiêu Ninh nhìn em trai mà không nói một lời, có lẽ, em trai của anh đã bắt đầu thời kỳ xao động ở tuổi vị thành niên, háo hức và say mê muốn bắt đầu điều tuyệt vời mang tên mối tình đầu, và tình cờ em ấy gặp Cận Phong, một chàng trai đẹp trai và lịch lãm.

“Xin chào, tôi là Cận Phong.” Cận Phong mỉm cười lịch sự với họ như trong trí nhớ.

Tiêu Ninh gật đầu với anh ta, nhưng Tiêu Vũ có chút chột dạ, “Anh … xin chào, em tên là Tiêu Vũ.” Anh nói rồi nhìn người bên cạnh, “Đây là anh trai em, Tiêu Ninh.”

Cận Phong mỉm cười, đôi mắt hình lưỡi liềm rất đẹp, “Em học năm nhất à? Anh hơn em một bậc, là năm hai lớp một.”

“Em là năm nhất ban hai, anh hai em mới ở lớp một.” Tiêu Vũ tiếp tục đỏ mặt.

Cận Phong chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng, ánh mắt đảo qua trên mặt hai anh em một cái, “Tuy rằng hai người giống nhau, nhưng người khác sẽ dễ dàng nhận ra.”

“Gì?” Tiêu Vũ khó hiểu, hai mắt mở to, giống như một chú mèo con háo hức muốn có câu trả lời.

Cận Phong thích thú với biểu cảm này, mới nói, “Tính cách của hai người khác nhau, và cảm giác cũng khác nhau.

Tiêu Ninh không hay cười nên trông em ấy trưởng thành, còn em thì giống như một con mèo con vậy.

Đúng vậy, thật đáng yêu.”

Trẻ vị thành niên không thể chịu được sự khen ngợi của người khác, hơn nữa đối phương là đối tượng mình ngưỡng mộ trong lòng.

Tiêu Vũ từ nhỏ đã được gia đình bảo vệ rất tốt, trước đây mẹ của cậu luôn xoa mặt đứa con trai nhỏ, cười nói, “Tiểu Vũ của chúng ta thật đáng yêu, đến đây, để mẹ hôn một cái nè.” Vì vậy Tiêu Vũ chưa bao giờ bài xích từ dễ thương, theo nhận thức của cậu, ai nói cậu dễ thương đều là người tốt.

Vì vậy, Tiêu Vũ đỏ mặt cúi đầu bắt đầu xới cơm, Tiêu Ninh thở dài một hơi trong lòng nhìn vết đỏ lan đến sau tai của em trai.

Em trai ngốc, khinh địch rồi bị bắt dễ dàng như vậy rồi còn giá nữa sao, lấy được dễ dàng như vậy?

Khi hai anh em nhà họ Tiêu ăn xong chuẩn bị rời đi, Cận Phong ngăn Tiêu Ninh lại, đôi mắt dừng trên khuôn mặt bình tĩnh của anh, “Có cô gái tên là Lâm San San trong lớp của cậu không?”

Tiêu Ninh cau mày, anh không nhận ra mọi người trong lớp nên thành thật trả lời, “Tôi không rõ lắm.”

Cận Phong nghĩ anh không muốn nói chuyện với mình, nên ánh mắt dịu dàng lập tức sắc bén, “Cậu không muốn nói chuyện với tôi?”

“Không, tôi thực sự không biết có một cô gái như vậy.” Tiêu Ninh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh và bình tĩnh trả lời, sau đó vẻ mặt của Cận Phong lập tức bình tĩnh trở về một khuôn mặt tươi cười trong sáng và thuần khiết, “Ồ, vậy thì quên nó đi.”

Tiêu Ninh kéo Tiêu Vũ lên muốn rời đi nhưng Tiêu Vũ vẫn đứng yên tại chỗ, nghi ngờ nhìn Cận Phong với đôi mắt to, “Đàn anh, anh hỏi cái này để làm gì?”

