Tên 2B Lầu Trên

Chương 7: Cả đời



Edit: Cực Phẩm

Buổi tối hôm sau Lễ Giáng Sinh, lúc tôi ngồi vọc máy tính, Tô Hoành Quan cứ lục tung mọi thứ tìm đồ. Tôi hỏi hắn, “Anh đang tìm gì vậy?”

Hắn không hỏi tôi, đúng là tự tìm khổ cho mình, tìm nửa ngày cũng không có kết quả. Mới đến trước mặt tôi, “Lá thư ngày hôm qua đâu?”

Tôi biết rõ còn hỏi, “Lá thư nào?”

“Em biết.” Tôi không nghĩ hắn sẽ tích cực như thế.

Tôi gác chân lên ghế, “Kháo. Đồ chơi kia sớm con mẹ nó bị lão tử ném rồi.”

“Em ném? Vì sao?” Hắn trừng hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc hỏi tôi.

Tôi nói, “Không có ý nghĩa gì thì ném thôi, hiện tại chắc bị bụi chất thành lớp luôn rồi.”

“Em đọc rồi?” Thật ra cái hắn quan tâm là cái này đi.

Tôi nhướng vai, “A, xem cái gì? Có gì đâu mà xem, em trực tiếp xé thành mảnh luôn.”

“Em… Vì sao?” Hắn tìm một cái ghế ngồi bên cạnh tôi, tôi cúi đầu thấy cặp chân trần của hắn.

Tôi nói, “Anh không nên vì sao nhiều như vậy đâu, anh làm gì? Phát cáu? Nổi giận?”

Hắn kéo ghế lại gần hơn nữa, quay qua tôi lắc đầu nói, “Anh sợ.”

Tôi cầm điếu thuốc trên bàn, tuỳ ý lục tìm bật lửa. A, zippo, thì ra tôi còn chưa trả lại cho Lâm Minh. Tôi không biết Tô Hoành Quan có thấy được hay không, dù sao tôi cũng tiện tay đốt điếu thuốc lên.

Tô Hoành Quan bao trong mây khói, chỉ chờ tôi mở miệng. Tôi chậm rãi nói, “Sợ cái gì? Sợ mối tình đầu gì gì đó, cả đời không quên được?”

Hắn gật đầu, biểu tình rất nghiêm túc.

Tôi phụt cười ra tiếng, “Ngốc lắm. Anh thấy em giống không?”

Hắn lắp bắp hỏi, “Em… Hai người… Ở cùng một chỗ bao lâu?”

“Bao lâu?” Tôi hạ mi, “Hắn có thể cho em bao lâu, ba năm đi, ba năm qua chạy đến Australia du học. Suất ca tóc vàng mắt xanh so với em hấp dẫn hơn nhiều, anh nói xem.”

Ánh mắt của hắn bỗng nhiên rất chuyên chú, tôi thừa nhận một khắc kia trái tim tôi thịch một cái. Sau đó hắn nói, “Em tin anh không?”

Tôi không giải thích được, “Tin cái gì?”

Hắn chậm rãi giơ lên tay phải trước mặt tôi, “Em đoán anh có thể cho em bao lâu?”

Lông mày tôi giãn ra, “Một tháng? Một năm?”

“Cả đời.”

Hắn nói như vậy, con ngươi màu đen phát ra quang mang nóng cháy.

“Tên 2B này…”

Tôi nghĩ đã đến lúc trả lại bật lửa cho Lâm Minh rồi. Ngay từ đầu, đối tới tôi nó đã không có ý nghĩa gì, giống như Lâm Minh. Không trách cái bật lửa này, chỉ là gặp người cũng xem là khi nào, hắn chỉ thua Tô Hoành Quan một chút, liền thua ván cờ này.

Hắn kinh doanh nuôi trồng thuỷ sản ở một ngư đường [1]. Ngày đó, tôi tìm được hắn lúc trời đang mưa, hắn đang đứng hút thuốc trú trong một đình nhỏ chỗ ngư đường.

