Tên Alpha Này Ngọt Chết Được

Chương 42: Sao cậu lợi hại vậy hả?



Môn đầu tiên trong buổi sáng là Tiếng Anh, lúc cô Tiếng Anh cộp cộp cộp đạp giày cao gót đến đấy, khác nào một ác ma đang đập cánh, không khí quanh người tuyệt đối áp bức.

Cô vừa đến, liền ném sách Tiếng Anh lên bàn giáo viên một cái: "Môn Tiếng Anh, các em nhắm mắt thi hả? Thi nghe không mang lỗ tai, thi đọc không mang mắt đúng không?"

"Từng bạn trong lớp, cô đã nói biết bao nhiêu lần, đọc không hiểu chủ đề bài luận đừng có chép bài đọc vào, thầy cô chấm thi không phải người ngốc, sao vẫn có đứa phạm phải?"

"Đã nói là sẽ thi mệnh đề quy tắc, mệnh đề quy tắc, trước khi thi phân tích nhiều câu như vậy cho các em, các em được bao nhiêu đứa làm đúng? Hả?"

"Thực sự làm không được cô không ép, nhưng mà viết luận bằng cách ghép vần không phải là hơi quá đáng à? Cô không nêu tên đâu, em nói đi, bạn học Lý Tuyền?"

"Bùi Túc người ta, chuyển vào mới nửa tháng, Tiếng Anh em ấy thi được 149, người khác có thể được điểm cao như vậy, tại sao các em không thể?"

"Lấy đề ra, bây giờ bắt đầu sửa!"

Đám học trò như một đống cải thìa choáng váng, từng cây từng cây lảo đà lảo đảo [1], phòng bị trong lòng bắt đầu hỏng mất.

[1]Nguyên văn: 摇摇欲坠, Hán Việt: "dao dao dục trụy", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả cảnh nguy hiểm vô cùng, chẳng mấy chốc sẽ rơi ngã, suy sụp, xuất xứ từ "Tam Quốc Diễn Nghĩa" – nguồn Baidu

Học xong lớp Tiếng Anh, có mấy người do do dự dự chạy về văn phòng, muốn xem bảng xếp hạng thành tích, mà bầu không khí trong văn phòng rất nghiêm túc, chủ nhiệm khối đang gọi giáo viên chủ nhiệm các lớp vào họp, đám học trò vẫn không dám vào, liền ão não chạy về.

Tiết thứ hai là Vật Lý, thầy Lý so với cô Anh còn vô tình hơn, nhưng loại vô tình này không có tính chất công kích đặc biệt mạnh, mà là thầy đang giảng một đề bài, cứ hay dừng lại, kể cho mọi người nghe lúc thầy ra đề thi đã kèm theo phần quà lớn thế nào (?).

Sau khi nói xong thầy không cười cũng không nghiêm mặt, chỉ nhắm mắt, lắc đầu một cái, không nói một câu.

Công kích vô hình, càng trí mạng.

Tiết thứ ba Toán, Toán thì không cần nói, điều hiêu ảm đạm, thầy chắp tay sau lưng, bóng dáng so với học trò còn cô đơn hơn, giảng hai đề thở dài một hơi.

Vốn dĩ lúc ra tiết đều luôn có học sinh ra hành lang hít thở đùa giỡn, mà ngày đó, người ngoài hành lang lác đác chả bao nhiêu.

Bảng thành tích đã có, nhưng lớp Một vẫn chưa ai xem.

Lại nói Vạn Thạch mai phục ở cửa văn phòng hồi lâu, khi trở về nói với mọi người, cậu ta nghe thấy trong văn phòng có rất nhiều người đang chúc mừng Lý Xuân Hoa, nói cô lợi hại, lại có một kỳ tài khó gặp một lần, còn có bảo kiếm thâm tàng bất lộ [2].

[2]Nguyên văn: 深藏不露, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ người có khả năng nhưng không thích khoe khang – nguồn Baidu

Khó gặp một lần nhất định là nói Bùi Túc rồi, dù sao lớp nào lúc thầy cô sửa bài thi, đều luôn phải khen Bùi Túc một lần.

