Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì hai người đến phòng khách, Hạ Tê quỳ trên ghế salon lau tóc cho Lục Hiên, Lục Hiên đổi kênh xem tin tức, hơi sao nhãng: “Ân?”
Hạ Tê ngồi xuống, thấp giọng nói: “Miêu Miêu tỷ mới vừa gửi tin nhắn cho em, bên (Loạn thế) gọi điện thoại cho nàng, thúc em trở về đoàn phim.”
Lục Hiên ánh mắt vẫn như cũ hướng về ti vi, chậm rãi nói: “Không phải trước đó đã nói chưa tới lượt của em diễn sao?”
“Sắp đến, lại nói vốn ra em nên đi theo đoàn phim…”
Lần quay phim trước đã rời khỏi đoàn một tuần lễ, sau khi trở lại hai người suýt chút nữa náo loạn hiểu lầm, lần này trở về là cùng đoàn phim hoàn tất tác phẩm, thời gian dài như vậy, Hạ Tê vừa lo lắng rằng Lục Hiên sẽ tìm người tình mới, liền lo lắng rằng chính mình sẽ quá nhớ Lục Hiên, trong lòng cậu khó chịu, âm thanh cũng nhỏ, “Khả năng… sẽ không thể bồi ngài.”
Lục Hiên quay đầu sang kéo tay Hạ Tê để cậu ngồi bên cạnh hắn: “Không nỡ xa tôi?”
Hạ Tê nghĩ một hồi, khẽ gật đầu.
Lục Hiên nhếch miệng cười một cách gợi cảm: “Tiểu hài tử, nên nghĩ nhiều về công việc, ít nghĩ về những chuyện trên giường đi.”
Hạ Tê thật đỏ mặt, cái gì a, cậu không phải vì điều này mà không nỡ xa Lục Hiên.
Nhưng mà Hạ Tê lại không thể giải thích, chẳng lẽ muốn cậu nói ra là bởi vì quá yêu Lục Hiên nên không nỡ sao? Hạ Tê tâm tình càng không tốt hơn, cả người đều ảm đạm rồi, Lục Hiên rốt cục đem tâm tư từ TV chuyển đến người cậu, trầm ngâm nói: “Tôi sẽ cùng Phí Hạo chào hỏi, lúc nào em không phải diễn, sẽ đón em về.
Lục Hiên nở nụ cười: “Bình thường muốn ăn cái gì, nếu thật không tiện nói cho trợ lý của em thì liền nói cho Nghiêm Trác Dịch, để câu ta mua đem qua cho em.”
Hạ Tê tâm tình tốt một chút, gật đầu: “Cảm tạ Lục tiên sinh.”
Lục Hiên tiếp tục xem ti vi, một lát sau lại nói: “Tôi lúc rãnh rỗi cũng sẽ đi gặp em.”
Đôi mắt Hạ Tê dường như bị câu nói thắp sáng lên, tâm tình liền trở nên tốt hơn.
Hạ Tê cầm lấy khăn, một lần nữa thay Lục Hiên lau khô tóc.
“Đúng rồi, em bây giờ có hai vai diễn… đều là không có cảnh diễn thân mật đi?” Lục Hiên không biết nhớ ra cái gì đó, đột nhiên hỏi, ” Cái (Thời loạn) hẳn là không, tôi đã xem qua kịch bản, nhân vật của em thầm mến người kia bao nhiêu năm, không hề làm gì cả liền chết, Cái (Nghịch phong) kia đâu?”
Cái gọi không có việc gì làm liền trở nên nhàm chán, đây chính là phim bi tráng rung động lòng người, làm sao có những cảnh đó đât, Hạ Tê tâm lý nhỏ giọng phùn tào, đáp: “(Nghịch phong) cũng không có, nhân vật kia của em mới vừa hai mươi hai tuổi liền chết tại trận hỗn chiến, chưa kịp có tình cảm gì phát triển, hơn nữa (Nghịch Phong Nhi Hành) vốn cũng không phải tập trung vào chuyện tình cảm nam nữ, phần diễn của nam nữ yêu nhau cũng không nhiều.”
Hạ Tê tuổi trẻ, vì lớn lên có nét duyên trẻ con, diễn nhân vật này nhỏ hơn so với tuổi thật của cậu rất nhiều, đều không có cảnh diễn tình cảm gì, Lục Hiên gật gật đầu, nói: “Chờ sau khi phim điện ảnh chiếu, An Kỳ sẽ tìm nguồn lực ngày nọ để hổ trợ, thời điểm sẽ chú ý đến em nhiều hơn, ở bên ngoài giữ mình trong sạch một chút, đừng dính các loại thị phi kiểu này.”