[1] Ngư đường: ao cá nhưng diện tích lớn.

Tôi bung dù đi đến, hắn thấy tôi, mắt loé lên, “Chào quý khách. Làm sao tìm được đến đây?”

Tôi đặt dù xuống đất, “Muốn tìm anh thật không dễ dàng.”

“Thế nào? Nhớ anh?”

Không gặp rất lâu rồi, vẫn còn đùa giỡn như thế.

Tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ nói, “Anh nằm mơ đi.”

Hắn mím môi, nửa cười nửa không.

Tôi nói, “Trời mưa rồi, còn muốn trông nom gì nữa. Cá cũng trốn xuống dưới hết.”

Hắn nói, “Điều tuyệt nhất không phải trời đổ mưa mà là cùng em trú trong đình nhỏ.”

Tôi cười run. “Kháo. Nếu tôi không tới thì sao, anh đúng là kỳ ba.”

Hắn thay đổi tư thế ngồi, “Nhưng không phải em đã đến sao?”

Đúng thế, tôi cũng tới rồi. Mục đích đến đây không phải nói chuyện phiếm với hắn, thôi vẫn là nói ngắn gọn đi.

Tôi lấy cái bật lửa từ trong túi ném trên bàn tròn, hắn lại gần nhìn thoáng qua, “Có ý gì?”

Tôi nói, “Anh hiểu mà.”

Hắn cười khan một tiếng, chẳng nói gì thô tục, chỉ vân đạm phong khinh nói, “Tên 2B kia?”

Tôi quyết định phải đi, lưu loát đứng dậy. “Anh biết quá nhiều.”

Mở ra cây dù màu đen, nhanh chóng đi về nhà.

Tôi thừa nhận tôi đang nhớ Tô Hoành Quan. Nhưng hôm nay hắn phải đi làm. Ngày không có lớp tôi rất buồn chán, cả ngày nhốt mình trong phòng đánh phó bản, hoặc trọng thao cựu nghiệp [2] xem GV, mùa đông trời luôn đầy mây, tôi cũng không thích phơi nắng.

[2] Trọng thao cựu nghiệp: làm lại việc đã làm.

Buổi chiều sắp tan ca, Tô Hoành Quan nhắn tin cho tôi, hỏi tôi, ‘Sắp tan ca… Có đói bụng không, nếu không lúc về mua cho em chút gì tráng bụng?’

Tôi nhanh chóng nhấn điện thoại, ‘Muốn muốn. Đường Hạnh Phúc số 365, quẹo trái đối diện tiệm cắt tóc có một tiệm ăn lớn, em muốn một phần mì thịt bò.’

‘Ok, chờ anh về, (((//Д//))).’

Tôi cảm thấy cảm giác hạnh phúc thoả mãn cuồn cuộn ập vào người.

Cái gì nha, có thể có một người trước mặt tôi, cho dù cậu yêu cầu phức tạp bao nhiêu, hắn đều có thể làm được, lòng tôi có thể không sung sướng ư.

Tôi hưng phấn quăng máy tính, bò lên giường nằm. Lật tới lật lui trên giường, ôm gối đầu lăn qua lăn lại.

Nếu như Tô Hoành Quan người này có thể nhanh hơn chút nữa thì tốt rồi, bụng không thành kế [3] hát một buổi chiều. Nếu như tôi cao hứng, nói không chừng còn tặng kèm một nụ hôn, coi như lão tử cho anh lễ vật khuyến mãi đi.

[3] Không thành kế: ở đây chỉ bụng trống không.

Lăn lăn lăn, lại lăn lăn lăn.

Chốt cửa cuối cùng cũng có dấu hiệu lay động. Tôi kháo, hắn về rồi!

“Chờ lâu đúng không. Đến, vẫn còn nóng, nhân lúc nóng ăn đi.”

Thanh âm quan thuộc kia từ cửa truyền đến, tôi như thỏ nhảy lên từ giường chạy đến. Thế nhưng sai, có cái gì không đúng.