Mọi người cộng điểm ba môn của y lại, phát hiện người ta ba môn gộp lại chỉ bị trừ ba điểm.

Khoảng cách khác nào giữa trời với đất này khiến người ta mất cả lòng ghen tị, chỉ còn lại sự thán phục.

Dù sao thì thần tiên là thần tiên, thấy được không với tới được, mà họ thì đều là người phàm, không so nổi không so nổi.

Vậy thì bảo kiếm thâm tàng bất lộ kia là ai?

Vạn Thạch lại trao đổi với một đứa lớp khác đã xem bảng thành tích, không phụ sự mong đợi của mọi người mà mang về một tin khác, nói tổng điểm của Bùi Túc là bảy trăm mốt, nhất khối, bỏ xa nhì khối một trăm điểm.

Nhì khối vốn là nhất khối, chưa từng chuyển chỗ, xem điểm xong liền im lặng tự kỷ, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.1

Trong lớp nghe được cái số điểm này, cả bầy kêu má, có người sốc đến độ viết bài tay còn run, hai con người thiếu chút nữa móc ra dán lên người Bùi Túc.

—— Trường Nhất Trung đã có năm mươi năm lịch sử, từng dạy ra trạng nguyên khoa học xã hội, từng dạy ra trạng nguyên khoa học tự nhiên, điểm cao nhất là trạng nguyên khoa học tự nhiên năm ngoài, bảy trăm lẻ năm.

Mà Bùi Túc, lần đầu tiên thi tháng sau khi chuyển trường đến đây, thế mà lại được điểm cao hơn trạng nguyên khoa học được điểm cao nhất từ trước tới nay?!

Đang biểu diễn bộ não mạnh mẽ nhất cho họ xem à??

"Anh Bùi trâu bò quá, hãy nhận một lạy của em, cho em xin chút tiên khí của ngài, hi vọng một lát nữa cô chủ nhiệm đến báo điểm em không chết quá xấu."

"Quá mạnh quá mạnh, quả thực không phải người!"

"Mình có lý do nghi ngờ mình không làm cùng một túi đề thi với anh Bùi... Mình cảm thấy ảnh là máy trả lời tự động!"

Trong tiếng than thở kinh ngạc, Bùi Túc bình tĩnh như trước, dường như này đó đều không có quan hệ gì với y, nên làm gì thì làm.

Tiết cuối.

Ngữ Văn, chuông vào học reo lên, cứ như một loại kết giới phòng hộ nào đó mở ra, bên trong một vùng lặng lẽ.

Lý Xuân Hoa mang theo máy tính, kết nối với máy chiếu, nhìn quanh học trò: "Bây giờ bắt đầu học."

Sự căng thẳng và thấp thỏm lần thứ hai bị dùng đến, họ ngóng ngóng nhìn máy tính trong tay cô, đều biết trong máy tính có bảng thành tích.

"Đầu tiên cô nói rõ thành tích kỳ thi mà mọi người quan tâm nhất đi." Lý Xuân Hoa hai tay chống trên bàn giáo viên, mỉm cười, giọng điệu ôn hòa, không giống với tất cả thầy cô đã dạy lớp, "Kỳ thi lần này, điểm trung bình của mọi người thấp hơn so với bình thường, tình hình tổng thể của cả lớp, barem điểm vân vân, chờ một lát trong giờ tự học buổi tối sẽ nói."

"Kỳ thi này tồn tại độ khó khách quan, hơn nữa có bất ngờ, cho nên mọi người phát huy thất thường, cô có thể hiểu được."

"Mọi người hẳn đã biết thành tích nhất lớp, thành tích này đối với Bùi Túc mà nói xem như là phát huy bình thường, nên cô không nói."

"Có vài bạn thụt lùi đến mức tương đối quan ngại, ở đây cô không gọi tên, một lát nữa cô sẽ tìm nói chuyện riêng. Ngoài ra, cũng có bạn tiến bộ tương đối rõ ràng, đáng được tuyên dương."