Hạ Tê vội vàng gật đầu, Lục Hiên thay đổi kênh một cái, lại nói: “Còn có, đừng nhận đóng những cảnh tạp kỹ mang tính câu khách này nọ.” (ý là cảnh hở hang, cảnh nóng đó)
“Đúng thế.” Hạ Tê bé ngoan đáp ứng, mà tâm lý tiểu ác ma đang không ngừng giựt giây cậu, làm cho cậu không nhịn được hỏi, “Nhưng mà Lục tiên sinh… tại sao không thể nhận vậy?”
Lục Hiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, câu môi nở nụ cười: “Bởi vì em ở trên giường quá quyến rũ, tôi không muốn để người khác nhìn thấy.”, Lục Hiên tiếp tục xem tin quốc tế không để ý Hạ Tê nữa, Hạ Tê giống như một con mèo tạc mao, muốn giải thích nhưng lại không cách nào mở miệng. Rõ ràng là một người nghiêm túc như vậy, tại sao khi ở chung với cậu, mọi lúc, mọi lúc… lại có thể tự nhiên mà nói ra những lời như vậy nhỉ?!
Hạ Tê nhìn tin tức thời sự mà trong lòng như có hàng trăm con ngữa chạy qua lại, nếu như mình kể cho người khác Lục Hiên từng nói một câu như vậy, khẳng định không ai sẽ tin tưởng!
Bất quá, không muốn để cho người nhìn thấy… Cũng là để ý chính cậu đi? Lục Hiên là một người rất hung hăng, cũng là người có chủ nghĩa nam nhân rất cao, khả năng này chỉ là theo bản năng đối với hết thảy mọi vật đều có bản năng chiếm hữu, này nói sao cũng được… Hạ Tê mơ mơ màng màng nghĩ, lại bắt đầu cân nhắc cái gọi là “Tiêu chuẩn câu khách” là có ý gì, trần truồng? Cởi trần? Cậu nhớ mang máng trong tiểu thuyết (Nghịch Phong Nhi Hành) có một cảnh tượng, là lúc cậu tại trường quân đội, huấn luyện xong cùng mấy đồng học len lén chạy đến buồng tắm tư nhân của quân đoàn để tắm, sau đó còn bị phát hiện, cũng không biết kịch bản cải biên thì cảnh tượng đó có viết vào hay không, nếu như viết vào, cũng không biết cảnh diễn ra sao, trong phim truyền hình sẽ không quá khoa trương, mà ở trần ngược lại là rất có thể xảy ra, cái này có tính là tiêu chuẩn câu khách hay không? Không tính đi…
Về phần không muốn gánh thị phi, Hạ Tê phát sầu, xem ý tứ của Lục Hiên, nam thứ của (Nghịch Phong Nhi Hành) xác định cho mình, bên trong xác định sẽ không có cảnh diễn cùng nữ sinh, nhưng quan hệ cùng với nam chính có thể làm cho người xem yy rất nhiều, Diêu Miêu Miêu còn nói qua, nếu quả thật có thể nắm được vai nam thứ trong (nghịch phong), thời điểm đó cùng công ty đối tác, làm cho cậu phối hợp với nam chính làm bán hủ, dùng làm thủ đoạn tuyên truyền, thời điểm đó…
Hạ Tê liếc trộm Lục Hiên đang xem tin quốc tế, trong lòng lo sợ, cũng không biết thời điểm đó Lục Hiên có để ý hay không.
…
Trong phòng họp trên tầng cao nhất của Thịnh Thế, xong khi họp xong mọi người tụm năm tụm ba ra khỏi cửa, Bách Mộc Xuyên ngồi tại chỗ của cậu ta chơi điện thoại di động, thời điểm Khương Giang đi ngang qua người cậu ta, Bách Mộc Xuyên âm thanh không lớn không nhỏ nói một câu: “Giang ca chờ một chút.”
Bách Mộc Xuyên trước sau đang nhìn điện thoại di động, Khương Giang nhìn hai bên, để cho trợ lý của mình ra ngoài chờ.
Ngoại trừ hai người trong phòng không còn người khác, Bách Mộc Xuyên thu hồi điện thoại di động, ngước mắt nói: “Giang ca biết không? Trong đoàn phim (Nghịch Phong Nhi Hành), vốn nên có một vị trí cho anh.”