Cận Phong có vẻ ngại ngùng và vuốt tóc, “Là thế này, có một cô gái tên Lâm San San đã viết cho tôi một bức thư cách đây vài ngày, nhưng cô ấy không nói rõ lớp học nào làm hại tôi muốn trả lời mà không được, nên mới hỏi thử hai người.”

Sự mất mát trong mắt Tiêu Vũ lúc đó, Tiêu Ninh thấy rõ ràng, chỉ là Cận Phong kiếp này khác xa với kiếp trước.

Cận Phong ở kiếp trước hết lòng thích Tiêu Vũ, cho dù là bề ngoài, ít nhất anh ta cũng lừa được mọi người, nhưng thiếu niên đứng trước mặt anh lúc này hoàn toàn giống như một thiếu gia, có lẽ kiếp này anh đã là người ngoài thư thái như nước, cho nên Cận Phong trước mặt khiến anh bất giác sinh ra chút chán ghét.

“Vậy thì anh có thể hỏi người khác, nếu cần, anh cũng có thể hỏi chủ nhiệm chúng tôi, sẽ cho anh một câu trả lời chính xác.” Tiêu Ninh buông lời lại rồi dẫn Tiêu Vũ bước ra khỏi nhà ăn.

Cận Phong đứng đó nhìn bóng lưng biến mất của hai anh em, ánh mắt của anh ta đảo qua bóng dáng thẳng tắp của Tiêu Ninh hồi lâu.

Sau nhiều ngày cân nhắc kỹ lưỡng, Tiêu Ninh cuối cùng cũng từ bỏ ý nghĩ rằng giết người dễ hơn đọc sách và bắt đầu tìm giấy kiểm tra để làm.

Không làm thì không biết, thiếu chút nữa tự doạ mình.

Anh bỏ sách quá lâu rồi, bài kiểm tra một trăm điểm chỉ ghi được hơn chục điểm, hơn chục điểm đó là do đoán đúng câu trắc nghiệm nữa.

Tiêu Vũ khá khó hiểu về điều này, tại sao điểm của anh trai mình lại tụt dốc thảm hại như vậy? Có phải vì chuyện của cha mẹ không?

Dù nghi ngờ nhưng cậu vẫn dạy kèm cho anh trai mình hàng đêm, đến nỗi nhiều người tan ca đêm sẽ nhìn thấy cánh cửa sổ nhỏ trên tầng năm vẫn sáng đèn, có khi lúc gần sáng mới tắt.

Dù buổi tối ngủ trễ nhưng hai anh em như được tiêm máu gà, vẫn tràn đầy năng lượng vào ban ngày.

Tiêu Ninh là một người thông minh.

Anh đã dành một tháng trước cuộc thi vật lý và hóa học để ôn luyện ngày đêm, ngay cả kỳ nghỉ dày tháng năm cũng bị tiêu hao.

Cuối cùng, khoảng cách đã được thu hẹp rất nhiều.

Lúc này mơi thở phào nhẹ nhõm.

Sau kỳ nghỉ dài hạn, Tiêu Vũ và Cận Phong đến gần nhau, Tiêu Ninh biết rõ nhưng cũng không ngăn cản.

Sau khi tan học vào buổi chiều, anh không còn về nhà chung với Tiêu Vũ nữa, chắc là lúc này Tiêu Vũ đang vui vẻ với Cận Phong.

Từng đọc một cuốn sách nói rằng hai anh em cùng yêu một người phụ nữ nhưng giai nhân chỉ có một, hai anh em nhất định sẽ tranh một người sống một người chết.

Em trai tính tình lương thiện, anh trai lại âm ngoan độc ác.

Một người phụ nữ sẽ yêu em trai tử tế thay vì người anh độc ác.

Bây giờ nghĩ lại xem, Cận Phong có cái gì tốt, tuy rằng anh ta có khuôn mặt tuấn tú, nụ cười trong trẻo nhưng chỉ thế không hơn.

Tiêu Ninh thực sự không nên vì một người như vậy mà làm tổn thương em trai ruột thịt của mình.