"Như bạn Trương Hổ, xếp hạng khối tiến bộ năm mươi hạng, Ngữ Văn Tiếng Anh của em như trước tương đối yếu, nhưng Sinh Vật có tiến bộ, chứng minh lần trước nói chuyện em đã nghe vào, rất tuyệt. Tiền Vũ, tiến bộ một trăm hạng, em viết bài Ngữ Văn rất khá, nghe thầy Lý nói em có tìm thầy xin tài liệu tham khảo đề bài, tiến bộ lần này chứng minh cho sự nỗ lực của em, em rất giỏi..."4

Giọng của Lý Xuân Hoa như thể gió xuân hóa mưa [3], dịu dàng, như chứa sức mạnh an ủi lòng người đầy kỳ tích, nghe cô nói chuyện, khó giải thích được khiến lòng người tĩnh lại.

[3]Nguyên văn: 春风化雨, Hán Việt: "xuân phong hóa vũ", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ loại mưa gió thích hợp cho cây cỏ sinh trưởng, ví von sự giáo dục, hun đúc tốt đẹp, xuất xứ từ "Mạnh Tử - Tận tâm thượng" – nguồn Baidu

Cô không hề công khai phê bình bất kỳ học sinh nào, lúc phân tích ngắn gọn thành tích, luôn nói lời khen ngợi và cổ vũ, như thể mỗi đứa học trò trong mắt cô, đều đang tỏa sáng lấp lánh.

Máy chiếu chưa mở, cô chỉ nhìn máy tính mà nói.

Cô nói một cái tên, Mai Thái liền căng thẳng một phần, theo bản năng nắm chặt tay Hà Liêu Tinh, tiện thể an ủi cậu: "Tinh đừng sợ, đừng lo lắng, coi như lần này thi hỏng cũng không sao, chúng ta nỗ lực lần sau, đánh lại họ."

Hà Liêu Tinh yên tĩnh nghe, gật gật đầu.

Nói qua từng tên một, Lý Xuân Hoa dừng lại, uống một hớp, để ly xuống, cô dịu dàng cười nói: "Tiếp đây, cô muốn đặc biệt tuyên dương một bạn—— Hà Liêu Tinh."

Mắt mọi người lia qua nhìn sang, khác nào chiếu đèn vào.

"Sự nỗ lực của Hà Liêu Tinh khoảng thời gian này tin rằng mọi người đều có thể thấy được, em ấy dùng mồ hôi của chính mình chứng minh một câu nói với chúng ta, chỉ cần kiên trì bền bỉ, không có chuyện gì là không thể."

"Bạn học Hà Liêu Tinh, trong lần thi tháng này, tổng điểm năm trăm lẻ một, từ hạng một nghìn hai trăm ba mươi, bay vọt lên hạng một trăm tám mươi chín, tiến bộ một nghìn bốn mươi mốt hạng!"

Câu nói này như là xối dầu vào trong đám người, một viên đá dấy lên sóng lớn ngập trời, tất cả mọi người đều bị sự tiến bộ khủng khiếp này dọa ngây người.

Hơn một ngàn hạng?!

Tất cả mọi người khi tiến bộ đều là năm mươi hạng, một trăm hạng, nhiều lắm hai ba trăm hạng, như ốc sên bò, Hà Liêu Tinh này chắc là ngồi máy bay?!

Phản ứng lớn nhất chính là Mai Thái, nhóc từ lúc Lý Xuân Hoa nói xong, cả người cứng ngắc tại chỗ, cứ như cả đời chưa từng nghe đến hạng một trăm tám mươi chín, tay còn đang cầm chặt tay Hà Liêu Tinh.

Qua mấy giây, nhóc như là tuyết tan từ từ, tâm tình kích động: "Mình có nghe lầm không! Mình đang nằm mơ chưa tỉnh à! Cô nói tiến bộ bao nhiêu hạng?!"

Hà Liêu Tinh sửng sốt một chút, nói: "Hơn một nghìn..."

Thứ hạng tiến bộ này thật ra Hà Liêu Tinh cũng không ngờ, trong kỳ nghỉ Bùi Túc sửa bài thi với cậu, cậu so điểm một chút, biết lần này đi lên hai trăm hạng nhất định là được, mà tối đa đến bao nhiêu cậu thật sự không nghĩ tới.