Khương Giang cau mày, không trả lời.
Bách Mộc Xuyên cười lạnh một chút, nói: “Không cần kiêng kỵ như thế, trợ lý của em canh chừng bên ngoài, sẽ không có ai đến, Khương ca, em là không ưa Hạ Tê, mà em càng oan ức giùm cho anh, lúc trước Lục tiểu thư là vì anh nên mới thu mua Châu Quang, nhưng bây giờ thì sao? Thịnh Thế hiện tại đến cùng con mẹ nó là nâng đỡ ai?”
Khương Giang bình tĩnh nói: “Đó là chuyện cấp trên bận tâm, tôi chỉ cần quan tâm chuyện của chính mình.”
“Đây chính là chuyện của chính anh.” Bách Mộc Xuyên đứng dậy, đi tới bên người Khương Giang thấp giọng nói, “Giang ca, thời điểm lúc trước Lục tiểu thư tìm anh, sẽ không có hứa hẹn với anh ít nhiều đi, hiện tại quan tâm anh được bao nhiêu? Anh trong nửa năm này, sự nghiệp có gì tiến triển hơn không? Anh bây giờ so với thời điểm còn ở Châu Quang, có cảm thấy cái gì bất đồng không? Vẫn là, kém hơn?”
Khương Giang trong mắt buồn bã.
Khương Giang lập tức liền sắp ba mươi tuổi, chính là giai đoạn biến đổi quan trọng, vẫn luôn chụp hình cùng đóng phim truyền hình bình thường vĩnh viễn cũng sẽ không tỏa sáng, sớm muộn cũng sẽ hết thời, nếu nói đến, hắn so với Bách Mộc Xuyên càng gấp.
Bách Mộc Xuyên xem thấu tâm tư Khương Giang, lạnh lùng nói: “Là ai đoạt nguồn tài lực của anh?”
“Không thể nói vậy.” Khương Giang cụp mắt, “Hạ Tê nhận một nhân vật mười sáu, mười bảy tuổi, chính là nếu cho tôi, tôi cũng không diễn được.”
Bách Mộc Xuyên lắc đầu bật cười: “Giang ca là đang nói đùa sao? Không tính cái khác, liền nói lần này hợp tác vào (Nghịch Phong Nhi Hành), Thịnh Thế nhảy vào đầu tư cổ phiếu, hướng đoàn phim nhét một nữ chính thêm một vai nam thứ cho Hạ Tê, đã là quá phận, mà nếu Hạ Tê không tham gia? Nam chính chẳng lẽ không phải là của anh?”
Khương Giang nhìn về phía Bách Mộc Xuyên: “Cậu muốn thế nào?”
“Dạy cho Hạ Tê một bài học.” Bách Mộc Xuyên đứng dậy, đến gần hạ thấp giọng, “Lục tiểu thư từ nhỏ trong giới giải trí đã đắc tội không ít người, người nhìn nàng không vừa mắt cũng không ít, nếu công ty xuất hiện một ít vụ bê bối, Lục An Kỳ nàng không đè ép được nó, thời điểm đó… A, Hạ Tê nếu thấp hèn đồng ý để người ta bao dưỡng, có thể tưởng tượng ra hậu quả sao này a.”
Bách Mộc Xuyên nhìn Khương Giang: “Giang ca, người kia cái gì cũng không có, chỉ có thể dựa vào kim chủ mà một tiểu tử vắt mũi chưa sạch có thể trèo lên đầu anh sao, anh can tâm sao?”
Khương Giang trầm mặc chốc lát, cuối cùng hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tôi chỉ biết là, vẫn là nên đem tâm tư đặt trên người mình thì sẽ tốt hơn.”
Bách Mộc Xuyên nhất thời trợn mắt lên, Khương Giang không tiếp tục để ý cậu ta, nhanh chân bước ra khỏi phòng.
“Giang Giang…” trợ lý của Khương Giang Giai Giai vẫn luôn ở ngoài cửa, lời nói bên trong nàng nghe không xót chữ nào, nàng cùng Khương Giang ở về phòng nghỉ ngơi, nhỏ giọng nói, “Có muốn hay không… nhắc nhở Hạ Hạ một chút?”
Khương Giang dừng bước, hồi lâu nói: “Không cần.”
Mặc cho Giai Giai cắn môi, không nói gì thêm.