Việc bồi thường của kẻ gây tội ác cũng được xử lý trong khoảng thời gian này, tiền bảo hiểm và tiền gửi trong ngân hàng của cha mẹ cộng lại thành một khoản lớn.

Vào thời điểm đó, họ được coi như những người có tiền.

Tiêu Ninh cùng với bà cố của mình, đã gửi số tiền bồi thường lớn đó vào trong ngân hàng.

Anh không dám phung phí, vì cha mẹ đã dành cả cuộc đời để đổi lấy nó.

Khuôn viên sau giờ tan học không còn sự hối hả của ban ngày, hai bên lối đi có trồng những bông hoa to và rực rỡ, hương hoa thoang thoảng tỏa khắp không gian.

Mặt trời lặn đỏ rực ở phía xa, và mây trắng vừa xa lại gần.

Tiêu Ninh đứng trong khuôn viên cây xanh, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

Ai đó đã từng nói rằng: Chỉ những người thực sự trải đời mới đủ tư cách để bàn luận về cuộc sống.

Anh không biết mình có đủ tư cách này hay không, nhưng anh đã có thể khám phá ra rất nhiều vẻ đẹp mà trước đây chưa từng khám phá ra, chỉ là sau một kiếp sống mới.

Dường như cuộc sống của họ nên như thế này, cuộc sống cứ bình lặng trôi qua, Tiêu Vũ luôn nở nụ cười hạnh phúc trên môi, bước chân vội vã và vững vàng của mọi người lướt qua, những đám mây trắng không bao giờ rơi từ phía chân trời, thật đẹp và yên bình, thoải mái và sống động.

Anh đã từng sống mơ hồ trong hai mươi tám năm, thật đáng tiếc khi nghĩ về điều đó.

“Nếu cứ tiếp tục như thế này, e rằng dù trời tối cậu cũng không thể về đến nhà.” Không khí yên tĩnh bị phá vỡ bởi một âm thanh đột ngột.

Tiêu Ninh mở mắt ra và nhìn thấy một bóng dáng thon dài được bọc trong bộ âu phục màu đen và một chiếc quần tây cùng màu, phía sau người đó là một khu vườn tươi đẹp của cuộc sống, khiến khuôn mặt này càng thêm đẹp trai.

Tiêu Ninh thất thần trong chốc lát, cũng không hiểu tại sao trên đời này lại có một người hoàn mỹ như vậy.

Khiêm tốn, nội liễm, thong dong, ưu nhã.

Giở tay nhấc chân, mọi cử chỉ đều duyên dáng.

Người đàn ông nhìn anh cười nhẹ, Tiêu Ninh chớp chớp mắt cười theo, “Nhà tôi rất gần, nhắm mắt cũng đi về được.”

Phong Thành cười rộ lên, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân, còn thuần khiết hơn cả Cận Phong và đẹp mắt hơn, “Đi thôi, tôi đưa cậu về.” Giọng hắn thoải mái và tự nhiên, dường như hắn đã nói những lời như vậy hàng nghìn lần rồi.

Nhưng nụ cười trên mặt Tiêu Ninh cũng dần dần phai nhạt, nhìn hắn có chút nghi ngờ rồi nở nụ cười, “Phong tiên sinh, nhà tôi gần lắm, chỉ có mười mấy phút thôi.

Nhưng nếu anh nhất quyết muốn đi, đó cũng là vinh hạnh của tôi.”

Phong Thành híp mắt, cười ôn hòa quyến rũ, “Tiêu Ninh, cậu không sợ tôi sao?”

“Tại sao phải sợ?” Tiêu Ninh không chút do dự phản bác lại, “Phong tiên sinh là nhân tài, nhìn một hồi cũng tốt lây.”

Phong Thành sửng sốt, sau đó bật cười, với giọng nói từ tính trầm ổn, “Thật là một đứa trẻ khôi hài.” Hắn là một người đàn ông ưa nhìn, đẹp trai ngay cả khi không cười.

Nụ cười rạng rỡ như vậy đẹp hơn so với tất cả những bông hoa lộng lẫy trong vườn, huống chi là mặt trời lặn xa trên bầu trời.