"Á á á Tinh cậu trâu bò quá đi!" Mai Thái nghe thấy cái hạng này, so với mình thi được hạng nhất còn phấn khởi hơn, nhóc ôm lấy Hà Liêu Tinh, "Á á á á á á chẳng trách sáng sớm cậu nói lên hai trăm hạng ổn! Sao cậu lại lợi hại vậy hả!"

Tần Thư từ phía sau vỗ bả vai cậu nói chúc mừng, lúc quay đầu lại, Bùi Túc đang nhìn cậu, trong mắt lóe lên mỉm cười.

Bởi vì cú ngược dòng vi diệu này của Hà Liêu Tinh, mọi người dồn dập ồn ào muốn cậu bao ăn, Hà Liêu Tinh cảm thấy chuyện được bao ăn tốt thế này không thể thiếu Bùi Túc, vì vậy gọi đến luôn, buổi tối hai người cùng nhau mời mọi người ăn cơm.

Vào giờ chiều Lý Xuân Hoa gọi Hà Liêu Tinh vào phòng làm việc, theo lệ... sửa đề cho cậu.

Cô nói cẩn thận kiên nhẫn, thỉnh thoảng dừng lại hỏi Hà Liêu Tinh nghe hiểu không.

Hà Liêu Tinh lúc này sai không nhiều, nói rất nhanh.

"Lần thi này thật là khá, em làm cô vui lắm." Lý Xuân Hoa đưa tay vỗ bả vai cậu, cười nói, "Hi vọng sau này em không ngừng cố gắng, thắng không kiêu, bại không nản, chăm chỉ học."

Trước kia khi Hà Liêu Tinh đến văn phòng, các thầy cô đều biết cậu, mà đó là bởi vì cậu gây chuyện nhiều, đến văn phòng chịu phạt, vì vậy cũng không chú ý cậu làm gì.

Lúc trước Lý Xuân Hoa nhọc lòng sửa bài thi cho Hà Liêu Tinh, cô Dư còn khuyên cô, không nên lãng phí thời gian, đừng làm chuyện vô ích, người ta đội sổ lâu như vậy rồi, thần tiên Đại La [4] cũng không cứu lại được.

[4]Đại La là mục tiêu cao nhất của người học Đạo, tức là lên được Đại La Thiên trong Tam Thập Lục Thiên của Đạo giáo – nguồn Baidu

Lý Xuân Hoa nghe rồi vẫn luôn cười cười, cũng không đáp.

Mà không nghĩ ra được kỳ thi tháng này, thành tích Hà Liêu Tinh như phóng tên lửa, có thể ví như một con ngựa ô tuyệt đẹp, khiến cho tất cả mọi người kinh sợ vì sự vững vàng mạnh mẽ của nó.

Lúc này cậu đến đây, không ít thầy cô cũng nhìn cậu như là xem vật hiếm lạ.

Hà Liêu Tinh đối mặt với những ánh mắt này, coi như không nhìn thấy, đáp một tiếng, lại hỏi: "Bài tập lần trước cô tìm cho em em thấy rất thú vị, không biết có còn đề cử đề bài giống vậy không ạ?"

Lý Xuân Hoa tìm kiếm trên bàn làm việc một lát: "Hình như là có, cô có danh sách."

Hà Liêu Tinh đứng cạnh bàn đợi.

Từ cửa văn phòng chủ nhiệm tiến vào một người, kẹp sách giáo khoa với tài liệu giảng dạy, sắc mặt tái xanh, dưới mắt lộ ra hai vệt màu đen, sắc mặt hơi đáng sợ, cô vào phòng, không nói gì với ai, ném sách lên bàn, sau đó ngồi hụp xuống.

Giọng cô Dư nhỏ xuống.

"Nói mới nhớ, mọi người chú ý một chút, tuyệt đối đừng dính vạ lây."

"Hả? Là sao?"