Ngày hôm sau Hạ Tê dậy thật sớm, Diêu Miêu Miêu hôm qua liền để trợ lý của Hạ Tê đem đồ dùng của cậu sắp xếp, hôm nay nàng mang theo đồ vật trực tiếp tới đón Hạ Tê, bảo đảm Hạ Tê không bị lãng phí thời gian, tranh thủ về đoàn phim
Rời đi nhiều ngày như vậy, còn đi thử vai diễn khác, đối với một người chưa có tiếng tăm như Hạ Tê mà nói thì có chút hơi quá, Diêu Miêu Miêu rất lo lắng Phí đạo và những người khác không hài lòng.
Có thể nghĩ như vậy không chỉ có một mình Diêu Miêu Miêu, sau khi dùng xong bữa sáng, Lục Hiên dùng khăn ăn lau lua khóe miệng, nói: “Tôi đưa em đi, thuận tiện cùng Phí Hạo nói mấy câu.
Ngay lúc vừa định cùng Lục Hiên tách ra, Hạ Tê đang buồn rầu, nghe vậy liền hạnh phúc có chút nói lắp: “Không… sẽ không làm lỡ công việc của ngài sao?”
Lục Hiên nở nụ cười: “Nhân cơ hội lén lút lười biếng.”
Hạ Tê tâm tình tốt như muốn bay lên trời.
Hạ Tê ngồi xe của Lục Hiên, xe của công ty một đường theo ở phía sau, Lục Hiên ở trên xe ở cái video hội nghị, sau khi xác định Lục Hiên tắt video, Hạ Tê nhỏ giọng nói: “Thật sự… Không có việc gì sao?
Lục Hiên tháo mắt kính, nhu nhu mi tâm: “Không có chuyện gì, bọn họ không biết tôi ở đâu.”
Hạ Tê tiếp nhận kính mắt thay Lục Hiên cất vào cẩn thận, Lục Hiên có cận nhẹ, thường ngày rất ít đeo kính, vừa nãy cần xem ít số liệu nên đeo vào, làm cho Hạ Tê nửa ngày hoa si, Lục tiên sinh chăm chỉ làm việc quả thực… quá đẹp trai, quá hấp dẫn.
Sau khi hoàn thành công việc, Lục Hiên tâm tình không tệ, cùng Hạ Tê hàn huyên một hồi, hai người nói những đề tài ngẫu nhiên, một đường cùng đi, Lục Hiên trong lòng hơi hơi kinh ngạc, bất đồng với suy nghĩ của hắn đối với giới nghệ sĩ, hắn phát hiện hiểu biết này nọ của Hạ Tê rộng hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều, thiên văn địa lý, lịch sử nhân văn, chủ đề rộng rãi không nói, có một số vấn đề không như là cậu nói “Chỉ hiểu biết chút ít”.
Hạ Tê không biết suy nghĩ trong lòng Lục Hiên, cậu chỉ là thật là vui, vốn tưởng là sẽ chia biệt Lục Hiên trong khổ sở, không nghĩ tới Lục Hiên tự mình đưa cậu trở lại, cậu đương nhiên biết được điều này là do Lục Hiên có lòng quan tâm, tâm trạng giống như vừa mới uống qua ly trà sữa, ngọt ngào cực kỳ.
Sau khi đến đoàn phim, Lục Hiên cùng Phí Hạo nói mấy câu, Phí đạo hiển nhiên cũng không nghĩ là Lục Hiên có thể tới, cùng hắn hàn huyên chốc lát, hai người đều rất bận, không nói quá lâu, Hạ Tê hiểu chuyện đứng cách đó không xa chờ, sau đó tiễn Lục Hiên ra xe.
“Ngoan, tự chăm sóc mình tốt.” Lục Hiên đứng ở trước cửa xe, “Tôi đi.”
Hạ Tê nhìn Lục Hiên tâm tình lại có chút chua xót, Lục Hiên còn chưa đi, Hạ Tê cũng đã bắt đầu nhớ hắn.
Lục Hiên cười khẽ, nâng tay sờ sờ mặt của cậu: “Thời điểm nhớ tôi thì có thể gọi điện thoại cho tôi”
Hạ Tê dùng sức gật đầu, ngoan ngoãn nghiêng đầu cà cà vào lòng bàn tay của Lục Hiên…
Bên trong hàng cây xanh cách đó không xa, một ống máy chụp hình hường thẳng về phía hai người, âm thanh tách tách liên tục vang lên, trong máy xuất hiện mấy chục tấm ảnh ám muội.
Lời chủ nhà: Xuyên tiểu tam đúng là cực phẩm hiếm có mà (¬_¬)