Tô Hoành Quan thay đổi, hình dạng thay đổi. Tôi kháo, trên gáy ghim lên miếng băng vải thấm máu là có chuyện gì, khoé mắt như bị đập vào đâu đó, còn máu ứ đọng, miệng rách, da cũng rớt một tầng.

Tay hắn rũ xuống dưới không trung, duỗi đến mặt tôi. “Làm sao vậy, không phải đang chết đói sao?”

“Thao. Con mẹ nó, trên mặt anh đủ màu sắc thế này là xảy ra chuyện gì?”

Lần đầu tiên tôi cảm giác ngực thắt khi nhìn những vết thương kia. Trái lại hắn như không có việc gì, giả bộ như không có sao, dùng tay kia sờ sờ mặt, “À. Không có gì, vừa nãy chạy nhanh quá trong hẻm nhỏ, tai nạn nhỏ thôi.”

Tôi muốn nổi điên, “Anh có thể có chút nhận thức không, xảy ra tai nạn xe còn không có gì? Tại sao không đến bệnh viện hả?”

Hắn cười cười, “Trầy chút da trên mặt và cổ tay thôi, không phải đến tiệm thuốc gần đây mua băng vải cuốn rồi sao. Nhưng em đó, mau ăn đi, sắp lạnh rồi.”

Tôi nói, “Con mẹ nó, anh bị bệnh tâm thần đúng không, không phải chỉ là một chén mỳ sao, muốn liều mạng như vậy.”

Mẹ nó, thanh âm thế nào cũng khản như nghẹn ngào. Tô Hoành Quan hỗn đản, đều do anh, tại sao ngốc vậy chứ.

Tôi vẫn không đón lấy chén mỳ, hặn tự bước đến khay trà, đặt chén mỳ lên, thành thạo xé ra bao nilon đựng đũa, hơn nữa rất cẩn thận lấy ra đũa gỗ, động tác liền mạch lưu loát.

Tôi nhìn không được nữa, tiến lên nắm lấy đôi đũa trong tay hắn, ném xuống đất. Chiếc đũa rơi xuống đất lăn một vòng.

Hắn nhìn chuyện bất thình lình xảy ra, xoay người vẻ mặt không hiểu nhìn tôi. “Em… Em làm sao vậy?”

Tôi thao. Cái gì tôi cũng không nói nên lời, điều duy nhất chỉ muốn làm là, giơ hai tay ôm chặt cổ hắn.

“Anh có bệnh.”

Phía sau truyền đến xúc cảm ấm áp từ bàn tay hắn, bàn tay hắn ôn nhu vuốt đến vuốt đi. “Ừ. Em có thuốc”

“Bệnh tâm thần.”

“Cố Miễn, em có biết hay không, lúc mới vừa đụng xe, cả người anh đều sợ choáng váng.”

“Anh vốn ngu ngốc.” Tôi nói thầm.

“Thế nhưng anh tỉnh táo lại, Cố Miễn, anh nghĩ tới mình mới thề cho em cả đời, nếu anh bị đụng chết, em phải làm sao. Anh không biết làm sao trong chốc lát ngắn ngủi đó, anh nghĩ nhiều như vậy, thế nhưng một khắc kia, anh thật sự tự nói hiện tại mình tuyệt không thể chết, cho dù có chết cũng là tương lai cùng em chết già, anh cũng không thể ngất đi, bởi vì em còn đang ở nhà chờ mỳ của anh, chờ cả anh nữa.”

Tôi cảm thấy hai mắt mình một chút liền xót, nước mắt không ngừng nhốn nháo trong hốc mắt.

Tô Hoành Quan, muốn em nói anh làm sao đây, tên 2B này, không nên cứ ngu ngốc như thế chứ?

Cả đời gì gì đó. Em tin anh, được không?

——THE END——

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chuyện đến đây là kết thúc rồi, tha thứ tui hành văn thô tục, nhưng đồng thời cũng cảm ơn đã đọc. Ngày mai là quốc khánh, tất cả mọi người hãy đứng lên đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.