"Kém nhất đợt thi này là lớp Năm... nhất lớp là đứa hạng chín mươi ba, tổng điểm mới có năm trăm mười mấy... chẳng đứa nào nói năng gì được."

"Không thể nào? Lớp cổ quản chặt lắm, không phải có mấy hạt giống tốt à? Tôi nhớ hồi trước mười hạng nhất khóa, đã ba đứa trong lớp cổ, mỗi lần phát thưởng tiền sau khi thi Trần Dạ đều là người đắc ý nhất."

"Biết bốn chữ trèo cao té đau [5] viết thế nào không? Cô Lý dễ tính, bình thường không biết bị cổ chọc bao nhiêu, kỳ thi này mới trả lại, có kết quả thi, lớp Một của cô Lý là người thắng lớn nhất, tôi nhìn thôi cũng hả giận."

[5]Nguyên văn: 得意忘形, Hán Việt: "đắc ý vong hình", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả khi vui vẻ đến mất đi bộ dạng thông thường, xuất xứ từ "Tấn thư – Nguyễn Tịch truyện" – nguồn Baidu

"Há, vậy cũng xem như là báo ứng đi, cô giáo gì hung hăng đến độ như cổ? Chẳng qua chỉ là giáo viên trung học, lỗ mũi đã sắp ngửa lên trời, còn dám tát học trò trước mặt mọi người, đâu phải còn phong kiến (?)."

Đều ở trong một cái văn phòng, bất kể là hạ thấp âm thanh tới mức nào, vẫn có thể lúc ẩn lúc hiện nghe được một chút.

Lý Xuân Hoa hắng giọng một cái, ra hiệu họ đừng nói nữa.

Bên này cô vừa ho xong, Trần Dạ liền lạnh lùng nói: "Coi như tôi điếc à? Có giỏi thì nói to lên."

Trần Dạ nói chuyện không êm tai, lại giống một trái pháo đốt là bốc cháy, không ai lại lảng vảng quanh họng súng, liên tục làm như không nghe thấy.

Hà Liêu Tinh đứng ở nơi đối lưng với chỗ làm việc của Trần Dạ, Lý Xuân Hoa tìm ra danh sách đề bài đưa cho cậu, Hà Liêu Tinh nói câu cảm ơn, sau đó liền định rời đi.

Nhưng cậu còn chưa đi được mấy bước, Lý Xuân Hoa liền gọi cậu lại: "Em đợi một chút."

Hà Liêu Tinh ngoái đầu nhìn lại: "Còn việc gì vậy cô?"

Khuỷu tay Lý Xuân Hoa chống trên bàn, nửa người hướng sang Trần Dạ, lịch sự nói: "Cô Trần, cô hình như còn có chuyện chưa làm."

Trần Dạ người này, da mặt dày, có thể cãi là cãi, ví dụ như trước khi thi cô có thể vu khống Hà Liêu Tinh sao bài, lúc đó Hà Liêu Tinh là đứa đội sổ, cô vu khống đến độ cây ngay không sợ chết đứng [6].

[6]Nguyên văn: 理直气壮, Hán Việt: "lý trực khí tráng", thành ngữ tiếng Hán, ý là có đầy đủ lí lẽ nên nói năng hùng hồn, xuất xứ từ "cổ kim tiểu thuyết" – nguồn Baidu

Cái chuyện cá cược kia, ban đầu cô không để ý lắm, mà mỗi lần giám thị phòng thi xong, lại bị kết quả thi mạnh mẽ mà tát một cái, cô không còn gì để nói, vẫn luôn giả câm vờ điếc đến nay.

Trần Dạ không nghĩ tới Lý Xuân Hoa làm thật, ngón tay siết chặt lấy sách giáo khoa, trên mu bàn tay nổi gân xanh.

Bắt cô xin lỗi một học sinh? Đùa gì thế?

Cô là cô giáo, thầy cô luôn luôn đúng, nào có lẽ đi xin lỗi một thằng nhóc con? Truyền ra ngoài mặt mũi cô còn đâu?2

Hà Liêu Tinh làm học sinh yếu một năm, cô mắng một lần thì làm sao? Đây không phải là chuyện rất bình thường à?