Tiêu Ninh phải thừa nhận rằng người đàn ông này có khả năng mê hoặc lòng người, với nụ cười trong sạch, lời nói dịu dàng nhưng độc đoán, và ánh mắt thâm thúy, người ta có thể gật đầu ngoan ngoãn mà bị tóm gọn.

Tiêu Ninh không hỏi tại sao Phong Thành lại ở trong trường học.

Hai người cùng nhau dạo bước trong khuôn viên yên tĩnh như những người bạn cũ quen biết bao nhiêu năm, đi chầm chậm theo con đường về phía cổng trường, mặt trời lặn khuất dần bên kia núi, ánh lên hai người.

Tiêu Ninh bước từng bước một, mùi hương trong trẻo của người đàn ông bên cạnh lại lần nữa xâm phạm vào mũi anh.

Anh đã biết người đàn ông tên Phong Thành này.

Đã từng nghe nói về anh trong kiếp trước.

Không rõ lai lịch, tuổi tác không rõ, được giới truyền thông tung hô như một thiên tài kinh doanh, trở nên nổi tiếng khi còn trẻ và là người đứng đầu của thành phố An Ninh, ngay cả thị trưởng với cái bụng bia cũng phải nhượng bộ ba phần.

Bạch Bắc đã từng nói với anh rằng, Phong Thành nhìn từ xa giống như một tòa tháp, nghiêm nghị và vững vàng, nhưng nhìn gần lại là một lưỡi dao sắc bén không có vỏ bọc, và cổ họng của anh sẽ bị cắt nếu như không cẩn thận.

Tiêu Ninh vẫn luôn nhớ tới sự nguy hiểm của người này, đã chục năm không đụng vào nghịch lân* của hắn.

* Nghịch lân (Vảy ngược): hình dung 1 con rồng bình thường dễ bảo, trên người có 1 mảng vảy mọc ngược.

Tương truyền nếu vô tình chạm vào vảy ngược trên người rồng, rồng sẽ rất phẫn nộ.

Cho nên “nghịch lân” trong truyện chính là ví von trên người của mỗi người đều có “ổ mìn” ko thể để người khác chạm vào, nếu bị người ngoài sỉ nhục, bôi nhọ, cẩn thận rồng sẽ phản kích.

(theo hoinhachoa)

Không ngờ một đời luân hồi, trời đất xui khiến họ tình cờ quen biết, giờ lại có thể bình yên bước đi bên cạnh nhau.

“Tiêu Ninh.” Người bên cạnh đột nhiên dừng lại, phía sau là đóa hoa hồng nở rộ xinh đẹp, màu sắc đẹp đến ngỡ ngàng khiến cho những chiếc lá xanh xung quanh càng thêm rõ nét, đồng thời cũng phản chiếu lông mày của Phong Thành càng trở nên đẹp đẽ.

Ngón tay mảnh khảnh đút vào trong túi quần, vạt áo hơi nhăn lại, bởi vậy, Tiêu Ninh cảm thấy người trước mặt là loại bình thường dễ thân thiết, không phải cứng rắn và quyết tuyệt như trong trí nhớ đã từng nghe qua.

Tiêu Ninh dừng lại nhìn hắn, môi bất giác nhếch lên, thốt lên một tiếng, “Hả?”

Người đàn ông im lặng một lúc, dường như lời nói hắn vừa chuẩn bị, tất cả đều biến mất khi nhìn thấy đôi mắt trong veo và biết cười của cậu trai trẻ.

Phải tìm lại chủ đề câu chuyện, nếu không sẽ bị coi là kím chuyện cho mà xem.

Sau một lúc lâu, hắn nói, “Tôi mời anh ăn tối.”

Tiêu Ninh nhướng mày, sau đó nở nụ cười, “Được rồi, miễn phí sao lại không ăn.”

Nghe vậy, Phong Thành cũng cười theo, khiến cho ánh sáng mờ nhạt xung quanh lập tức sáng lên, Tiêu Ninh thầm nghĩ, nụ cười của người này quả thực đẹp hơn Cận Phong gấp nhiều lần..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.