Dựa vào cái gì mà phải xin lỗi?

Thế nhưng tình thế không theo người..., bây giờ cả một văn phòng chủ nhiệm đều hướng về Lý Xuân Hoa, thấy lớp Một lúc này xuất hiện hai kỳ tài, đều muốn nâng đỡ cô.

Trần Dạ nuốt giận vào bụng: "Lớn tuổi, trí nhớ không tốt, chuyện đã quên mất hãy để nó qua đi."

Lý Xuân Hoa dễ tính thật, lúc đó đứng trước mặt Hà Liêu Tinh chống đỡ, ngay mặt bùng nổ, hoàn toàn xuất phát từ phẫn nộ, nhưng lúc này Trần Dạ nhất định phải không biết xấu hổ, cô khác nào tú tài gặp quân binh, nhất thời không có biện pháp.

Cô kiên trì lặp lại: "Chúng ta là thầy cô, phải làm gương tốt cho học sinh, chuyện ngày đó nhiều người thấy như vậy, cô thật sự muốn cứ thế mà lừa gạt?"

"Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì." Trần Dạ cãi sống cãi chết, nghiễm nhiên không sợ nước sôi, "Cô Lý nếu như cảm thấy thật sự đã xảy ra việc gì, vậy cô đi tìm người chứng kiến ngày đó, xem có ai đồng ý thuật lại chuyện xảy ra lúc đó."

Da mặt này dày phải đến mười mấy vạn mét, cô Dư bất ngờ vội nhìn về bên này.

Trong không khí là mùi thuốc súng nồng đậm, cứ như chốc nữa là bốc cháy.

Lý Xuân Hoa nhíu mày: "Cô nhất định phải nhiễu đến mức này à?"

Trần Dạ à lên: "Khả năng nói dối không chớp mắt của cô Lý thật sự là hạng nhất, hiện giờ rốt cuộc ai đang nhiễu sự?"

Lý Xuân Hoa từ trước đến giờ không dễ dàng tức giận, lúc này bị Trần Dạ chọc đến cả người phát run, cô nhẹ nhàng hít một hơi, vừa định nói gì, lại thấy Hà Liêu Tinh lướt qua cô, đến chỗ Trần Dạ.

Mặt thiếu niên khác nào kết một tầng băng sương, cậu sải bước đến trước mặt Trần Dạ, duỗi tay nắm lấy cánh tay người nọ, khí thế áp bức, giọng nói lại nhẹ nhàng từ tốn: "Cô Lý dễ tính, nhưng em thì nóng nảy."

Trần Dạ bị cậu như thế làm cho giật mình không nhẹ, liều mạng giãy ra: "Trời lật rồi à? Trò dám động tay chân với cô giáo?!"

"Chuyện cô vu khống tôi, tôi không so đo với cô, bởi vì đúng sai phải nói cho người nghe, cô không xứng." Hà Liêu Tinh tăng thêm lực nắm cánh tay cô, "Cô hôm đó đánh cô giáo tôi, bây giờ hoặc là cô xin lỗi cô ấy, mong cô ấy tha thứ cho cô, hoặc là tôi bẻ một cánh tay của cô, cô chọn đi?"

Trần Dạ trợn mắt lên: "Mày dám —— "

Lời còn chưa dứt, trên tay truyền đến cơn đau như bị vặn cong, lan tràn theo thần kinh, khác nào lửa đốt mãnh liệt, đau đến mức cô run lên một cái.

Cô tức giận, vung tay còn lại lên định đánh, nhưng lại bị cậu chặn lại trên không, xoay ngược lại vặn cùng.

Trần Dạ nhất thời phát ra tiếng kêu giống như thọc tiết heo.

Trong văn phòng im ắng, bị học trò hung dữ như vậy hù sợ, nhất thời không ai dám tiến lên.

Trong phòng làm việc một mảnh vắng lặng, bị mạnh như vậy học sinh sợ ngây người, nhất thời đều không ai dám tiến lên rồi.

Lý Xuân Hoa tâm tình phức tạp kêu: "Hà Liêu Tinh..."

"Xin lỗi đi." Hà Liêu Tinh lạnh lùng nói, "Tôi không kiên nhẫn lắm, không muốn nói lần thứ ba."

"Thả ra! Trò thả ra! Tôi nói!" Trần Dạ suy cho cùng chỉ là một cô giáo, vai không thể khiêng tay không thể xách, đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, cô không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là nhịn sự nhục nhã xuống, cắn răng nói, "Cô Lý, xin lỗi!"

Hà Liêu Tinh nhướng mày: "Một câu xin lỗi là xong à? Cô tính lừa ai?"

Trần Dạ thở gấp nói: "Tôi, tôi hôm đó không nên đánh người, không nên ngộ thương, ngộ thương cô... Xin, xin lỗi!"

Lý Xuân Hoa làm cô giáo nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên được học trò bảo vệ mạnh mẽ như vậy, trên đầu quả tim không nhịn được như có dòng nước ấm cuốn quanh, ấm áp một mảnh.

Cho nên cô sửng sốt hồi lâu mới nhớ trả lời: "Lần này cho qua, lần sau đừng động tay động chân với học trò nữa."

Trên cổ tay Trần Dạ thế mà nổi vết đỏ lên rồi, cô trừng trừng nhìn thiếu niên trước mặt, nghĩ thầm thế này mà là học sinh gì, đây quả thật là sát thần!

Cô bị ép cúi đầu: "Đã biết."

Hà Liêu Tinh buông tay cô ra, lùi về sau một bước, nói một câu cô ơi em đi trước với Lý Xuân Hoa, sau đó rời khỏi văn phòng.

Văn phòng yên tĩnh sau khi cậu đi ba giây, đột nhiên sôi trào lên.

Những năm này thực hiện giáo dục có chất lượng, chuyện thầy cô đánh học trò ít đi, học trò đánh thầy cô lại càng hiếm, thế nhưng chưa từng có lần nào, khiến cho họ cảm thấy học trò động tay chân với thầy cô là chuyện mát dạ như thế!

Trần Dạ bị sỉ nhục, tức giận đứng dậy, ồn ào không ngừng, nói muốn tìm chủ nhiệm phân xử, muốn tìm hiệu trưởng, phải xử lí kỷ luật Hà Liêu Tinh, muốn cậu không được đi học.

Cô cố gắng lôi kéo thầy cô cùng với cô, trả lại công bằng cho cô, nhưng nhóm thầy cô này như thể cô mới nãy, ai nấy điếc mù.

Không có một người nào để ý đến cô.

Trần Dạ... xoa xoa cổ tay, tức sắp điên.

[1]Nguyên văn: 摇摇欲坠, Hán Việt: "dao dao dục trụy", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả cảnh nguy hiểm vô cùng, chẳng mấy chốc sẽ rơi ngã, suy sụp, xuất xứ từ "Tam Quốc Diễn Nghĩa" – nguồn Baidu

[2]Nguyên văn: 深藏不露, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ người có khả năng nhưng không thích khoe khang – nguồn Baidu

[3]Nguyên văn: 春风化雨, Hán Việt: "xuân phong hóa vũ", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ loại mưa gió thích hợp cho cây cỏ sinh trưởng, ví von sự giáo dục, hun đúc tốt đẹp, xuất xứ từ "Mạnh Tử - Tận tâm thượng" – nguồn Baidu

[4]Đại La là mục tiêu cao nhất của người học Đạo, tức là lên được Đại La Thiên trong Tam Thập Lục Thiên của Đạo giáo – nguồn Baidu

[5]Nguyên văn: 得意忘形, Hán Việt: "đắc ý vong hình", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả khi vui vẻ đến mất đi bộ dạng thông thường, xuất xứ từ "Tấn thư – Nguyễn Tịch truyện" – nguồn Baidu

[6]Nguyên văn: 理直气壮, Hán Việt: "lý trực khí tráng", thành ngữ tiếng Hán, ý là có đầy đủ lí lẽ nên nói năng hùng hồn, xuất xứ từ "cổ kim tiểu thuyết" – nguồn Baidu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.